“Bản tòa tuyên án, bị cáo Ngô xx phạm tội cố ý gây thương tích, kết án tù có thời hạn bảy năm…”
Lại là một trận chiến giành thắng lợi, Lương Thiển Thâm trên tay đang kẹp lấy quần áo, có chút ủ rũ từ tòa án đi ra. Thắng nhiều lắm rồi, tự dưng cũng mất đi cái loại cảm giác kiêu ngạo hưng phấn sau khi thắng lợi, ngược lại là cảm thấy mệt mỏi hơn gấp mấy lần. Lâu ngày điều này trở thành một thói quen, thói quen chăm chú kết thúc vụ án, toàn tâm toàn ý đi thưa kiện, sau đó thu được kha khá tiền công. Cái nghề luật sư này thật ra chính là cùng một loại với những kẻ giang hồ thuật sĩ bói toán cho người khác, ở công ty luật giao nộp một ít tiền để mở một chỗ ngồi, sau đó hàng ngày ngóng trông khách đến thăm nhà.
Tiểu Bạch nói cái công việc làm cho người ta mệt mỏi như vậy không thích hợp với cô, cô lại cảm thấy được làm việc như vậy vừa may có thể tôi luyện tính nết của cô, không nên quá sắc sảo đanh đá như trước, số ngày bảo kiếm thu lại cũng bắt đầu nhiều hơn số ngày ra khỏi vỏ. Nhưng mà, trong lòng cô hiểu rõ cá tính của cô không phải nói thu liễm là có thể thu liễm.
Cách lần họp lớp trước đã hơn một tháng, trong thời gian này một số bạn học cũ có gọi điện thoại tới cho cô, ân cần thăm hỏi tình hình gần đây, cũng có trường hợp nói lúc rảnh rỗi lại tụ tập tiếp, nhưng sau đó lại lập tức không có tin tức gì. Ai lại thật sự để ý đến chứ, người sống ở đời, mấy năm nay cô đã thấy nhiều hư tình giả ý rồi, những người mang mặt nạ tươi cười cũng biết nhiều rồi, đương nhiên sẽ không đem những người như thế để ở trong lòng. Làm người rất khó lúc nào cũng phải tích cực, lúc nào cũng tích cực mà nói chính là gây trở ngại cho chính mình, vừa làm mình mệt muốn ૮ɦếƭ mà người khác cũng sẽ không quan tâm. Chỉ cần có một hai tri kỉ thật tình làm bạn, như vậy cũng đủ rồi.
Một tháng này nếu nói có việc quan trọng gì, e rằng chính là nhận được thi*p cưới từ Tân Tử.
Chỉ nhớ ngày ấy khi nhận được thi*p cưới, người có chút choáng váng phải chống đỡ bàn làm việc mới có thể đứng vững.
Thi*p mời sử dụng màu tím đậm sang trọng, viền thếp vàng, nghĩ đến thấy phong cách của cô dâu chú rể khá cao, phẩm vị không tồi. Thiển Thâm không mở ra xem, cũng không có lên trước kế hoạch đi tham gia, cô đem thiệp mời đặt ở một đống hồ sơ, day day huyệt thái dương đang phát đau, tiếp tục vùi đầu vào trong công việc.
Không thèm nghĩ đến anh ta và ai kết hôn, không thèm nhìn anh ta và ai kết hôn, không để ý tới anh ta và ai sẽ kết hôn. Có lẽ là con nhà danh giá, có lẽ là con nhà quyền thế, có lẽ là đó là người phụ nữ cùng anh ta đi qua khó khăn gian khổ xây dựng sự nghiệp.
Từ bây giờ, bọn họ thật sự cần phải cả đời không qua lại với nhau.
Cuối tuần, Thiển Thâm khó khăn lắm mới có ngày rảnh rỗi ở nhà nghỉ ngơi, vốn định gọi Tiểu Bạch đến nhà ăn cơm trưa, ai ngờ anh ta nói trong tay còn có một hạng mục đấu thầu cỡ lớn vô cùng cấp bách, nói mấy câu xin lỗi, lại ấm ức rên la bỏ qua cơ hội được ăn món ngon. Thiển Thâm liền tự mình xuống bếp nấu cho chính mình một chút, cô cũng không am hiểu sắp xếp việc nhà, chỉ có nấu nướng coi như có thể ra tay được, vừa xuống bếp liền suy nghĩ công thức nấu món ăn mới, mấy năm trôi qua tài nấu nướng tăng mạnh, khiến cho ngay cả cái “lão” Tiểu Bạch này cũng không muốn đi đến bất cứ quán ăn nào nữa mà chỉ thích đến nhà của cô dùng cơm.
