Hai đội luôn xuất hiện cùng nhau, cô nhìn Anna và Anne mỉm cười, gật nhẹ đầu.
Hai cô gái ánh mắt sáng lên, Hàm Ý Vị Băng không hiểu vì sao đôi má của cả hai lại đột nhiên ửng hồng như vậy, họ nhìn cô gật mạnh đầu, như rất kích động.
Đang tò mò, Bạc Thần Kiêu liền nhích thân, ngăn trở tầm mắt của cô, bàn tay trên eo bỗng hơi dùng sức.
"Báo cáo, Renz đã có mặt!"
Theo tiếng mà trông nhìn, Hàm Ý Vị Băng vừa nghe tên là biết được người chặt tay của gã Mavis là ai.
Tốc độ hành sự của hai trăm mười tám sát thủ Renz, thật sự rất nổi tiếng.
"Báo cáo,! "
Những đội còn lại lần lượt cũng xuất hiện, nhiều đến mức cô gật đầu đến nỗi có chút mỏi cổ.
Nhưng không hiểu sao đội trưởng đội nào cũng trông về phía cô như đang đợi được gật đầu chào hỏi, Hàm Ý Vị Băng đành phải đối xử công bằng với tất cả.
Cũng không biết cô có gì mà họ lại để ý như vậy.
Đến mức việc chồng cô, nhìn người lãnh đạo trực tiếp của họ cũng không nhìn, chỉ hơi nghiêng đầu trông mãi về phía cô.
Sau khi Hàm Ý Vị Băng chào hỏi xong, mới nhìn về phía Bạc Thần Kiêu.
Bàn tay trên eo cô, Ϧóþ sắp nát rồi trời ơi.
Mặt in lên иgự¢ hắn, Hàm Ý Vị Băng suy nghĩ, thực lực áp đảo như vậy, vì sao Bạc Thần Kiêu ban nãy lại tự mình hại mình như thế?
Không một tiếng động phá hủy nóc nhà xưởng, chỉ cần súng của Song Thương Tiêu Đội lên nòng, hắn không nên thảm thương như vậy.
"Báo cáo, đội Tầm Lôi có mặt!"
Giọng nam báo cáo mệt mỏi như muốn hụt hơi, nhưng vẫn hoàn chỉnh mà nói cho xong một câu.
Hàm Ý Vị Băng nhìn đội trưởng đội Tầm Lôi, trên mặt cậu ta lấm lem vết đen, ngã ngồi trên mặt đất thở dốc, không có tí gì gọi là sự nghiêm chỉnh của quân nhân.
Tầm Lôi, đơn vị đội đặc biệt của quân đội Prender, sinh ra là để làm công việc gỡ bom.
Cô đột nhiên hiểu được, lý do vì sao Bạc Thần Kiêu lại tự bắn mình như vậy.
Mavis thích ђàภђ ђạ hắn, cho nên Bạc Thần Kiêu thuận theo ý đó, để câu thời gian cho cả đội Tầm Lôi gỡ bom.
Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, eo liền bị xoa nhẹ, Ⱡồ₦g иgự¢ mà cô đang tựa đầu lên hơi rung.
"Mavis từng là thiên tài chế bom của Prender, tôi cứu em ra là dễ, nhưng làm sao để bom hắn không nổ, và làm cách nào để quân ta học cách làm bom này, mới là thứ tôi suy nghĩ.
"
Một bàn tay vuốt lưng cô, có chút ân cần.
"Hắn trốn rất kỹ, nếu không phải vì bắt được em, hắn sẽ không ra ngoài ánh sáng nhanh như vậy.
"
"Trước sau tôi đều sẽ giải quyết việc này, nhưng không ngờ em lại tặng tôi một sự bất ngờ như vậy, còn dám trốn Cận Vệ rồi đi ra ngoài một mình?"
Bạc Thần Kiêu từ tốn nói, từng câu từng chữ của hắn như có ma lực, tuy có hàm chứa ý trêu chọc, nhưng lại từ từ vuốt phẳng nỗi bất an và áy náy của Hàm Ý Vị Băng.
Trong lúc cảm thấy bản thân được an ủi, cô theo bản năng nhớ lại cuộc gọi của Hàm Ý Vị Hoa, im lặng, chỉ tham lam mà ôm hắn chặt hơn.
Hắn tốt với cô như vậy, nhất định sẽ tốt với chị cô hơn rất nhiều.
Về mọi thứ.
"Về nhà.
"
Bạc Thần Kiêu như là không để ý việc cô có trả lời hay không, thái độ dễ chịu cực kỳ, vuốt đầu cô, nói như vậy.
Hàm Ý Vị Băng không đáp.
Không gian yên tĩnh một lát.
"Ha ha ha, Thần Kiêu, mày về nhà quá sớm rồi đấy.
"
Tiếng cười đắc ý quen thuộc của Mavis vang lên, khác với sự đắc thắng thuần túy ban nãy, lần này nó còn nhuộm lẫn trong đó thêm sự điên dại.
Vừa nghe liền biết gã ta định gây chuyện.
Hàm Ý Vị Băng xoay đầu nhìn gã, thật tò mò dưới bao nhiêu nòng súng như thế, gã ta có thể làm gì được.
Mavis bị mất một cánh tay, vốn đang nằm gục dưới đất, nay lại đang chống một tay còn lại, từ từ ngồi dậy.
Cô tuy không nhạy bén với đao kiếm trên chiến trường, nhưng cũng có thể cảm nhận được không khí đang ngưng trọng lại.
Hoặc là nói, sát khí đang tràn ngập nơi đây.
Tuy nhìn là biết Mavis đang định làm gì đó để giãy giụa vào phút cuối, nhưng không ai ra tay Gi*t gã.
Bởi vì, Bạc Thần Kiêu không ra lệnh.
"Chú Mavis, kỹ năng chế bom có tiến bộ.
"
Hắn không nhạt không mặn, thản nhiên lặp lại lời ban nãy của Mavis nói với hắn.
Cực kỳ mang thù.
"Ha ha ha! "
Mavis cong chiếc lưng ngắn ngủn của gã, cười to, khuôn mặt xấu xí nhăn nhó, trông ghê tởm cực kỳ.
Nhưng không ai đánh gãy điệu cười của gã.
Đường đường là Thống Lĩnh Lục Đội, vinh quang không kể xiết, lại đột nhiên như bị trúng tà, đi cấu kết với giặc.
Không những không hối cải, mà còn làm ra những hành động nặng tội hơn.
Định tội tù chung thân, làm sao không phải là một loại từ bi của họ Bạc Thần đối với sự cống hiến của gã?
Cớ gì!
Những quân nhân ở đây không thiếu người từng nhận ân dạy dỗ của Mavis, lúc này không nhịn được mà cảm thấy bi thương từ tận trong đáy lòng.
Đại Đế gọi gã một tiếng chú, tới bây giờ vẫn gọi, không phải chỉ để cho vui.