Chuyện này xảy ra hai tháng sau khi hai người Tân Tử và Lương Thiển Thâm đi hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu vể, hai người cảm thấy vô cùng hứng thú vui quên trời đất. Nhất là việc Thiển Thâm lúc đi thì chỉ mang theo có 03 túi hành lý, nhưng lúc về… Tân Tử có chút bất đăc dĩ nhìn đống thùng chiếm hết một phòng khách, tuy nhiênThiển Thẩm nói tất cả đều là quà tặng bạn bè thân quen.
Quay về phòng ngủ, Thiển Thâm đang loay hoay, vần vò một bức tranh mà cô lúc ở Pháp đã mua được trên phố của một người vẽ tranh dạo. Không thể nói là vì tài năng của người vẽ nhưng quả thật cô rất thích bức vẽ này, vừa nhìn thấy bức trang mô tả vẻ đẹp mênh ௱ôЛƓ, trải dài bất tận của cánh đồng hoa Oải Hương (Lavender) cô đã thích. Sau khi trở về, cô luôn cân nhắc xem nên treo nó ở chỗ nào. Tân Tử tắm rửa xong, ngồi ở trên giường, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cô, tiện thể nói: “Tuần này hội bạn học của anh tới đây chơi”.
“Uhm” Thiển Thẩm không để tâm, ừ đại, mày nhíu lại, miệng lẩm bẩm: treo ở nhà ăn vẫn hợp hơn.
Tân Tử nghiêng đầu, cầm cuốn tạp chí ở đầu giường lật lật xem, nói tiếp: “Bọn họ sắp tới rồi, anh cũng muốn lấy danh nghĩa người chủ nhà mà tiếp đãi họ thật tốt, em thấy tổ chức họp lớp ở chỗ nào thì được?”
“Thế nào chẳng được, tìm một nhà hàng ngon ăn uống một chút, sau đó tìm quán nước nào đó tâm sự…Họp lớp?” Lúc này Thiển Thẩm mới kịp phản ứng, vội vàng quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Họp lớp nào?”
Đôi đồng tử đeo kính mắt của Tân Tử lộ ra ánh sáng lấp lánh, thản nhiên nói: “Lúc học đại học, anh là lớp trưởng. Anh vốn dự định đợt tết vừa rồi, tụ tập mọi người một chút, nhưng sau do xảy ra nhiều chuyện quá nên trì hoãn mãi. Mấy hôm trước, hội bạn có liên lạc với anh, dường như cũng có ý này, họ dự định tuần này sẽ đến đây, anh định đồng ý, em thấy thế nào?”
Hồi thi đại học, Tân Tử thi ở nơi khác, lần họp lớp này là mọi người tụ tập nhau, coi như là một lần đi du lịch tập thể.
Thiển Thẩm buông bức tranh xuống, lên giường, một tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn Tân Tử: “Có bao nhiêu người?”
“Chắc khoảng mười người, một số người không liên lạc được, một số không sắp xếp được thời gian”
Thiển Thâm cân nhắc một chút, đôi mắt sáng bừng thông suốt, cười nói: “Vậy ban ngày anh đưa họ đi chơi, buổi tối đưa họ qua uống rượu ở quán bar của em”
“Quán Bar?”
“Dạ, chỗ của em bọn anh thích ăn chơi thế nào cũng được, buổi tối em qua tìm anh”
Tân Tử không biết sự tính toán của Thiển Thâm, cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu, chỉ nói là không cần quan tâm tới bọn họ quá, thoải mái là được rồi, Thiển Thâm trong lòng đầy hỗn loạn gật đầu đồng ý
Ngày họp lớp tới, Tân Tử đồng thời phát hiện Thiên Thâm rất khác thường.
Đầu tiên là từ trước tới giờ, anh phải làm mọi cách từ nịnh nọt tới cứng rắn mới mời được người nào đó rời giường, nhưng hôm nay người nào đó như một kì tích, tự mình dậy, so với anh còn sớm hơn một chút. Bạn học của anh đã lục tục tới đây từ hôm qua, anh đã sắp xếp, giúp đỡ mọi người đăng kí khách sạn tốt, buổi chiều anh cũng đã đưa mọi người đi tham quan thành phố. Lúc anh ăn cơm thì Thiển Thâm bắt đầu giúp anh lựa chọn quần áo. Sau khi dùng xong bữa, cũng đã quá trưa, anh đành đứng nguyên một chỗ để mặc cô giày vò hồi lâu. Cuối cùng anh “được” khoác một bộ đồ mà khi đi dạo phố ở Italy Thiển Thẩm ưng ý đã mua cho anh.
Áo gile màu xám xanh, rất hợp với hoa văn của chiếc áo sơmi trắng bên trong, sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái, thêm một phần lại quá mức trang trọng, bớt một phần lại có vể hơi tùy tiện, hiện tại xem như là vừa “chuẩn”. Hơn nữa thời tiết tháng 4 cũng đã ấm lên, nếu nóng quá có thể ϲởí áօ khoác, thoải mái lại không mất đi vẻ phong nhã. Thiển Thâm vô cùng hài lòng vuốt ve chiếc áo. Cô lại chọn một đôi giày da màu ca phê đen cho đủ bộ. Tuy nói, Thiên Thâm bình thường cũng rất thích giúp anh chuẩn bị quần áo đi làm, nhưng việc cô đặc biệt cẩn thận như ngày hôm nay khiến Tân Tử rất nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì. Lúc gần đi, anh cùng cô hẹn thời gian gặp mặt. Buổi tối, quán Bar sẽ có tiệc buffet, cô sẽ tới sau khi anh đưa bạn học đến. Thiển Thâm ghi nhớ ở trong lòng, sắp chia tay, cô kiễng chân hôn lên má anh, dặn đi đường cẩn thận. Tân Tử giữ chặt cô, cực kì nghiêm túc hôn môi cô, đến tận lúc Thiển Thâm gần như ngạt thở, mới buông cô ra, mỉm cười mở cửa rời đi.
Tân Tử chân trước mới vừa đi, Thiển Thâm sau lưng cũng rời khỏi, đi thẳng một mạch tới thẩm mỹ viện, Tân Gia Ny đang đợi cô ở đó.
“Đã nói là mười hai rưỡi đợi ở đây rồi mà, bây giờ quá giờ mất rồi.” Gia Ny trên mặt tràn ngập vẻ giận dỗi.
Thiển Thâm hai mắt cười híp lại, giảng hòa: “Còn không phải tại tốn thời gian giúp anh trai em ăn diện đẹp một phen sao. Được rồi, được rồi, mau làm việc chính đi, chị chỉ còn có hơn 4 tiếng nữa thôi.”
Gia Ny thấy cô bộ dạng như đi đánh giặc, cảm thấy buồn cười, vội trêu chọc: “Chị không phải là một đóa hoa rực rỡ sao, người cao quý như chị mà cũng lo lắng sao? Không nghĩ là Lương đại mỹ nhân cũng có thời khắc lo lắng như thế này. Nếu biết sớm em sẽ không thèm nghe chị nói nữa…”
Thiển Thẩm không chút do dự, đập cho cô một phát, trừng mắt, nhưng mà hung ác không đủ nhưng phong tình có thừa, Gia Ny to gan lớn mật càng ngày càng không coi Lương Thiển Thâm cô ra gì: “Biết rồi, em hôm nay nhất định giúp chị khiến toàn trường kinh sợ, tất cả các đóa hoa ở trước mặt chị không thể tỏa ra một chút hấp dẫn nào.”
“Chị mà cần em giúp? Chị chỉ cần em ở đây góp ý thôi”. Thiển Thâm tìm được người trang điểm của mình, thản nhiên ngồi xuống, vẻ mặt mất tự nhiên, cố ra vẻ bình thường.
Gia Ny bĩu môi, không thèm để ý, còn nói thêm: “Kỳ thật chị không cần cuống lên như thế, em cảm thấy đúng là cô ấy rất được nhưng chị cũng không kém mà, nói sao thì anh của em bốn năm cũng chưa dao động một lần, làm sao có một đêm lại phản bội được…”
Thiển Thâm có vẻ hơi xấu hổ, nhìn thấy người trang điểm đang cố nhịn cười, hung tợn trách mắng: “Con nhóc con câm miêng, nếu không chị không chia quà cho em nữa”
Vừa nghe đến chữ “quà”, Gia Ny lập tức ngồi nghiêm chỉnh không dám hó hé nữa, Thiển Thẩm vừa lòng cười, nhíu nhíu đôi mi thanh tú, hạ lệnh: “Em biết điều thì kể hết mọi chuyện cho chị nghe một lần đi”.
Qua tiết xuân phân, thời gian buổi tối dài hơn, qua 5 giờ, trời bên ngoài chỉ còn sót lại chút ánh sáng, Thiển Thâm cùng Gia Ny chia tay nhau. Cô nhanh chóng tới quán bar tham gia sắp đặt, tuy rằng Tân Tử đã nói rõ cô không cần lo lắng, nhưng một trong những người chủ quán Bar này – Nghê Uyên đi rồi, cô không thể không tự mình cai quản, hơn nữa là bà chủ nhà, cô cũng cần cố gắng giữ gìn thể diện cho chồng chứ.
