Lạc Tiểu Huân bất an cúi đầu không yến, áy náy không dám gặp người khác, nhất là đối mặt với người phụ nữ đang ngồi trước mặt cô.
Người phụ nữ này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua giống như chỉ mới ba mươi, tính tình dịu dàng, nhưng khi làm việc cũng rất kiên quyết và có tầm nhìn, đây chính là lão bản của Ngân Hàng Tương Thân, tên gọi Âu tỷ.
Lạc Tiểu Huân đã chuẩn bị tâm lý bị Âu tỷ quát cho một trận, dù sao từ ngày Ngân Hàng Tương Thân thành lập cho tới giờ, chỉ có nam nữ hai bên không nhận được điện thoại thông báo mới không đến được, chưa bao giờ có chyện bị chính thư kí tình yêu làm hỏng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa mới đi làm buổi sáng, cô đã được Âu tỷ gọi vào phòng làm việc xét hỏi.
“Xin lỗi, tại em mà mọi chuyện hỏng hết cả.” Cô cúi người thật sâu, tự biết mình đuối lý.
“Em cũng biết, xảy ra chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài, sẽ tổn hại rất lớn đến danh dự của ngân hàng tương thân chúng ta.”
“Em biết, tất cả đều là lỗi của em, em quá mất lý trí rồi.”
Lạc Tiểu Huân không còn cách nào khác, làm việc công tư phải rõ ràng, cô đem chuyện riêng cùng với tình cảm riêng tư vào công vệc, là cái sai của cô, nếu Âu tỷ muốn trừ tiền lương của cô, cô cũng không có nửa câu oán thán.
Âu tỷ cũng không có nổi trận lôi đình, chỉ lắc đầu thở dài.
“Em ở công ty cũng đã năm năm rồi, xử sự luôn chững chạc, thành tích làm việc cũng rất tốt, chuyện như vậy phát sinh, nghiêm khắc mà nói, em cũng đáng được thông cảm, dù sao bỗng dưng bị giải trừ hôn ước, đối với phụ nữ mà nói là một cú sốc rất lớn.”
“Chuyện đã qua rồi, sau này em tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa, cũng sẽ khống chế tình cảm của chính mình, lần này chuyện Giang tiểu thư muốn bồi thường, em nguyện ý khấu trừ vào tiền lương đền bù cho công ty.”
Âu tỷ nhìn cặp mắt quen thuộc, khuôn mặt trái xoan đoan trang xinh đẹp, trẻ tuổi, hơn nữa giả bộ kiên cường, rõ ràng trong lòng bị thương không nhẹ, bên ngoài vẫn cố làm như không có chuyện gì, cũng chịu tất cả trách nhiệm, một cô gái khiến người ta đau lòng biết bao a, giống hệt cô lúc còn trẻ.
Âu tỷ dịu dàng cười, ôn nhu nói: “Em dù sao cũng là thư ký ưu tú của công ty, cũng đã giúp rất nhiều người tìm được bạn đồng hành, vì lợi nhuận của công ty kiếm vào không ít tiền, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, nếu như chị phạt em, không phải là lão bản này quá hà khắc hay sao ? Chuyện tình cảm khiến người ta tổn thương nhiều nhất, đổi lại là người khác, cũng khó mà xử lý tốt được như em, chị sẽ không khấu trừ tiền lương của em, còn bên phía Giang tiểu thư, chị đã phái người đi xin lỗi xử lý rồi, lần này coi như rèn luyện đi.”
Lạc Tiểu Huân cảm kích nhìn Âu tỷ, một chút thông cảm này làm иgự¢ cô ấm áp: “Âu tỷ…cám ơn chị.”
Âu tỷ khẽ cười nói: “Muốn nói cảm ơn, thì phải cảm ơn Suất tiên sinh, chuyện lần này, cậu ta còn đặc biệt gọi điện thoại tới nói rõ tình hình, muốn chị đừng trách phạt em đấy.”
“Di…Thật sự? “Chuyện này đúng là ngoài ý muốn của cô.
