Ngồi được một lát, Lương Thiển Thâm cảm thấy hơi buồn, liền ra hiệu cho Viện Viện muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút, đi đến toilet. Trên đường đi nhận được điện thoại của Tiểu Bạch, Chỗ của anh ta rất ồn ào, chắc hẳn lại đang ăn nhậu, Thiển Thâm nói qua loa với anh ta một lát, từ chối ý nghĩ gian tà muốn đến nhà cô lúc tối muộn của anh ta, Tiểu Bạch Nghê Uyên này không chịu nghe không buông tha một hồi lâu, cuối cùng không có kết quả, vì thế lại bắt đầu giáo huấn Thiển Thâm nên về nhà sớm một chút, hiện tại đã hơn chín giờ, không còn sớm nữa có thể trở về nhà nghỉ ngơi, không nên làm cơ thể quá mệt mỏi. Thiển Thâm không chịu nổi những lời lải nhải của anh ta, cúp điện thoại sau đó trở về phòng tiệc.
Sau khi đi vào Thiển Thâm hướng về phía mấy bạn học đang nhìn cô nở nụ cười, sau đó định nói với Viện Viện một tiếng rằng mình phải về. Chỉ có điều, không đợi đến lúc cô đi tới chỗ Viện Viện, cửa phòng đã bị người khác dùng lực mở toang ra, một giọng nam thực sự hưng phấn vang lên: “Các bạn học thân mến, cuối cùng tôi cũng từ bên ngoài vội vàng trở về được. Không chỉ có như thế,tôi còn dẫn theo một người chính là nhân vật mà các bạn đặc biệt nhung nhớ, xin đón mừng… Tân Tử!”
Không khí trong phòng trong nháy mắt trở nên cực kỳ quỷ dị, không có tiếng hoan hô trong tưởng tượng của Mạc Thiên, cũng không có tiếng cười nhạo trong tưởng tượng của Mạc Thiên, trong không khí tràn ngập hương vị ngại ngùng và kinh ngạc, mọi người đều nhìn nhau, lại nhìn về phía anh ta, lại nhìn về phía cô gái đang đứng đằng trước quay lưng lại phía anh ta nữa.
Anh ta đang muốn đặt câu hỏi, ngoài cửa lại một người nữa tiến vào, giọng điệu nói chuyện của người này thoải mái, vẻ mặt tươi cười: “Làm sao thế, không chào đón tôi sao?” Lại vẫn không ai trả lời. Tân Tử khẽ giật mình, đi tới vỗ vỗ bả vai Mạc Thiên, tự giễu: “Xem ra tôi là khách không mời mà đến.”
“Làm sao có thể như vậy?”
“Đúng vậy, chúng tôi đều rất kinh ngạc, không ngờ cậu sẽ đến. Không phải cậu nói cậu cùng Mạc Thiên đi công tác, ngày mai mới trở về sao?” Viện Viện vội vàng đứng dậy tiến lên, vội liếc mắt nhìn Thiển Thâm, phát hiện ra cô ấy không lộ vẻ gì đang nhìn sàn nhà, đứng thẳng lưng.
“Ah, tốc độ của chúng tôi rất nhanh, đàm phán xong liền trở về. Cậu xem, hành lý của chúng tôi còn đặt ở bên ngoài đây này.” Mạc Thiên chỉ chỉ ra ngoài cửa.
Lúc này, mọi người ở nơi này mới khôi phục lại bình thường, có mấy người bạn trai đứng dậy tiến đến ôm lấy Tân Tử và Mạc Thiên như anh em ruột thịt, giúp bọn họ mang hành lý vào trong. Còn có một số người ngồi nguyên trên ghế sô pha im lặng theo dõi diễn biến.
Tân Tử nhìn một phòng toàn người là người, cười hỏi: “Tôi và cậu ấy ngồi đâu đây? Hình như đều đã ngồi đủ cả rồi.”
Tiếng nói dễ nghe giống như mười năm trước không thay đổi, cúi đầu cũng rất dịu dàng, đặc biệt sạch sẽ, cực kỳ giống một cái ly nước trong veo không có lẫn tạp chất. Trong óc Thiển Thâm phát ra tiếng ông ông, vô cùng hỗn loạn, giống như tay chân đều không phải của mình, nhưng mà, tim đập lại vững vàng khác thường, đập từng chút một theo quy luật nhất định.
