Một đêm ngon giấc, sáng sớm lúc tự động tỉnh giấc, Hàm Ý Vị Băng nằm một hồi, sau đó cảm thấy có gì đó kỳ quái, theo bản năng giơ tay tự vuốt mi mắt của mình.
Nghĩ một hồi, cô quyết định cho rằng cảm giác nóng rực hôm qua chỉ là do mình tự tưởng tượng ra mà thôi.
Định xuống giường, chân vừa xỏ vào dép bông đi trong nhà, đuôi mắt liền thấy được chiếc điện thoại đang rung lắc dữ dội ở trên nệm giường.
Trước khi ngủ Hàm Ý Vị Băng có thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng, lúc này có người gọi tới cho nên chỉ rung thân máy để chủ nhân của nó nhận ra.
Chiếc điện thoại này không phải là cùng một chiếc mà cô dùng từ Alen về Prender, vào đêm tân hôn, Bạc Thần Kiêu sau khi tiếp khách, đêm về liền đưa nó cho cô.
Hắn nói, "Xài cái này, cái của cô không đủ cấp bậc với chức vị mà cô đang ngồi, mất mặt của tôi."
Hắn nói khó nghe cực kỳ, nhưng Hàm Ý Vị Băng vẫn nhận lấy.
Chiếc điện thoại này như được thiết kế dựa trên thẩm mỹ cá nhân của cô vậy, màu hồng nhạt, viền kim bạc quấn quanh thân máy, sang trọng nhưng vẫn có nét đáng yêu.
Không có nhãn hiệu ở sau, hình dạng và kích cỡ y như đúc điện thoại của chồng cô, nhưng đường viền mềm mại hơn rất nhiều, không hề sắc bén và chỉ có một màu đen như của hắn.
Như là điện thoại đôi vậy.
Lúc đó cô hỏi Bạc Thần Kiêu, có phải nó là một đôi với chiếc của anh không?
Hắn cười lạnh, đáp trả đầy châm chọc, bảo cô là ban ngày ban mặt, đừng có nằm mơ.
Nằm mơ hay không Hàm Ý Vị Băng không biết, nhưng nhờ việc Bạc Thần Kiêu chính tay đưa nó cho cô, tật xấu một khi bực bội liền đập điện thoại của cô dần bớt đi hẳn.
Trân trọng còn không hết, sao mà nỡ được.
Cầm lấy điện thoại, thấy được tên người gọi hiện trên màn hình, Hàm Ý Vị Băng bắt máy.
"Herin, bộ vừa rồi tôi đã nói xong hợp đồng với bên đài sản xuất rồi, bản hợp đồng tôi đã gửi qua email, cô kiểm tra xem có gì sai sót không rồi hẵn ký."
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ vội vã, cô biết đó là biên tập viên của mình, Tần Tư Vy.
Herin là tên mà cô dùng khi đang ở Alen, đồng thời cũng là 乃út danh của cô khi bắt đầu viết tiểu thuyết mạng.
Herin trong...!Băng Herin, loại nguyên liệu vô giá mà xưa kia Bạc Thần Kiêu đã dùng để đúc thành một đôi bông tai cho cô, độc nhất vô nhị.
"Vâng, tôi biết rồi." - Hàm Ý Vị Băng nhấp môi nói.
Việc cô là một tiểu thuyết mạng chỉ có chính cô và Hề Vi Chi Thủy biết, ngoài ra không còn ai khác nhận ra tác giả Herin mới nổi trong hai năm gần đây lại là Đệ Nhất phu nhân của Bạc Thống Quân cả.
Cô cũng giấu rất kỹ, sợ một khi có người khác biết được, đầu đề báo chí của một tháng đó nhất định sẽ chỉ thuộc về cô.
Có rất nhiều người không thích Hàm Ý Vị Băng, chỉ bởi vì cô là vợ của Bạc Thần Kiêu.
Những tác phẩm đang được người đọc ưa chuộng và cảm nhận một cách vui vẻ, nhất định sẽ bị lôi ra ngoài săm soi và bắt bẻ, sẽ bị họ biến dạng thành một loại νũ кнí để công kích tư tưởng và nhân phẩm của cô dù cho chúng vốn rất bình thường.
Hàm Ý Vị Băng thích viết những câu chuyện yêu đương ngọt ngào và có kết đẹp, rất có thể sẽ bị nói là "làm Bạc phu nhân nhưng lại ngây thơ thích ảo tưởng".
