Thư Kiếm Trường An - Chương 38

Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên

Y QUAN NƠI ĐÂY ĐỀU LÀ CẦM THÚ
Nàng cúi đầu, khẽ nâng gót, chậm rãi đi tới.
Tại lúc nàng xuất hiện đám đông náo nhiệt bỗng trở nên trầm mặc. Toàn bộ Mẫu Đan Các, cứ thế chìm vào im lặng. Tất cả cùng nín thở, tập trung nhìn vào bước đi thướt tha của thiếu nữ, sợ không chú tâm liền bỏ lỡ mấy thứ gì đó mà thấy hối tiếc.
Cuối cùng nàng đã đi đến giữa đài vuông của Lưỡng Tằng Lâu.
Một tiếng tỳ bà xa xăm vang lên.
Những vũ công xinh đẹp đang vây quanh nàng như nhận được hiệu lệnh vội vàng lui xuống, đài vuông chỉ còn lại một mình thiếu nữ áo vàng, như một đóa bách hợp cô đơn. Nàng khẽ gật đầu hai tay chạm vào đàn tỳ bà. Tuy rằng không thấy rõ dung mạo, nhưng quan khách lại cảm thấy nàng cực kỳ xinh đẹp.
Bọn họ mê mẩn nhìn về thiếu nữ trên đài, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua không chút che giấu Dụς ∀ọηg cùng tham lam của mình.
"Ọt ọt." Cũng không biết là ai không kìm được nuốt nước bọt, phá vỡ sự yên tĩnh lúc này của Mẫu Đan Các.
Có vẻ nàng chán ghét thứ tiếng động đó, cũng có thể vì một nguyên do khác. Tay nàng khẽ động, ngón tay ngọc ngà vuốt ve dây đàn rồi gẩy nhẹ một cái.
Tranh!
Thanh âm xa xưa của đàn tỳ bà lần nữa vang lên.
Nữ tử ngẩng đầu nhìn về khán đài. Gương mặt ấy rốt cuộc đẹp đến mức nào?
Mắt phượng mày ngài, cái mũi tinh xảo da trắng thắng tuyết. Phải nói là chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cảm thấy cũng thô thiển, không đủ để hình dung vẻ đẹp của nữ tử. Hoặc có thể nói trên đời này không có từ nào có thể tả hết nét kiều diễm của nàng.
Nàng như Tinh Linh lạc vào nhân gian, đẹp như tiên nữ giáng trần. Đẹp đến mức không gì sánh được.
Nhưng mọi người còn chưa kịp cảm thán. Đã thấy ngón tay đẹp như ngọc diệp chạm vào dây đàn, từng tiếng đàn thanh thúy theo một cỗ vận luật cứ thế vang lên.
Âm thanh trầm lắng. Khiến người nghe não lòng, giống như nơi quan ải chinh quân nhìn trăng sáng - chốn khuê phòng thiếu phụ đợi trông chồng.
Thủ khúc này do một vị phu nhân tiền triều sáng tác, lúc loạn thế, họ là cặp tình nhân thanh mai trúc mã, trượng phu bị điều động ra tiền tuyến chống giặc. Phu nhân đợi chồng một chút lại là hơn mười năm, mười năm không nghe tin tức, những tới khi nghe được tin chồng, thì không thấy người đâu chỉ nhận được một bộ áo mũ. Đau buồn trong lòng, bà liền phổ ra thủ khúc này, vì thương tiếc trượng phu ૮ɦếƭ trận.
Thủ khúc tên Niệp Thanh Mai, vị phu nhân kia chính là bà bà của Phàn Như Nguyệt, Thanh Ngọc phu nhân.
Phàn Như Nguyệt đánh thủ khúc này rất khá, mặc dù bản thân không thông thạo âm luật cho lắm, Tô Trường An lại bất tri bất giác bị điệu nhạc này hút hồn, thần sắc hiện ra dáng vẻ u sầu.
