Tân Tử và Lương Thiển Thâm đều đoán là tờ giấy kia bị rơi, sau đó bị học sinh trực nhật quét đi mất rồi, cho nên, Tân Tử mới không nhìn thấy. Vì thế, hiểu lầm được hóa giải, tiếp theo có thể đem con người chìm đắm vào trong tình yêu.
Cảm giác của tình yêu cuồng nhiệt là gì?
Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch kia của Lương Thiển Thâm sẽ biết, vốn dĩ rất thông minh lanh lợi, là nữ sinh chỉ cần vung ống tay áo lên hàng đàn nam sinh say mê tung hô, từ khi chìm đắm vào trong tình yêu đến bây giờ lúc nào cũng chỉ nhìn người yêu cười ngây ngô, thật khiến cho lòng người run sợ, sức mạnh của tình yêu không thể coi thường. Mấy ngày này Tân Tử bị thương cô đến giúp cậu ta đi khám bệnh, giúp cậu ta bôi thuốc, dỗ ngon dỗ ngọt kèm theo đe dọa liên tục để bắt cậu ta ở nhà nghỉ ngơi, không cho phép đến trường, đến tận khi bề mặt vết thương se lại mới đồng ý cho cậu ta quay về trường học.
Đối với những học trò sắp học hết năm lớp 11 trở thành học sinh lớp 12 mà nói, kì nghỉ đông này mà nói nghe qua giống như câu chuyện cười, học thêm học bù liên tục, hình thức thi kiểm tra hàng ngày biến đổi đa dạng. Tại kì thi thử đại học vừa rồi thành tích của trường không hoàn toàn như ý mọi người, lại bị trường khác vẫn xếp thứ hai từ trước đến nay đuổi kịp và vượt qua, hiệu trưởng nổi trận lôi đình, họp hội nghị khẩn cấp, tạo áp lực cho các giáo viên lớp mười hai lần này, sau đó toàn thể thầy cô giáo lại tạo áp lực cho các học trò. Bởi vậy, cả kì nghỉ đông năm nay trôi qua không êm đềm, đêm 30 tết còn có rất nhiều học sinh phải làm bài tập. So với đứa trẻ số khổ như Mạc Thiên, Thiển Thâm xem như quá hạnh phúc. Vì sao? Bên cạnh cô có một “Trạng Nguyên” thi thử đại học điểm cao có một không hai, được thầy cô giáo tung hô, là học trò siêu ngoan có thể khiến cho nhà trường mở mày mở mặt. Có điều, Tân Tử cũng không để cho Thiển Thâm trực tiếp sao chép lại bài tập của mình, mà là giảng giải cho cô từng phần một, sau đó lại đưa vở của mình cho cô xem.
Thiển Thâm giơ vở vài tập của cậu ta lên khó hiểu hỏi: “Cái này là sao, tại sao hao phí lại nhiều như vậy, cậu giảng nửa buổi cho mình đi.”
Tân Tử khẽ vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng nói: “Cái này không giống nhau, cậu thông minh như vậy, mình giảng vài lần kiểu gì cũng có tác dụng, đến lúc đó đi thi sẽ gặp.”
Thiển Thâm cũng chẳng thèm để ý đến thành tích, thành tích của cô càng tồi tệ, khiến cho “ông già” tức ૮ɦếƭ cô mới vui vẻ, có điều nhìn thấy Tân Tử lo lắng cho cô như thế, cô cũng thật sự thu liễm tính tình lại ngoan ngoãn nghe cậu ta giảng bài.
Kì nghỉ đông chỉ cần có thời gian hai người bọn họ liền sẽ ở cùng một chỗ, đây là bệnh chung của những người đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, dường như không nỡ xa nhau một giây, vừa không nhìn thấy mặt trong lòng dường như liền ngứa ngáy khó chịu, hận không thể dính chặt với nhau từ sáng đến tối. Thiển Thâm để Tân Tử đến nhà cô làm bài tập, như vậy bọn họ có thể ở cùng với nhau, cũng sẽ không làm chậm trễ việc học của Tân Tử. Tân Tử mới đầu hơi không đồng ý, nhưng không thể lay chuyển được quyết định của Thiển Thâm nên đành phải đi.
