Thiển Thâm cầm cái móc khóa được khuyến mại ngẩn ra, trên bề mặt của nó trong phút chốc sáng lấp lánh giống như muốn hút hết ánh sáng rực rỡ trên bầu trời vào trong. Thật ra, cái móc khóa được khuyến mại này cũng không có gì đặc biệt, so với cái mà người bạn trai cũ của cũ trước đây tặng cho cô thì cái móc khóa này thật sự bình thường. Nhưng mà, ngay cả mấy cái kia để ở đâu cô cũng không nhớ rõ, nhưng lại mang theo cái này ở bên người.
Mấy ngày cuối kỳ, Trương tiểu thư sắp xếp cho Tân Tử mỗi ngày đều phụ đạo tiếng Anh một lúc cho Thiển Thâm, muốn để Thiển Thâm có vấn đề gì thì cứ hỏi Tân Tử một chút. Mức độ làm việc thật của người tên Tân Tử này lại một lần nữa Thiển Thâm được lĩnh giáo. Không chỉ mỗi ngày sau khi tan học cũng sẽ ở lại giảng bài cho cô nửa giờ, còn đem các bài ghi chép chương trình học cả ngày sửa sang lại cho cô một phần.
Thiển Thâm vốn không thích đọc sách, thế nhưng lại có thể thật sự biết điều mỗi ngày khi tan học đều tự giác ở lại. Mạc Thiên cảm thấy đặc biệt khó tin, hơn nữa đều đem những việc này quy hết cho công lao kiên định nghị lực không sợ Lương Thiển Thâm của Tân Tử.
Lương Thiển Thâm lật xem bài ghi chép trong tay, chữ trên mặt vở viết lưu loát rõ ràng, tuấn dật phi phàm, đánh dấu chú giải lại càng cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa còn dùng những cây 乃út màu sắc khác nhau để phân biệt, những chỗ trọng điểm đặc biệt còn được cậu ta cố ý đánh dấu hoa thị. Mạc Thiên nhìn đến đỏ mắt nói: “Đồ tốt như vậy cậu không dùng thật đáng tiếc, không bằng cho tôi đi.”
Thiển Thâm lập tức né người qua, đem vở ghi ôm ghì trên иgự¢, hùng hồn nói: “Ai nói tôi không dùng, đây là của tôi, không tới phiên cậu.”
Mạc Thiên kinh ngạc nhìn phản ứng của Thiển Thâm, phì cười nói: “Không có nhìn nhầm chứ, không phải cậu luôn coi thường những quyển vở ghi chép gì gì đó sao, lần trước có ai kia muốn dùng quyển vở ghi chép để lấy lòng cậu không phải bị cậu kiên quyết từ chối sao?”
“Ai nói tôi coi thường vở ghi chép, tôi chỉ không thích tự mình ghi chép, lại nói, là tôi không thích người kia, chưa nói không thích vở ghi chép. Được rồi được rồi, lập tức cho cậu mượn đọc xem, không được tìm cách phá hoại, trước khi tan học trả lại cho tôi.” Thiển Thâm không đành lòng đem vở ghi chép đưa cho Mạc Thiên.
Thiển Thâm phát hiện mình lâm vào một loại vòng vây mê hoặc rất kỳ quái, mỗi ngày người ở đây nhưng tâm hồn lại bay bổng lên trên chín tầng mây, mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ thoải mái. Buổi sáng thức dậy mở mắt ra đã không còn chán nản rời khỏi giường, ngược lại rất nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt rồi đi học, giống như mỗi ngày hình như đều có hi vọng mới.
Ngay cả Mạc Thiên cũng cảm thấy gần đây trạng thái của Thiển Thâm khiến người khác không thể tin được, buổi sáng không đi học muộn, giữa trưa cũng không có hẹn hò mấy nam sinh gì đó đi ra ngoài dạo mát, tiết tự học muộn cũng rất biết điều, vì thế nhịn không được lặng lẽ hỏi dò: “Có phải cậu có chuyện tốt gì hay không? Tại sao hàng ngày mặt mày đều tươi cười hớn hở, kiểu như tâm tình rất tốt ấy?”
