Gần đây, có một vị nữ vương tâm tình cực kỳ cực kỳ không ổn, từ sáng sớm đến tối muộn sắc mặt lúc nào cũng âm u. Tân Gia Ny hơi sợ gọi điện thoại cho anh của cô muốn hỏi thăm tình hình, thật không ngờ đến Tân Tử cũng thở dài trong điện thoại tỏ vẻ không biết vì sao, anh ấy cũng đang không hiểu tại sao.
Hơn nữa, anh cũng bỗng nhiên quên mất, bọn họ đã nửa tháng rồi chưa từng sống cuộc sống “Perfect” mà mình nói. Mới đầu anh còn không để ý, vì gần đây anh có một công trình mới rất tâm đắc nên bận bù đầu, nhưng qua hai ngày anh bắt đầu cảm thấy tình hình không ổn lắm. Mấy ngày nay anh cố tình lên giường sớm hơn, nhưng Thiển Thâm lại cố tình ngủ trễ, hiếm khi có hôm bọn họ ngủ cùng lúc, anh cảm thấy đây đúng thời cơ rồi, vì thế lặng lẽ từ phía sau kéo cô vào trong lòng mình, ai ngờ Thiển Thâm bất ngờ không phối hợp, lại nhích gần về phía bên kia giường, mơ màng nói: “Đừng nghịch nữa, em mệt lắm.” Lúc đó anh rất sửng sốt, hôm nay là thứ bảy… Cả ngày nay cô ấy đều không phải đi làm… Tất cả những ý nghĩ kỳ quái trong lòng đều chạy đến vây lấy anh, cuối cùng ý muốn làm vừa lòng Thiển Thâm áp đảo trong lòng anh, anh chỉ hôn khẽ lên trên gương mặt cô một chút, nói câu chúc ngủ ngon.
Nhưng một đêm này anh ngủ không ngon giấc.
Nếu như chỉ một đêm, vậy cũng bỏ đi, nhưng nếu như liên tiếp hai đêm, ba đêm, suốt một tuần thì sao đây?
Tuy rằng Tân Tử là một người tự biết kiềm chế, đối với mặt này cũng không đòi hỏi nhiều, hơn nữa bình thường bọn họ đều rất ăn ý, anh cũng không cần quá chủ động. Nhưng mà, tốt xấu gì anh cũng là đàn ông, có một bà xã để yêu thương, bà xã cũng rất được đi, trong quá khứ anh và bà xã trên phương diện sinh hoạt nào cũng rất hoàn mỹ, nếu đột nhiên có một ngày, ban đêm bà xã không quấn quýt muốn ngủ cùng anh, trái lại chạy đến phía bên kia giường quay lưng về phía anh, anh cố lấy can đảm làm bộ ám chỉ rất rõ ràng, nhưng mà bà xã vẫn thờ ơ, thậm chí có chút chán nản, thần kinh anh có thể không căng thẳng không? Tân Tử rất căng thẳng, cũng rất lo lắng, anh nhìn bóng lưng Thiển Thâm suy đi nghĩ lại vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Tại sao Thiển Thiển bỗng nhiên lạnh nhạt với anh như vậy.
Thái độ Tân Tử nghiêm nghị, đặc biệt nghiêm túc nhớ lại biểu hiện gần đây của mình, suy nghĩ nửa ngày phát hiện điểm không tốt duy nhất chỉ có thường xuyên tiếp khách bên ngoài, không có thời gian ăn cơm tối với cô ấy. Nhưng mà anh đều về nhà trước 9h, ở bên ngoài cũng đặc biệt chú ý lời nói hành động của mình, ngăn chặn tất cả nhân tố nguy hiểm. Chỉ có như vậy, sắc mặt gần đây của Thiển Thâm đã không thấy dễ chịu, nói đúng hơn là gần đây cô ấy rất buồn bực, bực dọc, tâm tình lúc tốt lúc xấu, nhưng mà đa số là xấu, Thiển Thiển chưa từng như vậy, Trước kia chỉ cần anh nạt cô một chút, cô lập tức liền dịu ngoan, nhưng gần đây anh hỏi gì cô cũng không nói, lúc nào cũng ôm khư khư laptop thần thần bí bí không biết đang làm gì.