Có điều tâm tình của đám công tử thế gia cùng những quan khách ở đây lại không bị lay động. Bọn họ chỉ trực tiếp dán mắt vào thân hình thiếu nữ kia, trong ánh mắt bọn họ như đang tồn tại một ngọn lửa Dụς ∀ọηg đang bùng cháy dữ dội. Kiểu như hận không thể ngay lúc này xông lên, đè nàng xuống đất ૮ởเ φµầɳ áo, hung hăng mà phát tiết một phen.
Trên đời này có rất nhiều chuyện chính là như vậy, cho dù ngươi làm tốt thế nào đi nữa nhưng đối với một đám dã thú khoác lên bộ da người mà nói, trong suy nghĩ của bọn chúng chỉ có thân thể trắng ngần ẩn hiện sau lớp xiêm y màu vàng kia mà thôi.
Phàn Như Nguyệt đã rõ ràng bản thân phải đối mặt với một đám người như thế nào rồi, nàng cố gắng giấu đi vẻ lo lắng vừa hiện trong ánh mắt. Nàng nhìn quanh khán đài như thể mong chờ điều gì, nhưng cuối cùng lại không có nhìn thấy thân ảnh mà nàng muốn thấy. Lòng nàng cuối cùng cũng rối loạn, tay chân bắt đầu luống cuống, mà đàn sai mấy âm.
Tô Trường An nhíu mày, hắn cảm thấy thủ khúc lúc này hình như có chút vấn đề, nhưng hắn vẫn không rõ vấn đề nằm ở chỗ nào. Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, mới phát giác tửu lâu là đông chật quan khách nhưng lại im lặng đến mức kỳ lạ, chỉ thấy bọn họ lom lom nhìn thiếu nữ trên bục, dường như không phát giác điều gì khác thường. Có điều hắn vẫn không rõ bọn họ bị thủ khúc làm cho mê mẫn, hay là nhìn thiếu nữ kia đến say mê mà quên hết trời đất.
Cuối cùng khúc nhạc đã dừng, Phàn Như Nguyệt thu hồi tỳ bà, cuối đầu đứng trên đài. Thân ảnh nàng có chút đơn bạc, lại có chút đáng thương, như cá nằm trên thớt, chờ người treo giá.
Nhìn bộ dạng yếu đuối, bạc nhược kia nhưng không một ai động lòng thương xót, ngược lại nó càng khơi dậy thú tính ẩn sâu của bọn họ.
Lúc này, một tú bà trung niên đang từ phía sau khán đài bước tới, thị hướng về các nam nhân phía dưới nở một nụ cười hết sức quyến rũ, rồi mới khàn giọng, bắt đầu giới thiệu: "Các vị công tử, vị cô nương này là hoa khôi của Mẫu Đan Các chúng ta, Phàn Như Nguyệt cô nương."
Nói tới đó thanh âm của nàng có phần ngập ngừng, như đang chờ lời đáp trả của quan khách phía dưới.
Nhưng cuối cùng vẫn không có thanh âm đang đáp trả vang lên, những nam nhân kia như thể ngơ ngẩn mà nhìn cô thiếu nữ thêm một chút, ánh mắt không dung nạp những thứ khác.
Điều đó cũng không làm vị tú bà này tức giận, thị lại hướng xuống các nam nhân ở dưới cười mỉm mập mờ, rồi nói tiếp: "Nhìn xem, cái bộ dáng lúc này của các vị kìa, làm như thể sắp bắt Phàn Như Nguyệt cô nương mà ăn tươi nuốt sống vậy, Phàn cô nương lá gan rất bé nha, cứ nhìn tiếp như thế không chừng dọa cho nàng chạy mất."
