Thù Đồ - Chương 23

Tác giả: Diệp Tử

Tiệm áo cưới Nghiêng Thành của An Ninh được khai trương đúng ngày đã định.
Là bạn tốt nhất của An Ninh, đương nhiên Lưu Huệ phải đến giúp một tay. Không chỉ đặt mua hai lẵng hoa lớn, Lưu Huệ còn yêu cầu cửa hàng hoa phải mang thật sớm đến cửa tiệm trong ngày Mười tám, cô còn bắt Diêu Tử An sáng sớm phải cùng mình đến đó.
Khi Lưu Huệ đến tiệm Nghiêng Thành, nhân viên cửa hàng hoa đang chuyển hoa xuống xe. Lưu Huệ trỏ tay đếm đếm, những giỏ hoa đã được bày trí xong xuôi, tất cả có sáu giỏ. Sau khi ký nhận xong, Lưu Huệ đủng đỉnh đi tới, mắt chớp chớp: "Ôi, ai mà hào phóng thế này?".
An Ninh đỏ mặt, ngay tức khắc đã bị cặp mắt tinh ý của Lưu Huệ phát hiện ra chỗ bất bình thường, nhưng cô lại không biết trong thiệp viết gì. Lưu Huệ bỗng chốc thêm hưng phấn, cô quyết định, đợi đến lúc An Ninh rảnh tay, cô sẽ dùng hình thức ép cung, nhất định bắt An Ninh khai cho rõ ràng.
Đúng lúc đó, thêm một lẵng hoa được mang tới. Lưu Huệ đoán đó là lẵng hoa cô đặt, nên tranh đi ký nhận, kết quả là mãi chẳng tìm thấy tấm thiệp chúc mừng mà cô đã dày công chuẩn bị. Cô định gọi điện mắng cho cửa hàng hoa một trận, thì nhìn thấy mấy người trông quen quen của cửa hàng hoa hôm qua, họ cười thật tươi ôm lẵng hoa bước vào.
"Sao muộn thế?" Lưu Huệ kéo dài giọng hỏi.
"Bị tắc đường, rất xin lỗi."
Lưu Huệ kêu họ đặt lẵng hoa vào chỗ bắt mắt nhất tại cửa tiệm, rồi cô cười đắc ý, dù sao hai lẵng hoa cô chọn vẫn nổi bật hơn.
An Ninh quá hiểu con người Lưu Huệ, hễ cứ nhìn thấy Lưu Huệ vui vẻ là biết cô ấy đang nghĩ gì. An Ninh làm trò mặt quỷ tiến gần đến bên Lưu Huệ.
"Ối? Thần giữ của như cậu hôm nay lại tặng đến bốn lẵng hoa, trời sắp mưa to rồi." An Ninh vỗ vỗ иgự¢, giả bộ sợ hãi.
Lưu Huệ phản ứng lại: "Hai lẵng khác không phải là của tớ. He he, bây giờ thì đến lượt tớ thẩm vấn cậu rồi, cậu còn không mau khai ra".
An Ninh tỏ ra sợ sệt.
Những lẵng hoa trước đó là của Thẩm Mặc, do hôm nay anh phải trực, nên không thể đích thân đến cửa tiệm chúc mừng lễ khai trương của cô, những lẵng hoa đó là do anh tặng để tỏ ý xin lỗi.
Ngoài những lẵng hoa đó, hoa của Lưu Huệ thì cô có thể đoán trước được, nhưng cô thực sự không ngờ tới sự xuất hiện của hai lẵng hoa kia.
Lẽ nào là... An Ninh như nghĩ ra điều gì đó, nhung rồi cô khẽ lắc đầu.
Sự việc hôm trước giữa họ căng thẳng như vậy, thì sao đó có thể là hoa của Tô Khoáng được?
Nhớ lại chuyện hôm trước, sắc mặt An Ninh trắng bệch. Nếu không phải Tô Khoáng dừng lại vào đúng thời khắc quan trọng, thì có lẽ họ đã...
Câu nói cuối cùng mà anh nói với cô, đó là anh muốn cô tin anh, nhưng tại căn mật thất dưới lòng đất ở Kim Bích Huy Hoàng, anh đã định Gi*t cô, đó là sự thật, sao cô có thể tin anh được nữa đây?
Nghĩ đến đó, An Ninh khẽ thở dài.
Lưu Huệ đứng bên cạnh quan sát, cô càng cảm nhận rõ An Ninh có tâm sự gì đó. Cô vỗ nhẹ vào vai An Ninh: "Này, đang nghĩ gì mà như người mất hồn thế?".
An Ninh nghiêng người đi, khẽ nói: "Không có gì".