Dặn dò riêng phòng bếp, đêm nay thức ăn cần phải làm tốt nhất, các nguyên liệu nấu ăn phải tuyệt đối tươi ngon, màu sắc và hoa văn không thể một dạng lặp lại, cần cam đoan nửa giờ thay đổi một lần, bữa ăn Trung Quốc và Phương Tây đều giống nhau, món điểm tâm sau khi ăn cơm là bánh ngọt thuần túy. Nhóm đầu bếp cảm thấy ngạc nhiên, nhưng thấy chủ nhà vô cùng cẩn thận như vậy, cũng tập trung chiến đấu một cách hăng hái. Đêm nay, Thiển Thâm vẫn cố ý khống chế số lượng người trong quán, dàn nhạc cũng phối hợp diễn tấu những giai điệu Piano với âm hưởng tuyệt vời. Phong cách cao nhã đơn giản hàm xúc, không khí ôn hòa khiến người ta thư thái, không có chướng khí mịt mù như các quán bar khác, tự nhiên thể hiện được bộ mặt của một quán bar chất lượng nhất nhì của thành phố.
Thiển Thâm nhận được tin nhắn của Tân Tử nói anh sắp đến, vừa vặn cô cũng đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, liền chỉ đạo quản lý phía dưới đưa đám bạn của chồng cô lên vị trí đã bố trí ở tầng hai, sau đó cô nhanh chóng chui vào toilet làm công tác chuẩn bị cuối cùng.
Vì thế, khi Tân Tử mang nhóm bạn đi vào cửa trước của quán bar xa hoa mà người thường nhìn qua sẽ phải cân nhắc ví tiền của mình thì đã gặp ngay quản lý Ngô.
“Tân tiên sinh, anh đến rồi ạ, cô chủ chỉ đạo cho tôi đưa các anh lên tầng hai, cô chủ cũng đã dành riêng chỗ tốt cho các vị.”
Tân tử cùng vị quản lý Ngô cũng đã gặp nhau vài lần, biết người này thường giúp Thiển Thâm xử lý công việc trong quán bar, liền lễ phép mỉm cười : “ Vậy làm phiền anh, Thiển Thâm tới rồi sao?”
“Dạ vâng, cô chủ nói sẽ ra ngay”
Tân Tử không hỏi nhiều, hướng về sau tiếp đón những người liên quan, nhờ người quản lý hướng dẫn vào các ghế ngồi có vị trí tốt nhất ở tầng hai. (chỗ này bịa…!hihi)
Nhóm bạn học này của Tân Tử có thể nói là tình cảm với nhau rất tốt. Trước kia khi còn học đại học, thường cùng nhau vẽ suốt đêm tại phòng học chuyên dụng của khoa kiến trúc, cùng nhau hoàn thành bản vẽ, cùng nhau ăn lẩu khuya ở quán lẩu nhỏ trong ngõ tắt phía sau trường, lúc tốt nghiệp vài người ôm đầu khóc rống khi không nhìn thấy tương lai việc làm. Mấy năm nay mặc dù cũng ít liên lạc, vậy mà vẫn thân thiết, có người phía sau đã bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Mình nói này, quán này hoành tráng ghê”. Lâm Phàm ngồi ở ghế sau của xe từ lúc đi lên đã bắt đầu đánh giá, sợ hãi than: “chủ quán này nhìn qua có vẻ rất lợi hại nhỉ, chắc là mời chuyên gia, mỗi một chỗ thiết kề đều rất độc đáo.” Những người đang ngồi đây đều là dân trong nghề nên cũng có chút bệnh nghề nghiệp, đi vào chỗ nào điều đầu tiên là quan sát kết cấu phòng ốc, trang trí nội thất.
Khi anh ta ngồi xuống, ϲởí áօ khoác đồng thời lại mở miệng đánh giá: “Mình cũng thấy, nhìn qua có điểm giống phong cách của Vương Tồn, ông ta mấy năm trước đặc biệt thích phong cách sắc nét này.” Sau đó, đưa ánh mắt hướng sang Tân Tử .
Anh ta và Tân Tử cùng ở chung một phòng, một ánh mắt của anh ta Tân Tử cũng hiểu là anh ta muốn hỏi cái gì. Tân tử từ chối cho ý kiến, cười cười, sự trong trẻo tràn ngập trong ánh mắt: “Đúng, ông ta thiết kế đấy.”
Mấy người còn lại mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc cùng nghi ngờ. Người trong nghề không ai không biết Vương Tồn là một người rất cố chấp trong các thiết kế, liền vội vàng ngẩng lên quan sát các góc nhấn.
Phương Giản Đồng rất đắc ý với ánh mắt tinh ý của mình: “Quả nhiên, mình đã nói khí thế nơi này quá mạnh mẽ mà”.
Lúc này, quản lý Ngô đã mang theo vài người bồi bàn đi lên, bày đầy bàn các món hoa quả, thịt nguội cùng 5 bình rượu, nói: “Thức ăn tối ở dưới lầu, các vị có thể chọn tùy thích, nếu thích loại rượu khác xin cứ tự nhiên.”
Bạch Hi Hàn cầm lấy một chai rượu mà hoa cả mắt, liền thở dài: “Rượu này ghê quá, ít nhất cũng phải một vạn một chai…Xem ra lớp trưởng tối này chuẩn bị máu không ít, mang chúng ta tới đây đốt tiền”. Nói thì có vẻ thế nhưng lại nhanh chóng rót cho mình một chén.
Lâm Phàm hưng phấn, nhào qua cầm một chai: “Thật à? Tỉểu Tân, không uổng công chúng tớ trèo đèo lội suối tới đây!”
Tân Tử trong lòng hơi sững sờ, mặt không biểu lộ một chút nào, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Mọi người thích là tốt rồi”.
“ Mấy cậu đừng có uống nhiều quá, kẻo lúc về lại phải để người khác cõng.”
Nói chuyện chính là một trong hai cô gái duy của nhóm đang ngồi phía trong, cô gái đó tay cầm một chén nước nhỏ chậm rãi uống vào, trông như đang phẩm rượu, tao nhã, u ám, dưới ánh sáng mờ mờ chỉ thấy hiện lên một thân ảnh mê mẩn người khác, tóc ngắn, váy đỏ, ánh mắt như tơ. Một ánh nhìn liếc qua cũng khiến cho tâm trí người ta hốt hoảng, đi vào mơ màng mất ba phần.
Có người lập tức phản đối: “ Nhất Nhất, cậu muốn thiên vị lớp trưởng cũng không thể cứ như thế mà thiên vị, chúng tớ vất vả lắm mới được đến đây tụ tập, đương nhiên là không say không về. Cậu nói đi, lớp trưởng…”
Lời còn chưa dứt thì đã bị Phương Giản Đồng vỗ cho một phát: “Nói chuyển chú ý quy củ”.
Tạ Nhất Nhất tầm mắt nhẹ nhàng quay lại, dừng trên thân hình người ở đối diện, đôi mắt đẹp dịu dàng ẩn long lanh, lại nhìn không ra bên trong chất chứa những gì.
Tân Tử che miệng ho nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng tỉnh bơ buông ra: “Các cậu thích thế nào thì cứ thế đi, cứ thoải mái vào.”
“Này! Mình vừa mới đi dạo một vòng ở dưới kia, gặp được một cô đẹp cực.”
Người đột nhiên gia nhập hội là một trong nhóm bốn người luôn bị ám ảnh bởi việc kết hôn – Bành Tử Tuấn, anh chàng này mấy năm gần đây đã gào lên mấy lần đòi rượu cưới, đối với việc kết hôn có chút mơ hồ, có thể nói là luôn cho mình ở vị trí rất cao, ánh mắt cay độc, yêu cầu đối tượng phải có tướng mạo, người bình thường chẳng lọt vào mắt anh ta. Cho nên, ánh mắt mấy vị đang ám ảnh về việc kết hôn đều thay đổi nhất loạt, ánh mắt sáng bừng nên có thể làm đèn pha được
“Đẹp thật không đấy, ở đây chúng ta cũng đã có một đại mỹ nữ rồi”. Một cô gái khác tên Cổ Như cất giọng có chút khinh thường khoác vai Tạ Nhất, người được khoác vai cười tự phụ, phong tư tràn đầy.
Phương Giản Đồng hừ giọng: “Đúng vậy, phu nhân lớp trưởng của chúng ta cũng là đại mỹ nữ mà.”
“Thật không?” Mọi người kêu lên kinh ngạc
Hôn lễ của Tân Tử ngày đó, bởi vì các loại nguyên nhân, nên mọi người ngồi đây không có mấy người được gặp qua Thiên Thẩm, Phương Giản Đồng vừa dứt lời một vài chú, ánh mắt nhiệt huyết dồn cả lên người Tân Tử, như sói như hổ, Tân Tư cơ hồ chịu không nổi, dở khóc dở cười giải thích: “Cô ấy một lúc nữa sẽ tới”. Ngụ ý là chính các cậu tự xem đi. Vừa nghe nói chị dâu sắp tới, đám người đó ánh mắt càng hừng hực.
Tạ Nhất Nhất nhìn chăm chăm khuôn mặt thuần khiết của Tân Tử cười nhạt một chút, ngửa đầu uống hết một ngụm rượu, chiếc cổ thon dài tạo thành một đường cong vô cùng đẹp. Cô vô ý bật ra một tiếng rên nhẹ, tuy thấp, âm điệu có thể có chút lạnh lẽo. Tân Tử không khỏi có chút bất an, cảm giác như cô cần phải lấy dũng khí thì phải.
Bành Tự Tuấn tự nhận là người có ánh mắt sắc bén không ai bằng, hiện đang cùng người khác tranh luận mỹ nữ kia thế nào, mấy người khác cũng vô tình tham gia tán gẫu tranh luận vô bờ bến, tất cả dần dần đều nói đến những việc gần đây với vẻ mặt vui mừng. Nhiều bạn học bắt đầu tâng bốc chủ nhà Tân Tử kiếm tiền ngày càng giỏi, sự nghiệp gia đình đều như ý. Tân Tử hàm ý cảm ơn, chỉ chỉ y phục trên người mỉm cười nói: Bà xã chọn. Bốn phía lập tức ồn ào, mấy người chưa kết hôn nhìn thấy ghen tị đến đỏ mắt.