Vị tú bà này là một người kinh nghiệm phong phú, chỉ một hai câu đơn giản liền chạm vào nổi đau lúc này của đám nam nhân, bọn họ quyến luyến thu hồi ánh mắt đang dáng chặt vào cơ thể Phàn Như Nguyệt, nhìn về phía tú bà.Một vài vị công tử không nhịn được, liền la lớn: "Chúng ta làm sao nỡ lòng ăn hết Phàn cô nương, chúng ta chỉ nghĩ, ôm Phàn cô nương đặt lên giường mà điên long đảo phượng một phen thôi."
Lời vừa nói ra, trong đại sảnh lập tức vang lên từng trận tiếng cười, hồ ngôn uế ngữ không chịu nổi càng lúc càng nhiều càng lúc càng lớn. Mà vị thiếu nữ đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió kia thì toàn thân run rẩy, nàng vô lực cuối đầu, càng lúc càng thấp, như là một chú thỏ bị kinh hãi.
Tô Trường An lại liếc mắt nhìn bọn họ, ánh mắt biểu lộ sự bực bội khó chịu.
Những thiếu niên còn trẻ kinh nghiệm còn chưa nhiều, đối với những cảnh tượng thế này trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu.
Nhìn thấy phản ứng của khách quan dưới khán đài tú bà trở nên cao hứng, hớn hở nói: "Nếu như chư vị không chê cười, chi bằng để cho cô nương nhà ta đàn thêm một khúc?"
Lời nói của thị mới rời khỏi miệng, thì có một chén rượu từ phía dưới khán đài bay thẳng về phía mình, hung hăng đập thẳng vào đầu của tú bà. Chén rượu được ném với sức rất lớn, trực tiếp vẽ lên trán thị một vòng tròng màu hồng.
"Đàn cái gì mà đàn! Ta muốn nghe đàn thì cần bỏ tiền đến Mẫu Đan Các này sao? Nhanh nhanh bắt đầu, ta đợi không nổi rồi." Người vừa nói là Vương công tử đang tiến ra từ phòng khách quý, y tay nắm chặt quạt đùng đùng nổi giận tiến đến, hướng về vị Tú bà mắng chửi.
Có vẻ như vị Vương công tử này vừa nói lên tiếng lòng của mọi người, nên khách khứa xung quanh cũng bắt đầu thúc giục.
Mặc dù bị người ta đập một cái trên đầu, Tú bà cũng không tức giận, trên mặt vẫn là nụ cười khiến người ta buồn nôn nói ra: "Chư vị đã cao hứng như vậy, ta cũng không muốn dong dài, vậy bây giờ đại hội Hoa Khôi xuất các chính thức bắt đầu."
Nàng vừa nói xong, xung quanh liền tràn ra rất nhiều thị nữ, trang phục giống nhau, trên tay các nàng cầm một tấm ngọc bài, lần lượt đưa cho các quan khách. Đám người Tô Trường An cũng không ngoại lệ, hắn nhận lấy tấm ngọc bài, trên đó có viết số 56.
Hắn có phần không hiểu, quay sang phía Như Yên, hỏi: "Như Yên tỷ tỷ, vật này để làm gì?"
Thiếu nam, thiếu nữ xung quanh hắn cũng một đầu khó hiểu, nên khi nghe Tô Trường An thắc mắc liền quay đầu nhìn về phía Như Yên.
Như Yên tức giận đến mức mặt mày trắng bệch liếc đám tiểu hài tử này, thầm nghĩ bọn nhóc này cái gì cũng không biết, cũng không rõ bọn chúng tới Mẫu Đan Các làm cái gì. Nhưng cuối cùng nàng vẫn giải thích: "Đây là thân phận bài, đợi tý nữa đấu giá Hoa Khôi, cái này dùng để phân biệt thân phận."
"Kêu giá?" Tô Trường An vẫn chưa hiểu gì.
Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu được, bởi vì vị Vương công tử kia đã nôn nóng không chịu nổi giơ lên ngọc bài, nhìn như hắn là khách quý của Mẫu Đan Các, ngọc bài của hắn lớn hơn củaTô Trường An mấy phân, bên trên còn khảm viền vàng.