"Tối qua ngủ không ngon à?" Thấy thái độ An Ninh như không muốn nói thêm về việc này, Lưu Huệ bèn chủ động chuyển đề tài.
An Ninh xoa xoa hai bên thái dương đang căng lên, cô vốn đã quen giường cũ, bỗng nhiên chuyển đến một nơi mới, làm sao mà ngủ ngon được. Cô trăn trở cả đêm mới cố ép mình chợp mắt được một lát, chẳng trách hôm nay tính thần không tốt.
"Chắc là do tớ hưng phấn quá thôi." An Ninh cười nói.
Lưu Huệ vừa cười vừa bẹo mũi An Ninh. Cả hai đùa nhau chạy vòng quanh. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Lưu Huệ và Diêu Tử An cùng lúc đi lần tìm điện thoại của mình trong túi.
"Của anh, của anh." Diêu Tử An nghe điện thoại, mới nói được vài câu, anh liền tỏ ý xin lỗi Lưu Huệ nói: "Tín hiệu ở đây không được rõ, anh đi ra ngoài kia nghe". Lưu Huệ gật đầu.
Mãi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Diêu Tử An, An Ninh mới đập vai mình vào vai Lưu Huệ: "Gần đây cậu và Diêu Tử An thế nào? Không có chuyện gì chứ?".
Lưu Huệ đẩy An Ninh ra, vẻ như vừa tủi hổ vừa tức giận.
"Sau cơn mưa trời lại sáng à?" An Ninh cười thầm trong bụng. Lần trước Lưu Huệ một mực nói Diêu Tử An đã thay đổi, bây giờ người tỏ ra thẹn thừng lại là cô ấy.
"Ừm." Lưu Huệ hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn Diêu Tử An đang nghe điện thoại, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
"Lại trò cũ chứ gì?" An Ninh hích Lưu Huệ một cái, tuy cô nói như vậy, nhưng trong lòng cô thực sự thấy vui cho Lưu Huệ.
Diêu Tử An đi ra ngoài chưa được bao lâu, thì điện thoại của An Ninh trong túi áo cũng rung lên.
"A lô, xin hỏi ai đây ạ? À... à... là giá để hàng ạ, vâng, tôi sẽ ra ngay."
An Ninh gập điện thoại lại, nói với Lưu Huệ: "Tớ ra ngoài một lát, cậu giúp tớ trông coi cửa tiệm nhé".
"Biết rồi." Lưu Huệ tiện tay vớ lấy quyển tạp chí lật xem.
An Ninh ra khỏi cửa tiệm, thấy Diêu Tử An vẫn đang đứng ở một góc nghe điện thoại. Sợ người chuyển hàng không đồng ý chuyển hàng vào bên trong, mà một mình An Ninh lại không thể chuyển được, nên An Ninh muốn nhờ Diêu Tử An giúp một tay.
An Ninh bước đến gần, Diêu Tử An lập tức hạ thấp giọng nghe điện thoại, nhưng An Ninh vẫn nghe thấy: "Lát nữa anh sẽ đến, em đừng có lo".
Không biết đối phương đã nói câu gì, mà Diêu Tử An cúi đầu hôn "chụt" một tiếng vào điện thoại, âm thanh phát ra rất rõ, sau đó Tử An lại nói tiếp: "Anh thề anh chỉ yêu có mình em thôi".
An Ninh bỗng lặng người, người mà anh ta chỉ yêu trong cuộc đời này đang ngồi bên trong kia, cách anh ta có một bức tường. Rốt cuộc anh ta đang nói chuyện với ai?
Vốn định bước nhanh tói nhờ Diêu Tử An, nhưng lúc này, cô bỗng dừng lại, không bước tiếp nữa.
Vừa nãy cô cũng nghe điện thoại trong cửa tiệm, sóng vẫn căng, vậy tại sao anh ta lại phải chạy ra ngoài để nghe?
Đúng lúc này Diêu Tử An ngẩng đầu lên, anh ta bắt gặp ngay ánh mắt của An Ninh. Hai người lặng nhìn nhau một lúc lâu. Anh ta vô thức lấy tay chụp lấy ống nghe điện thoại, gượng gạo cười: "An Ninh, em tìm anh à?".
An Ninh đã nhìn thấy tất cả, nhưng cô không biểu hiện gì: "Vâng, anh có rảnh không? Giúp em một tay với, anh chuyển giúp em mấy cái giá để hàng ở ngoài cổng vào trong cửa tiệm".
"Rất sẵn lòng." Diêu Tử An gỡ rối, rồi nhét điện thoại vào túi quần. "Đi thôi."
An Ninh thoáng mỉm cười. "Anh nghe xong điện thoại rồi à? Không làm phiền anh chứ?"