Tạ Nhất Nhất không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm cửa cầu thang, đúng dậy như không có gì, nói: “Tiểu Như, đi theo giúp mình lấy chút gì ăn đi.”
Cổ Như vui vẻ đồng ý, Tạ Nhất Nhất cố ý như vô ý hướng ánh mắt về phía Tân Tử, nhưng Tân Tử đang ở chỗ Phương Giản Đồng, vừa nói chuyện vừa nhắn tin, hoàn toàn không chú ý tới cô. Cổ Như phất phất tay, Tạ Nhất Nhất hoàn hồn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng với vẻ nóng bỏng của y phục tạo ra sự tương phản rõ rệt. Tạ Nhất Nhất không nói được lời nào giẫm lên đôi giày cao gót hướng cửa cầu thang đi đến, vừa muốn xuống lầu liền va vào một cô gái đang cúi đầu xem di động.
“Ngại quá”.
Đối phượng lập tức phản ứng kịp, ngẩng đầu giải thích
“Không…sao”
Hai người đói diện một giây, chỉ một giây hai mắt gặp nhau này tia lửa điện, nham thạch bùng phát trong không khí vô cùng ý nhị, trực giác của phụ nữ linh mẫn vô cùng.
Tạ Nhất Nhất sắc mặt hơi thay đổi, đôi môi đỏ mọng mím nhé, ánh mắt sáng thẳng tắp gắn trên người Thiển Thâm.
Lương Thiển Thâm vô cùng thông minh, không ngại giao tiếp, có qua có lại mới toại lòng nhau, cũng đem ánh mắt liếc nhìn toàn bộ mặt mày đối phương, trong lòng yên lặng buồn bực. Con nhóc tiểu Gia Ny kia ngữ văn trong đầu chắc chỉ ở bậc tiểu học quá. Thiển Thâm dựa vào tay vịn đứng đợi, cuối cùng nhịn không được khách khí nói với vị mỹ nữ trước mặt: “Có thể nhường tôi đi qua một chút không?”
Tạ Nhất Nhất nhìn thấy Lương Thiển Thâm thì trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ là cô ấy?
Lương Thiển Thâm nhìn chằm chằm Tạ Nhất, vấn đề có vẻ càng nghiêng mạnh…
Tạ Nhất Nhất đứng sang bên cạnh nhường đường, ánh mắt lại như keo dính trên người Lương Thiển Thẩm, một phút cũng không thả lỏng, miệng như hơi hơi hé ra, cũng lấy ánh mắt tương tự đánh giá Lương Thiển Thâm. Các cô với ánh mắt như vậy chưa đến nỗi là căm thù nhưng cũng không thân thiện gì.
Thiển Thâm trong tầm mắt dây dưa sáng quắc của cô nàng kia đi lên tầng hai, cho dù cô đã quay lưng về phía cô ta, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng ở trên lưng mình.
Thầm bĩu môi, Thiển Thâm buồn bực nhớ tới lời nói của Tân Gia Ny, bỗng nhiên thấy bụng đầy bực bội. Cái gì là người tính tình cao nhã, ngoại hình cuồng dã gợi cảm, chị xinh đẹp như kim cương thì cô ấy là môt viên thạch anh tinh xảo…Thực sự là gây khó cho cô nàng khi không thông qua đại não để phun ra một so sánh không có tí chiều sâu nào, còn trơ mặt mo ra nẫng đi mấy món quà lớn của cô. Con nhóc lừa gạt người khác thì thôi, dám lừa gạt cô, con mắt nào của cô nàng nhìn ra sau lưng vị “thạch anh” kia. Người ta mà là “thạch anh”, nếu “thạch anh” trông như vậy thì kim cương không cần bán nữa!
Đúng vậy! Cô ta chính là “kim cương”, không thể nào bị so sánh thấp hơn được!
Thiển Thâm đem Tân Gia Ny hung hăng chửi bới một phen, ngoài mặt không biểu lộ sơ hở gì, tươi cười vô cùng hoàn mỹ, tư thế hoàn mỹ, khí chất hoàn mỹ, vững vàng đi về phía Tân Tử. Hình như
cô còn chưa đi tới chỗ Tân Tử, phía bên kia đã có người chú ý tới cô, sau đó đột nhiên có một vị trong nhóm chỉ thẳng ngón tay về phía cô vẻ mặt kích động nói gì đó với người đang đứng bên cạnh. Ngay sau đó, cô nhìn thấy Tân Tử đang chuyên tâm nói chuyện với người khác, cũng quay đầu nhìn về phía bên này, khoảng cách đủ để cô thấy biểu tình có chút kinh ngạc của anh. Ánh mắt thoáng qua rất nhanh, anh lại nhanh chóng khôi phục vẻ tươi cười, vươn tay về phía cô: “ Thiển Thiển, bên này.”
Hành động này của Tân Tử kéo theo sự quay đầu của một loạt những người xung quanh anh. Từng đôi mắt như ánh đèn pha sáng rực chằm chằm hướng về phía cô, mấy người đứng dậy định đi xuống lầu cũng dừng lại, dùng ánh mắt “thêm dầu vào lửa” mà nhìn cô.
Thiển Thẩm bị những ánh mắt nóng rực này nhìn có chút sợ hãi ở trong lòng, nhất thời không biết ở đây xảy ra chuyện gì, ngẫm lại, cuối cùng cũng hiểu ra.
Thiển Thâm đến gần bọn họ, cả người cô như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, xinh đẹp không thể nói lên lời, toàn thân trên dưới không thể không nói là lấp lánh, một cái nhăn mày, một nụ cười đủ để thắp sáng cả khu lầu hai này. Có người dựa vào ăn mặc, có người dựa vào khí chất để nổi bật nhưng khó nhất là dựa vào quần áo mà thể hiện được vẻ đẹp nhất, phải là người rất hiểu biết mới nắm được điều này.
Thiển Thâm một thân váy xanh như hồ nước sâu phô bày cho mọi người thấy cái gì gọi là người phụ nữ hoàn mỹ, dịu dàng nhưng đầy quyến rũ, thực sự khiến lòng người dao động.
Cô chủ tâm muốn đến chào hỏi mọi người, nhưng đã có người tiến đến trước mặt cô chào hỏi trước: “Xin chào, tôi là Phương Giản Đồng, bạn thân của Tân Tử.”
Nụ cười nở ra có thể so với ánh mặt trời sáng lạn, Thiên Thâm quả thật có chút ấn tượng với người này, cô lễ phép quay lại mỉm cười: “Xin chào, tôi là Lương Thiển Thâm.”
Thiển Thêm đi đôi giày cao gót, cẩn thận vòng qua mấy người ngồi ngoài đi vào trong, ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người dính chặt trên người Thiển Thâm, khiến vẻ mặt cô lộ vẻ ngại ngùng, không biết làm sao. Một người trong nhóm có đôi chân dài để ngang trước mặt Thiển Thâm, cô gọi hai lần vẫn chưa phản ứng, cô đành vỗ vai người nọ: “Làm phiền anh, tôi phải vào trong”.
Anh chàng chưa phản ứng kịp, quýnh lên, xấu hổ vô cùng, ngại ngùng cười hai tiếng, đứng bật dậy thu chân, cuối cùng cúi đầu nhìn đôi chân thon dài đi qua trước mắt mình.
Tân Tử nhường chỗ ngồi bên cạnh mình cho cô, Thiển Thâm vui vẻ ngồi xuống, nghiêng đầu, mím môi cười: “Xin lỗi vì đã tới trễ”.
Trong quán bar, tràn ngập âm thanh của bản tình ca hòa tấu bằng piano tạo nên một bầu không khí mát dịu, lấp lánh, vô cùng quyến luyến. Trong đáy mắt Tân Tử đang tràn đầy những tâm tình như vậy, sự ôn nhu tiến thẳng vào đáy lòng, một lúc sau anh mới đáp: “không sao”.
“Này, cậu ngẩn người gì thế.”
Thiển Thâm quay đầu lại, vựa vặn bắt gặp nụ cười xấu xa của Phương Giản Đồng ở phía đối diện dành cho vẻ mặt mất mát và kinh ngạc của một anh chàng gần đó: “Hoàn hồn đi, đây có phải là thịt trong bát của cậu đâu.”
“Hừ hừ, xem ra cái mồm thối của cậu không nói được nửa câu dễ nghe.”
Bành Tử Tuấn mặt đỏ lựng lên, dù đã bị ngọn đèn che lấp nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt rạng rỡ, cậu ta liếc nhanh Thiển Thâm một cái, hất cằm về phía Tân Tử uớm hỏi: “Vợ cậu à?”
Rồi nháy mắt, ánh mắt tán thưởng.
Tân Tử không đáp, mỉm cười gật đầu.
Lần này, tình huống quay ngược, mọi người vây quanh vợ chồng Tân Tử, tiếng cười nói buôn chuyện huyên náo đến mức hỏi đủ thứ chuyện riêng tư trên trời dưới đất. Điệu bộ, quả thực quá hùng hổ, như mấy phường gian ác, cười đểu, đầy ẩn ý không tốt, Tân Tử theo phản xạ nắm chặt tay Thiển Thâm, khiến ánh mắt mọi người liếc nhìn càng thêm mờ ám.