"Một ngàn lượng!" Vị Vương Công tử kia nói lớn.
Tiếng kêu giá này thật giống như cái ngòi nổ, triệt để đốt ngọn lửa Dụς ∀ọηg trong lòng các nam nhân này, trong chốc lát khách uống rượu đưa lên không ngừng.
"Một nghìn mốt!"
"Một Nghìn hai!"
...
"Ba nghìn tám!" Trong thời gian ngắn giá tiền đã bị đẩy lên một mức cực cao. Mẫu Đan Các có rất ít hoa khôi đêm đầu tiên có thể vượt qua cái giá ba ngàn lượng, nhưng Phàn Như Nguyệt cô nương lại khác, chưa đầy một thời thần đã vượt ra khỏi cái mức này.
Tú bà cao hứng, cười đến mức mặt mày co lại thành một cục, giống một đóa cúc khô héo sắp tàn. Chuyện thế này đã rất lâu chưa có xảy ra, lần đầu tiên hình như vào mười năm trước, người đó là Như Yên cô nương, bị một vị tú bà khác tiến cử làm hoa khôi, năm đó được bán đi với giá tiền hơn ba nghìn lượng, không thể tưởng tượng được hôm nay, bà cũng có cái này phúc phận. Vừa nghĩ tới số bạc cực lớn mình sắp nhận được, trong bụng của thị sớm đã nở hoa.
Giá tiền vẫn còn cao thêm, các nam nhân như thể trúng tà, ngọc bài trên tay lần lượt được họ giơ lên, so với Như Yên sự cuồng nhiệt này cũng không khác năm đó.
Nhưng sắc mặt Tô Trường An lại trở nên hết sức khó coi, sau khi Vương công tử kêu giá lần thứ nhất hắn liền hiểu được, thứ gọi là "kêu giá" là thế nào rồi.
Hắn biết rõ, Mẫu Đan Các là một nơi như thế nào. Nhưng chuyện một đám người, đem một cô gái, biến thành một vật phẩm để mua vui, rồi thay nhau kêu giá. Hắn không nhịn được mà tức giận, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn vào những nam nhân kia, nhìn kỹ những gương mặt bị Dụς ∀ọηg xâm chiến đến mức trở nên vặn vẹo dữ tợn. Hắn cảm thấy lạ lẫm, cảm giác chính mình như đang đứng giữa một đàn dã thú.
Hắn chán ghét chuyện như vậy, chán ghét những nơi như thế, chán ghét loại người ghê tởm này.
Hắn không phải người tốt, hắn chưa từng hy vọng cái thế giới này phải tốt đẹp theo ý mình, nhưng việc làm dơ bẩn này lại diễn ra ngay trươc mặt hắn bằng phương thức trần trụi như vậy, hắn vẫn có cảm giác buồn nôn, cảm thấy không chịu nổi.
Hắn đem hai tay nắm chặt, có lẽ vì dùng sức quá mạnh, nên mu tay nổi gân xanh.
Các nam nhân kia vẫn tiếp tục kêu giá, bọn họ hưng phấn đến mức hai mắt nổi lên tia máu chằng chịt. Bọn họ há mồm, bởi vì kích động mà nước bọt bay tứ tung.
Ngày thường bọn họ là những nhân vật áo mũ chỉnh tề trong thành Trường An, tại lúc này lại trở nên cực kì ghê tởm...

“Tám ngàn lượng!” Vị Vương công tử kia có vẻ không còn kiên nhẫn với việc tăng giá chẳng có chừng mực như vậy. Hắn nâng thẻ bài trên tay rồi hô lên một con số nghe rợn cả người.
Bầu không khí bên trong Mẫu Đan Các vừa nãy còn khí thế ngất trời liền chợt lạnh xuống. Tám ngàn lượng đối với phú hào hiển quý đang ngồi ở đây cũng không phải là một con số nhỏ.