Diêu Tử An bước nhanh đuổi theo An Ninh, anh ta nhìn An Ninh chằm chằm. "Em đã nghe thấy gì rồi?"
An Ninh khẽ cười. "Không, anh nói gì vậy?"
Diêu Tử An rõ ràng không tin. "Thật không?"
An Ninh nhún vai. "Thế anh cho là thế nào?"
Diêu Tử An nhìn An Ninh hồi lâu, rồi không hỏi thêm gì nữa.
Theo ý kiến của Lưu Huệ, ngoài váy cưới và lễ phục ra, An Ninh còn bán thêm các đồ dùng dùng trong cưới hỏi. Ví dụ như: các loại thiệp mời có in chữ song hỷ cỡ lớn, vừa và nhỏ, diêm chuyên dùng trong đám cưới, thùng hậu duệ... Giá để hàng được dùng đế bày bán những đồ này.
Nhìn Diêu Tử An ai cũng nghĩ anh ta là người nhã nhặn, nhưng làm việc hết sức cẩn thận. Không cho An Ninh và Lưu Huệ giúp một tay, với hai lần khuân vác, một mình anh ta đã mang được hết chỗ giá bày hàng vào bên trong cửa tiệm.
"Đặt ở chỗ nào đây?"
An Ninh tay chỉ chỗ nào, Diêu Tử An đặt giá bày hàng đúng vào chỗ đó.
Sau một lúc vận động, người Diêu Tử An ướt đẫm mồ hôi.
"Anh vất vả rồi", An Ninh nói.
Lưu Huệ vội vàng lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Diêu Tử An. Diêu Tử An nhắm mắt lại, tận hưởng sự quan tâm của Lưu Huệ. Lúc đó, trong lòng An Ninh thấy rối bời.
"Tiểu Huệ, vừa nãy công ty gọi điện đến nói, một đơn hàng có chút vấn đề, lát nữa anh phải về công ty ngay." Diêu Tử An xoa xoa mái tóc ngắn của Lưu Huệ.
Tim An Ninh bỗng như thắt lại theo câu nói đó của Diêu Tử An.
Lưu Huệ dẩu môi vẻ không hài lòng.
"Anh đã đồng ý hôm nay sẽ bên em cả ngày."
"Công ty có việc gấp, thực sự rất xin lỗi em. Lần sau, lần sau anh sẽ ở bên em, không đi đâu cả." Diêu Tử An vừa cười xin lỗi vừa thấp giọng nựng Lưu Huệ.
Lưu Huệ vẫn có chút không vui, nhưng nghe giọng có vẻ cô đã xuôi xuôi rồi. Diêu Tử An lại an ủi Lưu Huệ vài câu rồi rời khỏi tiệm Nghiêng Thành. An Ninh cúi thấp đầu, lòng thấp thỏm lo lắng.
Lưu Huệ vừa nói mọi chuyện giữa cô và Diêu Từ An đều tốt đẹp rồi, vậy tại sao còn xảy ra chuyện này?
An Ninh chống cằm, khéo léo hỏi Lưu Huệ: "Anh Diêu Tử An nhà cậu gần đây vẫn bận như vậy à?".
Lưu Huệ khẽ chau mày, nhưng giọng vẫn vui vẻ: "Anh ấy đang cố gắng làm việc để thăng tiến, tớ phải vui cho anh ấy, đúng không?".
An Ninh không nói gì.
Đúng chín giờ sáng, tiệm Nghiêng Thành chính thức được khai trương.
Do rơi vào hai ngày nghi cuối tuần, lại là ngày đầu tiên khai trương, nên cửa tiệm thu hút được không ít khách đến xem. Nhưng đa phần họ chỉ đến xem qua qua, ngay cả người thử đồ cũng rất ít, chứ đừng nói đến chuyện có người đặt mua.
An Ninh và Lưu Huệ luôn cố gắng giữ nụ cười trên môi. Khoảng mười hai giờ trưa, cuối cùng Lưu Huệ cũng không cầm cự được nữa, cô ngồi sụp xuống.
"Mệt ૮ɦếƭ đi được. Cười nhiều đến nỗi mặt tớ sắp tê cứng rồi."
An Ninh cũng thế. Cô nghiêng người tựa vào tường, chán nản nói: "Ai cũng bảo là thời gian khai trương đặc biệt quan trọng, không biết vụ buôn bán đầu tiên của chúng ta ra sao đây?".
"Đừng vội, theo kinh nghiệm của tớ, nhu cầu mua sắm của con người sẽ lên cao nhất vào thời gian trưa." Lưu Huệ vươn vai, buông thõng hai tay.
"Kinh nghiệm của cậu từ đâu mà có thế?" An Ninh tò mò, nghe giọng điệu của Lưu Huệ, thì có vẻ như cô ấy là chuyên gia về lĩnh vực này.
