Mọi chuyện đúng như lời Thiển Thâm nói, chưa cần đến tối, chính xác sau khi nói chuyện một giờ, Tân Tử được thả ra. Cảnh sát trông coi không nói gì thêm, chỉ thẩm tra và đối chiếu một vài vật phẩm của anh, trả lại cho anh đồng hồ, ví, điện thoại di động trước khi bị giam đã tịch thu của anh, để anh ký tên liền thả anh đi. Anh đem tất cả những món đồ đó để trong một cái túi giấy, lúc cầm tờ đơn xin ly hôn hơi thất thần một chút, lập tức ném vào trong. Chỉ có chiếc móc khoá kia anh vẫn còn nắm ở trong tay.
Không một ai biết anh được thả ra. Anh cũng không biết tại sao cảnh sát đột nhiên đồng ý để có người bảo lãnh hậu thẩm cho anh, hoặc có lẽ thật sự là chuyện tốt cuối cùng Lương Thiển Thâm làm vì anh.
Hoạn nạn thấy chân tình, có phải đúng như câu nói đó hay không.
Hay là giống như câu, hoạn nạn đến ai người đó tự chịu, hình như còn có cái thành ngữ gì mà nhất phách lưỡng tán. (kiểu có phúc cùng hưởng, có hoạ đứa nào đứa đó chịu ấy)
Tân Tử đứng ở ven đường đón xe, trong óc lại trát đầy những từ ngữ vỡ vụn đó. Chạng vạng, đúng giờ cao điểm lúc tan tầm, anh đứng ngây ở đó mười lăm phút vẫn không bắt được xe. Lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, đau buồn nhận ra đã hết pin, ngẫm lại cũng đúng, đã qua nhiều ngày như vậy, thời gian chờ của điện thoại NOKIA cũng không thể dài hơn thời gian anh bị giam ở trong sở cảnh sát được.
Chịu đựng trong gió lạnh thêm năm phút đồng hồ, thật sự không còn cách nào, Tân Tử tìm một trạm điện thoại công cộng gọi điện cho Gia Ny, cô gái nhỏ nhận được điện thoại của anh kích động đến mức không nói rõ lời, sau đó vội vàng chạy tới nơi này. Lái xe không ngờ là Mạc Thiên, xem ra hai người bọn họ vì chuyện của anh cùng nhau bàn bạc. Tân Tử ngồi ở ghế sau, tựa lưng vào ghế thở phào một cái, túi giấy vứt sang một bên.
Mạc Thiên vững vàng lái xe BMW, nhưng nghe giọng nói của cậu ta mà đoán có lẽ rất kích động: “Tại sao đột nhiên đã thả cậu rồi? Đã nộp tiền bảo lãnh rồi sao?” Cậu ta nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra kết luận: “Nhất định là Thiển Thâm giải quyết giúp cậu đúng không, nhắc mới nhớ tại sao cô ấy không tới đón cậu?”
Tân Tử mơ hồ hừ một tiếng, Mạc Thiên đợi một lúc nghe được cậu ta thấp giọng: “Chúng mình ly hôn.”
Tính năng xe BMW vẫn còn tốt, trong chớp mắt phanh gấp xe vững vàng dừng lại, đương nhiên ngay sau đó tiếng Tân Gia Ny kêu ré lên.
Tân Tử tựa vào trên ghế sau khẽ nhíu mày, đầu gục sang bên trái, sắc mặt nhìn qua trắng xanh, đầu tóc rối bời, cảm giác vô cùng suy sụp. Nhưng, thần thái của anh từ đầu đến cuối đều vững vàng bình tĩnh, cảm xúc rất trấn tĩnh, Mạc Thiên không khỏi hoài nghi độ tin cậy của câu nói kia.
Tân Gia Ny dường như muốn từ chỗ ngồi của mình nhảy thẳng đến trước mặt anh trai, nửa người đã chồm tới: “Anh, anh lại nói đùa rồi, hai người ly hôn? Điều đó không có khả năng!” Phủ định theo bản năng.