“Lớp trưởng, ghê thật đấy, hóa ra phu nhân của cậu xinh đẹp thế này, cậu lại dám giấu diếm đến tận bây giờ không mang ra giới thiệu cho anh em gặp gỡ, mình mà biết sớm thế này, hôm cưới cho dù có phải bơi từ biển Australia về mình cũng bơi”
Một tiếng nói này của Quách Tương cất lên kéo theo rất nhiều tiếng nói khác.
Tân Tử còn chưa kịp trả lời, thì bên kia Bạch Hi Hàn bụng đã nạp mấy chén hơi ngà ngà say, miệng không quản được bắt đầu phát ngôn:
“ Lớp trưởng quả là người mạnh mẽ, ẵm được một mỹ nhân về làm vợ, thực mẹ nó chứ bỗng nhiên nổi tiếng, tiểu sinh hâm mộ sát đất.”
“Cậu phải nói là cực kì hâm mộ đi, cậu làm sao có được cái phúc khí đó” Lập Phàm đập cho anh chàng một phát, lại rót thêm cho một ly rượu.
“Được rồi, được rồi, mình vận khí tốt, được chưa”. Tân Tử không thể không lên tiếng giảng hòa, trên lưng toát đầy mồ hôi, thật không biết với mồm mép chẳng biết giữ của lũ này sẽ còn nói ra cái gì nữa.
“Cái này sao có thể được, phải phạt cậu, này uống đi!” Bành Tử Tuấn đỏ mắt ghen tị, bắt đầu nghĩ cách “ђàภђ ђạ” Tân Tử, không biết kiếm đâu ra một cái ly lớn, rót đầy một ly rượu “Vạn Nguyên”, màu đỏ trong suốt phát ra ánh sáng long lanh.
Tân Tử không từ chối, cầm lấy uống, Thiển Thâm hoảng hồn, vội vàng ngăn lại: “Anh điên rồi à, uống hết một hơi sẽ có chuyện đấy.”
“Tình ý ngọt ngào” như vậy lại khiến xung quanh ồn ào một trận, có người lập tức mượn gió bẻ măng: “Tốt lắm, nếu vậy thì phu nhân thay mặt uống giúp vài chén, chúng tôi coi như bỏ qua”
Tân Tử nắm chặt tay ngăn Thiển Thâm lại, tay kia vẫn cầm chắc chén rượu như trước, cười nói: “Cô ấy không uống rượu, cứ để mình chịu đi”.
“Không sao đâu, chỉ là một chén nhỏ thôi, chị dâu, chúng tôi đều là anh em thân thiết cùng ăn cùng mặc suốt năm năm đại học của Tân Tử, chị cũng nên nể mặt chúng tôi một chút chứ”. Người đứng ra nói chính là Phương Giản Đồng.
“Đã nói với mọi người là cô ấy không uống rượu, cậu đói tới chóng mặt rồi phải không, mau xuống lấy chút gì ăn đi” Tân Tử cùng Phương Giản Đồng qua lại với nhau mãi cũng quen rồi.
“Đúng đấy, bên dưới có rất nhiều món ngon, cái nhóm quỷ ૮ɦếƭ đói các cậu khi mới vào cửa không phải còn kêu réo là dạ dạy thủng sao, giờ còn không mau mà đi lấy đi.”
Thiển Thâm hơi hơi áp chế mi mắt, sau đó mới nhẹ nhàng, chậm rãi ngẩng đầu lên, cô nàng váy đỏ đang đứng ở phía đối diện, một tay cầm một cái đĩa, một tay nâng một chiếc cốc đế dài, bên trong là màu sắc rực rỡ mê người của rượu Kê Vĩ Tửu, cô ta từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt có chút kiêu căng.
“Ha ha, cũng hay, đi, mau đi xem có món gì ngon, mình chỉ nghe nói quán này có rượu ngon, không biết thức ăn thì thế nào”.
Quách Tương đi trước, ngay sau đó vài người khác cũng đứng dậy xuống lầu kiếm đồ ăn.
Tân Tử nghiêng người bên tai Thiên Thâm nhẹ nhàng hỏi: “ Có muốn ăn chút gì không”
“Không”
“Chúng ta cũng đi xuống đi”.
Ngay lúc hai người vừa đứng dậy, Tạ Nhất Nhất đang thưởng thức đồ ăn ngon bỗng nhiên ngẩng đầu dịu dàng nói với Tân Tử: “Món này nhìn giống như canh đậu hũ nhưng thật ra là thịt cua đấy, cậu cẩn thận đừng ăn nhé, cậu bị dị ứng mà.” (chị nghi anh này thuộc loại dị ứng canxi, không ăn được đồ hải sản. Ôi mặc niệm giúp anh một chút, bỏ qua bao nhiêu món ngon trên đời!hihi)
Tân Tử nhìn về thoáng qua đĩa của cô nàng, mỉm cười cảm ơn.
Thiên Thâm trong đầu trống rỗng như bị người đạp một cước, khó chịu ૮ɦếƭ đi được. Tân Tử bị dị ứng thịt cua…Sao cô lại không biết chứ?
Không dễ dàng bộc lộ cảm xúc trên khuôn mặt, bước chân tự nhiên nặng lên rất nhiều, Tân Tử ở phía sau lưng nói với cô: “Tụi nó thường nói chuyện như vậy, nhiều câu thẳng thắn quá nhưng không có ác ý, em đừng để bụng.” Thiển Thâm quay đầu lại nhìn Tân Tử, vẻ mặt anh bình thản, một chút buồn bực cũng không có, cô tam thời nuốt nghi vấn kia vào bụng – trở vể tính sổ sau.
Đi đến khu vực tự chọn, nhìn quanh xem! tất cả đều đang dùng công phu “mười ngón” gắp đồ ăn, Thiên Thâm được chứng kiến đám bạn học của Tân Tử, người thì gắp một bàn đồ ăn ê hề, người thì hai tay cầm đồ ăn gặm.
“Em muốn ăn gì? Anh lấy giúp em” Tân Tử cầm khay ăn hỏi Thiển Thâm.
Thiển Thẩm rút khay ăn trong tay anh, thản nhiên nói: “Không cần đâu, em tự mình làm được mà.” Nói xong liền hành động, Tân Tử sửng sốt, dường như không phản ứng kịp, đứng nguyên tại chỗ.
Trong иgự¢ Thiển Thâm như bị chặn bởi một cục nghẹn, luợn vài vòng qua lại không gắp gì giống như không muốn ăn, rầu rĩ nghĩ đầu bếp ở đây sao lại mất tiêu chuẩn như thế chứ, sao không tìm thấy món nào ngon miệng hết vậy. Vì thế, cô chọn đại một tảng thịt bò lớn, bỏ thêm chút rau dưa, salad, không khác lắm cứ thế đi.
“Ăn như vậy thôi sao?”
Thiển Thâm ngẩng đầu, Lâm Phàm ở phía đối diện đang nhìn cô mỉm cười.
“Dạ vâng, thế đủ rồi!” Lời nói dối đôi khi cũng muốn được thốt ra trôi chảy.
Lâm Phàm cười rộ lên làm lộ ra cái núm đồng tiền nhỏ, trông có chút thanh tú tuấn lãng, anh chỉ chỉ con tôm hùm trước mặt Thiển Thâm: “Tiệc rượu này quả thật phải có gan tiêu xài mới có, những món đắt đỏ như vậy cũng đưa lên bàn.”
“Anh có thích không?” Thiển Thâm dò hỏi.
Lâm Phàm cảm thấy ngạc nhiên, liền đưa qua một cái đĩa: “Thích chứ, cô giúp tôi lấy một con với.”
Thiển Thâm gắp một con thật lớn cho anh chàng, Lâm Phàm cười nói: “Cảm ơn”.
Cảm giác được đối phương còn đang nhìn mình, Thiển Thâm nhướng mắt lên hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì…” Lâm Phàm cúi đầu cười cười, nhưng chỉ chốc lát lại ngẩng đầu nói: “Chúng tôi ngày trước đều cố đoán xem bà xã của Tân Tử sẽ là người thế nào.”
“Sao?” Thiển Thâm tràn đầy hứng thú hỏi lại, “Các anh đoán sẽ thế nào?”
“Ít nhất…chắc là không cần đẹp lắm. Chúng tôi chỉ đoán thôi, cô đừng để ý.”
Thiển Thâm cười cười: “Vì sao lại thế?”
Lâm Phàm ra vẻ thần bí mà nghiêng người về phía trước nói: “Bởi vì cậu ta không thích gái đẹp.”
“…Vì sao?”
Lâm Phàm cười ha ha: “Bởi vì có con gái đẹp theo đuổi, cậu ta cũng không phản ứng gì hết. Cho nên, chúng tôi vẫn cảm thấy dạng người như cậu ấy đại khái là muốn tập trung cho sự nghiệp thành công, ít nhất cũng là sau 30 tuổi mới cưới vợ, không nghĩ tới cậu ấy so với tất cả chúng tôi ở đây lại kết hôn sớm hơn.”
Thiển Thâm cuối cùng nở nụ cười, giống như lơ đãng hỏi: “Đúng vậy, chính là cô gái mặc váy đỏ kia đúng không?”
Lâm Phàm có chút kinh ngạc hỏi lại: “Cô cũng biết à?”
Thiển Thâm nhíu mày, hơi cúi đầu gẩy gẩy đồ ăn trong đĩa chậm rì rì nói: “Không biết”
Đã có người lục tục trở lại ghế ngồi, có rượu thơm cùng thức ăn ngon, nên mọi người đều rất hưng phấn. Thiển Thâm im lặng ăn đồ này đồ kia, thỉnh thoảng trả lời người khác một chút.
Bỗng nhiên, có một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong không khí đặc tiếng đàn ông: “Lương tiểu thư, hiện làm nghề gì?”