Bỗng nhiên, Tân Tử nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, hay là… Về mặt kia anh có vấn đề khiến cho Thiển Thâm cảm thấy… Không thể nào…
Tối hôm đó, Tân Tử mới vừa tiếp khách xong về đến nhà liền nhìn thấy trong phòng khách có thêm một chiếc máy tập chạy bộ, Thiển Thâm mặc áo T-shirt, quần đùi, giày thể thao, tóc dài buộc túm thành đuôi ngựa, trên cổ quàng một chiếc khăn mặt, đang chạy mồ hôi vã ra như tắm.
“Thiển Thiển, em làm gì vậy?”
“Chạy bộ!” Thiển Thâm thở gốc rất gấp, một lát sau cuối cùng không chịu nổi phải dừng lại, sau đó ngã lên trên ghế sô pha ngửa đầu há mồm thở dốc, tóc trên trán tán loạn, sợi tóc dính trên mặt, cả khuôn mặt bị khí nóng hấp hơi đỏ lên, mồ hôi lấm tấm trên trán và chóp mũi.
“Tại sao bỗng nhiên lại mua máy chạy bộ?” Tân Tử bỏ cặp xách, ngồi bên cạnh Thiển Thâm nghi ngờ hỏi.
Thiển Thâm đang lau mồ hôi, dường như rất mệt, lời nói không ra hơi: “Em rèn luyện thân thể.”
“Đang bình thường tại sao bỗng nhiên lại muốn tập thể dục?” Lương Thiển Thâm thật ra là một người lười, nếu có thể ngủ thêm một phút, cô nhất định không bỏ lỡ một giây, cho nên sáng nào cũng là anh tự dậy tập thể dục một mình, anh từng nói qua vài lần với cô ấy, đều bị cô ấy kiên quyết từ chối.
Thiển Thâm cầm lấy cốc nước trên bàn chậm rãi uống một ngụm, nói: “Sáng sớm em dậy không nổi, đành phải mua máy tập. Sao vậy, có ý kiến gì ư?”
“Không có…” Anh làm sao dám có ý kiến, nhưng mà anh vẫn không hiểu nổi, nhìn thấy mặt Thiển Thâm ửng hồng quay đi, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Thiển Thiển, anh muốn nói chuyện với em.”
Thiển Thâm hơi ngẩn ra, lúc này mới nghiêng mặt qua, mắt to trừng lên hỏi: “Nói chuyện gì?”
Tân Tử do dự một chút, có gắng tìm lời nói không chạm đến tự ái của Thiển Thâm, đem vấn đề chuyển lên trên người mình: “Gần đây em đối với tôi không vui lắm… có gì không hài lòng ư?”
Thiển Thâm trả lời rất nhanh: “Không có a.”
Tân Tử không tin, cô ấy trả lời càng nhanh càng chứng tỏ có vấn đề, tâm không khỏi chìm xuống: “Em có thể nói thẳng cho anh biết, không sao, không cần lo cho anh, anh sẽ cố gắng… Cải tiến.”
Thiển Thâm nhíu mi, vẻ mặt mù tịt, không biết Tân Tử đang nói gì: “Không có gì thì anh muốn em nói gì đây?”
Trong lòng Tân Tử lo lắng, nhịn không được nói rõ vấn đề: “Vậy tại sao gần đây em lại đối xử lạnh nhạt với anh như vậy?”
Hai người đồng thời giật bắn mình, Thiển Thâm bỗng nhiên quay mặt đi há miệng thở gấp, Tân Tử cũng tự thấy xấu hổ, nhưng, anh lập tức khôi phục thái độ, còn nói hai vợ chồng có vấn đề phải nhanh chóng giải quyết một chút, càng che dấu càng tăng thêm vấn đề, nhất là đặc biệt ảnh hưởng tới từng bộ phận của cuộc sống hạnh phúc vợ chồng, làm không tốt sẽ trở thành ngòi nổ khiến hôn nhân tan vỡ.
Nói hơi quá, tuy rằng anh không cho rằng mọi chuyện nghiêm trọng đến nông nỗi đó, nhưng anh đặc biệt không hy vọng sinh ra một chút khoảng cách nào với Thiển Thâm, bất kể ở mặt nào.
