Từ sau hôm đó, Hàm Ý Vị Băng ở trang viên tĩnh dưỡng hai ngày.
Trong lúc đó Bạc Thần Kiêu không về nhà lần nào, không biết hắn là thật bận hay chỉ đơn giản là không muốn gặp mặt cô.
Hàm Ý Vị Băng không muốn nghĩ nhiều thêm, chỉ đợi vết thương trên trán và dưới lòng bàn chân vừa khép vảy, tự nhìn thấy cả người thoạt trông không có gì lạ, cô liền ngồi lên xe đi về nhà mới.
Bất động sản ở thủ đô Ewn cô có rất nhiều, đại đa số là sính lễ của Bạc Thần Kiêu đưa cô khi đó.
Hàm Ý Vị Băng lựa một căn biệt thự tách biệt với đường phố, cách trang viên của cô và hắn khá xa để làm nhà mới.
Lúc này chưa ly hôn, cô vẫn là Bạc phu nhân, cho nên việc chuyển nhà và sắp xếp nhà mới cụ thể ra sao đều do Quỳnh Tự tự tay làm lấy, Hàm Ý Vị Băng chỉ cần ăn no nằm yên ở trang viên, sau đó lại chuyển sang nhà mới ăn no nằm yên tiếp.
Ngày đầu tiên chuyển ra ngoài ở, cô như dự đoán mà mất ngủ.
Đầu óc suy nghĩ lung tung, nhớ Bạc Thần Kiêu, nhớ độ ấm và lòng иgự¢ an toàn của hắn, rồi lại nhớ về những thứ khác, cũng đều liên quan tới hắn.
Ngoài Triên Diên và Hề Vi Chi Thủy, Hàm Ý Vị Băng luôn giữ thái độ xa cách với người lạ, không muốn có thêm bất kỳ ai có thể ảnh hưởng nội tâm của cô.
Mà Bạc Thần Kiêu, là chủ nhân của trái tim khép kín này, thoáng nhìn lại, nơi nào cũng có bóng dáng của hắn.
Hàm Ý Vị Băng tự biết bản thân như vậy mà không được, nhưng càng cố không nghĩ tới người nọ thì đầu óc lại càng phản kháng chủ nhân của nó.
Tay cầm điện thoại lên, tuy cô đã gỡ ghim cuộc trò chuyện của mình với Bạc Thần Kiêu, nhưng số điện thoại của hắn như khắc vào tâm trí vậy.
Trong lúc Hàm Ý Vị Băng chưa kịp nhận ra mình đang làm gì, ngón tay của cô đã gõ xong số điện thoại quen thuộc lên thanh tìm kiếm, sau đó nhanh lẹ bấm vào ảnh đại diện quen thuộc.
Nín thở, nhịn không được phóng to tấm ảnh mà cô đã nhớ rõ trong tim này.
Hàm Ý Vị Băng nhấp môi, kéo cuộc trò chuyện lên lúc sớm nhất, sau đó nằm nghiêng ôm gối ôm, tự ђàภђ ђạ mình mà từ đầu đến cuối đọc lại toàn bộ cuộc hội thoại của hai người họ.
Đọc xong, lại lướt lên đầu, sau đó kéo xuống đọc thêm một lần nữa.
Rồi, lại thêm một lần nữa.
Không biết đã đọc bao nhiêu lần, Hàm Ý Vị Băng bỗng nhận ra hai má mình đã ướt đẫm lúc nào không hay.
Gió đêm dịu nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, nước mắt thấm vào làn da, mát lạnh, đánh thức cô khỏi vòng lặp không hồi kết.
Hàm Ý Vị Băng không biết vì sao, rõ ràng cô trân trọng từng thứ một đến như vậy, vẫn không giữ được chiếc điện thoại cũ lưu giữ bao kỷ niệm kia, vẫn không giữ được sự dịu dàng của hắn.
Là cô đã làm điều gì sai sao?
Thứ duy nhất bây giờ Hàm Ý Vị Băng có được, là vài ba dòng chữ nhạt nhẽo sau màn hình điện thoại.
Nước mắt càng chảy càng nhiều, lạnh lẽo lại dính nhớp, cô như tự dùng dao cắt thịt, không nói một lời, quyết đoán bấm xóa cuộc trò chuyện này.
Ngón tay run rẩy bấm lên màn hình, chặn tài khoản mạng xã hội của Bạc Thần Kiêu, cũng cho số điện thoại của hắn vào sổ đen.
Rõ ràng người chặn là cô, nhưng Hàm Ý Vị Băng thương tâm đến mức ụp mặt vô gối mà khóc.
Bốn ngày nay cô giỏi cực kỳ, có thể nhịn được mà không đi tìm Bạc Thần Kiêu, không nhắn tin, cũng không gọi điện.
Nhưng nhận thấy được sự khát vọng được gần hắn ngày càng lớn, Hàm Ý Vị Băng thật sợ bản thân sẽ có một ngày nào đó đột nhiên mất trí, chạy đến tìm hắn.
Sau đó lên giường, rồi lại rung động, hối hận không muốn ly hôn, mọi sự nỗ lực của cô trong thời gian qua sẽ trở nên vô nghĩa.
Cho nên, dù việc rời xa người cô dùng cả tâm can để yêu rất khó, Hàm Ý Vị Băng vẫn lý trí hành động như vậy.
Lúc còn đang độ tuổi thiếu nữ, cô dễ dãi với bản thân ra sao, không muốn học hành, không thích chịu khổ thế nào.
Thì Hàm Ý Vị Băng lúc bây giờ, việc cô làm giỏi nhất là tự đối xử độc ác với chính mình.
Ly hôn là để buông tha cho Bạc Thần Kiêu, cho nên dù đau đớn cỡ nào, cô cũng sẽ không dung túng bản thân tiếp tục đeo bám.
Hạn chế liên lạc với hắn là bước đầu tiên cô muốn làm.
Tắt màn hình điện thoại, vô lực thả nó xuống thảm lót, cô nhắm mắt lại.
Cơ thể đã mệt mỏi do hai hôm liên tục mất ngủ, khóc lóc như một liều thuốc hay, Hàm Ý Vị Băng như được chữa khỏi, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Thật ra việc học cách rời xa Bạc Thần Kiêu, trong hai năm ở Alen, cô đã học được rồi.
Nhưng mà, lúc đó nghĩ rằng hắn đang chờ cô ở nơi đó, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy hai năm này không có gì khó khăn.
Còn bây giờ, không ai chờ cô nữa, cho nên mới khó quyết tâm như vậy.
Trong lúc ngủ mơ, cô cảm giác hai khi mắt của mh có thứ gì đó nóng rực đè lên.
Dịu dàng cực kỳ, nhưng lại biến mất rất nhanh, như là ảo giác..