Lưu Huệ cười vẻ vô tội. "Đương nhiên là kinh nghiệm viết tiếu thuyết của mình rồi."
An Ninh đứng trợn tròn mắt.
Lưu Huệ bắt đầu khoác lác: "Cậu đã biết các thiên kim tiểu thư trong tiểu thuyết rồi đấy, có cô nào không ngủ đến trưa mới dậy, ăn trưa xong là họ bắt đầu đi dạo phố, mua sắm, tiêu tiền như đốt".
Đúng là ngụy biện, An Ninh quả thực bị Lưu Huệ đánh bại về khoản này. Cô bắt chước Lưu Huệ, vừa vươn người vừa ngáp dài, nói: "Trưa nay cậu muốn ăn gì? Tớ đi mua".
"Bánh bao của Hy Thịnh Nguyên." Lưu Huệ nghĩ vài giây rồi nói.
"Mấy cái?" An Ninh xách ba lô lên, khi đi đến cửa cô quay lại hỏi.
"Sáu cái." Lần này thì Lưu Huệ chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, cô nói luôn. "Nhớ nói họ cho một bát nước chấm giấm nhé."
An Ninh nói trêu chọc: "Cho cậu no vỡ bụng".
Lưu Huệ lè lưỡi tinh nghịch.
Từ phố Nhất Tuyến đến Hy Thịnh Nguyên, gần thì cũng chẳng phải gần, mà xa thì cũng chẳng phải xa.
Bởi vì nếu đi xe buýt, cả đi lẫn về đều phải đi bộ một đoạn, và thực chất thì chỉ cần đi qua một bến là đến, nên An Ninh quyết định đi bộ đến Hy Thịnh Nguyên.
An Ninh đi qua tiệm ăn Mama, hương vị các món xào ở đó xộc thẳng vào mũi cô. Buổi trưa là giờ cao điểm của các quán ăn, các đôi tình nhân ngồi chật trong quán.
Lưu Huệ thích ăn món váng đậu ở đây, An Ninh định mua một suất về, nhưng cô nhìn quanh một lượt, thấy bên trong không còn ghế trông nào, nhân viên phục vụ thì luôn tay luôn chân, nên cô rút lại ý định vừa rồi.
Nhưng đúng lúc lơ đễnh nhìn, An Ninh nhìn thấy Diêu Tử An.
An Ninh không thấy lạ khi nhìn thấy Diêu Tử An, nhưng điều lạ là, lúc hơn tám giờ, tức bốn tiếng đồng hồ trước, anh ta nói phải đến công ty làm thêm. Từ công ty anh ta đến chỗ này ít nhất phải mất một tiếng rưỡi đi taxi, dù thế nào thì anh ta cũng không thể xuất hiện ở đây lúc này. Hơn nữa, ngồi đối diện với anh ta là một phụ nữ ăn mặc và trang điểm rất đẹp.
An Ninh đoán cô ta chính là người đã gọi điện cho Diêu Tử An vừa nãy.
Hai người ngồi trong quán ăn, đương nhiên không để ý đến An Ninh, người này đút thức ăn cho người kia. Đối với những người xung quanh, họ là cặp tình nhân yêu nhau say đắm, nhưng đối với An Ninh, cô thấy ghê tởm như vừa nuốt phải một con ruồi còn sống vậy.
Mặt trời ban trưa chiếu những tia nắng gay gắt, còn trái tim An Ninh lại lạnh buốt. Cô rất muốn xông vào đó để chất vấn Diêu Tử An, hỏi anh ta xem lúc này, anh ta có còn nghĩ tới Lưu Huệ không, có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy không? Anh ta bắt cá hai tay như thế này, liệu có cảm thấy có lỗi với Lưu Huệ không?
Nhưng cuối cùng, cô chỉ biết buông thõng hai tay bất lực.
An Ninh vui vẻ xách hai hộp bánh bao về tiệm Nghiêng Thành, vừa bước vào cửa cô đã bị Lưu Huệ kéo sang một chỗ. Lưu Huệ dẩu miệng về phía trong cửa tiệm, mặt mày hớn hở nói: "Vụ làm ăn đầu tiên của cậu xem ra có hy vọng rồi".
"Ồ?" An Ninh nhướng mày nhìn theo hướng nhìn của Lưu Huệ, một người phụ nữ cao lớn đang cầm một chiếc váy cưới ướm nhìn trước gương. An Ninh nhét hộp bánh bao vào tay Lưu Huệ. "Cậu ăn trước đi, tớ đi chào hỏi người ta."
Cô đi tới chào khách, miệng mỉm cười: "Nếu chị thích, thì chị mặc thử lên xem thế nào. Hôm nay là ngày chúng tôi khai trương, có thể giảm giá ưu đãi cho chị".