Thiển Thâm lại bắt đầu lấy khăn lau mặt: “Không có chuyện gì…”
Tân Tử bắt lấy cổ tay cô, nâng người cô lên bắt cô phải nhìn mình, đặc biệt nghiêm túc nói: “Thiển Thiển, nếu trong lòng có suy nghĩ gì không nên cất giấu, giữa chúng ta còn có điều gì không thể nói? Anh thấy gần đây tâm tình của em không tốt, có phải vì anh hay không? Hay là công việc có điều gì phiền não?”
Thiển Thâm vừa muốn mở miệng, lại bị ánh mắt Tân Tử chế trụ: “Không được gạt anh.”
Ánh mắt Thiển Thâm đảo qua vài lần, môi cắn cắn, dường như cố gắng hạ quyết tâm: “Được rồi được rồi, nói cho anh… Ôi, em… Em không thể nhìn…”
Tân Tử nghe rất khó hiểu: “Cái gì?”
Thiển Thâm chỉ chỉ máy tập chạy bộ: “Anh có biết tại sao em lại tập thể dục không?”
Tân Tử lắc đầu.
“Em đang bị sock, em đang béo lên!!!”
Thiển Thâm vừa mới nói xong, vẻ mặt Tân Tử giật mình, nhưng tiếp theo lại khó hiểu: “Em béo lên, rất bình thường mà.”
“Bình thường?” Lông mi Thiển Thâm dựng thẳng lên: “Trong 2 tuần em tăng 8 cân! Anh nhìn mặt em xem, anh không phát hiện ra sao, trên mặt em toàn thịt là thịt!”
Nói xong, vẻ mặt Thiển Thâm như muốn khóc đến nơi.
“Không có a, mặt không béo chút nào.”
“Anh gạt em.” Thiển Thâm buồn bực chỉ chỉ phần eo của mình: “Còn nữa, thắt lưng em cũng to ra, chân cũng to ra, em không sống nổi mất!”
Tân Tử bị doạ sợ, không phải chỉ béo lên sao, thật ra trước kia anh cảm thấy Thiển Thâm thân cao 1m68 nhưng chỉ nặng có 50kg, anh ôm cô hoàn toàn không tốn chút sức, thật ra như vậy hơi gầy. Bây giờ đánh giá bộ dạng hiện tại của cô ấy, chẳng trách gần đây anh cảm thấy Thiển Thâm đẹp lên, hoá ra bởi vì do người hơi có da có thịt, sắc mặt hồng nhuận, điều này đâu có gì là không tốt.
Tân Tử lén thở phào, may mà là vấn đề này: “Thiển Thiển, cá nhân anh cảm thấy đẹp hơn trước kia, thật ra là trước kia em hơi gầy, bây giờ vừa đẹp.”
Thiển Thâm bán tín bán nghi: “Thật ư?”
“Lừa em làm gì.” Tân Tử lắc đầu cười: “Hay gần đây em tự đoán mò như thế?”
“Tại sao lại tự đoán mò! Cơ thể của em từ xưa tới nay không bao giờ béo, không vận động ăn nhiều hơn nữa cũng không béo, nhưng mấy ngày gần đây cân nặng tăng nhanh như vậy, cả quần áo em cũng mặc không vừa…” Mặt Thiển Thâm nhăn nhó vẻ khổ sở quá.
Tân Tử lập tức ôm cô dỗ dành: “Mặc không vừa thì mua bộ khác, có gì không được đâu. Còn nữa, em căng thẳng quá rồi, anh cũng không thấy em béo mà.”
Thiển Thâm đem mặt vùi vào trong lòng иgự¢ của anh, nhỏ giọng nói: “Lúc tự mình tắm rửa nhìn qua… Nhìn đến thắt lưng trông như đang đeo đồ lặn vậy.”
Tân Tử sửng sốt, suy nghĩ, hai mắt toả sáng, cúi đầu hạ thấp giọng áp vào bên tai cô: “Thiển Thiển… Có phải em vì như vậy, mới từ chối anh…”
“. . .”
Tân Tử không biết nên cười hay nên khóc, bản thân nhịn nhiều ngày như vậy, hoá ra là vì nguyên nhân này, có điều, sau khi khẳng định bản thân mình không có vấn đề gì, cả người anh đều thoải mái.