Ngồi ở nhà ăn cơm, không có việc gì làm ngả lưng nằm đọc tạp chí và nghe một chút âm nhạc, bình thường sau đó Thiển Thâm sẽ tắt máy điện thoại, để cho mình có một ngày hoàn toàn yên tĩnh. Nếu công ty luật thật sự có việc gì gấp tìm cô sẽ gọi đến điện thoại bàn. Bình an vô sự đến 3 giờ xế chiều, đang định đi ngủ trưa không ngờ cái điện thoại bàn trong nhà trăm năm không bao giờ dùng đến thế mà lại vang lên.
Bộ dạng uể oải bắt máy điện thoại, Thiển Thâm hỏi: “Alo, xin hỏi ai vậy?”
“Cậu ở đâu? Tại sao lại tắt máy di động!”
Thiển Thâm sửng sốt, đối phương tại sao lại có cái giọng điệu hổn hển như vậy?
“Cậu còn đang lang thang ở đâu, không biết cả một đại sảnh chật ních người đang đợi cậu hay sao!”
Đợi một chút, cô có chút choáng váng, đây là chuyện gì a, không hiểu ra sao cả, có điều cô nhận ra giọng nói này là của Tuyên Hồng.
“Cái gì mà đại sảnh chật ních người, cậu đang nói gì đấy, mình nghe không hiểu.”
“Lương Thiển Thâm, mình xin cậu, hôm nay chính là ngày đại hỉ của cậu, bọn mình đều đang ở Shangri-La chờ cậu.” Bên cạnh Tuyên Hồng rất ồn ào, còn có người ở bên điện thoại nói nhao nhao lên.
“Các cậu lầm à, tại sao bản thân kết hôn mà mình lại có thể không biết?” Thiển Thâm thấy thật buồn cười, lại đưa khoai tây lên miệng cắn “răng rắc răng rắc”.
“Mình thật sự bị cậu làm cho phát điên mất thôi, thiệp mời trên tay bọn mình chẳng lẽ lại là giả a. Hôn lễ của Tân Tử tiên sinh cùng Lương Thiển Thâm tiểu thư, giấy trắng mực đen viết rõ ràng.”
Nghe như sấm đánh giữa trời quang, Thiển Thâm thiếu chút nữa làm cho chính mình bị sặc ૮ɦếƭ, vung tay ném khoai tây chiên ra, ngồi bật dậy từ trên ghế salon, cuối cùng nghiêm túc hỏi một câu: “Các cậu đang ở Shangri-La?”
“Uhm.”
“Mình tới bây giờ đây.”
Cúp điện thoại, cô lập tức vọt vào phòng sách từ trong tầng tầng lớp lớp hồ sơ tìm thấy tấm thi*p cưới bị ép đến mức bẹp dí, thở ra một hơi, lẩm nhẩm hai tiếng bình tĩnh, kéo bìa ngoài mở ra vừa nhìn, tên mình rõ ràng xuất hiện ở trước mắt cô. Thật sự là trên đời này lại có một chuyện hài như vậy, bản thân cô dâu lại không biết là phải kết hôn!
Tiện tay cầm lấy áo khoác, xỏ vào đôi dép xăng đan, Thiển Thâm đạp lên chân ga phóng thẳng tới Shangri-La. Chiếc xe này là do Tiểu Bạch chọn hộ cô, bình thường không để ý, không ngờ khởi động chạy rất nhanh, ngoại trừ hai lần phải dừng đèn đỏ, vượt mặt xe khác khỏi phải bàn, sau tầm 20 phút vững vàng dừng ở cửa lớn khách sạn Shangri-La.
Thiển Thâm vừa mới xuống xe, còn chưa đứng vững đã bị người khác xông lên kéo lấy túm lôi vào một gian phòng.
Viện Viện thấy người đã đến, lập tức phân phó: “Mau, trang điểm thay quần áo cho cô ấy.”
Thiển Thâm thấy điệu bộ này lập tức kinh hãi toàn thân toát mồ hôi lạnh, cô liên tiếp lui về phía sau, lùi lại đến tận vách tường không còn đường để lùi nữa, đành phải nắm tay người muốn ૮ởเ φµầɳ áo của cô ra cản lại, vội vàng hỏi: “Làm cái gì vậy?”