Thời điểm lần đầu tiên cậu ta đến nhà Thiển Thâm thực sự hồi hộp, đứng ở cửa chần chừ nửa ngày, Thiển Thâm thấy buồn cười trêu chọc cậu ta: “Cậu làm cái gì đấy, còn không vào đi.”
Tân Tử chững chạc đàng hoàng nói: “Cậu thật sự ở một mình?”
“Mình lừa cậu để làm gì?”
Thiển Thâm đi lên trước níu lấy cánh tay cậu ta kéo cậu ta vào nhà, Tân Tử đưa mắt đánh giá xung quanh. Phòng không lớn, nhưng rất sạch sẽ, đồ dùng trong nhà rất đẹp, tự nhiên thoải mái, giống với cá tính của Lương Thiển Thâm. Thiển Thâm chạy tới trước sô pha, lại thấy Tân Tử vẫn còn đứng ở cửa vẻ mặt như đang có suy nghĩ gì.
“Tại sao lại ngẩn người?” Cô tiến đến gần cậu ta, lấy đấu ngón tay chọc chọc trên mặt của cậu ta, thật mềm mại.
Tân Tử hoàn hồn, nhìn thấy khuôn mặt đặc biệt nổi bật của Thiển Thâm đang dán gần vào mặt mình lập tức kinh hãi hô lên lùi lại ba bước, suýt nữa ᴆụng vào cửa.
Tính khí tiểu thư của Thiển Thâm lại nổi lên, nhíu mày không hài lòng nói: “Cậu làm gì thế, mất hồn mất vía.”
Tân Tử lấy lại bình tĩnh, xoay người thay dép lê đi vào trong phòng, cậu ta là một người rất biết che dấu cảm xúc bản thân, cho dù trong lòng không thoái mái cũng có thể bĩnh tình khiến cho đối phương không nhận ra. Nhưng mà, không điều gì có thể nói trước được, Tân Tử biết lần này không thể che dấu hết cảm xúc, bởi vì Thiển Thâm đã nhận thấy cậu ta không bình thường, thò đầu ra đưa tay gãi gãi cằm, mắt mở to chớp chớp, hỏi cậu ta: “Có phải cậu có chuyện gì muốn nói với mình hay không?”
Cậu ta nghĩ một chút, cố gắng lựa chọn từ ngữ cho dễ nghe một chút, nhưng mà trên mặt vẫn có vẻ hơi xấu hổ: “Một mình cậu ở đây… trước kia không phải cũng sẽ đưa rất nhiều bạn học tới?”
Thiển Thâm nghe xong gương mặt xinh đẹp sửng sốt, lập tức bùng lên một trận cười to, ngã trên người Tân Tử cười không ngừng. Tân Tử càng cảm thấy khó xử, nhìn thấy Thiển Thâm ở trong lòng tay chân cũng luống cuống không biết nên làm sao, sớm biết như thế tốt hơn hết là không nói cho xong.
Sau khi Thiển Thâm cười xong, lau lau nước mắt trên khóe mắt của mình, mỉm cười nói: “Cậu thật đáng yêu quá đi.”
Trên mặt tân Tử cứng đờ, trên mặt thường ngày ung dung bình tĩnh lúc này buồn vui khó hiểu.
“Không đùa với cậu nữa.” Thiển Thâm làm bộ nghiêm chỉnh, co chân lên nhìn Tân Tử rất nghiêm túc nói: “Cậu là người đầu tiên mình dẫn vào nhà. Cho nên, không cần phải ghen.” Nói xong lại cười ha hả.
Tuy rằng Tân Tử bị cô ấy cười cho có chút buồn bực, những cũng chỉ có một chút buồn bực như thế, khóe miệng không khỏi muốn nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Bảy ngày nghỉ cứ nhanh chóng trôi qua ngọt ngào như vậy, ngày khai giảng mới, Thiển Thâm nhìn một chồng bài tập trong tay, hơi có chút cảm giác thành tích, đây là lần đầu tiên cô hoàn thành toàn bộ bài tập thầy cô giao cho trong kì nghỉ. Mạc Thiên lật xem vở bài tập của cô, kinh ngạc nửa ngày không nói lên lời.
“Tất cả đều là do cậu làm?”
“Đúng vậy, đúng vậy a.” Thiển Thâm cười kiêu hãnh đoạt lại vở bài tập, phủi phủi nói.
Sau khi khai giảng, Thiển Thâm và Tân Tử cũng cố gắng duy trì tần số thấp, cũng không đem chuyện này đi thông báo với bên ngoài, tạm thời không có người nào phát hiện ra quan hệ của hay người này đã nảy sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trang Thanh Hứa cũng không biết đầu đuôi chuyện này, phát huy tinh thần bền bỉ theo đuổi Thiển Thâm, đa số những người quen biết hai người này và cả hai người cũng đều biết cậu bạn Tiểu Trang kia quyết theo đuổi Lương Thiển Thâm đến cùng. Bất kể Lương Thiển Thâm mềm rắn đủ cả với cậu ta như thế nào, cậu ta cũng không chịu từ bỏ, giống như một anh chàng đẹp trai phong độ say đắm chung tình, e rằng nếu là những nữ sinh khác đã sớm không chịu được nộp νũ кнí đầu hàng rồi. Có điều, nữ sinh này là Lương Thiển Thâm, cô hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Hôm nay sau tiết tự học muộn, hai người nắm tay nhau về nhà, Thiển Thâm giải thích chuyện này với Tân Tử: “Mình dã nói với cậu ta rất rõ ràng, nhưng mà cậu ta không chịu nghe, thật sự không thể trách mình, cậu cũng đừng để ý.”
Tân Tử trái lại cũng không có suy nghĩ gì, hơi hơi nghiêng đầu, nở nụ cười nói: “Không nên đối xử quá đáng với người ta, thích một người không có gì sai, bị từ chối là một chuyện rất đau khổ.”
Lý lẽ này hiện tại Thiển Thâm cũng đã biết, nhưng mà cô vẫn khăng khăng bĩu môi không đồng ý, cố tình nói: “Không phải ngày đó cậu cũng vì cậu ta mà tự làm mình bị nghẹn ở trong lòng còn gì.”
“Có thể, nhưng dù sao bây giờ mình cũng ở cũng một chỗ với cậu, không phải cậu và cậu ta ở cùng một chỗ.” Tân Tử nói xong bình tĩnh như trước, ánh trăng mờ ảo, mái tóc mề mại rủ xuống, cả người cậu ta nhìn qua tĩnh lặng dịu dàng, nghiêng khuôn mặt gầy lộ ra độ cong tuyệt đẹp.
Thiển Thâm dừng bước lại, Tân Tử cũng dừng lại quay đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
“Cậu nói xem, cậu có bản lĩnh gì?” Cô ra vẻ suy nghĩ sâu xa gãi gãi cằm, nhìn chằm chằm Tân Tử.
“Bản lĩnh gì?” Tân Tử vẻ mặt cũng khó hiểu, tập trung tư tưởng nhìn cô.
Thiển Thâm có vẻ như đang “Khổ nghĩ” một phen, lắc đầu: “Nghĩ hoài không ra. Nhìn khuôn mặt của cậu này.” Cô đưa tay ra vẻ ông lớn nâng cằm Tân Tử lên nhìn trái xem phải, Tân Tử mỉm cười mặc cho cô đùa nghịch: “Thường thôi, lại nhìn thân thể của cậu này, mình đẩy cậu cậu đều ngã lăn, lại nói đến chuyện bộ dạng của cậu, không có cảm xúc hóm hỉnh, cả ngày nghiêm mặt cứng nhắc. Nhưng mà tại sao cậu lại có thể hết lần này tới lần khác đem một tuyệt thế đại mỹ nữ như mình đây nắm trong lòng bàn tay? Thật sự nghĩ mãi cũng không ra a.” Cô càng làm ra vẻ buồn rầu cau mày, vẻ mặt vô cũng đau khổ.
Tân Tử cũng không phải là không hiểu tình hình, liền phụ họa theo cô, khe khẽ nhíu mày nói: “Làm sao, không thích ư?”
“Thích, thích vô cùng!” Sau một giây Thiển Thâm liền tươi cười rạng rỡ, kiễng chân lên ôm lấy cổ Tân Tử, khuôn mặt xinh đẹp như hoa của cô ấy khe động, xinh đẹp không gì sánh được, một đôi mặt in sâu vào trong lòng Tân Tử: “Nhưng mà, cậu có biết mình vui thích nhất vì điều gì không?”
“Điều gì?” Tân Tử ôm lấy hông của cô ấy, dịu dàng nhìn cô hỏi.
Đôi mắt to của Thiển Thâm rất hài lòng híp lại, hơi có chút đắc ý: “Cậu thổ lộ trước với mình nha, thật sự khiến cho mình không thể tin được, mình vẫn cho rằng chính mình sẽ là người nói ra trước.”
“Vì điều này mà vui thích? Trước kia những nam sinh đó không phải đều thổ lộ trước với cậu hay sao.”
“Mấy cái đó không giống!” Thiển Thâm vội la lên: “Bọn họ làm sao có thể so với cậu, không cho phép cậu tự đem mình so sánh với bọn họ. Còn nữa, mình sẽ nói cho cậu biết một lần, mình và bọn họ cũng không phải là nghiêm túc…”
“Mình biết, không sao.”
Tân Tử ấm giọng ngắt lời cô, nhìn cô vội vàng đến mức mặt đỏ rần, đâu phải giống như Lương Thiển Thâm thường ngày ngang ngược kiêu ngạo, có điều, chỉ có cậu ta có thể nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của cô ấy, thật tốt.
Thiển Thâm hơi đỏ mặt, lông mi như cánh bướm bay bay run lên hai cái, loại không khí này, cô không tự chủ được nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Tân Tử nhìn thấy cô ấy nhắm mắt lại vẻ mặt chờ đợi không khỏi cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, cậu ta đương nhiên hiểu được đây là ý gì, có điều, cậu ta lập tức cảm thấy mình hồi hộp không thở được, bàn tay ôm cô ấy đã hơi hơi đổ mồ hôi. Cậu ta hỏi cúi người, hơi thở có chút bất ổn, khi cậu ta tới gần Thiển Thâm hơi thở của cô ấy ấm áp lướt qua mặt cậu ta, cậu ta lại càng hồi hộp mấy máy môi nhẹ nhàng áp lên môi của cô ấy.
Thời gian dừng lại hai giây, không có gió thổi qua.
Khi cậu ta tách khỏi cô, há miệng thở hồng hộc, giống như vô cùng thiếu ô-xy, khuôn mặt bốc hơi nóng giống như con tôm hùm bị hấp chín. Thiển Thâm cũng không có khá hơn chút nào, cô không có mở mắt ra mà khẽ tựa vào trước иgự¢ Tân Tử, nghe tiếng tim đập liên hồi trong Ⱡồ₦g иgự¢ của cậu ta, nói: “Có tin không, đây là nụ hôn đầu của mình.”
Người dựa vào đương nhiên toàn thân đang run lên, cô ngẩng đầu mong được tiến vào trong đối mắt kinh ngạc của cậu ta, cười nói: “Cũng biết cậu sẽ không tin, có điều, đây là sự thật. Mình cũng không phải thích những người đó thật, tại sao lại để cho bọn họ ᴆụng vào mình.” Thấy Tân Tử vẫn ở trong trạng thái kinh ngạc, Thiển Thâm nguy hiểm nheo mắt lại, đưa tay cấu, véo cậu ta mấy cái: “Nhìn vào những gì trước kia cậu đối đãi với mình, có phải cảm thấy mình là một người chuyên làm bậy chuyện quan hệ nam nữ?”
Tân Tử bừng tỉnh, trong lòng tự nhiên xúc động vạn phần, khó nén được vui sướng, một đôi mắt sáng bừng lên.
“Trước kia không hiểu cậu, mới có những hiểu lầm đó, hiện tại biết cậu không phải người như vậy.”
Sẽ yêu thích cô ấy ư, ngàn vạn lần cậu ta cũng không nghĩ tới, còn từng một lần tự trách mình. Có điều, ở chung càng lâu, cậu ta cũng càng tăng thêm hiểu biết về cô ấy, bề ngoài là một người tính tình rất thẳng thắn, cô ấy nghĩ cái gì thì sẽ nói cái đó, sẽ không lừa gạt người khác, cũng không muốn lừa gạt người khác, nhìn cô ấy giống như người kiêu ngạo ngang ngược nhưng trong lòng lại là một người cô độc, cô ấy sẽ vươn những móng vuốt sắc bén của mình ra với những kẻ châm chọc cô ấy, nhưng cũng sẽ hiền lành tốt bụng mang đồ ăn cho những chú mèo con trong ngõ hẻm. Cho nên, cậu ta tin cô không giống như vẻ bề ngoài, cùng với những lời mà cô ấy nói không có nghi ngờ gì.
