"Không, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của anh và Hàm Ý Vị Băng."
Bạc Thần Kiêu lười biếng nói.
Bàn tay to đeo bao tay trắng đẩy vai của cô gái trước mắt ra.
Hàm Ý Vị Hoa hơi tái mặt, cuối cùng chỉ cắn môi, theo lực lùi về phía sau.
Hắn chưa bao giờ chịu hôn ả ở bên ngoài, dù cho ả có quyến rũ hay cầu xin một cách đáng thương như thế nào, Bạc Thần Kiêu chỉ đồng ý thân mật với ả khi ở trên giường.1
Chưa bao giờ có một lần chịu hôn ả trước mặt bao người như ban nãy khi hôn Hàm Ý Vị Băng.
Vợ trên danh nghĩa mà thôi, quy trình của lễ kỷ niệm lại không ép buộc Thống Quân và phu nhân phải hôn nhau, nhưng năm trước và cả năm nay, lần nào hắn cũng cam chịu.
Hàm Ý Vị Hoa là thật lòng yêu vẻ nghiêm trang khi tuân thủ quy củ của Bạc Thần Kiêu, nhưng tới lúc hắn ngoan ngoãn chấp hành trách nhiệm của một người chồng với Hàm Ý Vị Băng, tới lúc không chịu công khai hôn ả chỉ vì chưa cưới ả, Hàm Ý Vị Hoa liền nhịn không được mà căm ghét sự bản khắc này.
Vì cái gì ả không thể là ngoại lệ?
"Giờ anh phải về để tiếp khách, em cứ thoải mái đi."
Bạc Thần Kiêu cũng không đợi Hàm Ý Vị Hoa trả lời, gật đầu, xoay người rời đi.
Hàm Ý Vị Hoa nhìn thân hình cao lớn ngày càng xa, môi mấp máy như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Bạc Thần Kiêu rất dễ mất kiên nhẫn.
Có lần ả cố ý nói nhiều để thử xem giới hạn của hắn ở đâu, có thể chiều chuộng cô tới mức nào.
Ả vẫn không quên được, lúc đó hắn từ trên cao nhìn xuống, mặt không biểu tình, không nói một lời liền rời đi.
Cả ba tháng sau đó, Hàm Ý Vị Hoa đường đường là một nữ minh tinh hạng nhất, liền đột nhiên bị mất hết tài nguyên vốn đã có trong tay.
Bạc Thần Kiêu là có yêu ả, từ hành động cho đến thái độ, Hàm Ý Vị Hoa đều có thể cảm nhận được sự quan tâm của hắn ở trong đấy.
Nhưng tôn nghiêm và giới hạn của một Thống Quân một khi bị chạm vào, hắn liền sẽ trở mặt.
Nực cười nhất là, việc bảo vệ và chăm chút cho Bạc phu nhân lại vừa vặn nằm trong cái gọi là "giới hạn" của hắn.
Hàm Ý Vị Hoa cảm nhận được, Bạc Thần Kiêu là ưu tiên ả hơn cô em gái của mình, ví dụ như sẵn sàng bỏ vợ để đến bên ả lúc ả cần.
Nhưng một khi Hàm Ý Vị Băng bị bệnh, hoặc là trong các dịp lễ lạc, hắn liền lạnh nhạt vứt bỏ ả.
Cho nên đó là lý do vì sao trong những năm gần đây, Hàm Ý Vị Hoa chỉ dám dùng mấy trò vặt với Hàm Ý Vị Băng, không dám dùng những thủ đoạn ác liệt hơn.
Muốn dùng cũng không được, do trong lúc vô tình, Hàm Ý Vị Hoa đã biết được rằng xung quanh Hàm Ý Vị Băng có sự tồn tại của "Tru".
Ám Vệ Đội hoàng tộc của Bạc Thần gia, tồn tại song song với Minh Vệ Đội "Chu", chỉ hoạt động trong bóng tối, gồm một trăm linh tám thành viên.
Tuy tên của nó như sấm bên tai, ai ai cũng biết, nhưng "Tru" tồn tại như thế nào, gồm những ai, họ ở đâu luôn luôn là thông tin tuyệt mật, không được công khai như Minh Vệ Đội "Chu".
Một bên ở ngoài sáng, một bên ở trong tối, cả hai đều trực tiếp làm việc cho chủ nhân của nhà Bạc Thần, nức danh với phong cách ra tay tàn nhẫn sạch sẽ, không lưu dấu vết.
Một trợ lực mạnh mẽ như vậy, Bạc Thần Kiêu thân là Thống Quân một nước, nhưng lại chấp nhận gánh vác nguy hiểm, để "Tru" hoàn toàn sang trông chừng phu nhân của mình.
Hàm Ý Vị Hoa lúc đó là thật sự ghen ghét, ghen Bạc Thần Kiêu thế nhưng không cho "Tru" bảo vệ ả nhưng lại cho Hàm Ý Vị Băng, ghét cô em gái vô dụng cùng cha khác mẹ của mình lại có phúc phận được hắn âm thầm bảo vệ.
Nhưng nói đến hỏi hắn vì sao lại làm như vậy, Hàm Ý Vị Hoa là không dám.
Bởi vì cô biết, Bạc Thần Kiêu chỉ làm vậy với người có chức danh "phu nhân của hắn", chứ không phải là vì người đó là Hàm Ý Vị Băng.
Thái độ về việc này của hắn rất dễ dàng nhận ra, và chỉ có vậy thôi.
Hàm Ý Vị Hoa có thể chịu đựng và nhịn nhục được những năm trước đó, đương nhiên sẽ không vì việc này mà gây cãi vả với Bạc Thần Kiêu.
Nhịn thêm một tí là tốt rồi.
Đợi Hàm Ý Vị Băng sinh con, vị trí Bạc phu nhân sẽ là của ả.
Sự bảo vệ và cung cấp đầy đủ của Bạc Thần Kiêu, những dịp lễ lạc như kỷ niệm ngày cưới, kể cả "Tru", rồi đều sẽ là của ả.
Hàm Ý Vị Hoa rũ mi, che giấu vẻ khát vọng trong mắt.
*
Lạc Lạc cảm thấy, trời ơi, to chuyện rồi.
Nó chỉ là một người hầu gác cửa cho phu nhân mà thôi, nhưng từ khi Thống Quân nghe điện thoại của ai đó, sau đó không chờ phu nhân nữa mà đi về phía hoa viên, nó liền nhận ra có gì đó không đúng.
Sợ hãi, muốn giấu diếm, nhưng nhìn nỗi thất vọng trong đôi mắt màu xanh băng xinh đẹp kia, nghe lời đe dọa từ vị phu nhân hiền lành của mình.
Lạc Lạc liền không nhịn được, dù cho sau này có bị Thống Quân trách phạt, nó vẫn nói cho Hàm Ý Vị Băng biết mọi chuyện.
Phu nhân đi về phía hoa viên, rảo bước rất nhanh, như là sợ cái gì.
Chưa được chốc lát, Lạc Lạc liền thấy được phu nhân cầm giày, mím môi, dáng vẻ vội vã chạy đi ra cửa sau.
Biểu tình hoảng hốt, như vừa gặp thứ gì đó đáng sợ.
Lại sau đó một lát, Thống Quân lại trở về trước cửa phòng của phu nhân, như đang chờ đợi vợ mình chuẩn bị xong.
Hắn cúi đầu coi điện thoại, lúc Lạc Lạc đang phân vân có nên nói cho hắn biết rằng phu nhân đã rời đi hay không, Thống Quân liền thay đổi sắc mặt.
Hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, Lạc Lạc cảm thấy hắn có lẽ không tự nhận ra được tay hắn đang sắp Ϧóþ nát Pierce đại nhân.
Hai giây sau, Thống Quân liền quay trở lại dáng vẻ bình thản lười biếng như ban nãy, cười lạnh một tiếng.
Như không có việc gì xảy ra.
Lạc Lạc cảm thấy, nếu như không có gì to tát, sao Thống Quân lại nhanh chóng gọi điện thoại như vậy?
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
"Phu nhân đang ở đâu?"
Thống Quân mặt không có cảm xúc, nhưng Lạc Lạc vẫn nghe được ý tức giận mà hắn đang che giấu.
Thời gian Lạc Lạc làm trong trang viên không ngắn, Thống Quân trong ấn tượng của cô là một vị thần ở trên cao, ít khi lộ rõ cảm xúc ra bên ngoài.
Mạnh mẽ, ung dung, lười nhác, cường đại như thể không có gì có thể khiến hắn dao động cảm xúc.
Bảo là "ít khi", bởi vì Thống Quân lâu lâu sẽ có cảm xúc khác.
Thường là những lúc phu nhân khóc dữ dội, hắn liền sẽ lộ vẻ phiền chán, lạnh mặt ôm phu nhân vào phòng, sau đó tới sáng hôm sau mới ra ngoài.
Lúc này nhìn Thống Quân nói như thể cắn từng chữ như vậy, Lạc Lạc rụt cổ, thầm cầu phúc cho phu nhân.
Không biết hắn trên màn hình của hắn có gì mà lại khiến Thống Quân mất khống chế như vậy nữa.
Đầu dây bên kia như nói gì đó, Lạc Lạc liền nghe được cười lạnh thứ hai trong một thời gian ngắn.
"Đóng cổng trang viên, Hàm Ý Vị Băng nếu rời đi được, các anh chị tự ôm đầu đến gặp tôi."
Thống Quân nói như vậy, sau đó liền tắt cuộc gọi.
Sau đó liền xoay người rời đi, phương hướng y như đúc phu nhân lúc ban nãy, đều là về phía cửa sau.
Lạc Lạc trợn to mắt nhìn bóng dáng thoắt cái đã khuất mất của hắn.
Gì mà một người hai người ai cũng vội vàng như vậy? Lạc Lạc là xem không hiểu được đôi phu thê này.
Lạc Lạc lúc này mới nghĩ đến, khách khứa bị hai chủ nhân của buổi tiệc bỏ lại, nên xử lý như thế nào?
Trời ơi, to chuyện rồi..