Vì thế, Tân Tử quyết định nói cho Thiển Thâm đang bị mặc cảm quá độ hiểu: “Thiển Thiển, nếu một ngày kia anh bụng bia hai cằm, có phải em sẽ ghét bỏ anh, không quan tâm đến tôi hay không?”
Thiển Thâm lập tức ngẩng đầu lên: “Sao như thế được! Em là người nông cạn như vậy?”
Tân Tử nhíu mày hỏi lại: “Vậy anh thì sao? Em cảm thấy anh có phải một người nông cạn không? Chỉ bởi vì bà xã tăng thêm mấy cân sẽ không thích cô ấy nữa?”
Thiển Thâm không nói gì, con ngươi đen như hạt châu không hề chớp mắt nhìn Tân Tử chằm chằm.
Tân Tử nhẹ nhàng đem sợi tóc bên má cô đẩy ra, nói tiếp: “Cho dù thế nào ở trong mắt anh em mãi mãi là người xinh đẹp nhất, cho dù em béo lên 8 cân hay 80 cân, anh cũng không để ý, hiểu chưa? Sau này em đừng tự để tâm những chuyện vụn vặt, em có biết trong khoảng thời gian này sắc mặt em khó coi thế nào không, Tiểu Ny bị em doạ sợ mấy lần rồi.”
Thiển Thâm vô cùng cảm động, bỗng nhiên chìa hai tay ra lần đầu tiên từ hơn nửa tháng nay chủ động ôm lấy Tân Tử, siết chặt, đôi môi mềm mại hôn lên hai má anh một chút, thật ấm áp.
“Thật xin lỗi, để anh lo lắng.”
Cô áp vào mặt anh, tiếng xin lỗi trôi xuống tận đáy lòng anh, Tân Tử nhắm mắt lại, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, bà xã cuối cùng cũng tự động ôm ấp chính mình, lo sợ hàng ngày cuối cùng cũng kết thúc.
…Dường như béo lên một chút cảm giác ôm tương đối thoải mái.
Ngày hôm sau, Tân Tử vừa gặp Tuyên Hồng, hai người rủ nhau đi uống trà, nói hết chuyện này đến chuyện khác.
“Ha ha ha, mình cười ૮ɦếƭ mất, Lương Thiển Thâm… Mình không dừng, không dừng lại được.”
Tuyên Hồng vỗ cái bàn bên đó một cái, cười đến mức vô cùng mất hình tượng, Tân Tử cầm lấy chén trà bất đắc dĩ nhìn cô ta, anh chỉ nói cho cô ta biết Thiển Thâm buồn phiền vì chuyện cân nặng, cô ta liền cười đến sái cả quai hàm.
“Có gì buồn cười như vậy sao?”
“Quá buồn cười, mình quả thực không thể tưởng tượng được Lương Thiển Thâm béo phì trông như thế nào, cô ấy theo thon đúng 60cm, lúc ấy khiến cho nữ sinh trong lớp ghen tức phát điên.” Cuối cùng Tuyên Hồng cũng ngừng cười, cầm lấy khăn tay bên cạnh lau nước mắt: “Hèn chi cô ấy muốn nổi điên, nếu đổi lại là mình nhất định cũng sẽ vội vàng.”
“Phụ nữ đều rất chú trọng đến thân hình của mình sao?”
Người vừa mới cười như điên lập tức thay đổi vẻ mặt nghiêm trang: “Điều này là đương nhiên, dáng người đôi khi còn quan trọng hơn cả khuôn mặt.”
Tân Tử cuối cùng cũng hiểu được hàm ý câu “Giảm béo là chuyện quan trọng nhất của phụ nữ.”
“Thật ra tôi cảm thấy cô ấy quá căng thẳng, có điều, cô ấy nói trước kia cô ấy ăn thế nào cũng không béo, như vậy có lạ quá không.”
“Đột nhiên béo lên?”
“Uhm, cô ấy nói trong khoảng thời gian này như vậy.”
Tuyên Hồng ngẫm nghĩ một lát.
“Tiểu Tân… Có một chuyện mình không biết có nên hỏi hay không.”
Tân Tử nhìn thấy bộ dạng thần thần bí bí của cô ta liền bật cười: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Người Tuyên Hồng nghiêng lên trước, lòng bàn tay che khuất miệng, nhìn anh nháy mắt mấy cái: “Bình thường các người có dùng các biện pháp tránh thai không?”