Thiển Thâm tặng cho cậu ta một cái huých mạnh, lại tặng kèm cho cậu ta một cái liếc mắt: “Tâm trạng bổn tiểu thư tốt không được sao, cũng không có làm khó dễ gì cậu.”
Mạc Thiên xoa xoa đầu, lại bắt đầu miệt mài suy ngẫm cách giải bài tập vật lý, một lát sau, bỗng nhiên ôm đầu kêu trời: “Làm không ra, làm không ra!” Cậu ta cầm lấy bài kiểm tra lấy lại tinh thần quay người hướng về phía người nào đó ngồi chéo phía sau hô một câu: “Tân Tử, bài mười hai làm như thế sao?”
Tân Tử nhìn nhìn bài thi của mình, ngẩng đầu hỏi: “Cậu tính tới đâu rồi?”
“Vẫn không ra, không hiểu gì cả, cậu lại đây nói cho tôi nghe một chút.” Mạc Thiên nghĩ muốn đem “đại tiên” mời đến sau đó đem những vấn đề không hiểu giải quyết một lượt.
Tân Tử đẩy quyển vở ngữ văn trong tay ra, cầm bài kiểm tra môn vật lý ngồi vào chỗ trống phía trước Mạc Thiên, nói: “Làm sao không hiểu?”
Thiển Thâm đang xem quyển vở ghi chép ngữ pháp Tiếng Anh Tân Tử viết cho cô, những lúc này tâm tư sớm đã rời khỏi quyển vở ghi chép này. Tân Tử ngồi ở phía trước bên phải cô, đang kiên nhẫn giảng giải bài tập cho Mạc Thiên, Thiển Thâm không tập trung lật lật vở, khóe mắt lại không nhịn được liếc về phía trước.
Thật ra, cô cũng không nghĩ ra, trên thân người này rốt cuộc có cái gì đâu, nhưng mà khiến cho ánh mắt của cô luôn không thể khống chế cứ tìm bóng dáng cậu ta ở trong đám người. Có một chút cảm giác mê muội, mười bảy năm nay chưa từng trải qua cảm giác này, tuy rằng buồn bực nhưng từ đầu đến cuối lại không thể kháng cự, khi vào lớp việc đầu tiên là nhìn về phía của cậu ta đã thành một thói quen; khi đi học chỉ cần cậu ta lên bảng giải bài tập, bảng đen vốn nhàm chán không thú vị cũng trở nên vô cùng đáng yêu; thời gian nghỉ giải lao, có thể không cần làm chuyện gì chỉ cần ngồi nghe giọng nói sạch sẽ thanh nhã của cậu ta truyền đến từ phía sau liền cảm thấy thật thoải mái; khi cậu ta phụ đạo cho mình đã trở thành thời điểm mà cô mong chờ nhất trong ngày, không có những người khác quấy rầy, thời gian này thuộc về bọn họ. Cậu ta cười một cái đã cảm thấy ngày mưa cũng có ánh mặt trời tươi sáng, cho dù cậu ta chỉ lơ đãng nhìn về phía bản thân mình, cô cũng sẽ kích động khó hiểu, không dám đối diện với cặt mắt trong vắt sạch sẽ kia, rồi lại không nhịn được lén quan sát cậu ta, nhìn thấy cậu ta và Thiệu Chi Chi tán gẫu rất vui vẻ liền tức giận muốn đập phá đồ đạc…
Rốt cuộc có cái gì đặc biệt đâu, hình dáng cũng không tính là quá đẹp trai, ít nhất phần lớn những người bạn trai trước kia của cô so với cậu ta đẹp hơn nhiều, cậu ta nhiều nhất cũng chỉ sáng sủa, không biết ăn nói, không hài hước không dí dỏm, lời nói với cô tuy rằng không còn cứng nhắc như lúc đầu nhưng cũng không thân thiết, quần áo mặc cho tới bây giờ đều là chiếc áo sơ mi trắng bệch, gia cảnh nghèo khó, có một người bố dượng làm cho người ta ghê tởm, từ trước đến nay cô ghét nhất những người như vậy, cậu ta hẳn phải là loại người mình không thích nhất, nhưng mà vì sao, vì sao…
“Lương Thiển Thâm, Lương Thiển Thâm?”