Thiển Thâm từ từ đi trở về chỗ ban đầu của mình, Thiệu Chi Chi vẫn nhìn cô, Thiển Thâm thản nhiên liếc mắt nhìn cô ấy một cái, quay người ngồi xuống. Tân Tử đang bị mọi người vây quanh, không có chú ý tới bên này. Thiển Thâm tựa vào ghế sô pha, có chút tiến thoái lưỡng nan. Nếu lúc này nói muốn trở về, khó tránh khỏi những người khác có ý nghĩ xiên xẹo, bỏ đi, ngồi thêm một lát là được rồi.
Thiển Thâm cầm lấy cái chén uống qua một ngụm, Thiệu Chi Chi ở bên cạnh vẫn còn đang nhìn cô, Thiển Thâm chịu không nổi, quay đầu nhìn cô ấy nói: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Không có gì, chỉ có điều sắc mặt của cậu nhìn qua không tốt lắm.”
Thiển Tham sửng sốt, lập tức nói: “Buổi chiều mới vừa kết thúc một vụ kiện, đoán chừng quá mệt mỏi, ngày mai tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
“Vụ kiện?” Tuyên Hồng ở bên cạnh không nhịn được hỏi: “Thiển Thâm,bây giờ cậu đang làm gì vậy?”
Giọng nói của Tuyên Hồng không lớn, nhưng cũng không nhỏ, lập tức, không khí trong phòng như ngưng đọng lại, Thiển Thâm cảm thấy rất rõ có một đạo ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía bên này.
Nhưng cô cũng không quay trở lại nhìn.
“Viện Viện chưa nói sao? Tôi là luật sư.”
“Luật sư?” Lại một giọng nói mang đầy vẻ tò mò: “Cậu làm luật sư thật ư? Thật sự không ngờ được, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ làm thiết kế thời trang.”
Thiển Thâm cúi đầu nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía An Tiểu Ninh ở bên phải. Mà ở góc độ này, cô vừa vặn đón nhận tầm mắt kia. Không phải là ánh mắt nóng rực gì, thản nhiên chen lẫn một chút xa lạ, ánh mắt bời vì được lọc qua thấu kính có vẻ rất ôn hòa, biểu cảm của Tân Tử không có bất kỳ thay đổi nào, một lát sau liền dời tầm mắt đi, đi theo Mạc Thiên tìm một chỗ trống ngồi xuống. Nhưng thật ra khi Mạc Thiên nhìn thấy Thiển Thâm ánh mắt rất phức tạp.
Thiển Thâm hạ mắt xuống, xoay tròn chén rượu trong tay nói: “Hồi đó thi đại học cũng không biết tại sao lại nghĩ như thế, lúc nhận ra thì phát hiện đã nhận được giấy báo nhập học của Học Viện Luật. Dù sao chính mình cũng không ghét chuyên ngành này liền học thôi.”
“Thiển Thâm, thật sự cậu đã thay đổi rất nhiều.”
“Hả?”
Tuyên Hồng buông cái đĩa, giơ từng ngón tay lên một bắt đầu nói: “Trước kia lúc nào cậu cũng luôn chọn cho mình những trang phục xinh đẹp nhất cũng không nói làm gì, không phải quần áo hàng hiệu tuyệt đối sẽ không mặc vào người, tuyệt đối sẽ không mặc T-shirt cao bồi, hơn nữa nói chuyện lại hung dữ ngang ngược, thái độ điêu ngoa, dáng vẻ kiêu căng, uống rượu, hút thuốc không gì không giỏi, không thích đọc sách… Tuy rằng sau này đã sửa đổi rất nhiều, nhưng mà, cậu hiện tại làm cho tôi thật sự khi*p sợ, giống như, thay đổi thành một người hoàn toàn khác, phong cách cũng thay đổi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi sau khi cậu vào cửa mình cũng không thể nhận ra được cậu.” Viện Viện cũng liên tục gật đầu.
Thiển Thâm mỉm cười một chút, một tay dựa vào lưng ghế sô pha giữ đầu nói: “Mình đây đã trưởng thành, những hành vi ý nghĩ ngây thơ trước đây đều bị mình cải tà quy chính. Còn cậu nha, chính cái bộ dạng này, đều thay đổi.”