Viện Viện cho rằng cô ấy đang cáu gắt, lập tức hạ giọng dịu dàng khuyên giải an ủi nói: “Thiển Thâm, không cần náo loạn, ở đằng trước nhiều người như vậy đều đang đợi cậu, có lẽ Tân Tử cũng sốt ruột.”
“Nhưng mà, trời ơi, các cậu đợi một chút, mình vẫn còn chưa nói xong mà.”
“Trước tiên trang điểm xong rồi hãy nói sau.”
“Này, đừng ૮ởเ φµầɳ áo của mình! A, ai kéo tóc của mình!…”
Tốc chiến tốc thắng, sau khi nửa giờ trôi qua, mười người vây tròn quanh một người dạo qua một vòng, cuối cùng cũng hài lòng đứng lui qua một bên. Viện Viện cùng Tuyên Hồng nhất thời hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt nhộn nhạo, đuôi lông mày đều mang theo một chút kinh ngạc.
Có người từng nói Lương Thiển Thâm xinh đẹp đủ để cho đàn ông yêu cô ấy trong phút chốc, cho dù không chiếm được tình yêu của cô ấy cũng tình nguyện cúi đầu lẽo đẽo theo sau gót giày cô ấy, cho dù lúc này cô ấy có dụ dỗ bạn uống một ngụm thuốc độc, bạn đều cam tâm tình nguyện, còn mong muốn được chìm đắm trong mộng đẹp để thưởng thức.
Những lời này là của Trang Thanh Hứa lúc trước theo đuổi Thiển Thâm hai năm cuối cùng bị thua nói cho một người khác, người kế thừa để lại câu danh ngôn này rồi xuất ngoại.
Tuyên Hồng lúc này lĩnh giáo được chân lý của câu nói này, cũng không biết tại sao, cô làm tổng biên tập tạp chí nhiều năm như vậy, mỹ nhân như thế nào còn chưa thấy qua, nhưng lúc này Thiển Thâm lại làm cho cô nghĩ không có ai có thể che lấp so sánh với sự tao nhã của cô ấy.
Có điều, mỹ nhân được người khác ngắm nhìn trong lòng lại không thể nào thoải mái. Ngẫm lại năm đó bản thân tu dưỡng thật đúng là có tiến bộ rồi, đã đến nước này mà vẫn không nổi giận, trái lại cảm thấy muốn cười lạnh. Áo cưới rất đẹp, nhưng mà cô cảm thấy không nên mặc ở trên người mình.
“Tốt lắm, thực sự hoàn mỹ, rất hoàn mỹ.” Viện Viện kích động vỗ tay cảm thán, “Chúng ta mau đi ra ngoài đi.”
“Chờ một chút, các cậu nói thay quần áo xong để cho mình nói. Như vậy, hiện tại nên nghe lời của mình chứ.” Lương Thiển Thâm cũng không vội vàng chậm rãi kéo cái ghế dựa, nhấc áo váy lên tao nhã ngồi xuống, giọng điệu nói chuyện không khỏi cố ý lấy ra phong độ đại luật sư, mười phần khí thế.
Tuyên Hồng cùng Viện Viện đưa mắt nhìn nhau, Viện Viện nói: “Cậu nói đi.”
“Đầu tiên, mình không biết cái ‘anh chàng’ Tân Tử này đang làm cái trò gì, có điều, mình thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra ở cái ngày hôn lễ hôm nay. Tiếp theo, mấy năm nay mình và anh ta không hề liên lạc chút nào với nhau, các cậu cũng không động não nghĩ xem tại sao đột nhiên lại kết hôn. Cuối cùng, gọi anh ta tới đây, mình muốn đối chất với anh ta.”
Lúc này Lương Thiển Thâm vẫn còn đặc biệt bình tĩnh, tuy rằng tình hình mọi chuyện cô vẫn không biết rõ, nhưng mà, cô không đến mức vừa bị thế này khiến cho váng đầu, mất phương hướng.
Cô và Tân Tử kết hôn, giống như đang nói đùa, đây là đất nước Hồng Vũ, mặt trời mọc từ hướng tây, trái đất ngừng quay đều khó có khả năng xuất hiện kì tích.