Thiển Thâm vội lấy lại tinh thần, hai mắt mù mờ nhìn hai người trước mặt, hiển nhiên vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
“Cậu ngẩn ra làm gì vậy, Tân Tử gọi cậu hai lần rồi.” Mạc Thiên mắt nhìn quyển vở ghi chép trong tay cô, làm ra vẻ bộ dạng hiểu biết: “Có phải tại đang xem mà không hiểu hay không?”
Thiển Thâm đã khôi phục lại như bình thường, đang muốn cầm quyển vở gõ vào đầu Mạc Thiên, lại thấy Tân Tử đang mỉm cười nhìn bọn họ, không biết làm sao lại cảm thấy nếu mình như vậy sẽ rất thô lỗ, lập tức thu tay về, tức giận trừng mắt lườm Mạc Thiên một cái: “Bài thi tuần này tôi đã thi đạt tiêu chuẩn, cậu chẳng qua cũng chỉ cao hơn tôi mười điểm mà thôi, cẩn thận lần sau tôi sẽ vượt qua cậu cho mà xem.”
“Cậu?” Mạc Thiên hiển nhiên không để ý tới Thiển Thâm, hướng về phía Tân Tử nói: “Cậu cảm thấy cậu ấy có thể vượt được tôi không?”
Tân Tử cười nhẹ lắc đầu, nhìn Thiển Thâm lại nhìn Mạc Thiên, thoải mái nói: “Tôi thấy cũng có khả năng, cậu cố gắng lên.”
“Này… Cùng lắm, bởi vì có cậu phụ đạo cho cậu ta thôi.” Mạc Thiên có chút không phục.
“Nói đến mới nhớ.” Tân Tử có chút xin lỗi nhìn về phía Thiển Thâm nói: “Trong khoảng thời gian này tôi có chút việc, khả năng không có cách nào phụ đạo cho cậu được.”
Thiển Thâm theo bản năng nhíu nhíu mày, cảm xúc lập tức tụt xuống, trên mặt bày ra vẻ mất hứng: “Vì sao?”
Mạc Thiên nói tiếp lời: “Cậu không biết Tân Tử bận thế nào đâu, hai ngày nữa kỉ niệm ngày thành lập trướng mỗi lớp phải chuẩn bị một tiết mục văn nghệ.”
Thiển Thâm xụ mặt, lời nói cứng ngắc: “Kỷ niệm ngày thành lập trường? Thật sự rất nhàm chán. Nhưng mà đấy cũng là chuyện của Tuyên Hồng, tại sao lớp trưởng cũng phải bận rộn giúp đỡ là sao?”
Tân Tử thấy giọng điệu Lương Thiển Thâm không tốt cũng không thể trách, đành giải thích: “Một mình Tuyên Hồng bận không làm nổi, tôi là lớp trưởng đương nhiên phải giúp cậu ấy.”
“Là tiết mục gì, chuẩn bị lại khó như vậy?”
“Thật ra, đúng lúc muốn tìm cậu nói về chuyện này.” Tân Tử ngồi sang trước mặt Thiển Thâm, mặt lộ vẻ khó khăn nói: “Lớp chúng ta và lớp 11 đều chọn cùng một tiết mục ca múa, Văn Tiêu lớp bọn họ đã đồng ý biểu diễn. Cho nên…”
Thiển Thâm cười nhạt một chút: “Cho nên, muốn tìm tôi sao? Thật hài hước, mấy người muốn tôi hát là tôi phải hát, tôi không phải là phường hát rong.” Tìm cô rõ ràng chỉ vì muốn đối phó với Văn Tiêu, coi Lương Thiển Thâm đây là cái gì!