Thiển Thâm đưa mắt nhìn người đối diện Tạ Nhất Nhất, cô nàng đang cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau môi, một động tác đơn giản cũng nói không hết sự gợi cảm trong đó.
“Tôi là luật sư”
“Chà, luật sư à, nghề này cũng không tệ nhỉ.” Nói thì nói thế, giọng cô ta có lẽ cũng không hẳn là đang nói chuyện, một lát sau, cô ta hình như có chút khinh khỉnh giới thiệu: “Tôi tự mình mở một công ty thiết kế riêng, đây là danh thi*p của tôi.”
Thiển Thâm hơi nhỏm người lên, hai tay tiếp nhận danh thi*p, sau đó cũng đưa danh thi*p ra: “ Tôi có mở một văn phòng luật, nếu sau này có vấn đề gì liên quan tới pháp luật Tạ tiểu thư có thể đến tìm tôi.”
Tạ Nhất Nhất nhìn chằm chằm Thiển Thâm hai giây, mới nhận danh thi*p của cô, vội vàng nhìn lướt qua tên của cô, sắc mặt tối sầm.
Thiển Thâm lại giới thiệu tiếp: “Hôm nay, xin Tạ tiểu thư cứ ở đây tận hưởng thoải mái, tất cả đều miễn phí.”
Tạ Nhất chau mày, tầm mắt nhìn về phía Tân Tử: “Miễn phí?”
Thiển Thâm trong lòng bực bội nói: Cô ngó anh ấy làm gì, anh ấy cũng không phải là người cho cô ăn uống!
Trên mặt anh như lộ ra chút ngượng ngừng, cười yếu ớt, nói với mọi người: “Các bạn hôm nay đừng khách khí, mọi người từ xa đến đây mình là chủ quán Bar này đương nhiên sẽ chiêu đãi mọi người hết sức.”
Biểu hiện của Thiển Thâm vượt cả tiêu chuẩn, chưa bộc lộ bản tính, mỉm cười nhiều, làm cho người khác cảm thấy vô cùng hòa nhã, tốt bụng, ngay cả Tân Tử cũng không đừng được quay đầu nhìn cô nhiều lần, Thiển Thâm hôm nay hơi khó hiểu.
“Cậu là ông chủ của quán này?”
Quách Tương kêu lên kinh ngạc, rồi lại nghi hoặc: “Nhưng mình nghe nói chủ quán này là thiếu gia duy nhất của một tập đoàn …”
Thiển Thẩm cười một tiếng: “Cậu ấy là em trai tôi. Mấy hôm trước đã đi Mỹ rồi, nên hiện tại nơi này thuộc về tôi.”
Tất cả mọi người im bặt, dường như đang cố gắng tiêu hóa câu nói tuy kỳ quái mà rất đơn giản của Thiển Thâm.
Nghê Uyên là em trai của Lương Thiển Thâm, như vậy Lương Thiển Thâm là con gái của Nghê Đạo Viễn…
Thần sắc mọi người khác nhau, nhưng đa số là ngạc nhiên, cũng có người tò mò, nghiền ngẫm, đương nhiên còn có người sắc mặc đen mất nửa, tỷ như cô nàng kia.
Phương Giản Đồng ngồi gần Tân Tử và Thiển Thâm trong lúc đó đã nhìn qua nhìn lại mấy lần, không chịu nổi, tò mò hỏi: “Em và Tân Tử làm sao mà quen nhau thế?”
Thiển Thâm khắc khoải liếc nhìn Tân Tử một cái, vừa hay Tân Tử cũng đang nhìn cô, ánh sáng trong đối mắt anh ánh lên rực rỡ như ngọn đèn khiến Thiển Thâm như chìm trong một loại men rượu, Tân Tử trả lời Phương Giản Đồng: “Chúng mình học cùng hồi trung học.”
“Tôi sau đó có ra nước ngoài, sau này trở về nước mới cùng nhau kết hôn.” Thiển Thâm bổ sung thêm một câu.
Vừa nói xong, Thiển Thâm lập tức nhận thấy không khí trong phòng thay đổi, Phương Giản Đồng há to miệng nhìn cô, Lâm Phàm ánh mắt thâm trầm, Bạch Hi Hàn mắt say lờ đờ ௱ôЛƓ lung thoáng chốc trừng lớn như ốc nhồi, xung quanh yên tĩnh, mà sắc mặt Tạ Nhất Nhất ở phía đối diện rất khó coi, toàn bộ khuôn mặt đen thui. Cổ Như ngồi cạnh cô, vẻ mặt lo âu ngước nhìn khuôn mặt đen xì của Tạ Nhất nhất
Thiển Thâm khó hiểu nhưng biết hỏi thẳng là không tiện nên thôi.
May mà có người giúp cô giải đáp vấn đề này, Bành Tử Tuấn nâng chén vọt tới trước mặt cô: “Vậy em nhất định phải bị phạt, uống hết chén này! Bọn anh ngưỡng mộ em đã lâu rồi!”
“Ý anh là gì?” Thiển Thâm không hề nghĩ ngợi hỏi lại.
“Ha ha…” Bành Tử Tuấn cười gian, lộ ra hàng răng trắng đều đặn, “Hồi đại học, bọn anh luôn đoán cậu ta chắc chắn có người trong lòng, nhưng hắn luôn luôn giấu kín, nay nhờ trời cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật rành rành trước mắt! Có người yêu là em thế này, chẳng trách tên nhóc đó chướng mắt với các nàng oanh oanh, yến yến khác.”
Lời nói trắng này phát ra, có vẻ nhắm vào người nào đó, Thiển Thâm thích nghe.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cô nàng nữ vương lòng dạ hẹp hòi đã bộc lộ bản tính của mình!!!!!!!!………..
Thích thì nhắn lại, không cần giả bộ đâu!!!
Thiển Thâm từ chỗ Tân Gia Ny biết được Tạ Nhất Nhất là hoa khôi của đại học xây dựng, gần như khắp học viện đều có người theo đuổi cô, thế mà lại có người không coi cô hoa khôi xinh đẹp, giỏi giang đó ra gì, quả thật đúng là có mắt không tròng. Khi đó, Bành Tử Tuấn chính là một trong những người theo đuổi người đẹp mạnh mẽ nhất. Anh luôn tự nhận mình là người có điều kiện không tồi, bởi vậy khăng khăng giữ nguyên tắc bất kể thế nào cũng phải cưới được một cô vợ có dung mạo tương xứng với vẻ đẹp của mình, điều kiện khác chưa nói nhưng chắc chắn tướng mạo phải xuất sắc. Cho nên, một tuần sau khi anh quen biết Tạ Nhất Nhất đã bắt đầu dùng toàn bộ các phương thức biết được để mà cưa cẩm người đẹp. Nhưng mà sự tình cũng không thuận lợi như ý muốn của anh. Người đẹp Tạ từ đầu tới cuối hoàn toàn không để ý đến anh. Cho rằng vấn đề chính là thời gian, Bành Tự Tuấn mạnh mẽ đè bẹp các đối thủ cạnh tranh, trở thành đối tượng đáng chú ý nhất. Có điều, mặc dù anh đã kiên trì theo đuổi suốt năm tháng nhưng đối tượng theo đuổi lại đột nhiên thổ lộ với anh chàng cùng lớp có dung mạo không nổi bật nhưng tài năng thì nổi trội. Lúc đấy, trong trường khá là ầm ĩ, làm kinh sợ một nhóm người, nhóm người này điên cuồng tiến hành điều tra, cuối cùng tìm ra được đó là người học năm nhất ở khoa Kiến Trúc, Tân Tử trở nên nổi tiếng toàn trường.
Có câu nói rất đúng, bề ngoài càng lạnh lùng trong lòng lại càng mãnh liệt, Tạ Nhất Nhất theo đuổi Tân Tử làm những người chứng kiến cũng phải lắc đầu, huống chi là đương sự. Rất nhiều người đoán, không quá một tuần Tạ Nhất Nhất có thể cưa đổ Tân Tử, nhưng rồi, tất cả mọi người đểu đoán sai. Thành trì của Tân Tử quả là vững chắc không vừa, Tạ Nhất Nhất đã dùng tất cả nhiệt tình của mình nhưng người đối diện vẫn trơ trơ như tảng đá, vật cách điện, phát ra không biết bao nhiêu tín hiệu mà vẫn im bặt.
