Buổi sáng sớm, Thiển Thâm đã rời giường, cô là người thích ngủ nướng, nhưng mà vì phải đi đúng giờ xe khách chạy, không thể không ôm hận bò ra khỏi cái ổ chăn ấm áp. Cũng không biết có phải Tân Gia Ny lợi dụng việc công để trả thù riêng hay không, dám mua cho con mèo lười là cô đây vé chuyến xe sớm nhất. Lương Thiển Thâm vẫn còn như đang chìm trong giấc mộng thần tiên mang theo một cái túi du lịch lớn đi lảo đảo xuống lầu, thật không ngờ mới giờ này đã có người đứng đó nhàn nhã uống cà phê, đọc báo.
Tân Tử đã đi tập thể dục buổi sáng và tắm rửa xong xuôi, anh ta nghe thấy tiếng động liền bỏ tờ báo xuống, nhìn thấy Thiển Thâm đang cầm một cái túi có vẻ rất to và nặng đi xuống. Anh ta lại dựng thẳng tờ báo lên, tiếp tục đọc, trên miệng lơ đãng hỏi Thiển Thâm: “Ăn sáng chứ?”
“Không được, muộn giờ rồi, tôi phải đi.”
Cũng do cô tối hôm qua uống tách cà phê nên phải đến gần sáng mới ngủ được, sáng nay làm sao mãi vẫn không tỉnh dậy được, Thiển Thâm vội vàng mang túi xách và đi giày, nhưng mà càng vội tay chân càng luống cuống, một chiếc giày mà vất vả cả nửa ngày vẫn không đi xong.
“Đi công tác tốt nhất không nên đi giày cao gót.” Chẳng biết từ lúc nào, Tân Tử đã đứng ở bên cạnh cô, trong tay cầm theo một đôi giày da mềm: “Không nên vội vàng như vậy, tôi đưa em đi cũng được.”
Tâm trạng mới vừa rồi còn lo lắng của Thiển Thâm không biết tại sao lại dịu hẳn xuống, cô đưa mắt nhìn đôi giày da kia, cân nhắc một chút liền cầm đôi giày cao gót trên tay thả lại vào tủ giày, cầm đôi giày trên tay Tân Tử đi vào.
Tân Tử đi lên trên lầu thay một chiếc áo T-shirt trắng rồi đi xuống, anh ta nhấc cái túi to của Thiển Thâm lên, hơi có vẻ giật mình, hỏi: “Rốt cuộc em mang bao nhiêu thứ đi vậy?”
“Gia tài đương nhiên phải mang theo bên người.” Thiển Thâm dậm chân, quả thật đi giày đế bằng vẫn thoải mái hơn, cô chỉnh lại gấu áo hơi nhăn quay đầu lại đưa tay ra nói: “Đưa cho tôi.”
Tân Tử giơ túi hành lý lên bất động, trong lòng Thiển Thâm tức giận nhìn thời gian cứ trôi ào ào qua trước mặt mình, rất mất bình tĩnh ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn về phía Tân Tử. Nhưng mà cái nhìn này quả thật làm cho cô lập tức quên mất thời gian đang vội, chỉ chú tâm theo dõi khuôn mặt ở trước mắt không chút biểu cảm cùng với hai con mắt hờ hững giấu ở sau thấu kính của anh ta, còn có vài tia sáng bên trong đó mang theo hơi rét lạnh.
Thiển Thâm buồn bực cúi đầu lắc lắc, sau đó ngẩng đầu lên bất đắc dĩ hỏi: “Tôi nói gì sai sao? Tôi không muốn trước khi đi còn cãi nhau.”
Tay Tân Tử đang nắm cái túi nhấc lên, bởi vì dùng sức, có thể nhìn thấy mạch máy hơi gồ lên trên cánh tay, anh ta im lặng đi giày, tóc mái ngắn hơi hơi rủ xuống, nhẹ nhàng lắc lư hai cái, làm mềm đi khí tức sắc bén trên người anh ta.