Văn Tiêu là mỹ nữ số một của lớp khoa học xã hội, đang là người duy nhất trong tường có thể so sánh với Lương Thiển Thâm danh hiệu hai hoa khôi của trường. Nếu để Văn Tiêu lên sân khấu mà nói, tương đương với tiết mục ca múa của lớp 2 khoa học tự nhiên chỉ có đưa được Lương Thiển Thâm ra mới có thể so sánh cao thấp với nó. Hiện tại vấn đề lúc này là nói như thế nào để thuyết phục cô ấy, có điều, trước mắt xem ra không có hi vọng gì.
Tân Tử không ngờ Thiển Thâm lại phản ứng dỡ dội như thế, giật mình, cũng không đề cập đến nữa: “Vậy coi như không có chuyện gì. Có điều, chuyện phụ đạo phải để hai ngày nữa.”
“Không phụ đạo thì không phụ đạo, ai thèm.” Thiển Thâm ném quyển vở ghi chép xuống, đẩy cái bàn ra đùng đùng nổi giận đi ra khỏi phòng học.
“Oa, tính cách đại tiểu thư lại tới nữa kìa. Tôi nhìn tính tình của cậu ấy thật sự là nghĩ mãi mà không ra, một phút trước còn rất hoàn hảo, một phút sau liền trở mặt.” Mạc Thiên nhìn theo bóng lưng Thiển Thâm lắc đầu, vừa chuyển tầm mắt qua nhìn Tân Tử liền hoảng sợ: “Tại sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy? Không cần phải để ý, cậu ấy chính là như vậy, mỗi ngày tôi đều bị mắng.”
Tân Tử miễn cưỡng nở nụ cười, nhặt quyển vở trên mặt đất lên: “Không có chuyện gì, tôi biết.”
Thiển Thâm chạy đến WC buồn bực rửa tay, nước trong lạnh buốt chảy qua lòng bàn tay của cô, cũng làm cho những ý nghĩ nóng nảy trong đầu cô dần dần tỉnh táo lại. Lúc đó trong WC không có mấy người, chỉ nghe ở trong phòng kế bên có người đang nói chuyện phiếm ở đó.
“Này, mình nghe nói cái cô Lương Thiển Thâm kia cùng lớp trưởng lớp đấy có ý rõ ràng với nhau đấy.” Một giọng thì thầm nói.
“Cậu nghe tin này ở đâu thế?” Giọng nói này khá giật mình.
“Có người thấy tan học bọn họ đều ở cùng một chỗ.”
“Không phải đâu, nam sinh kia mình đã thấy rồi, không phải là quá đẹp trai, hơn nữa hình như gia cảnh nghèo khó, người như vậy thật buồn, tuy rằng thành tích rất tốt, người thích hư vinh giống như Lương Thiển Thâm kia làm sao có thể thích cậu ta, những người bạn trai trước đây của cô ta người nào mà trong nhà không có tiền. Mình thấy, cô ta với Trang Thanh Hứa mới là mờ ám không rõ, nữ sinh kia thật sự là… rất đê tiện.”
“Nhưng mà, học kỳ này Lương Thiển Thâm vẫn không có động tĩnh gì, nói không chừng nha.”
“Mình nói cái cô béo Viện Viện kia nên đau lòng đi…”
Tiếng nói dừng lại, hai nữ sinh cùng lúc đi ra nhìn thấy người đang đứng ở bên ngoài ngẩn ra tại chỗ.
Lương Thiển Thâm đang cầm giấy ăn lau tay, tư thế tao nhã từng chút từng chút lau khô vết nước trên tay, cô từ trong gương nhìn hai nữ sinh ở phía sau, trong đôi mắt đen láy giống như xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo mê hoặc, không khí căng thẳng lên trong nháy mắt.