“Mình bị SHOCK. Lương Thiển Thâm biến thành một cô bé ngoan. Có điều, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời đi.”
“Cô bé ngoan? Nói thế nào thì tuổi của mình cũng không phù hợp với kiểu xưng hô thế này đâu. Khụ khụ, trước kia danh tiếng của mình chẳng ra làm sao, có điều tốt xấu gì cũng phải cho mình cơ hội để sửa sai chứ.” Thiển Thâm nhíu mày cười nói.
“Vậy, cậu dự định khi nào thì kết hôn?” Thiệu Chi Chi nhìn chằm chằm Thiển Thâm, vẻ mặt chân thành hỏi.
Hô hấp của Thiển Thâm không khỏi nghẹn lại, sau đó hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu?”
Thiệu Chi Chi không đáp, cứ nhìn Lương Thiển Thâm như vậy, vẻ mặt Lương Thiển Thâm ung dung, hờ hững quay lại nhìn cô ấy.
“Được rồi, các cậu bây giờ không kết hôn, nói cho các cậu biết một số kinh nghiệm, sau khi kết hôn gặp khá nhiều chuyện bực mình, tôi khuyên các cậu bây giờ có thể vui chơi thì cứ vui chơi đi, nếu không đến lúc đó bị vị trong nhà kia trói lại là kết thúc.” Đã có những lời phái biểu từ tận đáy lòng của Thạch Bân đang say khướt.
“Cậu không nên dọa người khác, nếu không Tân Tử cũng không dám kết hôn. Tháng sau người ta mở tiệc rượu, cậu nói như vậy không phải để cho cậu ta bị ám ảnh tâm lý sao?” Tần Dục ngồi bên cạnh Tân Tử cũng đã bắt đầu hơi nói líu lưỡi, ϲởí áօ khoác, tháo cà vạt, một cánh tay khoác lên trên vai Tân Tử hướng về phía Thạch Bân cãi lộn.
“Cậu muốn kết hôn?” Viện Viên kinh ngạc hô lên.
“Đúng vậy, sắp tới đây thôi.” Tân Tử gật gật đầu trả lời rất thẳng thắn, giọng điệu bình thản như trước.
Máu huyết toàn thân Thiển Thâm đột ngột xông lên đỉnh đầu, cô nhanh chóng nhìn về phía anh ta, mà anh ta cũng vừa lúc nhìn về phía cô ở bên này.
Sau mười năm, bọn họ gặp lại không thể nói là tình cờ, rõ ràng đều có sắp đặt từ trước, nhưng thời điểm lại đồng thời đột ngột bị sắp xếp sai.
Nếu như là mười năm trước, Tân Tử nhất định là người đầu tiên đảo mắt nhìn khắp biển người mênh ௱ôЛƓ có thể phái hiện ra bóng dáng của cô.
Chỉ có điều, hiện tại, cô chỉ ngồi ở giữa mười mấy người, anh ta cũng không có nhìn thấy cô.
Thiển Thâm đứng lên, giơ chén rượu lên nhìn về phía Tân Tử cười tao nhã, cô biết làm cho bờ môi của mình cong lên một góc ba mươi độ nho nhỏ, chiếc cằm đẹp đẽ khẽ ngẩng lên là nụ cười xinh đẹp nhất của bản thân mình.
Bỗng nhiên, cả phòng đều bởi vì nụ cười ngàn năm khó gặp của cô mà sáng ngời thêm vài phần.
“Tôi không thể uống rượu, vậy lấy nước trái cây thay thế đi, chúc mừng cậu, chúc cậu tân hôn vui vẻ.” Thiển Thâm không đợi Tân Tử trả lời, giống như bình thường uống rượu đem nước trái cây uống một hơi cạn sạch.
Tân Tử cũng đứng lên, anh ta giơ lên chén rượu nho bên trong phát ra ánh sáng màu hồng hấp dẫn, hương thơm tinh khiết dễ chịu, bờ môi mỏng của anh ta thở nhẹ ra hai chữ: “Cám ơn.” Anh ta cũng hơi ngửa đầu, đem chén rượu uống hết.
Đây là lần đầu tiên trò chuyện của bọn họ sau mười năm.
Sau đó, không ai phát ra một chút tiếng động nào.
“Cậu giữ bí mật thật tốt nha, vợ tương lai của cậu là người như thế nào a?” Thạch Bân hỏi phá vỡ yên tĩnh.
