Từ đêm hôm đó, Hàm Ý Vị Băng sau khi trở về nhà, không có phản ứng gì đặc biệt.
Chỉ im lặng ăn rồi ngủ, nổi hứng thì đi shopping, còn không thì xuống đoàn phim thăm quan.
Có sự cho phép của Bạc Thần Kiêu, cô đi mà không nghĩ ngợi gì, chỉ là phải để cho Cận Vệ đội giả trang thành người thường, có chút phiền toái thôi.
Mà chồng cô, từ hôm ấy, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô.
Hàm Ý Vị Băng không biết bản thân đang nghĩ gì nữa, tuy tò mò về cuộc sống của hắn, lo lắng hắn đã lành thương chưa, ăn uống như thế nào.
Nhưng xuất phát từ tâm lý khó gọi tên nào đó, cô trước sau đều im hơi lặng tiếng, không chủ động đi tìm Bạc Thần Kiêu.
Nhớ đến lúc ấy cô vội vã chạy đến quân doanh, trông hắn, chăm sóc hắn, cũng không thể ở lại.
Nhưng Hàm Ý Vị Hoa nhàn nhã tới muộn, có khả năng cao sẽ được Bạc Thần Kiêu cho phép qua đêm.
Qua đêm...
Lòng иgự¢ có chút trệ sáp, nhưng có lẽ mấy năm gần đây đã quen rồi, cho nên phản ứng của Hàm Ý Vị Băng rất bình thường, không có ghen tị đến mức lại làm loạn làm ồn lên.
Như cô đã từng nói.
Hắn muốn gì, cô đều sẽ cho.
Còn cô, sao cũng được.
Thời gian thoắt trôi như bóng câu qua cửa sổ, trong lúc đó, Hề Vi Chi Thủy lại gọi đến.
Như là có việc gì đó đang quấn thân, giọng nàng rất vội vã, chỉ kịp xin lỗi Hàm Ý Vị Băng, sau đó nhắc nhở cô ăn uống đầy đủ, rồi hẹn hai tháng sau gặp lại.
Vừa dứt lời, cô chưa kịp nói gì, Hề Vi Chi Thủy liền cúp máy.
Không biết bạn mình đang bận rộn việc gì, Hàm Ý Vị Băng không can thiệp, chỉ là rất nhớ nhung, chỉ tiếc nuối rằng không kịp dặn dò Hề Vi Chi Thủy hãy bảo trọng.
Cô đơn như chiếc lưới tơ tằm mỏng dính, tránh thoát không được, gỡ cũng không xong.
Hàm Ý Vị Băng chỉ có thể đầu tư tinh lực vào bộ phim đang làm của mình.
Ba tuần sau, đoàn phim đóng máy.
Bởi vì công nghệ bây giờ đã đạt đến mức độ kết nhập thế giới giả tưởng vào phim ảnh, cho nên việc quay đóng phim rất nhanh chóng.
Vừa kết thúc, thân là tác giả nguyên tác, Hàm Ý Vị Băng được mời đi dự tiệc đóng máy như một lẽ hiển nhiên.
Suốt ba tuần này, Bạc Thần Kiêu như bốc hơi khỏi cuộc sống của cô, như thể sự dịu dàng khi bảo rằng anh không khinh thường của đêm đó chỉ là do cô tự tưởng ra vậy.
Nếu không phải sắc mặt của đội Cận Vệ hết sức bình thường, cùng với việc Hàm Ý Vị Băng lâu lâu nhàm chán dùng điện thoại lên mạng, lại vô tình thấy được báo chí đưa tin hình ảnh Bạc Thần Kiêu và Hàm Ý Vị Hoa ra vào có đôi, cô là thật sự cho rằng hắn lại xảy ra việc gì.
Hình như, ai cũng có cuộc sống riêng của họ, chỉ có cô là không thể tự yên bình sống cuộc sống của mình.
Đêm về, cô ngoài ý muốn mà bắt đầu mơ về những khoảnh khắc của cô và hắn thời niên thiếu, tươi đẹp và sống động.
Dù cho đã hồi ức vô số lần, nhưng khi nhìn lại thêm một lần nữa, cô vẫn không nhịn được mà rung lòng.
Hạnh phúc như vậy, lúc tỉnh giấc lại nhận thấy mọi thứ đã không còn như xưa, bất lực đến tuyệt vọng.
Hàm Ý Vị Băng cảm thấy bản thân như người duy nhất cam nguyện bị sa mạc ký ức cuốn lấy chân, không muốn giãy giụa.
Mà nguồn nước của cô, lại đã rời khỏi nơi này từ rất lâu rồi, để cô ở lại sau lưng một mình, chỉ dành riêng cho một người con gái khác.
Muốn kể cho người khác biết cô đã mệt mỏi và buồn bã như thế nào, nhưng lại nhận ra, ai cũng có nỗi buồn riêng của họ cần phải giải quyết.
Hàm Ý Vị Băng cảm thấy, nếu như Bạc Thần Kiêu thời niên thiếu chịu quay về, trong giấc mơ thôi cũng được.
Cô nhất định sẽ nhào lên ôm hắn, sau đó khóc thật to thật to.
Thần Kiêu, em rất sợ hãi, mong anh hay biết.
Hai mươi năm dài dẵng, không ai dạy cho Hàm Ý Vị Băng biết được rằng nhân sinh phải có mục tiêu riêng, không được phụ thuộc như vậy vào người khác.
Mẹ cô lúc còn sống, lúc nào cũng mỉm cười bao dung cô.
Mà Bạc Thần Kiêu, từ lúc cô nghe hiểu được lời của hắn, liền dạy cô một điều rằng:
Băng Băng, cứ dựa vào anh.
Như một cây tầm gửi, sống dựa dẫm vào người khác.
Khi không còn ai để cô ký sinh vào, thứ Hàm Ý Vị Băng có thể làm, là khóc lóc sợ hãi, sau đó đợi những người cô tin tưởng quay lại bảo bọc mình.
Yếu đuối, phụ thuộc, trẻ con, ích kỷ.
Nhưng sự thay đổi của Bạc Thần Kiêu, của người từng bảo cô cứ dựa vào hắn, như một cây đao nghiêm khắc, không đợi cô nhận rõ hiện thực, liền đã hạ xuống, lưu loát cắt đứt tất cả mọi thứ giữa hai bọn họ.
Bốn năm, vết thương đầy mình, cô vẫn mong chờ hắn có thể hồi tâm chuyển ý.
Nhưng từ lần này đến lần khác, Hàm Ý Vị Băng dần nhận thấy được, bản thân cô hình như không còn gì lành lặn để tiếp tục cho người cô yêu tổn thương nữa rồi.
Từ dũng cảm không sợ, ૮ɦếƭ sống cũng phải gả cho hắn, dù cho có nhục nhã mà dùng thủ đoạn đê tiện.
Cho đến lúc bây giờ, thấy Hàm Ý Vị Hoa đến thăm hắn, thứ cô có thể làm được là cúi đầu, giả vờ không biết.
Rách nát cả người như vậy, cho nên đến lúc nhận được cuộc điện thoại của Hàm Ý Vị Hoa vào bữa tiệc đóng phim, Hàm Ý Vị Băng vẫn có thể bình tĩnh mà tìm một góc không người mà ngồi xuống.
Sau đó, yên lặng lau nước mắt, lần đầu tiên tự dùng đôi tay nhỏ yếu của mình, từng chút từng chút một, xé gỡ Bạc Thần Kiêu tách khỏi trái tim của mình..