Tân Tử không muốn nói nhiều đến vấn đề này, chỉ thản nhiên lên tiếng.
“Cô ấy muốn vậy, hay là cậu muốn vậy?” Mạc Thiên nhanh chóng suy nghĩ, nhưng mà vấn đề này không thể nghĩ được.
Thấy Tân Tử không lên tiếng, Mạc Thiên hiểu ra.
“Mẹ nó, trán Lương Thiển Thâm bị va vào đâu hỏng rồi có phải hay không! Trong lúc quan trọng thế này lại làm những chuyện như vậy! Hèn chi gần đây mình không tìm thấy cô ấy…”
Mạc Thiên không hề nghĩ ngợi nhiều chửi ầm lên, đời này anh an phận thủ thường, thật thà hiền lành gần ba mươi năm, đã từng thấy qua rất nhiều phụ nữ, cũng đã tiếp xúc không ít, nhưng chưa thấy ai giống như Lương Thiển Thâm kia… Tiện nhân. Anh không muốn mắng, tốt xấu gì cũng ngồi cùng bàn với anh ba năm, nhưng mà anh tận mắt nhìn thấy bọn họ chia cách, rồi lại hoà hợp, vốn nghĩ rằng sau khi kết hôn có thể sống an ổn, ai ngờ lại tiếp tục nhìn thấy bạn thân của mình bị cùng một người phụ nữ chơi đùa thêm một lần, thật sự là vô cùng nhục nhã, tính cách anh hiền lành đến mấy cũng không nhịn được muốn mắng chửi người, huống chi là Tân Tử. Cậu ấy còn chưa trả hết nợ với Lương Thiển Thâm sao, mối tình đầu đến bây giờ, trong hoàn cảnh nào cũng chỉ yêu mến duy nhất một mình Lương Thiển Thâm, hay lắm, cậu ta coi cô là bảo bối, tìm cách cưới hỏi đàng hoàng, cuối cùng vẫn bị người ta chơi xỏ. Cậu ở phương diện khách quan thấy Tân Tử làm như vậy không đáng, Lương Thiển Thâm không phải chỉ có chút xinh đẹp sao, nhưng trên đời này thiếu gì những người con gái xinh đẹp, cũng chẳng có tính cách tồi tệ như vậy! Đương nhiên, những lời như vậy anh không dám nói trước mặt Tân Tử, tuy rằng nhìn qua cậu ấy thật sự bình tĩnh, nhưng mà trong lòng cậu ta rốt cuộc nghĩ như thế nào anh không đoán nổi.
Gia Ny vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Thiển Thâm, nhưng mà trong điện thoại chỉ truyền đến một tiếng nói dịu dàng: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.” Cô rất lo lắng, nhưng gọi điện thoại không được.
“Anh, lúc anh ở trong đó đã xảy ra chuyện hiểu lầm gì, chị Lương không phải người như vậy.”
“Cô ta là hạng người gì em còn chưa thấy rõ hay sao, lúc trước cô ta bỏ Tân Tử đáng hận biết bao nhiêu, hiện tại lại tái diễn như cũ, còn thậm tệ hơn!” Mạc Thiên có chút khó thở, lời vừa nói ra khỏi miệng liền giật mình, vội vàng nhìn sắc mặt của Tân Tử.
Tân Tử không phản ứng gì, mi nhíu lại không giãn, nói: “Đưa tôi về trước, tôi muốn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc.”
Xe lại khởi động, không ai nói thêm, chỉ có tiếng thờ dài liên tục của Gia Ny. Mạc Thiên vốn đang muốn nói với anh chuyện vụ án, nhưng nhìn qua kính chiếu hậu thấy anh nhắm mắt lông mày nhíu chặt liền đem lời muốn nói nuốt trở lại trong bụng.