Phàn Như Nguyệt tuy rằng xinh đẹp, nhưng vì đêm xuân một lần mà tiêu phí nhiều tiền tài như vậy, đối với đại đa số người ở đây còn là vô cùng xa xỉ. Dù sao chỉ là một đêm, hôm nay không thành thì ngày mai lại có thể đến. Đây chính là ý tưởng của họ.
Vị Vương công tử kia thu hết phản ứng của mọi người vào mắt. Khóe miệng hắn không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý. Hắn rất thỏa mãn với cảm giác như vậy, lấy thực lực tuyệt đối nghiền ép mọi người, khiến họ e ngại ngươi mà lại không làm gì được ngươi.
Phàn Như Nguyệt dường như cũng dự cảm đến vận mệnh của mình. Nàng nhìn thoáng qua toàn bộ Mẫu Đan Các lần sau cùng, vẫn như trước không nhìn thấy thân ảnh của người đã cùng nàng thề non hẹn biển. Lòng của nàng tuyệt vọng như đã ૮ɦếƭ. Nàng cảm thấy mình giống như con cừu non giữa một đám sói đói. Người chăn dê mà nàng đau khổ chờ đợi thì lại không thấy bóng dáng đâu.
Nàng cúi đầu xuống, trong con ngươi xinh đẹp đã mất đi tia linh động cuối cùng, sau đó trở nên trầm lặng.
Tú bà ở trên bục vui sướng như muốn ngất đi. Mụ vừa nghĩ tới con số tám ngàn lượng bạc quá lớn như vậy, sẽ không ngừng được cái cảm giác không chân thật như đang nằm mơ.
Nhưng mụ còn là cố hết sức bảo trì tỉnh táo, nhìn mọi người xung quanh. Với kinh nghiệm nhiều năm nhìn sắc mặt mà nói chuyện, mụ dễ dàng nhìn ra mọi người đều không có ý tiếp tục ra giá. Vì vậy, mụ mở miệng chuẩn bị tuyên bố kết quả của đại hội hoa khôi xuất các.
Nhưng đúng lúc này, một ngọc bài bất ngờ được giơ lên cao.
Đó là một ngọc bài bình thường, ở biên không có khảm ngân quang tuyến hay kim tuyến. Nhưng chủ nhân của ngọc bài lại rất tự tin. Hắn giơ rất cao, dường như sợ bị tú bà bỏ qua nên còn cố ý lắc.
Chẳng lẽ tám ngàn lượng còn không phải giá tiền cuối cùng? Tú bà trong lòng nhảy dựng, sinh ra một loại kích động không thể kìm nén nổi. Mặc dù đối phương không thể chứng minh thân phận của mình qua ngọc bài, nhưng một vài phú thương ít xuất hiện hoặc là vương hầu không muốn bị lộ thân phận cũng sẽ dùng ngọc bài để không gây chú ý đến tham dự đại hội hoa khôi đấy. Chuyện như vậy không phải là không có phát sinh trong lịch sử của Mẫu Đan Các. Hơn nữa, mụ vô thức cho rằng, tại Đại Ngụy này, không có bất kỳ người nào có can đảm gây rối ở Mẫu Đan Các.
Vì vậy, tú bà kích động nhìn vị chủ nhân của ngọc bài kia. Đó là một thiếu niên, nhìn qua chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi. Quần áo của hắn rất bình thường, nhìn thế nào cũng không giống nhân vật có thể lấy ra nhiều hơn tám ngàn lượng bạc.
Nhưng tú bà giờ phút này đã bị Dụς ∀ọηg làm váng đầu. Ánh mắt của mụ mang theo sự cổ vũ, dường như là kỳ vọng từ miệng của thiếu niên bình thường này có thể thốt ra con số khiến mụ phải kinh ngạc há hốc mồm.