“Tôi chỉ nghĩ.” Tân Tử đẩy cửa ra, bước ra nửa bước, ánh sáng bên ngoài như bao phủ lên người anh ta một tầng vải voan mỏng màu vàng lóng lánh, nhưng nhìn vào trong mắt người khác vẫn thấy vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Đem gia tài đi nếu muốn chạy trốn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Không ngờ anh ta lại để ý đến điều này, Thiển Thâm đi lên trước kéo cái túi du lịch của mình lại, nhìn Tân Tử nở nụ cười, còn sáng chói hơn so với ánh mắt trời vài phần, cô “nhẹ nhàng” nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không chạy trốn, tôi không phải là người nhát gan.”
Tân Tử híp mắt lại, mắt kính phản quang, Thiển Thâm không nhìn rõ sắc thái trong mắt của anh ta, chỉ thấy anh ta mỉm cười một chút không nói thêm gì đi lấy xe.
“Vì sao phải đi xe khách? Vừa bẩn vừa mệt.” Sau khi lên xe không lâu, Tân Tử hiếm khi chủ động mở miệng.
Thiển Thâm mở cửa sổ ra thật rộng, đón gió lạnh cho thoải mái rồi từ từ nhắm hai mắt, vừa ăn bánh mì, vừa nói: “Tự mình lái xe đi chẳng phải càng mệt hơn sao?”
Tân Tử nghĩ một lát, vừa muốn mở miệng, lại bị Thiển Thâm trách móc: “Chẳng lẽ anh muốn đưa tôi đi?” trong lời nói của cô mang theo ý trào phúng rõ ràng.
Tân Tử cong khóe môi lên, nhưng trên mặt lại không có ý cười: “Đi xe khách quả thật rất tốt, em nếm thử một chút cũng không tồi.”
“Nếm thử cái gì chứ, mỗi lần tôi đi công tác nếu đường không quá xa đều ngồi xe khách, nếu xa mới ngồi xe lửa.” Một tay Thiển Thâm nâng trán, tóc mái bị gió thổi bay loạn xa, cô cũng không buồn bực thêm cứ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tay cầm lái của Tân Tử khẽ run lên, nghiêng đầu nhìn về phía Thiển Thâm, cô ấy đang thoải mái đón gió, trên khuôn mặt rất dịu dàng. Những lời nói vừa rồi của cô ấy làm anh thấy rất khó hiểu, một người luôn được người khác nâng niu trong lòng bàn tay như Thiển Thâm sớm đã có thói quen ngồi xe ta-xi, nếu không phải chính miệng cô ấy nói ra nhất định anh sẽ không tin.
Cô ấy không có nhận ra anh đang nhìn cô, Tân Tử thu hồi ánh mắt lại hơi nhăn mày cũng không nói thêm gì nữa, tập trung lái xe đưa cô ấy ra bến xe. Thấy cô ấy không có phản ứng gì, khẽ lay cô ấy một cái mới phát hiện ra cô đang ngủ mơ mơ màng màng.
Thiển Thâm ngáp một cái, mơ màng nhìn ra bên ngoài, đến khi ý thức lại mới nhận ra đây là bến xe. Lắc lắc đầu để cho mình nhanh chóng tỉnh táo, cô mang theo túi đồ đi xuống xe.
“Tôi đi đây.” Không nói thêm một câu, cô xoay người đi về phía bến xe.
Tân Tử ngồi trong xe nhìn bóng lưng cao gầy của cô, trong lòng bỗng nghiên nổi lên một loại cảm xúc bất an khó hiểu.
“Thiển Thâm.”
Anh xuống xe gọi cô ấy lại, nhưng mà đợi đến khi cô ấy quay đầu lại, anh lại không biết nói gì bây giờ.
“Đi đường cẩn thận.”
Cuối cùng, chỉ nói mỗi một câu như vậy.
Anh cũng thấy cô ấy không suy nghĩ gì liếc mắt nhìn lại, vẫy vẫy tay bước nhanh vào trong cửa lớn của bến xe, bóng dáng biến mất trong chốc lát.
Lương Thiển Thâm lấy một cái bọc nhỏ từ trong túi du lịch ra, đây là vật tùy thân bên người, sau đó đem cái túi lớn ném lên trên khoang hành lý ở trên đầu. Tìm cho mình một chỗ ngồi, chỗ ngồi bên cạnh là một người đàn ông trung niên, ông ấy nhìn cô gật gật đầu, cô cũng gật đầu đáp lại, sau đó hai người một người ngồi ngủ, một người đeo MP3 nghe nhạc.
Đoạn đường này cũng không xa lắm, đi khoảng hai giờ, bởi vì là hai thành phố cạnh nhau, đương sự của cô cũng chính là người nhà người bị hại tìm đến công ty luật của bọn họ, chỉ đích danh muốn cô nhận vụ kiện này. Đối với các loại vụ kiện Thiển Thâm cũng không thể nói rõ đâu là sở trưởng của mình, bởi vì tất cả đều ngang ngửa nhau, nhưng mà, ở trong công ty luật loại vụ kiện này chỉ có cô là lợi hại nhất, có lẽ bởi vì trước đây khi còn học đại học loại vụ kiện này chính là mục tiêu nghiên cứu của cô. Cho nên, sau khi ra trường nhận mấy vụ kiện loại này, liền cũng có chút danh tiếng.
Xe chạy ở trên đường cao tốc cũng đã quá nửa lộ trình, nhìn qua xe này tuy rằng hơi tồi tàn, nhưng chạy cũng khá vững vàng. Bên trong xe vô cùng yên lặng, nhiều người đã mơ màng ngủ, người bên cạnh cô cũng đã ngủ sớm rồi, thỉnh thoảng truyền đến tiếng lẩm bẩm, Thiển Thâm đáng thương muốn ngủ cũng không ngủ được, cô buồn chán nhìn cảnh vật tươi đẹp bên ngoài cửa sổ. Điện thoại di động rung lên, Thiển Thâm lấy ra nhìn một chút, là Cảnh Nhiên: “Em đi công tác à? Lần này đi…”
Cô vẫn chưa xem hết, thân xe chấn động mạnh một cái, căn bản không để cho người ta có thời gian suy nghĩ, Thiển Thâm cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị lộn tung hết cả lên, tia lửa lóe lên, Thiển Thâm đột nhiên nhận ra – xe sắp lật. Chưa đầy ba giây, xe nặng nề ᴆụng vào rào chắn bên đường, tiếng ma sát bén nhọn như tiếng tử thần kêu gào, trong cơn hoảng loạn ngược lại Thiển Thâm vô cùng bình tĩnh, cô thấy đặc biệt may mắn vì ba điểm: một là, xe có xu hướng nghiêng về bên phải, mà cô ngồi ở bên trái. Hai là, cô vẫn đang tỉnh táo. Ba là, cửa sổ bên cạnh cô có thể mở ra.
Nhưng mà, chấn động khi lật xe vượt ra xa tưởng tượng của cô, tình hình bên trong xe vô cùng hỗn loạn, hành lý trên khoang ào ào nện xuống. Cô chỉ cảm thấy có cái gì đó đè lên trên tay của cô, lại có cái gì đó đang chảy từ trên trán cô xuống, e rằng là máu, cô cố chịu đựng đau đớn đến tận xương, trước khi ý thức mơ hồ liều mạng leo ra khỏi cửa sổ. Sau khi ngã văng ra mặt đất, Thiển Thâm liền mất đi tri giác.
Trước khi bất tỉnh, trong đầu cô hiện lên một cái ý niệm cuối cùng: “Muốn nhìn thấy Tân Tử một lần.”
Cùng lúc đó, Tân Tử đang ngồi ở trong phòng làm việc nghe vài vị quản lý báo cáo tình hình tài vụ của công ty trong thời gian tới. Từ vụ kiện ăn cắp bản quyền, đến việc tập đoàn Thiên Duy nuốt lời, gần đây tình hình công ty không thể lạc quan. Anh ta đang cau mày xoay xoay chiếc 乃út trong tay định hỏi tiếp kế hoạch sắp tới, có người ở bên ngoài phá cửa xông vào.
Cô thư ký rất chật vật, trước tiên vừa vất vả chặn người xông vào lại, vừa sợ hãi giải thích với Tân Tử: “Chủ tịch, thật xin lỗi, tôi lập tức đưa vị tiểu thư này ra ngoài.”
Tân Tử nhìn người tới, trên khuôn mặt trắng xanh đầu tiên sửng sốt, thuận tay phất tay nói với thư ký: “Không có việc gì, cô đi ra ngoài đi.”
“Gia Ny, sao em lại tới đây…” Tân Tử cảm thấy ngạc nhiên vì người tới là em gái của mình, nhưng mà vừa thấy vẻ mặt hoảng sợ chưa bình tĩnh lại của cô ấy, vẻ mặt khóc mếu nước mắt lã chã, trong lòng không khỏi giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Gia Ny vừa thấy Tân Tử liền không nhịn được nữa nước mắt tuôn rơi, khóc không thành tiếng nói: “Anh, Lương, Lương chị ấy…”
Vừa nghe thấy là Thiển Thâm, Tân Tử không nhịn được đứng bật dậy, bước nhanh tới vỗ vỗ nhẹ sau lưng Gia Ny, an ủi nói: “Không cần hoảng sợ, từ từ rồi nói.”
Gia Ny nằm chặt lấy tay Tân Tử, tinh thần ổn định lại, mới nấc lên một tiếng nói hết lời: “Chiếc xe khách sáng nay chị Lương ngồi trên đó đang đi trên đường thì bị lật xe, e rằng, e rằng…”
Sắc mặt Tân Tử đại biến, khuôn mặt vốn dĩ trắng bóc giờ phút này tái nhợt đến mức gần như trong suốt, ánh mắt của anh ta dại ra trong một giây, trong đầu trống rỗng, một chút choáng váng khiến cho anh ta không giữ vững được thân mình, một giây sau đó anh đã như cơn lốc phá cửa chạy ra.
“Anh, chờ em một chút!” Gia Ny lập tức chạy theo anh ra ngoài.
Hai người ngồi trên xe, Tân Tử không để ý đến giới hạn tốc độ trong thành phố, liên tục vượt các xe khác, tăng thêm tốc độ. Gia Ny ngồi bên cạnh căng thẳng giữ chặt lấy tay vịn trên xe, trên mặt vẫn lã chã nước mặt như trước, cô hối hận tự trách: “Nếu không phải vì em bực mình mua cho chị ấy vé tuyến xe này, chị ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, đều tại em không tốt, là lỗi của em.”
“Đừng nói gì cả! Để cho anh tập trung lái xe.”
Gia Ny kinh sợ, quay đầu nhìn thấy gương mặt cứng ngắc của anh trai, tay của anh ấy nắm vô lăng, bởi vì nắm rất chặt, nên trắng bệch.
Hiện giờ anh ấy rất khẩn trương, Tân Gia Ny ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa.
Anh cứng nhắc giữ chặt vô lăng, trong đầu nghĩ đến buổi sáng nay cô ấy cố ý kích anh: “Chẳng lẽ anh muốn đưa tôi đi?”
Nếu lúc đó anh không vì không hài lòng mà nói không suy nghĩ, nghe theo lời cô ấy đưa cô ấy đi… Tân Tử hung hăng nện vào vô lăng, khởi động xe ra khỏi trạm thu phí để đi ra ngoài thành phố.
Mặt Tân Tử trầm như nước, con ngươi sáng màu trở nên sâu vô cùng, bên ngoài ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, bên trong xe cũng bao trùm bởi băng tuyết, tiếng nói trong lòng anh kiên quyết hết lần này đến lần khác: Lương Thiển Thâm, em không thể ૮ɦếƭ được, tuyệt đối không thể, tôi không cho em ૮ɦếƭ.
Bên phía công ty luật gọi điện thoại đến, nói cho Gia Ny biết Thiển Thâm được đưa bến bệnh viện Đệ Nhất. Khi anh và Gia Ny đi tới, đã gần hoàng hôn.
Tân Tử xuống xe cất bước liền vọt vào bệnh viện, anh vọt tới bàn tư vấn buột miệng hỏi luôn: “Bệnh nhân sáng nay bị lật xe trên đường cao tốc đang ở đâu?”
Y tá kia bị khí thế của anh ta dọa cho lập tức giật mình, cuống quýt lật lật tài liệu, nói: “Một phần vẫn còn đang cấp cứu, một phần đã đi vào phòng bệnh, ngài muốn tìm bệnh nhân nào?”
“Lương Thiển Thâm.”
Cô ý tá cầm điện thoại bấm số, hỏi vài câu, sau đó nhìn Tân Tử nói: “Cô ấy phẫu thuật xong, đã được chuyển vào phòng bệnh, anh đến khoa phòng bệnh hỏi xem.”
Tảng đá đè trên иgự¢ anh theo tiếng nói của cô y tá cũng rơi xuống, cô ấy còn sống, Tân Tử có cảm giác trống rỗng. Khi Gia Ny đuổi theo tới đúng lúc nhìn thấy anh trai đang vịn vào bên cạnh bàn há mồm thở dốc. Anh nhìn thấy cô, liền đi về phía cô, tay đặt lên người cô hơi hơi run rẩy.
“Chúng ta đi tới khu phòng bệnh thôi.”
Khi hai người đi tới, bên ngoài đã có rất nhiều người vây quanh, trong đám người có người khóc, có người kêu, cũng có người luống cuống không biết gì, còn mấy y tá bị vây quanh đã sắp sứt đầu mẻ trán. Tân Tử chen vào đám người, túm được một cô y tá liền hỏi: “Lương Thiển Thâm đang ở phòng bệnh nào?”
Y tá kia cúi đầu lật lật sổ ghi chép, hỏi: “Lương Thiển Thâm phải không.” Tân Tử căng thẳng nghe cô ấy nói: “Ở phòng 710, anh đi theo tôi.”
Trên đường, y tá kia dọc đường hỏi Tân Tử để đăng ký: “Anh là gì của cô ấy?”
“Tôi là chồng của cô ấy.”
Y tá cúi đầu nhìn sổ ghi chép nhất thời lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi: “Anh là chồng cô ấy? Nhưng mới vừa rồi cũng có một người tự xưng là vị hôn phu của cô ấy đã đến.”
Người kia chợt lóe lên trong đầu, Tân Tử tỉnh bơ nói: “Chắc là bạn của cô ấy lo lắng không gặp được cô ấy mới giả mạo, không sao, tôi quen biết người kia.”
Y tá kia vẫn rất nghi ngờ quan sát Tân Tử lại vài lần, nhưng cũng không hỏi gì thêm, cô nói cho Tân Tử biết Lương Thiển Thâm xem như là người bị thương nhẹ nhất của chuyến xe khách tử thần đó, khi xe cấp cứu của bệnh viện chạy tới chỉ có cô ấy leo ra khỏi xe nằm trên mặt đất, tuy rằng xương tay bị thương, trên đầu cũng có vài chỗ bị tổn thương, coi như cũng rất may mắn.
Sau khi cô ta dẫn anh anh đến liền đi đối phó với những người nhà bệnh nhân khác, Gia Ny từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng khó hiểu hỏi: “Vị hôn phu nào?”
Tân Tử không trả lời cô, anh ta vô cùng nhẹ nhàng mở cửa phòng, từ từ giữ cửa đẩy ra một cái khe nhỏ, vừa đủ có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Gia Ny nhìn thấy trước giường bệnh có một người đàn ông ngồi bên cạnh đang đưa lưng về phía bọn họ, hình như còn nắm tay Lương Thiển Thâm.
“Người kia là ai?” Gia Ny giảm thấp tiếng nói xuống hỏi Tân Tử.
Trong mắt Tân Tử có chứa tia lạnh lóe lên, mặt anh ta không thay đổi chút nào phun ra một câu: “Năm đó, Thiển Thâm đi theo anh ta.”