An ủi Gia Ny một chút, Tân Tử một mình trở về nhà, sau khi vào cửa ϲởí áօ khoác lao vào phòng tắm hung hăng tắm rửa một hồi, ước chừng hơn một giờ mới từ trong phòng tắm đi ra, làn da hấp hơi nước đỏ lên, đã khôi phục vẻ sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Anh nhìn khuôn mặt tiều tuỵ không chịu nổi của mình trong gương hơi ngẩn người.
Tân Tử trở lại phòng khách, khởi động hệ thống lò sưởi, mặc một bộ áo ngủ tựa trên ghế sô pha nhìn cái túi giấy kia không cách nào động tay chân. Đồng hồ trôi qua hai tiếng, anh mới đưa tay đem đồ vật bên trong theo trí nhớ đổ ra. Đồng hồ không cẩn thận rơi xuống tầm thảm lông dê rất dày trên sàn, không phát ra tiếng động, cũng không quay cuồng, cứ nằm như vậy trên mặt đất. Tân Tử không quan tâm đến nó, chỉ lấy tờ đơn xin ly hôn kia ra đọc lại, nhưng mà… mấy chữ to kia chiếu vào mi mắt khiến anh khó có thể tiếp tục đọc hết được nữa. Một vài nét 乃út kia như biến thành một con dao găm đâm vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, chui vào không nhổ ra được, ngay cả máu cũng không nhỏ ra.
Anh đem tờ đơn ly hôn lật đến trang cuối cùng, tên của Lương Thiển Thâm xuất hiện rõ ràng, chữ kí của cô ấy viết rất ngoáy, cũng như tính cách ương bướng của cô ấy. Nhìn xa hơn sang bên cạnh, còn có một chỗ ký tên để lại cho anh.
Cho tới bây giờ anh cũng chưa có cách nào dám tin đây là Thiển Thâm chính tay đưa cho anh, đau khổ còn hơn tám năm trước, lần này anh không có cái cảm giác sống không bằng ૮ɦếƭ, chỉ là trái tim tê dại đi, không còn nhịp đập, có oán hận hay không cũng không nằm trong phạm vi lo lắng nữa. Thật ra, khi đó anh nghĩ, anh sẽ không phải ngồi tù, kẻ mạo hiểm dùng con dấu của anh ký tên lên tập tài liệu đó thật sự có vấn đề, anh sớm đã động tay động chân lên con dấu, anh có thể chứng minh sự trong sạch của mình, cho nên anh không vội vàng, thật ra anh muốn nhìn một chút xem người hại anh rốt cuộc muốn gì. Nhưng, anh không nói, nên Thiển Thâm mới không tin lời của anh như vậy.
Di chứng của việc mấy ngày liên tiếp ngủ không ngon giấc chính là đau đầu, tờ đơn ly hôn này càng thêm kích phát cảm giác đau đớn, Tân Tử cố gắng khắc chế cảm xúc muốn xé tờ giấy kia, pha cho mình ly cà phê, nhưng mà tay cầm thìa lại không ngừng run lên. Phong độ tốt nhất của anh đã không còn, hiện tại, anh không còn cách nào thờ ơ như vậy nữa. Quay đầu lại nhìn thấy trên bàn trà có hai chiếc móc khoá không hoàn chỉnh, nửa trái tim bên trái của anh, nửa bên phải của Thiển Thâm.
Nếu đây là tín vật đính ước, ngay cả anh cũng cảm thấy buồn cười, thứ không đáng giá như vậy lại được hai người bọn họ quý trọng nhiều năm như vậy, mà nay cuối cùng cũng ở chung một chỗ, lại giống như vật bị người ném bỏ.
Thiển Thâm đem nửa trái tim của Thiển Thâm nắm trong tay, phát hiện chiếc móc khoá này đã rất cũ như chiếc của mình, có hai đáp án: Một là, cô ấy luôn mang theo bên mình, mài cũ. Hai là, thật ra cô ấy cũng không quá để ý đến nó.