Nhưng có người lại không cao hứng như tú bà. Lúc ngọc bài được giơ lên, sắc mặt của vị Vương công tử kia trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi. Hắn ghét chuyện như vậy, ghét việc danh tiếng của bản thân đột ngột bị ςướק đi bởi một thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện. Hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, sẽ báo ra một giá tiền vượt qua rất nhiều giá của y, sau đó hung hăng mỉa mai một phen ở trước mặt y. Cuối cùng, hắn sẽ có một đêm xuân với vị Phàn cô nương đẹp như hoa kia.
Nhưng dù là tú bà hay vị Vương công tử kia đều đã chú định phải thất vọng.
Bởi vì vị thiếu niên kia giơ ngọc bài nhưng lại không có chút ý định nào báo ra giá tiền. Hắn chỉ hơi nhăn lông mày, nhìn tất cả mọi người ở đây.
Sau đó, hắn mới nói: “Như vậy không đúng.”
Thanh âm của hắn rất thanh tịnh, như là tuyết trắng không nhiễm phàm trần. Thanh âm đó lại rất có lực, giống như sét bỗng nhiên đánh trong đêm hè.
Tú bà ngây dại. Vương công tử cũng ngây dại. Đám người Cổ Ninh, Hạ Hầu Túc Ngọc đến cùng Tô Trường An cũng ngây dại. Ngay cả Phàn Như Nguyệt đã cúi đầu, mặt không còn chút máu cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn thiếu niên có chút gầy yếu này.
Như Yên bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Có lẽ bởi vì uống rượu, nàng dường như trở về thời điểm nàng còn là hoa khôi hơn mười năm trước.
Cũng là một đêm như thế này, cũng là trong Mẫu Đan Các, nơi mà mặt ngoài giống như có nhiều loài hoa tươi đẹp, còn bên trong thì lại dơ bẩn không chịu nổi.Nàng khi đó giống như Phàn Như Nguyệt lúc này, sợ đến cứng đờ người đứng ở trên đài cao. Ma ma của nàng ở nơi đó ra sức hét to. Đám khách uống rượu dùng lời nói thô tục, xấu xa xoi mói nàng như hàng hóa. Sau đó, họ mới bắt đầu kêu giá.
Mà ở thời điểm nàng cũng thất kinh không biết làm sao như Phàn Như Nguyêt, cũng có một thiếu niên như vậy đi ra từ đám người rồi cười tươi với nàng. Nàng chưa bao giờ quên dáng cười đó.
Mà chính vì nụ cười này, nàng chờ mười năm. Cho dù từ thiếu nữ trẻ tuổi đã thành hoa tàn ít bướm như bây giờ, nàng vẫn như cũ vui vẻ chờ đợi.
Tú bà dường như còn chưa hiểu rõ tình huống đột nhiên phát sinh này rút cục là chuyện gì. Mụ thử dò hỏi Tô Trường An: “Vị công tử này, không biết ý của ngươi là gì?”
“Các ngươi làm như thế là không đúng.” Tô Trường An đi tới trước đài. Hắn ngẩng đầu nhìn tú bà kia rồi rất nghiêm túc nói.
Sắc mặt của tú bà bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó coi. Mụ lúc này có thể khẳng định thiếu niên trước mắt này là tới quấy rối. Tuy rằng nhiều năm qua, mụ đã lâu không thấy có người dám quấy rối ở Mẫu Đan Các. Nhưng giờ phút này, chuyện như vậy lại xảy ra chân thật ở trước mắt của mụ, hơn nữa còn ở đại hội hoa khôi xuất các cực kỳ trọng yếu đối với mụ.
Tú bà cực kỳ phẫn nộ, dùng sắc mặt ra hiệu cho mấy người Quy Công ở xung quanh. Mấy vị này liền chuẩn bị đánh về phía Tô Trường An.
Tô Trường An nhíu lại lông mày, Linh lực trong cơ thể của hắn vận chuyển, vừa đối mặt liền đánh bọn họ ngã xuống đất.