“Thiển…”
“Các cậu vẫn còn ở chỗ này có tinh thần tán gẫu a!” Mạc Thiên đầu đầy mồ hôi phá cửa xông vào, cũng mặc kệ cái gì mà lễ nghĩa hay không lễ nghĩa, thấy Thiển Thâm mặc áo cưới vội túm lấy kéo xềnh xệch ra ngoài.
Lúc này, Thiển Thâm một bụng đầy lửa giận đang âm ỷ cháy bắt đầu có chiều hướng bùng lên, lật đà lật đật chạy từng bước trên giày cao gót, còn phải đề phòng ngã sấp xuống.
“Mạc Thiên, cậu buông ra, chuyện này có hiểu lầm, các cậu đều bị Tân Tử lừa rồi!” Thiển Thâm chán nản giải thích, nhưng mà hình như Mạc Thiên ngốc nghếch một câu cũng không nghe lọt cứ chạy thẳng một đường về phía trước, bỗng nhiên phanh gấp một cái, trước mặt hai người xuất hiện một cái cửa cao lớn xa hoa.
“Thiển Thâm.” Mạc Thiên quay đầu nhìn về phía cô nở một nụ cười, thả lỏng người ôn hòa nói: “Vào đi thôi, cậu ấy đang đợi cậu kìa.”
Cửa được mở ra, tiếng vỗ tay chợt vang vọng khắp phòng.
Giờ phút này, Thiển Thâm quả thật bị sợ đến ngây người. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng hình dáng khi chính mình kết hôn sẽ như thế nào, hoặc là nói cô không cho rằng đời này kiếp này chính mình sẽ có một ngày nào đó kết hôn, bởi vậy, cô sẽ không ảo tưởng khi kết hôn nên mặc lễ phục màu trắng hay là màu hồng nhạt, cũng sẽ không ảo tưởng khi kết hôn muốn tới giáo đường hay là tới khách sạn, càng sẽ không ảo tưởng người sắp sửa cùng cô nắm tay cả đời sẽ là người như thế nào.
Lương Thiển Thâm chỉ sợ chưa từng ngây ngốc như thế này, sững sờ nhìn thấy một phòng này ánh nắng chiếu sáng rực rỡ khẽ lóa mắt, hoa hồng nhạt kết thành cổng vòm, bánh ga-tô mười lăm tầng thật lớn, trên nóc nhà trang trí điểm xuyết đầy những bó hoa hồng màu phấn hồng hình cầu, tấm sa màu trắng tinh rủ xuống tạo nên không khí lãng mạn của sảnh tiệc, thảm đỏ thật dài như là không có điểm cuối cùng, còn có không biết bao nhiêu bó hoa thạch anh chói mắt được bọc gói để trên mặt bàn, nhìn thấy tất cả chuyện này, trong lòng cô vừa rồi vẫn còn một chút trấn tĩnh nháy mắt hốt hoảng, một hôn lễ tốt đẹp đến như vậy, nếu thật sự là của cô, dường như không tồi.
“Cô dâu, mời tiến vào.”
Thấy cô dâu vẫn ngây ngốc đứng ở cửa bất động thật lâu, người phụ trách điều khiển chương trình Hạ Quý nhịn không được nhắc nhở một câu.
Lương Thiển Thâm ngẩng đầu, lúc này mới hiểu được chính mình đang ngẩn người, hai cô bé phù dâu đang nâng làn váy thật dài của mình cũng oan ức phải đợi một lúc lâu, đang mê mẩn ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm. Cô vội vàng sửa sang lại nét mặt thật tốt, âm thầm thở sâu một hơi, nhấc chân lên bình tĩnh tự nhiên đi lên phía trước. Tiếng vỗ tay lại vang lên, mấy trăm con mắt toàn bộ chăm chú vào trên người cô.
Mà cô chỉ nhìn chằm chằm cái thân ảnh màu trắng vẫn đứng ở phía trước kia.
Dáng người cao gầy mảnh khảnh, khuôn mặt góc cạnh nhưng trắng xanh, lúc không cười rất cứng nhắc, nhưng mà chỉ hơi cười một chút, liền dịu dàng như nước.
Người kia một tay đút túi quần, một tay đặt ở bên eo, ánh mắt dịu dàng như nước thấm vào trên người cô liền không hề thu hồi lại, sắc môi nhạt màu khẽ cong lên, vẫn duy trì nụ cười thanh nhã.