Tân Tử nhìn chiếc móc khoá ngẩn người, đến tận khi tóc được hệ thống sưởi thổi khô, anh mới cười chế giễu chính mình. Cô ấy nói, nếu muốn ném, đập bỏ đều được.
“Đập bỏ…” Thiển Thâm đem những lời này nhắc lại hai lần, bỗng nhiên nghĩ vì sao phải đập bỏ… ném thì ném, cầm gì phải làm điều thừa này?
Bỗng nhiên, có một ý tưởng xuất hiện trong đầu, hơi thở Tân Tử cứng lại, trên tay thiếu chút nữa không cầm vững chiếc móc khoá.
Anh quan sát một hồi, cuối cùng phát hiện ra chiếc móc khoá bằng bạc này có khe hở, dùng cái kìm nạy nửa ngày, cuối cùng cái móc khoá cũng bung ra, Tân Tử sửng sốt, trong tay khẽ dùng lực, mở.
Ở chính giữa bên trong lộ ra một tờ giấy nhỏ.
Khi Tân Tử mở nó ra không dám thở, giống như nếu anh dùng lực quá mạnh tờ giấy nhỏ sẽ vỡ vụn.
Anh nhìn lướt qua rất nhanh, giật mình, lại nhìn lần nữa, từng chữ từng chữ nhìn qua, trái tim nặng trĩu giống như được hồi sinh điên cuồng đập liên hồi, sự thật đã phơi bày trước mắt.
Thiển Thâm ngồi trong phòng ăn dùng điểm tâm, dì ghẻ của cô từ sáng sớm đã rời giường nấu cơm, cô ngồi xuống tập trung ăn không hề hé răng nói nửa lời. Nghê Uyên sau khi tập thể dục xong về lập tức tắm rửa thay đổi quần áo cùng ăn cơm với Thiển Thâm.
“Hôm qua có ngủ được không?” Hắn gắp giúp Thiển Thâm một miếng bảnh mì nướng, đặt lên đĩa của cô.
“Cũng tàm tạm, hơi lạnh.”
“Hôm nay dì sẽ bảo người mang thêm mền qua cho con.” Mẹ Nghê Uyên vội tiếp lời.
Thiển Thâm đang uống sữa, trả lời: “Uhm.”
Nghê Đạo Viễn đang đọc báo đưa mắt nhìn con trai và con gái của mình: “À, hôm qua Cảnh Nhiên có gọi điện thoại đến đây, đúng lúc con vừa ngủ.”
Thiển Thâm ngẩng đầu: “Anh ấy tìm tôi?”
“Uhm, nói không gọi điện thoại di động cho con được. Ba nói với nó, con ly hôn với Tân Tử.” Nghê Đạo Viễn cười cười: “Con đoán xem nó thế nào?”
Thiển Thâm thành thật: “Không biết.”
“Nó đang ở Mỹ, nói lập tức bay trở về.”
“Tại sao anh ấy lại đến Mỹ?”
“Không rõ lắm… cha mẹ để cho nó đi.”
Nghê Uyên không nhịn được hỏi: “Anh ta sắp trở lại?”
Nghê Đạo Viễn lật tờ báo, ánh mắt dừng lại trên người con trai, cười rất cổ quái: “Đúng vậy đó.”
Sắc mặt Nghê Uyên không dễ coi im lặng ăn điểm tâm, Thiển Thâm đẩy hắn một phen: “Làm sao vậy?”
Nghê Uyên quay về khuôn mặt tươi cười, rất anh tuấn: “Không sao đâu, hôm nay em có rảnh không, tôi đưa em đi ra ngoài chơi giải sầu?”
“Anh không đi làm?”
“Không sao.”
Thiển Thâm nghĩ kĩ một lát, đồng ý: “Được.”