“Cậu ấy nói hôm đó là cậu ta tự mình thấy phải giúp đỡ, nói cho chị biết nếu muốn trách tội, thì trách cậu ta là được, còn nói nếu có gây tổn thất gì cho công ty, cậu ta nguyện ý bồi thường.”Âu tỷ cười ha hả: “Thật hiếm thấy nha, tên kia bình thường nói chuyện miệng chó không phun ra được ngà voi, cư nhiên lại đồng ý nói chuyện giúp em, có thể thấy sự có trách nhiệm và quan tâm của em, cậu ta đều để trong mắt, đem cậu ta giao cho em, quả nhiên là chính xác.”
Lạc Tiểu Huân cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nghĩ không ra cái tên thích oán thán kia cũng có một mặt “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”, làm cho cô vừa cảm động vừa vui mừng, không uổng phí lúc trước bản thân mình vì hắn mà tận tâm hết sức.
May là chuyện lần này, xem như hữu kinh vô hiểm*, mặc dù truyền ra có ảnh hưởng đến danh dự của công ty, nhưng là may mà cô nhiều năm qua cố gắng tổ chức vì rất nhiều nam nữ tìm được duyên lành, cho nên vẫn có rất nhiều khách hàng ở trên trang web của công ty tỏ ý ủng hộ, cũng nói sẽ tiếp tục giới thiệu cô cho những người khác.
Về chuyện cô giải trừ hôn ước, trừ Âu tỷ ra, cô cũng không muốn cho đồng nghiệp khác biết, công việc vốn là phương thức duy nhất để cô có thể rời xa chỗ của Dương Tiến Tường, cô không muốn ngay cả ở công ty cũng phải đối mặt với nghị luận của mọi người, huống chi lời nói rất đáng sợ, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để tuyên bố với mọ người.
Vì chuyện rắc rối của kết hôn, một tháng qua cô buồn bã tinh thần bị tổn thương, trong lòng tiều tụy, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, trong đầu cô bây giờ, chỉ toàn là hình ảnh trước sau như hai người của Suất Vũ Sâm.
Sau khi trở về chỗ ngồi, cô bật máy vi tính, mở tài liệu, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc kia.
Nhớ lại lúc đó, biểu hiện của hắn hết sức thân sĩ, lời ăn tiếng nói vừa phải, kinh ngạc nhất chính là nụ cười mê người kia, so với khuôn mặt lạnh như tiền trong ấn tượng kia, thật sự kém xa đến mười vạn tám ngàn dặm.
Hắn chẳng những biểu hiện ra bộ dáng một người đàn ông tốt yêu vợ, hơn nữa phản ứng rất nhanh nhạy, chăm sóc chu đáo, cùng với hình tượng nguyên bản một người đàn ông chuyên đi bới móc, vừa cố chấp lại vừa hà khắc của hắn khác nhau một trời một vực.
Công ty đá quýVĩnh thế truyền kỳ? Vì sao trong hồ sơ hắn không có viết vào ?
Hắn lúc giao tiếp với người khác, rõ ràng biểu hiện rất tốt, hoàn toàn không giống những gì mà đối tượng thân cận từng phê bình —— nói chuyện ác độc, không biết hòa hợp tình cảm.
Nhắc đến hòa hợp tình cảm, hôm qua hắn đều xử lý tốt đẹp, lại còn giúp cô giải trừ khó khăn nữa.
Người đàn ông phản ứng nhạy bén như vậy, một chút cũng không khô khan cố chấp, hoàn toàn không giống một người từng bị hai mươi tám người phụ nữ cự tuyệt kết giao chút nào.
Hắn…có phả có ẩn tình gì khác hay không ?
Lạc Tiểu Huân nhìn ảnh chụp của hắn mà ngẩn người, nghĩ thầm nếu đã nợ anh ta một nhân tình, vì trả ơn, cô nhất định phải giúp hắn tìm được đối tượng tốt nhất, tìm được người vợ thích hợp nhất mới được.