“Không có, chúng tôi muốn thuận theo tự…” Từ “nhiên” còn chưa nói đến miệng, ánh mắt Tân Tử đã mở to.
Ngay sau đó, anh đã cầm lấy di động đứng dậy, tốc độ nhanh như một cơn gió, vội vàng tới mức chỉ kịp nói với Tuyên Hồng một tiếng: “Lần sau mời cậu ăn cơm.”
3h sau, Tân Tử kéo tay Thiển Thâm đứng ở trước cửa bệnh viện sản phụ khoa im lặng nhìn nhau, hai người dường như vẫn chưa hồi phục tinh thần sau khi nghe bác sỹ nói.
“Lương tiểu thư, chúc mừng cô đã mang thai được 7 tuần.”
“Cô không phát hiện thời gian mình bị dừng kinh sao?… A,Thời gian có kinh của cô từ trước đến nay không đều.”
“Cô cho rằng mình đang béo lên, ha ha… Cái gì! Cô dùng máy tập chạy bộ giảm béo?! Lương tiểu thư, cô thật quá may đó, con của cô không bị làm sao.”
“Thai vị của hai người không ổn lắm, sắp tới phải cẩn thận, nên năng tới kiểm tra thêm vài lần.”
. . .
Thiển Thâm nhìn Tân Tử, sắc mặt tái nhợt có chút doạ người: “Ông trời thương tình, thiếu chút nữa em lại gây ra đại họa.”
Lúc này Tân Tử mới phát hiện ra tay cô ấy rất lạnh, nhưng ngay cả anh nhớ tới bộ dạng chạy bộ của cô ấy cũng cảm thấy sợ hãi: “Trở về liền vứt máy tập chạy đi.”
Cô gật gật đầu, trong mắt lại khẽ lộ ra vài tia không dám tin, sau khi từ trong đó đi ra, lần thứ năm hỏi anh: “… Chúng ta, thật sự có con sao?”
Nhìn thấy ánh mắt của cô ấy như thế, tim của anh mềm nhũn đến phát đau, đem đầu của cô dựa vào trên vai mình, khẽ nói: “Thật vậy.”
“… Tại sao em cảm thấy giống như đang mơ vậy.”
Có một sinh mệnh nhỏ bé đang thai nghén ở trong cơ thể của cô, nghĩ đến ý tưởng này trong đầu, có một loại tình cảm giống như sóng biển vỗ lên bờ cát, khuấy động đặc hơn, bao trùm cả linh hồn cô.
“Không phải mơ, Thiển Thiển, chúng ta… cuối cùng chúng ta cũng có một gia đình đầy đủ.”
Còn nhớ cô ấy từng nói với anh, chúng ta đều sinh ra trong gia đình không may mắn, nhưng chúng ta có thể tự xây dựng cho mình một gia đình hạnh phúc.
Vậy mà bây giờ, anh lại cảm nhận sâu sắc được hai chữ hạnh phúc tốt đẹp đến nhường nào, khắc sâu trong đáy lòng anh, theo từng nhịp đập của trái tim càng thêm dào dạt.
“Em quyết định.” Thiển Thâm bỗng nhiên từ trong lòng иgự¢ anh ngẩng đầu lên, đặc biệt nghiêm túc nhìn anh: “Cứ để béo lên, cho dù em có béo lên 80 cân, vì con em, hi sinh một vài cân nặng có là gì.”
Nghe cô ấy vừa nói như thế, anh cũng cười: “Có phải con trai không, anh lại cảm thấy có thể là con gái lắm.”
“Con trai con gái đều được.” Cô cũng không có quan niệm trọng nam khinh nữ.
Anh đưa cô về nhà, dọc đường đi nghe cô hưng phấn nói chuyện, trên mặt đỏ bừng, trong con mắt loé sáng thần kỳ, thần thái sáng láng, anh ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, chân chính cảm nhận được cuộc sống gia đình bình thường nhất khiến cho người ta có cảm giác hạnh phúc thăng hoa đến thế nào.
Nhưng… Anh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Cuộc sống “perfect” của bọn họ có phải sẽ kéo dài vô thời hạn hay không…
-Hoàn toàn văn –