“Đi ra ngoại ô đi, không khí ngoại ô rất tốt, dì làm cho các con một chút đồ ăn mang theo nha.” Mẹ Nghê Uyên dường như rất vui mừng.
Nghê Uyên vội nháy mắt lắc đầu với mẹ mình: “Mẹ, không được đâu, trời lạnh như vậy đi ra ngoại ô làm gì, nói đùa sao?…”
Thiển Thâm ăn xong miếng bánh mỳ cuối cùng, buông dĩa bạc xuống, lông mi cũng không hạ xuống, nói: “Đi, phải đi ra ngoại ô. Làm phiền dì. Ăn xong rồi, chuẩn bị đi thôi.”
Nghê Uyên mở to hai mắt, mẹ của hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngốc, chỉ có Nghê Đạo Viễn vẫn bình yên đọc báo, khoé miệng lơ đãng gợi lên vẻ tươi cười.
“Trợn mắt nhìn tôi làm gì?” Thiển Thâm cấu, véo khắp mặt Nghê Uyên.
“… Không có gì… tôi xong sẽ gọi em.”
“Được.”
“Thiển Thâm…” Ở đầu cầu thang, Thiển Thâm bị gọi lại: “Em thật sự muốn ly hôn với Tân Tử sao? Không phải em rất yêu thương anh ta sao?”
“Yêu?” Thiển Thâm dường như nở nụ cười rất khó hiểu: “Cõ lẽ vậy, có điều, điều kiện quan trọng anh ta phải là một người chánh trực. Còn có việc gì không? Nếu không để tôi đi lên lầu thay quần áo.”
Tay Nghê Uyên đặt ở thắt lưng, mỉm cười: “Không có.” Nghê Uyên dẫn theo Thiển Thâm đi đến một biệt thự khác của Nghê gia ở ngoại ô chơi, có thể nhận ra anh ta rất có chủ ý, lúc nào cũng muốn để Thiển Thâm vui vẻ, luôn luôn suy nghĩ giúp Thiển Thâm, Thiển Thâm không mang khăn quàng cổ Nghê Uyên đem khăn quàng cổ cài lên cho cô, đi chèo thuyền trên hồ cũng là Nghê Uyên chèo thuyền, Thiển Thâm ôm lò sưởi rúc vào phía đối diện hắn. Hắn nói, quá lạnh, chúng ta trở về phòng thôi. Thiển Thâm nói với hắn, lạnh, ý nghĩ của con người mới có thể tỉnh táo, lúc ý nghĩ tỉnh táo, mới có thể biết được cái gì đúng, cái gì sai. Nghê Uyên hỏi cô có ý gì, hối hận ly hôn sao? Thiển Thâm cười rất mê người, trong ánh mắt long lanh phát sáng, không hối hận.
Nghê Uyên dường như rất để ý đến tâm tình của cô ấy. Biểu hiện của Thiển Thâm rất bình thường, không có gì vui sướng, cũng không có quá nhiều bi thương, nếu có cũng khống chế rất khá. Nghê Uyên cảm thấy Thiển Thâm cần phải có thời gian để tiêu tán ưu sầu, càng không ngừng an ủi quyết định ly hôn không hề sai, sau này mọi chuyện sẽ khá hơn, người yêu cô rất nhiều, so với Tân Tử cũng tốt hơn nhiều. Thiển Thâm cười mà không đáp, lông mi thật dài hơi che đi đồng tử màu đen.
Lúc ăn cơm tại khách sạn, Thiển Thâm đột nhiên có ý tưởng muốn đến xem nhà của Nghê Uyên, Nghê Uyên khó hiểu hỏi cô vì sao, Thiển Thâm liếc mắt nói chưa từng đến đó, không muốn thì thôi. Sau đó Tiểu Bạch lập tức cầu xin tha thứ, quay đầu xe lại, tiến lên một hướng khác. Thiển Thâm che miệng nhìn cửa sổ cười nhạt một chút, khẽ không thể nhận ra.