Tại đây, trong suốt 04 năm, Tạ Nhất Nhất đã vì Tân Tử lần đầu tiên làm rất nhiều chuyện chưa có tiền lệ, lần đầu vì chuyện tình cảm với một người con trai mà phát khóc, người nghe cũng chỉ bình thản an ủi, cuối cùng còn thêm một câu: “Thật xin lỗi, mình không thể chấp nhận cậu được”; lần đầu tiên trước mặt mọi người tặng quà cho một người con trai, Tân Tử nhận nhưng chưa thấy anh một lần quàng chiếc khăn cô tự tay đan; lần đầu tiên thức canh cả đêm bên cạnh một người con trai khi anh bệnh, cẩn thận chăm sóc, vậy mà người đó khi mở mắt ra câu đầu tiên nói lại là: “Cậu về đi, một mình tôi có thể tự lo được”; lần đầu tiên lên sân khấu đàn Piano và hát cho một người con trai, nhưng lần hội diễn văn nghệ đó anh từ đầu tới cuối không hề xuất hiện; lần đầu tiên uống rượu muốn thừa dịp ngà ngà say để được ôm người đó, lại bị đẩy ra một cách lặng lẽ…Những điều như vậy, nhiều không kể hết, phàm là con gái đẹp, lòng tự trọng đương nhiên cao hơn người khác, cô cũng từng thực sự tức giận, thực sự đau lòng, tuyên bố chiến tranh lạnh. Kết quả là đối phương chẳng thèm phản ứng, cuối cùng cô chịu không nổi sự tra tấn của tình cảm, lại tự mình hủy bỏ chiến tranh lạnh. Rồi, mọi việc vẫn cứ như vậy mà tuần hoàn. Tân Tử độc thân năm năm, an phận học tập cũng không đáp lại Tạ Nhất Nhất chút nào. Tận đến khi khóa anh tốt nghiệp trước một năm, Tạ Nhất Nhất mới rưng rưng buồn bã bằng lòng tuyên bố buông tay. Một đoạn tình cảm đơn phương lắt léo theo đuổi trong suốt bốn năm này luôn là ba chủ để hot được đề cập đầu tiên trong chương mục tin vỉa hè của trường, lúc nào cũng có thể nghe được người khác hỏi: “Tạ Nhất Nhất vàTân Tử đã tốt đẹp chưa?” Không những thế còn “Oa, tại sao vẫn chưa được…” vv…Mà Bành Tử Tuấn sau hai năm theo đuổi không có kết quả, có chút thay đổi vì yêu sinh hận, cuối cùng cũng rút lui khỏi vòng quay ba người này. Tuy nhiên, anh chàng mặc dù không theo đuổi được Tạ Nhất Nhất, cũng không có ghét bỏ Tân Tử, ngược lại rất bội phục bản lĩnh và sự bình tĩnh của anh.
Hiện tại, Tân Tử đứng chắn trước mặt Thiển Thâm, nói với Bành Tử Tuấn: “Cô ấy không uống rượu, mình uống thay cô ấy.”
“Chỉ là một chén nhỏ thôi mà…”
“Không được”. Tân Tử rất kiên quyết, khiến cho Bành Tử Tuất không khỏi sửng sốt.
“Thực ra…Uống một chút cũng không sao đâu.”
Người nói chính Lương Thiển Thâm đang bị kẹp ở giữa, cô mỉm cười cầm chén rượu trong tay Tân Tử, nâng chén với Bánh Tử Tuấn, cười nói: “Hiếm có dịp vui vẻ như hôm nay, tôi cũng vừa biết được mọi người hứng thú với tôi như vậy, tôi làm sao có thể phá vỡ hứng thú của mọi người chứ?
“Nhưng mà, Thiển Thiển…” Lông mày Tân Tử chau lại, quả nhiên là rất lo lắng.
Thiển Thẩm liền cúi sát đầu bên tai anh hạ giọng nói: “Đừng lo lắng quá, em bây giờ có thể uống rượu mà, có anh ở đây, em còn sợ gì chứ!”
Những người khác không biết hai người nói gì, chỉ thấy Tân Tử trên mặt mơ hồ sợ run lên, rất nhanh lại thay bằng nụ cười đồng ý, vẻ mặt dịu dàng đến nỗi làm cho người khác phải thét lên. Thấy tình huống như vậy, đám người ưa náo nhiệt này sao có thể dễ dàng buông tha cơ chứ, liền sôi nổi nâng chén mời rượu, Thiển Thẩm rất thoải mái uống hết.
Có người vỗ tay, Thiển Thâm nhìn lại, phía bên kia Tạ Nhất Nhất đang mỉm cười nói: “Không nghĩ tới Lương tiểu thư uống giỏi như vậy.”
Thiển Thẩm nhếch nhếch khóe môi, lên tiếng một câu ngoài dự đoán của mọi người: “Tạ tiểu thư, muốn cụng ly không?”
Tạ Nhất Nhất hiển nhiên không ngờ rằng Lương Thiển Thâm sẽ chủ động đưa ra lời đề nghị như vậy, trong khoa không ai không biết cô Tạ Nhất Nhất là người ngàn chén không say, trừ bỏ một lần say rượu thất thố kia. Nhưng nay, người phụ nữ xinh đẹp quá mức này lại dám nói cùng cô cụng ly, có vẻ như không biết lượng sức mình thì phải?
“Được” Tạ Nhất Nhát cũng rất thỏai mái đồng ý “Chỉ là không biết Tân Tử có đồng ý không?”
Thiển Thâm không nói lời nào, chỉ quay đầu lại nhìn Tân Tử, anh không phải không nhận ra trong cặp mắt của cô tràn ngập tín hiệu cô phải đấu cho bằng được, đành thở dài, nói: “Đừng uống quá chén là được.”
“Tốt lắm” Thiển Thâm lập tức đứng lên vẫy người bồi bàn đang đứng gần đó gọi: “Mang thêm 10 bình rượu nữa lại đây”.
Điều này khiến tất cả mọi người kinh sợ, đêm nay không biết Lương Thiển Thâm đã làm bọn họ khinh sợ mấy lần rồi, bà xã của Tân Tử quả thật không chỉ xinh đẹp ngoài dự kiến của mọi người mà còn rất có vai vế. Lúc đầu mọi người còn nghĩ người đẹp Lương Thiển Thâm cưới Tân Tử là vì anh có công ty riêng, có tài, có tiền nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới nhà của cô còn có tiền, có tài hiển hách gấp nghìn lần, càng không nghĩ tới cô chính là mối tình đầu nhớ mãi không quên của Tân Tử. Nếu lúc đó, hai người đã là người yêu của nhau như đã nói, thì những từ câu khen nịnh lúc trước của họ quả thật đã bôi nhọ Lương Thiển Thâm. Giống như Cổ Như kể lại sau này, mới đầu phía Tạ Nhất Nhất còn có ý coi thường Lương Thiển Thâm, nghĩ sẽ dạy cho cô một bài học, Nếu biết rằng Tạ Nhất Nhất sẽ bị hạ gục bởi cô ấy thì lúc này có lẽ mọi người sẽ không phải âm thầm kinh hãi, hóa ra núi cao còn có núi cao hơn.
Đợi 10 bình rượu được mang lên, sau đó mọi người lại trợn tròn mắt …Trời, người này cũng là ngàn chén không say sao?
“Tôi mời Tạ tiểu thư một chén, lúc Tân Tử học đại học, đã được cô đã quan tâm không ít”. Dứt lời, Thiển Thâm nâng chén như kính cô một ly.
Lời nói của cô khiến tất cả mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiến. Tân tử ngồi trên ghế salon nghe cô nói như thế liền ngẩng đầu nhìn cô, tim đập thình thịch. Nhưng Thiển Thẩm vẫn nhìn Tạ Nhất Nhất cười híp mắt như trước, ly rượu úp xuống, tỏ ý mình đã uống cạn 100%. Tạ Nhất Nhất nghiêm mặt một hồi, cố gắng tìm ra dấu vết trên khuôn mặt tao nhã, vô hại của Thiển Thâm, hít một hơi, cô cũng đứng lên tự rót cho mình một ly, ngửa đầu cạn sạch.
“Hay quá, Tạ tiểu thư đã nhận thành ý của tôi, tôi cũng đã lâu không có nhậu nhẹt, nhân dịp tốt này, chúng ta cùng uống một phen.”
Tạ Nhất Nhất nở nụ cười, ánh sáng trong mắt ẩn chứa ý tứ không rõ, lại cố nặn ra một nụ cười, nụ cười chậm rãi của nàng rất tuyệt nhưng khiến cho khuôn mặt đẹp lại mang chút vẻ đanh đá, cô có vẻ nghĩ ngợi, nói: “Nhưng uống kiểu này không hay lắm, chi bằng chúng ta chơi trò chơi đi. Mọi người đều biết, trò “mạo hiểm – nói thật” thì sao?
“Được chứ” Thiển Thâm không chútdo dự đồng ý ngay.
“Nhưng quy tắc có thể thay đổi một chút”,
“Cô nói đi”
“Hai lá bài, quân đỏ là tôi, quân đen là cô, những người khác chỉ rút bài, rút trúng ai thì người đó chọn nói thật hoặc mạo hiểm, cộng thêm một chén rượu.” Nói thẳng ra thì trò chơi này chính là hai cô đặt cược với nhau, lúc này khi Tạ Nhất khi liếc mắt đã bộc lộ rõ sự khiêu khích.
Chẳng chút lo lắng, Thiển Thâm đồng ý: “được”. Hai bên không khí nhất thời lắng xuống.
Tân Tử trong lòng nhấp nhổm, anh chưa từng nhắc tới chuyện hồi đại học với Thiển Thâm, mà Thiển Thâm lại biết, không chỉ biết, mà hiện tại còn đang “trăm phương ngàn kế” giở trò. Chỉ có vậy, mới có thể giải thích được những hành vi kì quái của cô ngày hôm nay. Tân Tử không biết rằng Thiển Thâm đang vì mình mà âm thầm, tích cực làm mọi việc, cô cố ý để thua Tạ Nhất Nhất, cô rất bí mật, chỉ là…
Anh nhẹ nhàng kéo tay Thiển Thâm, Thiển Thâm không hiểu, lấy hai lá bài, úp lên bàn, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Ai lật trước?”
Mọi người nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai muốn làm người hi sinh đầu tiên.
“Không sao đâu, vấn đề gì cũng có thể hỏi, không hạn chế, đúng không, Lương tiểu thư” Tạ Nhất Nhất nhe răng cười khiến lòng người rung động
Thiển Thâm cũng cười chúm chím khiến người khác rung rinh: “Đúng”
“Vậy thì để tôi”
Một cô gái đang ngồi cuối cùng xung phong nhận, không đợi ý kiến nào nữa sờ lên lá bài, hé hé bài ra.
Quân đen, Thiển Thâm không cần nhìn bài, chỉ nhìn vẻ mặt lộ ra nét hưng phấn của Cổ Như là cô đoán được.