Người phụ nữ đó quay người lại, An Ninh bất ngờ, cô ấy quả rất đẹp.
Không dùng phấn son, làn da của cô ấy trắng hồng, mịn màng, mái tóc đen tuyền xõa xuống иgự¢, khiên khuôn mặt càng trở nên xinh đẹp, đôi mắt to như biết nói, sáng rạng ngời như nắng mùa thu, cô ấy cao chừng lm70, chiếc quần côn màu đen tuyền kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng trông gọn gàng mà vẫn thời trang.
Cô ấy cười tươi: "Cô là bà chủ ở đây à?". Giọng nói cũng rất trong trẻo, dễ nghe, làm ai cũng phải đố kỵ.
An Ninh cười: "Đúng vậy".
"Váy cưới ở đây rất đẹp, tôi nhìn hoa cả mắt, cô giúp tôi chọn một chiếc được không?"
"Đương nhiên là được." An Ninh vui vẻ đồng ý, tay cô lấy lần trên đám mắc áo, chợt dừng lại, nhanh chóng chọn một chiếc. "Chiếc này thế nào?"
Chiếc váy có dây đeo vắt chéo hình chữ V, cổ rộng, bó eo, kiểu dáng nhìn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng càng là những chiếc váy cưới ít đồ trang sức, thì lại càng kén chọn vóc dáng của người mặc. Thấy cô gái cười tít mắt, An Ninh biết cô ấy thích chiếc váy đó. "Chỗ kia có phòng thay đồ, để tôi giúp chị mặc nhé”
Sự thực đã chứng minh, quả nhiên chiếc váy cưới này rất hợp với cô ấy. Nhưng cô ấy hơi gầy, nên kêu chiêc váy hơi rộng một chút.
An Ninh khẽ nheo mày. "Đây là váy mẫu, nếu chị thích, thì phía xưởng may có thể may theo số đo của chị, khoảng mười ngày là có. Chị thấy thế nào?"
Cô gái khẽ cười: "Lát nữa tôi sẽ trả lời". Cô lấy chiếc di động từ trong túi xách tay, rồi tự chụp một tấm ảnh, sau đó gửi đi, vừa gửi vừa mím môi.
Lưu Huệ đã ăn no nê, cô lau sạch miệng. "Là gửi cho bạn trai chị xem đúng không?"
An Ninh giờ mới hiểu ra.
Cô gái cười. "Là gửi cho sếp của anh ấy, phải được ông đồng ý trước mới được mua."
Câu nói đó khiến cả ba người đều cười, không khí trong tiệm trở nên sôi nổi hơn. Thực ra tuổi tác ba người ngang nhau, vốn có không hết chuyện để nói, vì thế lúc này, họ nói chuyện tự nhiên hơn.
Lưu Huệ thẳng thắn nói: "Này, người ta đi mua áo cưới đều có bạn trai đi cùng, sao chị đi có một mình vậy?".
Ánh mắt cô gái thoáng buồn, nhưng nét buồn đó trôi qua rất nhanh. "Anh ấy bận mà."
"Giống hệt bạn trai tôi." Lưu Huệ tiếp lời.
An Ninh liên tưởng tới cảnh tượng ban nãy mà cô nhìn thấy tại quán đồ xào Mama, mặt cô thoáng biến sắc.
Lúc này, cô gái nhận được tin nhắn trả lời, giơ hai ngón tay hình chữ V vẻ vui mừng. "Lãnh đạo duyệt rồi."
An Ninh và Lưu Huệ vỗ tay chúc mừng, rốt cuộc họ đã đàm phán thành công mối làm ăn này.
"Để tôi đo cho chị." Lưu Huệ vội vàng tìm thước dây.
"Ở trong ngăn kéo thứ ba bên trái cậu ấy", An Ninh nhắc Lưu Huệ.
"84, 60, 90. Woa, đúng là ba vòng chuẩn của người mẫu này." Lưu Huệ kêu lên ngạc nhiên, rồi bất giác cô ưỡn иgự¢, thở dài ngao ngán.
An Ninh đưa ra cho cô gái một cái giá rất hữu nghị khiến cô gái kêu lên sung sướng. Cô gái trả tiền đặt cọc, khi điền vào giấy hẹn lấy váy cưới, cô gái viết tên mình: Mạc Nhan.
"Mười ngày sau qua lấy nhé." An Ninh mỉm cười, mặc dù tiền kiếm được không nhiều, nhưng cô ấy là người mở hàng, cũng nên để cô ấy được vui một chút.