Có điều, khiến Thiển Thâm không ngờ tới chính là vừa đến nhà Nghê Uyên cô liền nhận được điện thoại của Cố Cảnh Nhiên, giọng điệu rất vội vàng. Tiểu Bạch vừa mới gặp hàng xóm đang đứng nói chuyện, Thiển Thâm nhìn mặt nghiêng của hắn, khẽ ngẫm nghĩ, cuối cùng nói cho Cảnh Nhiên địa chỉ nhà Nghê Uyên.
Nghê Uyên cũng ở một căn biệt thự nằm riêng biệt, biệt thự xây ở trên sườn núi, tất cả đều là tâm huyết của hắn, vô cùng xa hoa, Thiển Thâm ngẩng đầu nhìn cánh cổng lớn cao và đen thẫm kia trêu đùa hắn xa xỉ. Nghê Uyên vô tội nháy mắt mấy cái, cũng không phản đối, mở cửa tạo dáng rất nho nhã mời Thiển Thâm tiến vào.
“Muốn uống gì?”
Thiển Thâm chăm chú đánh giá nhà hắn, trả lời qua một tiếng: “Nước được rồi.”
“Có nước trái cây đó em thích không?”
“Càng tốt.” Thiển Thâm đi lên cầu thang, quay đầu lại hỏi hắn: “Nhà cậu mấy tầng?”
“4 tầng.”
Thiển Thâm bày ra bộ dạng khó nghĩ lắc lắc đầu: “Không được, làm sao tôi có thể đi xem hết toàn bộ căn nhà lớn như vậy.”
Nghê Uyên nhìn qua tâm tình rất vui mừng, thật tự nhiên nói: “Tuỳ ý, coi như nhà của em là được.”
Thiển Thâm đi lên lầu hai nhìn qua mỗi gian phòng một lần. Dường như phòng cho khách chiếm đa số. Cô lên tới tầng thứ ba, có ba gian phòng, trong đó có một phòng đọc sách. Thiển Thâm nhanh chóng đi vào phòng đọc sách, do dự một chút không khoá cửa. Phòng đọc sách của Nghê Uyên cũng có khí chất đặc biệt, có điều Thiển Thâm không có tâm tình thường thức. Đi đến trước bàn đọc sách của Nghê Uyên, trên bàn chất đầy tài liệu, rất hỗn loạn, không gọn gàng ngăn nắp như Tân Tử. Thiển Thâm không biết nên tìm cái gì, cũng không dám đi loạn, mồ hôi lạnh tuôn ra không khoan nhượng trong lòng bàn tay. Việc này khác với khi đó ở trong phòng đọc sách của Tân Tử, cô rất căng thẳng, chẳng may Nghê Uyên đột nhiên xông vào, cô tuyệt đối không biết nên lấy lý do gì.
Nhưng mà đúng lúc này, dưới lầu truyền đến vài tiếng đánh nhau, cửa phòng này không đóng hẳn, truyền đến xuyên qua khe cửa, từ trên lầu ba có thể nghe thấy được tình hình bên dưới rất nghiêm trọng.
Thiển Thâm lập tức hết hồn, lạnh cả người, trong chốc lát lại có tiếng trầm ᴆục phát ra. Thiển Thâm tự mắng một câu đáng ૮ɦếƭ, nhanh chóng xuống lầu, sau đó nhìn thấy một màn vô cùng hoàng sợ, Cố Cảnh Nhiên nắm chặt lấy cổ áo của Nghê Uyên, bộ dạng hung ác trước đó chưa từng có. Nghê Uyên lạnh lùng đối diện với anh ta, thái dương có chất lỏng đỏ tươi chảy xuống, nhuộm đỏ áo len đan màu trắng, nhìn rất ghê người.
Mắt Cố Cảnh Nhiên đỏ lên, dường như nghiến gãy răng nanh: “Nghê Uyên! Vì sao mày trở nên vô sỉ như vậy!”