*****
Lần nữa gặp lại Suất Vũ Sâm, là một tuần sau.
Lúc cô xuất hiện, tầm mắt của Suất Vũ Sâm rơi ngay vào tập tài liệu cô đang cầm trên tay trước tiên, sau đó lạ quay trở lại trên vẻ mặt thần bí tươi cười của cô.
“Lần này cô lại mang cho tôi ảnh chụp của ai nữa đây ?”
“Thực ra, lần này tôi mang đến, cũng không phải chân dung nữ chính.” Cô kích động mở tài liệu ra, đặt xuống trên bàn của hắn, người cũng nhiệt tình chuyển qua chỗ ngồi bên cạnh ghế sa lon của hắn, dùng ngữ điệu thận trọng nói.” Số liệu này cực kỳ quý giá, là tâm huyết năm năm trời của tôi, đương nhiên, tôi biết anh không có thời gian, lại bận rộn nhiều việc, nhưng là từ lần trước ở triển lãm, tôi nhìn thấy tiềm chất của Suất tiên sinh, cho nên ——”
“Đây rốt cuộc là cái gì ?”
“Nói tóm lại, pháp bảo của tôi, ba mươi sau kế thân cận.”
Hắn giương mi, buồn cười hỏi: “Ba mươi sáu kế?”
“Đây là tâm đắc trong năm năm làm việc của tôi, không phải tôi khoe khoang, mặc kệ gặp gỡ đối tượng thân cận kiểu gì, tôi đều có thể khiến cho bọn họ từ thê thảm biến thành thần kỳ. từ con ếch xanh biến thành hoàng tử, điều kiện của Suất tiên sinh so với những người đó tốt hơn rất nhiều, cho nên anh chỉ cần đồng ý nghe theo những kỹ xảo thân cận của tôi, phối hợp diễn xuất, nắm chắc yếu điểm ——- không phải tôi khoác lác, pháp bảo của tôi, cho tới bây giờ chưa cho ai xem qua, bởi vì đây là νũ кнí bí mật để tôi tác hợp cho người khác….”
Cô thao thao bất tuyệt mang kế hoạch của mình nói cho hắn nghe, thậm chí vô tư chia sẻ bí quyết của mình, nói cả ngày trời, cũng không thấy hắn có bất kỳ phản ứng hay biểu tình gì, ngược lại là cặp mắt như đang đánh giá khuôn mặt của cô suy tư cái gì đó, tâm tư không để ý đến lời của cô.
“Suất tiên sinh, anh có đang nghe sao?”
Suất Vũ Sâm không có trả lời cô, ngược lại đem hai tay khoanh trước иgự¢, một tay lại còn xoa xoa cằm, tầm mắt lướt qua trên mặt cô cùng trên người, như là đang đánh giá vài thứ (ách, sao bộ dạng này của anh giống Sở Khanh quá vậy) , hại cô cũng mạc danh kỳ diệu phải kiểm tra chính mình, xem xem bản thân có chỗ nào không ổn ? Là quần áo có vấn đề? Hay là tóc bị rối ?
“Suất tiên sinh, tôi…có chỗ nào không ổn sao ?”
Hắn cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại hỏi một vấn đề chẳng liên quan.
“Tối nay cô có bận gì hay không? “
“Có thể phiền cô cùng tôi tham gia một bữa tiệc được hay không ?”
“A? Cái này….không được đâu.”
“Bởi vì….” Bởi vì ánh mắt hắn nhìn chăm chú người ta, làm cho cô có cảm giác như bị tính kế, đột nhiên ngửi được một bầu không khí bất ổn, đầu óc cô cũng xoay chuyển rất nhanh, lập tức tìm một cái cớ. “Bởi vì tôi đột nhiên nhớ ra, tối nay tôi có hẹn.”
Bình thường vào lúc này, người bình thường sẽ ngại ngùng không nài ép người ta, nhưng cô đã quên mất, Suất Vũ Sâm đâu có phải là “Người bình thường.”