Quả nhiên, Cô Như mở bài ra, đúng là quân đen: “Nếu vậy …tôi muốn hỏi Lương tiểu thư một chút…cô nhận nói thật hay mạo hiểm?”
“Gọi tôi là Thiển Thâm thì hay hơn” Cô nhiệt tình nói.
Cổ Như sửng sốt, Tạ Nhất Nhất bên cạnh âm thầm cắn chặt răng.
“Thiển Thâm…” Cổ Như ngón tay cầm lá bài, cười không có ý tốt: “Có thể nói cho chúng tôi biết chuyện của cô cùng lớp trưởng của chúng tôi không? Cậu ấy theo đuổi cô hay cô theo đuổi cậu ấy?”
“Đây là hai vấn đề mà…” Thiểm Thâm cười bí hiểm. “Tuy nhiên, không vấn đề gì, tôi chỉ đáp một câu thôi. Tôi cưa cẩm anh ấy trước, nhưng thổ lộ lại là anh ấy.”
“Em cưa cẩm anh?” Vị được nhắc tới có vẻ vô cùng kinh ngạc: “Anh sao lại không biết nhỉ…”
Thiển Thâm cúi xuống, thân mật véo véo má anh, buồn cười buông một câu: “Bởi vì anh ngốc quá mà”.
Đông tác vô cùng thân mật này lại kích thích lòng hiếu kì khao khát tin vỉa hè của mọi người, vì thế ngay sau khi Thiển Thâm một hơi cạn sạch ly rượu, người thứ hai đã giơ tay sờ bài.
Vẫn là quân đen, may mắn vẫn là quân đen, quả không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Bạch Hi Hàn cân nhắc một hồi, đôi mắt nhỏ đảo quanh hai vòng hỏi: “Sao em cưa được Tân Tử?”
Người đẹp Tạ khổ sở theo đuổi suốt bốn năm và vẫn trắng tay kia kìa.
Thiển Thâm lúc này uống rượu trước, sau đó mới trả lời: “Thì thường tìm cơ hội ở riêng cùng anh ấy, chủ động tiếp xúc nhiều, chỉ vậy thôi.”
“Đơn giản thế thôi à? Em không dấu gì đấy chứ!”
“Sự thật là vậy mà, tuy nhiên anh ấy thật sự thật sự rất chậm hiểu.”
Câu trả lời này thật khiến mọi ngưởi mở rộng tầm mắt, cả nhóm còn tưởng sẽ có một bí kíp sát thủ nào đó chứ, không nghĩ tới chỉ đơn giản như vậy. Có người bắt đầu cảm thán thay cho người đẹp Tạ, đúng là sinh không gặp thời.
Sau đó, người thứ 3 là Bành Tử Tuấn, quân bài anh ta lật chính là quân đỏ.
Tạ Nhất Nhất không đợi anh chàng mở miệng, uống rượu luôn sau đó thản nhiên nói: “Cứ hỏi đi, tôi nói thật.”
Bành Tử Tuấn có chút hơi do dự, bàn tay nắm lá bài hơi chặt quá, giống như cố gắng lắm mới hỏi được vấn đề này, sau một lúc lâu, anh chậm rãi hỏi: “Em thích gì ở Tân Tử?”
Vấn đề kinh khủng này khiến Tân Tử vã mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh, liếc nhanh sắc mặt của Thiển Thâm. Nhưng mà, đối diện với câu hỏi như bom đột kích này, Thiển Thâm vẫn ngồi đó bình tĩnh, tự nhiên, vuốt vuốt ly rượu, ngay cả ý cười trên mặt cũng chưa giảm.
Vấn đề này Tân Gia Ny đã đề cập qua, nếu không chỉ sợ lúc này Thiển Thâm đã bỏ chạy ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của Tạ Nhất Nhất, đôi mắt người đẹp như lâm vào mơ màng, một lúc lâu sau, cúi đầu nói: “Toàn bộ.”
Bành Tử Tuấn cầm chai rượu nốc mạnh một hơi, Tân Tử xấu hổ cũng uống một ngụm rượu, Lương Thiển Thâm mỉm cười có chút dọa người.
Một hồi yên tĩnh diễn ra, sau đó Lâm Phàm rút bài, không ngờ lại là Lương Thiển Thâm.
Thiển Thâm vẫn chọn nói thật.
“Tôi muốn hỏi một vấn đề là…Nếu bên ngoài Tân Tử có…, em sẽ làm thế nào?”
Anh vừa hỏi xong, Thiển Thâm lườm Tân Tử một cái, rồi nhìn chén rượu cười nhạt nói: “Anh ấy thích, thì cứ thử xem.”
“Khụ khụ…” Tân Tử đứng ngồi không yên, cảm thấy cần thanh mình cho mình một chút liền nói: “Cậu hỏi vấn đề này vớ vẩn quá.”
“A!!!!!!”
Toán người gào thét ầm ĩ một trận, nét mặt sau đó lộ rõ vẻ như lần đầu nhìn thấy Tân Tử, Lâm Phàm cười nói: “ Lớp trưởng nóng tính quá, ha ha.”
Các vòng tiếp theo trôi qua, vấn đề mọi người hỏi đều rất bình thường, trong lúc Thiển Thâm chọn mạo hiểm, người ra đề cũng không có ý tốt, cố ý gây khó cho cô, nên nói muốn cô thay mặt bọn họ chọn một anh chàng ở bàn khác, không phải nhóm bọn họ xuống sân khấu phía dưới hát tặng một bài, ý đồ muốn cô sử dụng mỹ nhân kế. Nhưng chuyện này với Thiển Thâm mà nói cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Cô xuống các bàn dưới lầu một, rất nhanh tìm được một vị khách quen, nhờ vả, người nọ vui vẻ đồng ý, dễ dàng qua được.
Cuối cùng Phương Giản Đồng lên sân khấu, Tân Tử trán lấm tấm mồ hôi, thằng ranh này bụng toàn ý nghĩ xấu xa, cầu mong nó đừng có đưa ra vấn đề vớ vẩn nào khiến Thiển Thâm mất hứng. Tính đến giờ, Thiển Thâm đã uống 7 ly, Tạ Nhất Nhất cũng đã uống 5 ly. Rượu này là rượu nặng, độ cồn cao, Tạ Nhất Nhất đã bắt đầu say, hai má ửng hổng như hoa đào, Thiển Thâm thì trông vô cùng bình thường, nói cười tự nhiên.
Thiển Thâm chọn nói thật
Phương Giản Đồng im lặng nửa ngày, giờ ra mặt, ánh mắt lộ vẻ ranh mãnh, cười nói với Thiển Thâm: “Tôi muốn hỏi vấn đề có hơi riêng tư một chút. Chắc không sao đâu nhỉ”
“Được, anh cứ tự nhiên”
Tân Tử liên tiếp dùng ánh mắt ra hiệu cho tên nhóc đó nhưng đều bị hắn lờ đi.
Phương Giản Đồng hắng giọng hỏi: “Tiểu Tân…phương diện kia thế nao?”
Thiển Thẩm vẻ mặt ngẩn ra, không hiểu lắm hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Tân Tử phản ứng ngay lập tức, trên mặt hết trắng lại đỏ, rồi âm thầm hối hận đã kết bạn quá tùy tiện. Những người còn lại sắc mắt lộ rõ vẻ hứng thú, trong đầu còn đang trầm trồ khen ngợi, Phương Giản Đồng dám bạo dạn hỏi về vấn đề này, quả là dũng cảm, đáng khen.
Tất cả đều là một đám lưu manh.
Tân Tử đang muốn dừng vấn đề này lại thì không ngờ Thiển Thâm “a” lên một tiếng như đã hiểu, có thể nói sự bình tĩnh của cô còn cao hơn Tân Tử rất nhiều, mặt không đổi sắc, nhìn Phương Giản Đồng, đuôi lông mày ánh lên vẻ vui mừng, nói: “Perfect, very perfect, Cuộc sống của chúng tôi vô cùng hoàn mỹ, trả lời như vậy có được không?”
Thấy Lương Thiển Thâm một chút đỏ mặt cũng không có, trả lời thản nhiên, Phương Giản Đồng có chút ngượng ngùng, vội vàng nâng một chén rượu nói: “Được, được, xem ra hai người thực sự rất hạnh phúc, Tiểu Tân, cậu khiến cho anh en chúng tớ ghen tị ૮ɦếƭ mất thôi.”
Tân Tử cười có chút miễn cưỡng, mặt không biết nên thể hiện thật vui sướng hay phải thật nghiêm nghị, cứng rắn, đe dọa Phương Giản Đồng, ánh mắt của anh lướt qua khuôn mặt trong sáng của Thiển Thâm, cô mỉm cười trang nhã như tỏa ra tầng tầng ánh sáng dịu dàng, Tân Tử giật mình, cảm giác chuếnh choáng. Có một người con gái như vậy bên cạnh anh, một cô gái dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác là bà xã của anh, mỗi một nụ cười, mỗi một tiếng nói thanh mềm, mỗi một cái ôm, mỗi một cái hôn môi của cô, đều thuộc về anh, cho dù có ghen tuông, đố kỵ, nhỏ nhen cũng thuộc về anh, là Lương Thiển Thâm độc nhất của anh. Tâm tình Tân Tử không hiểu sao tự nhiên kích động, tay phải tự nhiên nắm chặt tay Thiển Thâm, rất chặt.
Tạ Nhất Nhất theo tầm mắt nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt của họ, trong lòng tự nhiên buông lỏng, như có gánh nặng nào đó được buông ra, có điều gì đó được cắt đứt, những dây dưa qua lại trước đây nháy mắt mơ hồ biết mất, như sương như khói tan biến.
“Tửu lượng của Lương tiểu thư quả là vô địch, tôi chịu thua”.
Ngẩng đầu nhìn người con gái xinh đẹp động lòng người trước mắt, cô đã hiểu được tại sao Tân Tử cứ luôn chỉ có mình cô ấy như thế, nói tóm lại cô không có được cái khí thế cường đại như trên người Lương Thiển Thâm
Đôi mắt Tạ Nhất Nhất bỗng nhiễn vui tươi vô cùng, Thiển Thân ngây người mất một lúc, ngày sau đó cũng tươi cười nâng chén đáp lại.
Trên đường về nhà, Tân Tử và Thiển Thâm đi cùng một xe, Thiển Thâm trên đường kêu choáng đầu, hai người liền để xe lại bên đường, cùng đi bộ về nhà. Tân Tử đang nhớ lại ánh mắt hâm mộ và những câu ghen tị chua ngoa của đám anh em bạn bè. Phương Giản Đồng lúc gần đi, lăng lẽ nói với Tân Tử: “Lâu lắm chưa gặp qua cô gái như vậy, không đỏng đảnh, không…kiêu kì, Tiểu Tân cậu có được bảo bối rồi.”
Lúc này, anh nghiêng đầu nhìn về người bên cạnh đang nhắm mắt, hưởng thụ sự vuốt ve của làn gió, tóc dài bay bay, phất phơ. Trong làn gió nhẹ nhàng đó, cô mềm mại nằm trong vòng tay anh, mười ngón tay dường như có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim.
“Thiển Thiển…” Tân Tử tâm tư xáo động, không nhịn được dừng bước, ánh mắt nhẹ nhàng chăm chú quan sát gương mặt cô.
Thiển Thâm cũng dừng lại, xoay người, ngửa đầu đối diện với Tân Tử. Sau đó cảm thấy khó chịu vì anh đang đứng ở phía sau khóm hoa, nếu không cô có thể cúi đầu nhìn anh, ôm cổ anh, vô cùng sung sướng cười với anh, ánh mắt như dòng nước lấp lánh, như sương mù bao phủ toàn bộ trái tim anh, hai gò má xinh đẹp mang theo chút men say ngà ngà ửng hồng lên.
Tân Tử rất ít khi có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như thế này, có thể tối nay, ở một khắc này trong phút chốc anh cảm thấy máu chảy ngược lên đầu, nóng đến không chịu nổi. Ngày hôm nay Thiển Thâm xinh đẹp, đáng yêu quá khiến cho anh rất khó điều khiển được trái tim mình. Không nghĩ gì đã hành động, Tân Tử nhắm mắt lại, tay phải đỡ gáy cô, môi dán chặt lên đôi môi đỏ mọng của cô. Thiển Thâm trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc.
Bờ môi của anh hơi lạnh, miết chặt lên cánh môi ấm áp của cô, hơi thở nóng rực nhanh chóng bao trùm hai người, anh mềm mại lại mãnh liệt dây dưa hôn cô, đầu lưỡi thăm dò vào trong, mang theo lửa nóng, đảo qua khắp mọi ngõ ngách trong miệng cô, vòng quanh đầu lưỡi của cô, triền miên, hút hết những gì tốt đẹp trong cô, kích động như thế khơi gợi cảm giác kích thích từ tận xương tủy khiến cả hai đều tê dại, run rẩy.
Trong miệng Thiển Thâm là cảm giác ngọt ngào, say đắm lòng người, nếu nói mùi rượu trên người người khác khiến người ta khó chịu bao nhiêu thì mùi rượu trên người cô khiến anh muốn ngừng mà không được. Anh không hợp với sự phóng túng, anh cho tới bây giờ luôn là vẻ thâm trầm, bình tình, thậm chí là người vô cùng khắc chế bản thân. Nhưng giờ khắc này, nơi ngã tư đường, anh không cách nào buông được thân ảnh mềm mại trong lòng. Tân Tử như rơi vào một tầng mộng ảo tiên cảnh, không không chế được mình.
Thân thể Thiển Thâm mềm nhũn không sao đứng thẳng được, Tân Tử bất thình lình hôn, nháy mắt đã tước đoạt đi lý trí trong cô, thời gian đã trôi qua lâu, Thiển Thâm thấy mình sắp ngất thì Tân Tử chậm rãi buông cô ra, môi vẫn lưu luyến trên môi cô. Thiển Thâm vô lực tựa vào иgự¢ Tân Tử, mắt như có lớp sương mù che khuất. Không kịp phản ứng, hơn nửa ngày trợn mắt nhìn anh, não như ngừng hoạt động, mơ mơ màng màng.
Thở một lúc, Thiển Thâm dần dần tỉnh táo, bỗng nhiên tách ra, nheo mắt nhìn anh tra xét: “Nói, có phải đã làm gì có lỗi nên thấy chột dạ không?”
Tân Tử quả nhiên không cười nổi, nói: “Có chột dạ gì đâu…”
“Hừ, dấu diếm lâu như vậy, anh tưởng em sẽ không bao giờ biết sao? Được người đẹp như vậy theo đuổi suốt bốn năm, cảm giác thế nào?”
Tay Tân Tử đặt trên eo cô siết chặt, khiến thân thể họ dính sát vào nhau, quả nhiên, mặt Thiển Thâm lại đỏ thêm.
“Anh sợ em nghĩ nhiều, thực sự là không có gì, anh chẳng có cảm giác gì hết.” Anh cố nín cười, dùng ánh mắt chân thành nhìn cô.
Thiển Thâm trừng mắt: “Nói dối, anh dám nói anh không hề rung rinh, không hề có một chút xao động nào sao?”
Tân Tử cực kì vô tội nói: “Thật sự không có, khi đó tâm niệm chỉ tập trung học tập, rung động thế nào được, nhưng cũng cảm thấy có chút phiền phức.”
Thiển Thâm trừng mắt nhìn anh nửa ngày, như muốn tìm ra sơ hở nào đó trên mặt anh, nhìn hồi lâu mà không tìm ra cái gì, đột nhiên buông một câu: “Anh thật đáng ghét.”
Xem ra là cô say rồi, Tân Tử nhìn cô say đắm, trong lòng mềm mại, không nhịn được hỏi lại: “Đáng ghét thế nào?”
“Thì chính là đáng ghét ấy”. Thiển Thâm vòng tay ôm anh, mặt dấu ở cổ anh, tức giận nói: “Vì sao mấy cô gái đẹp đều thích anh, đầu tiên là Dịch Nguyệt San, sau đó là Tạ Nhất Nhất, anh đúng là đồ trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Ôi trời, anh chẳng làm gì cả mà vẫn là lỗi của anh.
“Nhiều người đẹp như vậy nhưng anh chẳng có phúc hưởng, anh chỉ cần một người thôi là được rồi…” Tân tử thấp giọng nói xong, nghiêng đầu hôn lên tai cô, khiến người trong lòng run lên nhè nhẹ.
Một lúc lâu không thấy Thiển Thâm nói gì, Tân Tử thấy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy hai mắt cô nhắm chặt, lông mi dài như quạt hương bồ khiến người ta yêu thích.
Thiển Thâm nhắm chặt mắt, nhẹ giọng hỏi: “Nếu… em nói nếu người anh gặp đầu tiên là cô ấy, anh có phải cũng sẽ không để ý đến em không? Vì em là người bốc đồng, đanh đá, vô lý, ích kỉ, tính tình khó ưa, em cũng không biết anh bị dị ứng thịt cua…”
“Sao em lại nghĩ như vậy?” Thanh âm quyến luyến của anh chậm rãi rót vào lòng cô: “Đồ ngốc, đây không phải là vấn đề trước sau, cho dù anh gặp em sau, anh vẫn nghĩ em mới chính là người anh cần cho dù em là người bốc đồng, đánh đá, vô lý, ích kỉ, khó ưa…Chúng ta chưa bao giờ ăn cua, em làm sao mà biết được.”
Tân Tử cảm thấy lực ôm trên cổ anh tăng thêm, hơi thở nóng rực của Thiển Thâm phả ra, tiếng nói mềm mại của cô hàm chứa tình cảm mãnh liệt, khiến tâm hồn anh chấn động: “Vậy nên, em không thể để người khác ςướק mất anh được.”
Tân Tử lại bật cười, phải là anh nói những lời này mới đúng chứ…
“Thiển Thiển, em say rồi.”
Người trong lòng lại dụi dụi vào иgự¢ anh, bĩumôi, kiên quyết nói: “Say cũng không để ai ςướק anh đi…”
Thiển Thâm ngủ gục, Tân Tử ôm cô về đến nhà, nhẹ nhàng ϲởí áօ khoác và thay quần áo ngủ giúp cô, bế cô đặt lên giường.
Kỳ thật, mãi sau này anh mới biết tất cả mọi việc đêm nay đều được cô dốc sức chuẩn bị, từ đề nghị đến quán Bar ăn cơm, chuẩn bị quần áo giúp anh, đến cách cô bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người, cố ý thể hiện vẻ dịu dàng, hào phóng, còn đôi khi vô tình phát ra những câu nói có tính chiếm hữu.
Từ đôi mắt Thiển Thiển anh biết, cô đang ghen, nhưng chút hẹp hòi này của cô đáng yêu vô cùng, sự ghen tuông của cô khiến lòng anh khích động rất lâu mới bình tĩnh được.
Tân Tử ngắm cô, bộ dáng cô khi ngủ trông như em bé vậy, đáng yêu vô cùng, anh hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm: “Lúc nào anh cũng là của em!”