"Em hứa, em hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi chị như hắn."
"Herin...!Chị ơi...!Làm ơn...!Hức...!Làm ơn hãy nhìn về phía em đi mà."
Vừa dứt lời, Thẩm Ôn Hi liền cúi người, như là muốn hôn lên mu bàn tay của cô gái trước mắt.
Mà người nãy giờ không làm gì, chỉ yên lặng nghe cậu nói, nhận thấy hành động của Thẩm Ôn Hi, lập tức dùng lực hất tay cậu ra.
Bị hất ra, chàng trai trước mắt như là không tin được, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn lên.
Hàm Ý Vị Băng như là không có trái tim vậy, biểu tình không có chút gì gọi là động lòng với những lời thổ lộ vừa rồi, chỉ mỉm cười, dịu dàng nói với cậu rằng:
"Đứng lên đi."
Thẩm Ôn Hi như là hồi thần, nghe vậy, lập tắc đầu, môi mấp máy như muốn nói gì đó.
"Em cứ giữ tư thế này, khiến chị rất khó xử."
Đôi mắt màu xanh băng nghiêm khắc nhìn cậu, đôi môi đỏ hồng nói ra những lời vô tình nhất.
"Không thích là không thích, Thẩm Ôn Hi, người ta một khi không thích em, thì dù cho em hèn mọn, em đáng thương cỡ nào, đều sẽ không có kết cục tốt."
Cho nên, đừng như chị, đừng làm như vậy nữa.
Bởi vì đã nhận lấy kết cục rồi, cho nên chị mong rằng, em có thể yêu lấy một người khác vừa lúc cũng yêu em.
Thiếu niên trước mặt thở dốc, như là không tin nổi.
Đôi tròng tử màu bạch kim xinh đẹp co rút lại, sau đó ngập trong hơi nước.
"Em thích chị từ rất lâu rất lâu rất lâu rồi, thích từ lúc chị không biết em là ai."
Giọng cậu khàn khàn, vừa nói xong, liền nâng tay lau nước mắt.
"Chị ơi, em không cần gì hết, chị cho phép em ở bên chị có được không? Không cần danh phận cũng được."
Tay Thẩm Ôn Hi run rẩy, như muốn nắm tay của Hàm Ý Vị Băng thêm một lần nữa.
Nhưng cuối cùng, chỉ dám nhẹ kéo góc váy của cô.
Như là, không dám chạm vào, cũng...!Không dám khinh nhờn.
"Em không biết sao mình lại như thế này nữa...!Nhìn chị, em chỉ muốn lại gần, sau đó dùng mọi cách khiến chị mỉm cười..."
Thẩm Ôn Hi cúi đầu, như là không muốn Hàm Ý Vị Băng nhìn thấy khuôn mặt của mình bây giờ.
Giấu diếm, nhưng lại không giấu được những giọt nước mắt rơi liên tục xuống đất, thấm ướt, lan ra thành từng mảng.
"Em...!Em nhất định sẽ không làm phiền chị và chồng chị...!Chị đừng từ chối em nữa, có được không? Trước đó như thế nào...!Bây giờ liền như vậy..."
Ngón tay đang cầm chặt góc váy bỗng run lên, sau đó thả lỏng ra.
Thẩm Ôn Hi ngẩng đầu, trên mặt chỉ toàn là nước mắt, yên lặng vuốt phẳng phần vải bị nhăn nheo.
Sau đó ngoan ngoãn ngước mắt, trông chờ nhìn về phía Hàm Ý Vị Băng, nói:
"Chị cứ coi em là thú cưng là được, chừng nào buồn chán thì cứ tìm em, thời gian còn lại cứ ở bên chồng chị, được--" không chị?
Tiếng nói bỗng biến mất.
Gió đêm thổi một hơi nhẹ, khiến cả khu vườn như sống dậy, lá cây ma sát với nhau, phát ra từng tiếng xì xào.
Hàm Ý Vị Băng vò đầu tóc bạch kim mềm mại trước người, một lát liền thả tay ra, quan sát khuôn mặt đờ đẫn của Thẩm Ôn Hi.
Sau đó nhịn không được bật cười, thấp giọng hỏi cậu:
"Bây giờ, nếu ví dụ có một cô gái, cũng thích em như vậy, nói với em những điều tương tự em nói với chị, rằng em cứ ở bên chị đi, rảnh rỗi thì đến bên cô ấy.
Em có đồng ý không?"
Như là tò mò, cô còn nâng giọng ở cuối câu hỏi.
Thẩm Ôn Hi lấy lại tinh thần, theo bản năng giơ hai tay ôm đầu, như là đang hồi tưởng cảm giác được xoa đầu ban nãy.
Bỗng, hai má cậu đỏ lựng, "Đ- Đương nhiên là không rồi, em thích chị như vậy, sao có thể chấp nhận thêm ai khác."
Hàm Ý Vị Băng nghe xong, không đáp, chỉ nhướng mày, mỉm cười nhìn cậu.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Thẩm Ôn Hi như rằng nhận ra điều gì, mặt bớt hồng, hốc mắt càng đỏ hơn ban nãy.
"Chị...!Chị yêu hắn tới mức như vậy sao?"
"Đúng vậy." - Cô mỉm cười gật đầu.
Yêu đến mức như vậy, hèn mọn, bỏ cả tự tôn.
Cho dù bị tổn thương, nó cũng chưa từng một lần vơi bớt.
Chỉ là...!Đang dần ૮ɦếƭ đi mà thôi.
Hàm Ý Vị Băng hỏi như vậy, là vì biết được đó là cách tốt nhất để Thẩm Ôn Hi nhận rõ hiện thực.
Nếu cậu vì cô mà chung thủy, không chấp nhận thêm ai khác.
Thì đương nhiên cũng hiểu được, lý do cô từ chối cậu.
Như nhau mà thôi.
"Đứng dậy đi, dưới đất rất lạnh, người nhà em sẽ lo lắng."
Hàm Ý Vị Băng thu tay, đặt trên đùi, nhìn Thẩm Ôn Hi, nhẹ giọng khuyên bảo.
Chàng trai cúi đầu, im lặng một hồi, mới chịu đứng dậy.
Cô vươn tay, trả lại bịch khăn giấy cho cậu.
Ai mà ngờ được, cảnh vật vẫn còn đó, nhưng người cần lau nước mắt đã thay đổi rồi.
Thẩm Ôn Hi nhỏ giọng nói hai chữ "Cảm ơn".
Sau đó tiếp nhận bịch khăn giấy, xoay lưng, thô lỗ tự lau mặt mình.
"Nhẹ thôi, coi chừng hư mặt."
Hàm Ý Vị Băng lại nhịn không được mà khuyên nhủ, dặn dò nói.
"Em vào nhà vệ sinh sửa sang lại đi."
Bằng không, người ta lại thấy bộ dáng chật vật của em.
Bởi vì khóc nhiều, cô theo quán tính suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Thẩm Ôn Hi cũng sợ người khác chê cười như mình.
Người đối diện cất khăn giấy đã dùng vào túi quần, sau đó xoay người, mắt vẫn còn hơi hồng hồng.
"Hôm nay em tưởng chị sẽ đồng ý, cho nên đã đặt sẵn một nơi rất đặc biệt."
Thẩm Ôn Hi không còn chút dáng vẻ kiêu ngạo nào, mong chờ nhìn cô, run giọng hỏi:
"Chị không đồng ý, nhưng nơi đó em đã chuẩn bị từ rất lâu rồi...!Chị có thể đến đó một lần với em không?"