Vừa tiễn Mạc Nhan đi khỏi, lại có khách đến xem hàng, tuy rằng người đếm xem nhiều, người mua ít, nhưng với tài ăn nói của Lưu Huệ với thái độ thân thiện của An Ninh họ bán được hai bộ nữa. Một người có tính nóng vội, nhất quyết đòi mua luôn bộ váy mẫu. An Ninh phải liên hệ ngay với xưởng may để đặt bộ váy mẫu khác, tình hình xem ra khá khả quan.
Lưu Huệ bấm đầu ngón tay. "Tiểu An Tử này, tớ tính qua rồi, nếu một ngày bán được một bộ áo cưới, thì cậu có thể hoàn xong tiền vốn, nếu bán được hai bộ thì có thể thanh toán thêm được tiền thuê cửa tiệm và tiền điện nước, bán được ba bộ thì cậu đã thắng lợi rồi, nếu bán được bốn bộ... thì tớ sẽ phải góp vốn với cậu mất." Lưu Huệ hô lớn.
An Ninh liếc nhìn Lưu Huệ. "Không vấn đề gì. Cậu cứ đưa trước cho tớ bốn, năm vạn tệ đây để tớ nhập hàng."
Lưu Huệ hơi nghiêng đầu. "Bánh bao ngon thật, nhưng mà cậu quên lấy nước giấm rồi." Đánh trống lảng vốn là sở trường của Lưu Huệ.
Vừa nãy An Ninh bị phân tâm, sao nhớ được chuyện lấy nước giấm. Cô vẫn đang do dự, không biết có nên nói cho Lưu Huệ biết những gì cô nhìn thấy lúc nãy không. Đã mấy lần cô định nói, nhưng giọng cô như tắc nghẽn lại nơi cổ họng, không sao nói ra được. Cô thực sự không nhẫn tâm nhìn thấy Lưu Huệ bị lừa gạt.
Lưu Huệ tiếp tục: "Tiểu An Tử, đợi đến khi tớ với Diêu Tử An kết hôn, bọn tớ sẽ đến đây để mua váy cưới và lễ phục, đi kiếm tiền cho người khác không bằng giúp cậu kiếm tiền, dù sao thì cũng là lọt sàng xuống nia mà."
An Ninh chau mày, lúc này Lưu Huệ hoàn toàn đắm chìm trong những hoang tưởng. An Ninh không dám tưởng tượng, nếu chân tướng sự việc thực sự bị tiết lộ, thì Lưu Huệ sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng cô ấy có quyền được biết tất cả.
An Ninh liếm liếm môi, khó khăn lắm mới cất lên lời: "Lưu Huệ, tớ có việc này muốn nói cho cậu biết".
"Đợi đã..." Lưu Huệ nhìn di động, cười thật tươi, ánh mắt rạng ngời. "Diêu Tử An đến đón tớ rồi, tớ đi trước đây, để nói sau nhé." Nói xong, cô cầm lấy túi xách, rồi vừa ngân nga bài hát mà cô yêu thích vừa nhảy chân sáo ra ngoài.
"Này..." Điều mà An Ninh muốn nói rốt cuộc vẫn chưa nói được.
Trời sẩm tối, An Ninh mới nhận được điện thoại của Thẩm Mặc.
"Hôm nay em có bận lắm không? Tình hình làm ăn tốt chứ?" Thẩm Mặc hỏi thăm với giọng xin lỗi. Trong ngày đầu tiên An Ninh mở tiệm, mà anh lại không thể giúp được gì, nên cảm thấy rất có lỗi.
Giọng An Ninh điềm tĩnh, pha chút hưng phấn: "Anh đoán xem em đã bán được mấy bộ váy cưới?".
Nghe giọng điệu của An Ninh, Thẩm Mặc không khó để đoán được rằng cô ấy đang rất vui, anh suy nghĩ giây lát, rồi hỏi một cách thăm dò: "Năm bộ à?".
"Anh đoán như thần ấy." An Ninh cười nắc nẻ.
"Phải nói là em giỏi mới đúng." Thẩm Mặc khẽ cười.
"Đáng tiếc là anh không nhìn thấy thôi." Tuy An Ninh không nói gì về chuyện Thẩm Mặc không đến, nhưng cô cũng cảm thấy tiếc nuối. Lúc này, cô rất mong có ai đó ở bên cô, cùng cô chia sẻ niềm vui lúc thành công, hay san sẻ những buồn tủi khi thất bại.
"Ai nói là anh không nhìn thấy? Em quay đầu lại xem."
Giọng nói và tiếng cười quen thuộc đã ở ngay phía sau An Ninh tự lúc nào.
An Ninh há hổc miệng. "Anh... sao anh lại đến đây?"
"Không hoan nghênh anh à?" Thẩm Mặc làm bộ bị đả kích, buồn bã cúi đầu.