“Cô nói tôi đê tiện, tôi không có ý kiến, nhưng càng đê tiện hơn chính là những tên con trai kia, ai bảo cả đám bọn họ giống như bị ma ám đi yêu thích tôi đấy?” Không để ý tới trong mắt các cô ấy lộ ra vẻ xem thường, Thiển Thâm tiếp tục nói: “Tôi tốt với ai, cũng không tới lượt các cô thì thầm to nhỏ, lo tốt cái miệng của chính mình đi.”
Tiếng nói của cô mềm nhẹ vô cùng, đôi lông mày thanh tú hơi nhếch lên, cô cố ý khe khẽ giật giật môi của mình, một tay đem giấy vụn ném vào trong sọt rác, chẳng thèm nhìn liếc hai người kia một cái đi ra khỏi WC.
WC nhiều thị phi, nếu đổi lại là trước kia, Thiển Thâm căn bản không quan tâm, nhưng mà, khi nghe bọn họ kéo Tân Tử vào trong chuyện này lửa giận trong lòng cô liền không làm sao dồn nén được nữa.
Đột nhiên, Thiển Thâm dừng bước trước cửa phòng học.
Tân Tử đang ở trên hành lang cầm một quyển vở ghi chép đứng ở nơi đó đợi cô.
Nửa người cậu ta dựa trên lan can, thân hình cao gầy, ồng phục màu trắng sạch sẽ, bên dưới quần dài là một đôi giày đá bóng màu trắng bởi vì giặt nhiều qua thời gian đã trở nên cũ rích.
Thiển Thâm đột nhiên cảm thấy ở trong lòng bị cái gì đó ᴆụng vào một chút.
Cậu ta đi đến trước mặt Thiển Thâm, ánh mắt dịu dàng, mùi xà phòng sạch sẽ trên người cậu ta làm cho tinh thần cô hốt hoảng, cô hơi hơi nheo mắt lại thấy khuôn mặt trơn nhẵn trắng bóc như ngọc của cậu ta giống như đang tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt: “Đây vốn là một ít tôi tổng kết trước đây, hai ngày này cậu xem trước một chút đi, có vấn đề gì có thể hỏi tôi, ngại quá, chuyện phụ đạo…”
Cậu ta đang nói cái gì từ đầu đến giờ cô hoàn toàn không có nghe thấy, cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình nhanh hơn mạnh hơn một chút so với bình thường.
“Các cậu dự định để cho tôi hát bài gì?”
“Hả?” Tân Tử bị cô ấy đột ngột thay đổi chủ đề trở nên sửng sốt, có điều cậu ta nhanh chóng phản ứng kịp, hiến khi lộ ra một chút sợ hãi lẫn vui mừng: “Cậu đồng ý rồi?”
“Lớp trưởng đại nhân, tốt nhất nhân lúc tôi chưa đổi ý nên sắp xếp tiết mục đi.” Một nét sợ hãi lẫn vui mừng kia hại cho Thiển Thâm phải vội vàng cúi đầu, nếu không cô có cảm giác mặt của cô nhất định sẽ bị thiêu cháy.
Cô lại giả vờ bình tĩnh cầm lấy quyển vở ghi chép trên tay cậu ta tùy ý lật giở, cố ý nhíu mày: “Nhiều ghi chép như vậy, e rằng lần sau cậu cần phải giảng giải rõ ràng tỉ mỉ tôi mới có thể nghe hiểu được.”
Cô rốt cuộc biết bản thân mình vì sao lại tồn tại cùng lúc cảm giác vui sướng cùng lo lắng, vì sao ánh mắt luôn không dời khỏi người cậu ta, vì sao luôn hi vọng cậu ta chỉ vừa nói vừa cười ở trước mặt mình…
Bởi vì, có một điều cô chưa bao giờ biết bắt đầu mọc rễ nảy mầm trong lòng cô.
Thích, rất thích.