“Tôi cũng chưa từng gặp qua, cậu ta giữ bí mật công tác tốt lắm.” Mạc Thiển ở bên cạnh bất mãn oán hận.
Tân Tử cười nhẹ lắc đầu, nói: “Đến lúc đó mấy người sẽ biết, cuối tháng tôi sẽ đem thiệp mời đưa tới cho các vị, tất cả làm ơn tới tham dự hôn lễ của tôi nha.”
Thiển Thâm lại rót cho mình thêm một chén rượu nho, nhắm mắt lại uống ừng ực hết sạch, giống như trước kia cô ở trong quán rượu không băn khoăn chút nào uống Whiskey vậy.
“Thiển Thâm, có phải điện thoại di động của cậy đang đổ chuông hay không?” Viện Viện chỉ chỉ vào túi xách của Thiển Thâm nói.
“Điện thoại di động của mình?” Thiển Thâm sửng sốt, lập tức lấy di động từ trong túi xách ra, quả nhiên có cuộc gọi, hơn nữa lại là cuộc gọi của Nghê Uyên.
“Alo…”
“Em yêu, có phải em muốn làm cho tôi tức giận hay không, làm sao em vẫn chưa về nhà! Hiện tại em đang ở nơi nào!”
Giọng nói của Tiểu Bạch rất vang, đúng lúc Thiển Thâm lại vặn mở âm lượng tối đa, rất nhiều người cũng nghe được giọng nói trong điện thoại. Thiển Tham xấu hổ che di động, nói: “Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
Thiển Thâm chạy rất nhanh ra cửa, rồi mới hướng về phái Tiểu Bạch trong điện thoại tức giận nói: “Cậu gào thét cái gì thế, không phải tôi đã nói với cậu hôm nay tôi đi họp lớp cũ sao?”
“Họp lớp hồi trung học thì sao, em có thể không có ý tới sức khỏe sao? Mau trở về, nếu không tôi lập tức tới đón em.”
“Đừng làm ầm ỹ nữa, một lát nữa tôi sẽ về, Nếu cậu đang ở nhà tôi thì thành thật ngồi im đó cho tôi.” Thiển Thâm không khách khí cúp điện thoại, mới vừa quay người lại đã thấy Tân Tử đang ở phía sau mình.
“Phải về sao?” Hình như anh ta nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của cô, rất tự nhiên hỏi thăm.
“Gần như vậy, hiện tại tôi có thói quen ngủ sớm.” Thiển Thâm cũng rất tự nhiên trả lời.
Cảnh tượng này làm cho Thiển Thâm lập tức liên tưởng đến một ca khúc, tên là 《 mười năm 》.
“Tôi cũng phải về, mới vừa xuống máy bay cảm thấy mệt ૮ɦếƭ đi được. Nếu vậy, tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Anh ta cũng không có nói “Tôi đưa cậu đi”, cũng không có đề nghị “Có thời gian rảnh ăn một bữa cơm đi”.
Mà cách anh ta nhẫn rõ phát âm từng chữ cũng giống như tiêu chuẩn sạch sẽ trước kia vậy.
Thiển Thâm gật gật đầu, lúng túng trả lời: “Được, hẹn gặp lại.”
Tân Tử kéo hành lý không nhanh không chậm đi qua bên người cô, ngay cả đầu cô cũng không có cúi xuống.
Lúc anh ta lướt qua bên người cô, cô giống như vẫn còn có thể ngửi được mùi hương xà bông tươi mát trên người anh ta từng làm cô mê muội. Chỉ có điều, hiện tại trên người anh ta hẳn là xịt mùi nước hoa cao cấp Cổ Long.
Cuối cùng lần gặp lại đầu tiên dưới áp lực của hai người cũng có kết quả yên ổn. Mà cuối cùng là rất yên ổn, hay là vì không cố ý, nên không cách nào hiểu được.
Hiện tại anh ta là chủ tịch hội đồng quản trị công ty nào đó, không thể đánh đồng anh ta cũng với anh ta tám năm trước đây.
Anh ta thay đổi.
Mà cô từ một cô công chúa kiêu ngạo biến thành như bây giờ, là một người phụ nữ bình thường hàng ngày đi làm không hề hoang tưởng.
Cô cũng thay đổi.