Lời văn của cô được Tần Tư Vi khen là dễ hiểu dễ cảm nhận, cũng có nguy cơ cao bị nói thành "văn phong không có chiều sâu, nông cạn tục tĩu".
Đó là những điều cô tự tưởng tượng ra, làm lý do cho việc cô không công khai viết truyện.
Nhưng tự bản thân Hàm Ý Vị Băng biết được, chẳng qua là cô không tự tin vào năng lực của bản thân, tự ti nghề nghiệp của bản thân không xứng với chức vị vợ của Bạc Thần Kiêu mà thôi.
"Ừm...!Herin à, hôm nay cô có rảnh không?"
Tần Tư Vy hỏi đầy ái ngại.
"Sao vậy? Có việc gì sao?"
Hàm Ý Vị Băng không đáp trực tiếp, dựa vào việc mà đầu dây bên kia sắp nói ra để quyết định mình rảnh hoặc không.
"Bên đạo diễn muốn tác giả nguyên tác hôm nay đi qua chỗ hắn để cùng lựa diễn viên, bởi vì thời gian gấp rút, cho nên hôm qua vừa nói hợp đồng xong, hôm nay liền phải chọn diễn viên liền."
Tần Tư Vy giải thích, trong giọng hàm chứa ý xin lỗi vì phải để tác giả của mình vội vã như vậy.
"Phim trường mười hai ngày sau là của đoàn phim Hàm Ý Vị Hoa rồi.
Bên chúng ta chỉ có mười ngày để quay cảnh nam nữ chính hẹn họ lần đầu, cho nên thời gian rất hạn hẹp, đạo diễn lại bảo phải có tác giả thẩm định thì mới chọn đúng người được.
Herin, đều là bất đắc dĩ."
Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, sao đi đâu cô cũng nghe được cái tên mà mình ghét vậy.
Muốn né cũng không được, tác phẩm của cô bộ nào cũng chuyển thể thành phim, Hàm Ý Vị Hoa nghề chính lại là diễn viên minh tinh.
Cùng một lĩnh vực thì việc nghe tên của nhau là rất dễ dàng.
Hàm Ý Vị Băng muốn đồng ý, nhưng mà trước đó cô chưa bao giờ lộ mặt.
Màu tóc và mắt của cô quá đặc biệt, sợ rằng không cẩn thận tí thôi là sẽ bị lộ tẩy thân phận.
Suy tư một hồi, cô nhấp môi, cuối cùng vẫn nói, "Hôm nay tôi có rảnh, mấy giờ bắt đầu vậy ạ?"
"Hai tiếng sau, tại tòa nhà số 2.
Vậy nhé, tôi cúp máy trước đây.
Tới lúc đó tôi sẽ đứng ngoài cửa đợi.
Bye bye!"
Tần Tư Vy vội vã nói rồi cúp máy.
Hàm Ý Vị Băng ngồi yên suy nghĩ một hồi, sau đó đứng dậy đi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng.
Tại căn biệt thự sang quý, Đội Cận Vệ đang đứng canh gác ở xung quanh, đột nhiên thấy được một cô gái bước ra từ cánh cửa đóng lại.
Bạc phu nhân phiên bản tóc đen và mắt đen nhìn họ, mím môi, ra lệnh nói:
"Đừng đi theo tôi, tôi có việc cá nhân cần xử lý.
Các vị cứ nghỉ ngơi đi, trân trọng."
Cô gật đầu tỏ ý tạm biệt, bước vội về phía cổng lớn.
Cô sắp trễ giờ rồi.
Đội trưởng Đội Cận Vệ nhìn bóng lưng vội vã của người khiến cho Thống Quân không cần bọn họ, híp mắt, lập tức cầm điện thoại như muốn gọi cho ai.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
"Pierce đại nhân, phu nhân đổi màu tóc và mắt, muốn đi đâu đó một mình."
Đi theo hay không cũng không sao, có sự tồn tại của Tru, Bạc phu nhân là an toàn.
Nhưng mà đám đầu gỗ chỉ biết nghe lời chứ không biết suy nghĩ này, sao có thể lanh lợi như mình được.
Việc chủ động báo cáo sự lạ thường của phu nhân, quả nhiên vẫn phải qua tay hắn.
Thống Quân từ sau khi ngày kỷ niệm ngày cưới diễn ra rất dễ tức giận, hắn đương nhiên không dại gì mà gọi thẳng cho lãnh đạo, chỉ có thể gọi có Pierce đại nhân.
Haiz, cái đầu này của hắn, lên làm đội trưởng đội Cận Vệ là điều quá sức hợp lý..