Cậu ta bình tĩnh nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, dùng giọng nói sạch sẽ trong veo như thủy tinh nói: “Chỉ cần là cậu nói, mình đều tin tưởng.”
Thiển Thâm ngẩng đầu lên, cười nói: “Cho cậu một đặc quyền.”
“Là gì?” Trong mắt của cậu ta dịu dàng như nước, như đang chứa đầy dòng suối ấm áp, tràn đầy tình thương yêu nồng nàn.
“Cho phép cậu gọi mình là Thiển Thiển, ngoại trừ mẹ của mình, chỉ có cậu có thể gọi.”
Tân Tử khẽ ngạc nhiên, lập tức cúi đầu xuống, gọi cô một tiếng: “Thiển Thiển.”
Nếu phải nói ai là người đầu tiên phát hiện ra quan hệ của hai người bọn họ, khẳng định không có phần của Mạc Thiên, tuy rằng cậu ta là người chơi thân nhất với hai người, trong đầu cậu ta thiếu nếp nhăn như vậy, nhất định không co khả năng nghĩ tới. Cho nên, người phát hiện hai người bọn họ đang hẹn hò chính là Đường Viện. Không thể nói nữ sinh béo tâm tư sẽ không tinh tế, do cô thích Tân Tử, cho nên cũng để ý quan sát cậu ta, sau đó cô hoảng hốt phát hiện ra Tân Tử đang hẹn hò với Lương Thiển Thâm. Thật ra, chỉ cần để ý kĩ một chút liền có thể phát hiện ra, lúc Tân Tử nói chuyện với Lương Thiển Thâm sẽ vô cùng dịu dàng, mà Lương Thiển Thâm tuy rằng nhìn thấy cô sắc mặt sẽ không tốt, nhưng không hề nói năng châm chọc, dùng những câu nói có gai. Nếu đối thủ là Lương Thiển Thâm, như vậy đương nhiên cô sẽ không có hi vọng gì, cô chủ động tìm Lương Thiển Thâm nói cô đã từ bỏ ý định với Tân Tử, vốn tưởng rằng sẽ bị cô ấy giễu cợt, thật không ngờ cô ấy nói thích Tân Tử là tự do của cô, nhưng mà cô ấy sẽ không đem tân Tử tặng cho bất kì người nào, cuối cùng còn khuyên cô nên giảm béo đi một chút, nếu không còn có thể sẽ lại bị những nữ sinh trong lớp kia xa lánh. Đường Viện ngạc nhiên vì Lương Thiển Thâm biết tình cảnh của mình ở lớp khó có thể sống yên ổn, ngày nay cô cố lấy tất cả dũng khí đến thổ lộ với Tân Tử không có kết quả gì càng khiến cô trở thành trò cười cho cả lớp. Nhưng mà khiến cô càng ngạc nhiên hơn chính là lúc cô đang bị những người ở trước mặt châm chọc, Lương Thiển Thâm đi qua lại ra mặt giúp cô, lạnh lùng mắng chửi hai nữ sinh kia. Đường Viện cảm thấy có lẽ nữ sinh này chỉ có vẻ bề ngoài lạnh lùng thôi, tấm lòng cũng không xấu, những tin đồi biến cô ấy thành yêu ma, sự thật xem ra cô ấy không phải người khó chịu như vậy, bởi vì một nam sinh như Tân Tử cũng thích cô ấy.
Tân Tử sau khi nghe lời đồn nói Lương Thiển Thâm giúp Đường Viện, hơi giật mình hỏi: “Tại sao cậu lại giúp cậu ấy?”
Thiển Thâm hơi khó chịu nói: “Mình giúp cậu ấy thật sự rất kỳ quái sao?”
Tân Tử cười nhẹ hai tiếng, nói thật: “Đúng là rất kỳ quái.”
Thiển Thâm lườm cậu ta, bào chữa cho chính mình: “Mình cảm thấy được con người cậu ấy rất tốt, giao lưu làm bạn bè cũng không tệ, không cho phép cậu có ý kiến.”
Sau đó, Lương Thiển Thâm liền cùng Đường Viện trở thành bạn bè, Viện Viện về mặt ý nghĩa có thể nói chính là người bạn gái tốt nhất của Thiển Thâm.