Hắn thế nhưng là Tinh Vương đứng đầu Tướng Tinh Hội Nhân bảng. Cho dù là bảy vị Cửu Tinh cảnh hảo thủ cũng bị một đao của hắn chém rụng. Những người bình thường này còn không phải Tụ Linh cảnh thì làm sao là đối thủ của hắn?
Chỉ thấy Tô Trường An nhẹ nhàng nhảy lên, liền rơi vào bên cạnh Phàn Như Nguyệt. Tú bà kia dường như bị dọa sợ vì thân thủ của hắn đánh bại mấy người Quy Công chỉ với một chiêu. Mà Tô Trường An thì lại không để ý. Hắn nhìn những công tử và khách uống rượu ở xung quanh dưới đài đang ngạc nhiên, sau đó nói rất thành thật: “Ta muốn đưa nàng đi.”
Phàn Như Nguyệt ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn thiếu niên che ở trước người nàng. Tuổi của hắn có lẽ cũng chỉ bằng nàng, thậm chí có thể còn nhỏ tuổi hơn nàng một chút. Bóng lưng của hắn rất gầy yếu, rồi lại trong thoáng chốc rất cao lớn giống như núi cao.
“Ngươi dựa vào cái gì mà muốn mang nàng đi?” Vị Vương công tử kia cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn nghiêm nghị hỏi vị thiếu niên sức trâu đột nhiên nhảy ra này.
Nhưng Tô Trường An cũng không để ý đến hắn, mà là quay đầu nhìn Phàn Như Nguyệt. Ánh mặt của hắn lộ ra ý cười ôn nhu, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn ở chỗ này sao?”
Phàn Như Nguyệt có chút sững sờ, lại có chút khi*p đảm.
Nhưng có lẽ sự ôn nhu trong mắt của Tô Trường An cho nàng dũng khí. Vì vậy, nàng cuối cùng còn là lắc đầu về phía hắn.
“Vậy ngươi nguyện ý đi theo ta không?” Hắn lại hỏi.
“Ừ!” Lúc này, Phàn Như Nguyệt trả lời rất nhanh, cũng rất kiên định.
Tô Trường An lúc này mới quay đầu, nhìn về phía vị Vương công tử kia rồi nói: “Ngươi nghe thấy sao? Nàng không muốn ở lại đây. Vì vậy ta muốn đưa nàng đi!”
Vương công tử kia ngạc nhiên. Hắn nhất thời cũng không biết nói như thế nào với vị thiếu niên sức trâu này. Nhưng rất nhanh, một cỗ lửa giận được đốt lên trong máu của hắn. Hắn cảm thấy giảng đạo lý với Tô Trường An giống như đàn gảy tai trâu. Vì vậy, hắn dùng ánh mắt ra hiệu, mấy hộ vệ bên cạnh hiểu ý bắt đầu động thủ.
Những hộ vệ này đều là cánh tay đắc lực trong phủ của hắn. Mỗi người đều ít nhất là cao thủ Cửu Tinh cảnh. Hắn sớm đã nhìn ra Tô Trường An không quá Tụ Linh cảnh. Y khi dễ mấy người Quy Công không có tu luyện coi như còn được. Nhưng trong Mẫu Đan các, đừng nói là Tụ Linh cảnh, cho dù là cao thủ Địa Linh cảnh tới cũng là uổng công!
Ánh mắt của Tô Trường An trầm xuống. Hắn nhìn ra mấy tên nam tử kéo tới đều là cao thủ Cửu Tinh cảnh cấp cao, thậm chí là cao thủ đỉnh phong. Hắn lập tức cảnh giác, đồng thời vận chuyển Linh lực trong cơ thể. Hắn hét to một tiếng giống như tiếng gầm rú của sư tử.
Lúc này, Phàn Như Nguyệt mới nhận ra, bản thân nàng đã không còn chờ đợi người chăn dê, mà lại chờ thời điểm một tiểu sư tử cắn người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc