THỞ DÀI TRONG CẢNH XUÂN
Thời gian đã tới giờ Hợi, ánh sao thưa thớt chiếu qua giấy ráp cửa sổ vào gian phòng cũng không lớn này.
Tô Trường An nằm gối lên hai tay mình trên giường, dù trong bóng tối không thấy rõ bộ dáng nhưng ánh mắt hắn rất sáng ngời. Hắn suy nghĩ vài chuyện rất quan trọng.
Cổ Tiễn Quân trước sau vẫn cho hắn cảm giác quái dị, bọn người Cổ Ninh đối với sự tình một đêm kia trên U Vân Lĩnh một chữ cũng không đề cập tới, rất rõ ràng thuật mất trí nhớ của Ngô Đồng có tác dụng. Nhưng vì cái gì trên người Cổ Tiễn Quân lại không phát huy tác dụng như vậy. Tô Trường An loáng thoáng cảm giác được, đối với tình huống một đêm kia dường như Cổ Tiễn Quân có chỗ phát giác.
Để cho Tô Trường An bất an nhất chính là, cái tên bán thần Thiên Chiếu, dường như chính là vì Cổ Tiễn Quân mà đến. Khẳng định trên người vị hậu bối kiệt xuất nhất của Cổ gia Tấn Vương có ẩn giấu bí mật nào đó. Bí mật này đến tột cùng là gì, Tô Trường An cũng không rõ ràng lắm nhưng có thể khẳng định một điểm bí mật này có quan hệ với Thần tộc.
Những sự tình này hắn đều có thể nghĩ tới, không tin sư thúc tổ lại không rõ. Nhưng dù là vậy sư thúc tổ vẫn thu Cổ Tiễn Quân vào Thiên Lam viện, có điều gì huyền diệu trong đó thì hắn như thế nào cũng nghĩ không thông.
Hắn vô ý thức sờ lên trên bụng mình có thể cảm giác được rõ ràng sự tồn tại của Thần Huyết, hơn nữa tại thời điểm ở Mẫu Đan Các, Thần Huyết cũng vì lệ khí dâng lên trong lòng hắn mà xém chút nữa không khống chế được. Nó khiến Tô Trường An nghĩ đến mà sợ, trong thân thể hắn có một con quái vật, một con quái vật có thể thôn phệ cả thế giới này. Do quái vật như vậy, hắn cự tuyệt tiếp xúc với những vật có quan hệ với nó, mà hiện tại Cổ Tiễn Quân có khả năng quan hệ với Thần tộc kia nhất.
Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc mệt mỏi ập tới. Hôm nay trôi qua cũng không thoải mái, hắn vốn thiếu linh lực, trong trận giằng co với Các Chủ Mẫu Đan Các gần như tiêu hao không còn, giờ phút này không thể tránh cơn buồn ngủ ập đến, cặp mắt của hắn chậm rãi nhắm lại, thoáng cái đã ngủ say.
Lúc tia nắng đầu tiên chiếu vào giữa phòng Tô Trường An cũng đã tỉnh lại, sau khi rửa mặt quần ảo chỉnh tề như thường ngày, hắn đẩy ra cửa phòng.
Gặp lúc tháng ba, trong nội viện Thiên Lam, thảo trường oanh lượn, sắc xanh tràn ngập. Đây là cảnh sắc rất đẹp, ít nhất sống qua mười sáu năm rồi Tô Trường An cũng chưa thấy qua cảnh đẹp như vậy.
Bởi vậy tâm tình Tô Trường An cũng không tồi, hắn sửa sang lại quần áo một chút, chuẩn bị ra ăn điểm tâm.
Hôm qua đã bỏ dỡ một bài học của Sở Tích Phong, hắn không hề nghĩ hôm nay lại xuất hiện chút ít quấy nhiễu gì đó làm Sở Tích Phong mất hứng, cho nên hắn dậy sớm hơn mọi ngày vài phần.
Nhưng hắn cảnh giác còn là quá thừa đi, đang lúc muốn đi đến cửa sân thì tâm tình tốt của hắn đã tan thành mây khói rồi.
Bởi vì hắn thấy một người, nàng mặc váy lụa trắng, trong tay mang theo chút điểm tâm, gương mặt vốn là xinh đẹp nhưng không biết nghĩ gì lại thoa lên một lớp mỏng son phấn. Giờ phút này nàng nhu thuận đứng một bên ở đó, thanh tú động lòng người nhìn xem Tô Trường An. Xem ra nàng đã đứng ở đó đợi Tô Trường An một lúc rồi.
Tô Trường An lúc này mới nhớ tới, Cổ Tiễn Quân đã ở lại Thiên Lam viện rồi. Hắn vô ý thức muốn quay đầu bỏ chạy nhưng thấy không phù hợp lắm. Cho nên hắn có chút xấu hổ sờ lên cái mũi mình nói ra: "Cổ Hầu gia, chào buổi sáng."
"Tại sao lại gọi thi*p là Hầu gia?" Cổ Tiễn Quân cau mày gắt giọng.
Tô Trường An sững sờ, sau nửa ngày mới cà lăm nói: "Tiễn... Tiễn Quân, chào buổi sáng."
"Cái này cũng được đi." Cổ Tiễn Quân dường như rất hài lòng với cách xưng hô như vậy của Tô Trường An, nàng cười ngọt ngào với Tô Trường An sau đó đưa ra đồ vật trong tay.
"Cho." Nàng nói như vậy, thanh âm thanh thúy, cực kỳ giống gió xuân tháng ba.
Tô Trường An mất một lúc không hiểu ý của nàng, hắn chỉ chỉ bản thân, hỏi: "Cho ta sao?"
"Đúng vậy. Thi*p nghĩ Tô công tử hôm qua đi Mẫu Đan Các, lại mang về hoa khôi Phàn Như Nguyệt cô nương xinh đẹp như vậy, chắc là cực kỳ mệt nhọc cho nên liên thay công tử mua chút điểm tâm." Nói đến đây Cổ Tiễn Quân có chút thẹn thùng liếc nhìn Tô Trường An sau đó cúi đầu.
Tô Trường An tiếp lấy điểm tâm kia, vừa định phải nói lời cảm ơn nhưng lại cảm thấy không đúng. Mặt của hắn trở nên hồng nhuận, hắn vội vàng bối rối giải thích: "Không phải... Không phải như ngươi nghĩ. Hôm qua chúng ta chỉ là... Chỉ là không cẩn thận đi đến Mẫu Đan Các ăn hết vài món cùng ít rượu, cái khác gì đó... không có làm. Mang Phàn cô nương về, chỉ là cảm thấy nàng có chút đáng thương... không có ý gì khác."
Lúc nói đoạn văn này, Cổ Tiễn Quân mở ra cặp mắt to đen lúng liếng vụt sáng nhìn hắn. Không khỏi làm hắn một hồi căng thẳng, lúc nói chuyện cũng không ngờ có chút cà lắm.
"Thật sự?" Nghe Tô Trường An giải thích xong, Cổ Tiễn Quân dường như không quá tin tưởng, nàng bán tín bán nghi hỏi lại.
"Đương nhiên là thật." Tô Trường An gật đầu nói.
"Nhưng Phàn Như Nguyệt kia ngày thường xinh đẹp như vậy, Tô công tử lại cứu nàng, nếu thật sự muốn làm chút gì đó, nghĩ đến chắc nàng cũng không cự tuyệt. Tô công tử thật sự không muốn làm chút gì đó sao?" Cổ Tiễn Quân lại hỏi.
"Tất nhiên là không có, ta chỉ là thấy nàng đáng thương, muốn giúp đỡ thoáng cái mà thôi."
Lúc này đây, dường như Cổ Tiễn Quân đã đạt được đáp án đủ để nàng thỏa mãn. Nàng vừa cười vừa nói: "Ta biết ngay Tô công tử không phải là người như vậy mà."
Nhưng Tô Trường An lại sững sờ, hắn bỗng nhiên ý thức được bản thân dường như cũng không cần giải thích với nàng nhiều như vậy. Hắn nghĩ đến đây mặt không thể đỏ hơn.
"Tô công tử, sao mặt người hồng như vậy, có phải khó chịu hay không, để thi*p nhìn người xem sao?" Cổ Tiễn Quân dường như cố ý trêu cợt hắn, giơ tay lên muốn sờ trán Tô Trường An.
Một mùi hương làm say lòng người từ trên thân Cổ Tiễn Quân truyền đến, Tô Trường An bị cái mùi hương kia làm cho một trận tâm viên ý mã (tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ Ⱡồ₦g lộn như ngựa), kinh ngạc đứng đó nhìn tay ngọc của Cổ Tiễn Quân cách mình càng ngày càng gần, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
"Trường An! Trường An!" Nhưng lúc này một âm thanh quen thuộc truyền đến.
Thoáng cái Tô Trường An hồi phục tinh thần lại, tránh né được tay của Cổ Tiễn Quân. Trong vô thức hắn không muốn Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn thấy hắn và Cổ Tiễn Quân thân cận như vậy.
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Hạ Hầu Túc Ngọc không nghỉ một hơi liền đi tới trước người Tô Trường An, tất nhiên nàng thấy Cổ Tiễn Quân đứng ở một bên nên có chút mất hứng hỏi.
"Còn có thể làm gì, đường nhiên là tặng cho Tô công tử chút điểm tâm." Vẻ mặt Cổ Tiễn Quân cũng không vì sự xuất hiện của Hạ Hầu Túc Ngọc mà có chút biến hóa nào, nàng vẫn như trước với bộ dáng thiên kiều bá mị cười đáp lại.
Lúc này Hạ Hầu Túc Ngọc mới nhìn thấy chút điểm tâm trên tay Tô Trường An, nàng cau mày nhưng cũng không muốn dây dưa nhiều với Cổ Tiễn Quân quay đầu nhìn về phía Tô Trường An nói ra: "Ngọc Hành gia gia tìm ngươi đó, ngươi còn ở nơi này làm gì. Người vừa vặn gọi tới Phàn Như Nguyệt, ta đoán chừng nhất định là muốn hỏi tội ngươi về việc làm hôm qua."
Tô Trường An đang nghĩ làm thế nào để thoát thân từ Cổ Tiễn Quân, hắn vội vàng nhận lời nói một tiếng tạm biệt với Cổ Tiễn Quân liền vội vàng rời khỏi.
Hai nữ đưa mắt nhìn thân ảnh Tô Trường An biến mất xác nhận hắn không có khả năng nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người. Hai người rất ăn ý nhìn nhau, vẻ mặt mỗi người tại một khắc này lạnh xuống.
"Ngươi tiếp cận Tô Trường An đến cùng là có mục đích gì?" Hạ Hầu Túc Ngọc trước tiên làm khó dễ.
"Ngươi lại có mục đích gì?" Cổ Tiễn Quân hỏi ngược lại.
"Ta có thể có mục đích gì, ta trong nội viện Thiên Lam tu hành, Trường An là sư đệ ta. Hắn đối đãi ta vô cùng tốt, ta cũng thiệt tình đối đãi hắn, có mục đích gì như vừa nói."
"Tô công tử tâm tính thành thực, đối với bất kỳ ai cũng vô cùng tốt, nhưng người ta đối với hắn như thế nào liền khó mà nói được rồi. Ta thấy công chúa điện hạ hay vẫn là tự giải quyết cho tốt đi. Cổ Tiễn Quân ta mặc dù có mưu đồ khác, nhưng mục đích tuyệt không thể không chịu nổi như công chúa điện hạ vậy. Nghĩ đến làm sao thăm dò mục đích của ta, còn không bằng suy nghĩ thật kỹ sau khi Tô công tử biết rõ chân tướng, công chúa điện hạ ngươi nên tự xử như thế nào." Những lời này của Cổ Tiễn Quân không vội không chậm nhưng lại từng câu từng chữ đánh vào bản tâm Hạ Hầu Túc Ngọc.
Hạ Hầu Túc Ngọc thoáng cái sững sờ ở trong đây, thậm chí phản bác cũng nói không nên lời.
Cổ Tiễn Quân dường như cũng nhận được kết quả khiến bản thân vừa lòng, nàng cất bước đi qua Hạ Hầu Túc Ngọc, sắc mặt lạnh lùng.
Lúc này, một cơn gió Tây lướt qua.
Tuy là tháng ba mùa xuân nhưng chẳng biết tại sao Hạ Hầu Túc Ngọc lại cảm thấy có chút lãnh ý. Nàng vuốt vuốt sợi tóc bị thổi rối loạn, quay đầu nhìn về phía vườn đầy sắc xuân của Thiên Lam viện, cuối cùng thở dài một tiếng.