An Ninh chẳng thèm đế ý đến bộ dạng đó của anh, cô đưa mắt nhìn Thẩm Mặc một lượt. "Anh cầm cái gì vậy?"
"Không liên quan tới em." Thẩm Mặc giấu vật đó sau lưng, mỉm cười. "Cái này là anh mua cho anh."
"Mau đưa cho em." An Ninh thò tay ra định giằng lấy, Thẩm Mặc nghiêng người sang trái rồi lại sang phải, không để An Ninh giằng được.
Cuối cùng, An Ninh, đành bỏ cuộc. Cô dẩu môi giận dỗi.
Lúc này Thẩm Mặc mới mỉm cười đưa cho cô. "Được rồi, trêu em thôi. Cơm sườn lợn sốt cà ri đây, em cầm lấy đi."
Ngửi thấy mùi thơm của sườn lợn, bụng An Ninh bỗng sôi ùng ục. Cô đỏ mặt, mở hộp cơm ra, rồi xúc một thìa lớn cho vào miệng, nở nụ cười mãn nguyện.
"Em không ăn trưa à? Bận đến thế sao?" Thẩm Mặc chú ý đến chỗ bánh bao đã nguội cứng trong chiếc hộp giấy để trên chiếc bàn thấp nơi góc tường.
Vì việc của Lưu Huệ, nên lúc đó An Ninh chẳng còn bụng dạ để ăn, sau đó khách khứa đến thử và mua váy cưới, khiến cô quên cả việc ăn trưa, rồi khi đã quá bữa, cơn đói cũng qua, cô quyết định không ăn bánh bao nữa. Bây giờ đã có cơm cà ri thơm ngon nóng hổi, đương nhiên cô không cần ᴆụng tới những chiếc bánh bao đó nữa.
Thấy Thẩm Mặc giúp mình thu dọn những mảnh giấy vụn trên nền nhà sau quầy hàng, An Ninh vừa ăn vừa nói: "Sao anh không ăn?".
Thẩm Mặc quét rác vào một góc, cười dịu dàng. "Anh ăn ở nhà ăn của bệnh viện rồi. Em cứ từ từ mà ăn kẻo nghẹn."
An Ninh quá đói, sau khi ăn lấy ăn để quá nửa suất cơm cà ri, cô mới ăn từ từ. Thấy Thẩm Mặc nói với giọng nửa như thật lòng nửa như trêu chọc, cô hơi xấu hổ, dứ dứ nắm đấm về phía anh.
Thẩm Mặc cười tươi hơn. Bất chợt anh đưa tay quẹt qua nơi khóe miệng An Ninh: "Dây ra mép rồi này." Đúng là có một hạt cơm màu vàng vàng đang dính trên đầu ngón tay anh, mặt An Ninh càng đỏ hơn.
Thẩm Mặc dịu dàng đưa tay vòng qua eo An Ninh, im lặng nhìn cô, không nói gì. An Ninh khẽ vùng vẫy. "Ở đây người qua người lại..." Vừa nói đến đến đó, thì có khách vào tiệm, cô hoảng đến mức đẩy ngay Thẩm Mặc ra, mặt đỏ bừng. Còn Thẩm Mặc vẫn giữ nguyên sắc mắt như chẳng có gì xảy ra, khiên An Ninh tức đến mức mắt lườm anh mấy cái.
Chín giờ tối, sau khi đóng cửa tiệm, Thẩm Mặc hỏi: "Em có muốn đi loanh quanh một chút không?".
An Ninh gật đầu. "Đi gần đây thôi. Tối qua em ngủ không ngon giấc, em muốn về sớm nghỉ ngơi."
Hai người đi hết phố Nhất Tuyến rồi quay lại. Trên đường đi An Ninh nói rất ít, một mình Thẩm Mặc nói về những chuyện thú vị xảy ra trong bệnh viện, mục đích là để cho An Ninh cười, nhưng An Ninh lại đang có nhiều tâm sự.
"Em sao thế?" Thẩm Mặc nắm tay An Ninh, nâng bàn tay cô lên, rồi khẽ hôn lên đó.
An Ninh định thần lại, cô ngẩng đầu nói với Thẩm Mặc một cách rất nghiêm túc: "Thẩm Mặc, em đang gặp phải một vấn đề nan giải".
Thẩm Mặc bỗng trở nên căng thẳng. Anh nắm tay An Ninh chặt hơn. "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Lưu Huệ, cô bạn tốt nhất của em, bạn trai của cô ấy có người con gái khác, và tình cờ bị em nhìn thấy. Nhưng em không biết có nên nói cho cô ấy biết không." An Ninh kể lại tóm tắt sự việc, lòng cô khẽ nhói đau. Cô luôn cho rằng Lưu Huệ và Diêu Tử An là cặp tình nhân xứng đôi nhất, hạnh phúc nhất thế giới, cô không ngờ tình cảm giữa họ thắm thiết là vậy mà lại đi đến kết cục như ngày hôm nay.
Thẩm Mặc đưa tay nhẹ nhàng miết hai đầu lông mày đang chau lại của An Ninh, rồi kéo cô vào lòng mình.
"An Ninh, em phải biết chúng ta không có quyền thay cô ấy quyết định chuyện này."
An Ninh áp đầu vào иgự¢ Thẩm Mặc, tay nghịch nghịch cúc áo sơ mi của anh. "Nói vậy thì hình như em đã quá hoài nghi rồi."
Thẩm Mặc cười, anh nắm lấy bàn tay cô. "Em nên tin vào khả năng phán đoán của cô ấy. Tốt hay xấu, quyết định như thế nào, sớm muộn cô ấy cũng sẽ phải đối mặt với điều đó."
"Em biết nên làm thế nào rồi. Cảm ơn anh." An Ninh dựa người vào Thẩm Mặc, hôn nhẹ lên má phải anh. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.
"Chỉ như thế thôi à?" Dường như Thẩm Mặc vẫn chưa thấy thế là đủ. An Ninh cười, rồi cô chạy nhanh vào trong cửa tiệm, nhẹ nhàng nói: "Chúc ngủ ngon!".
Thẩm Mặc cũng đáp lại bằng một nụ cười. Anh ôm lấy má, hình như nơi đó vẫn còn vương lại hơi thở ấm áp của An Ninh.
Trong lúc An Ninh và Thẩm Mặc tình tứ bên nhau, ở Kim Bích Huy Hoàng, Tô Khoáng đang đối diện với bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời anh.
Anh bị Thời Vĩ gọi vào phòng làm việc riêng của hắn, là căn phòng lần trước anh nói chuyện với hắn.
Anh vừa bước vào, Thời Vĩ nói luôn: "Đại ca muốn gặp cậu, vận may của cậu đến rồi đấy".
Trước đó, Tô Khoáng cứ suy đoán mãi về mục đích Thời Vĩ tìm anh. Có thể là vì việc lần trước của An Ninh, nên bây giờ hắn muốn trừng phạt anh, có thể là hắn đã nghi ngờ về thân phận thật của anh. Anh hoàn toàn không ngờ rằng đại ca lại muốn gặp anh.
Sau khi điều tra kỹ càng, Tô Khoáng biết được, thực ra Thời Vĩ không phải là chủ nhân thực sự của Kim Bích Huy Hoàng, phía sau Thời Vĩ còn có một nhân vật bí mật khác. Tô Khoáng cũng luôn coi việc vạch trần hành vi của ông chủ thực sự là mục tiêu hàng đầu, nhưng anh không ngờ rằng ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Tô Khoáng cố tỏ ra hoảng sợ, Thòi Vĩ lường trước được rằng Tô Khoáng sẽ hoảng sợ, nên hắn cười. "Đi theo tôi."
Điều làm Tô Khoáng ngạc nhiên là Thời Vĩ không dẫn anh đi ra khỏi cửa, mà ngược lại, hắn lại dẫn anh đi vào bên trong. Tay hắn làm vài hành động gì đó ở chỗ công tắc đèn tường, chiếc tủ liền tường vốn được dùng đế cất công văn, tài liệu kêu lên ầm ầm rồi tách sang hai bên, để lộ ra cánh cửa bí mật đủ để người đi qua.
Thời Vĩ gõ vào cánh cửa theo tiết tấu ba tiếng dài hai tiếng ngắn, cánh cửa mở ra. Hắn quay lại nói với Tô Khoáng: "Một mình cậu vào đi, tự mình lo liệu nhé".
Tô Khoáng hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm bước vào trong căn mật thất. Cánh cửa phía sau anh lặng lẽ khép lại.
Tô Khoáng tưởng rằng nơi này cũng tôi om không ánh mặt trời như những căn phòng ngầm kia, nhưng sau khi vào bên trong anh mới biết mình đã nhầm. Ánh sáng trong phòng chói mắt khiến anh phải nhắm mắt lại, nhưng anh vẫn rất cảnh giác, khi đã quen với ánh sáng trong phòng anh mới đira mắt nhìn về phía trước. Một người cao to mặc quần áo màu xám đậm, tay cầm ly rượu, đang mỉm cười với anh, giọng nói vui vẻ mà trầm thấp.
"Rượu vang từ năm 1982, cậu có thích nếm thử một chút không?"
Khi đã nhìn rõ mặt người đó, sự ngạc nhiên của Tô Khoáng hiện rõ trên nét mặt, bất giác anh khẽ nói: "Là anh...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc