Hàm Ý Vị Băng bước vào thang máy trong sự ân cần của người quản lý thang máy.
Trong đầu nghĩ nhiều thứ, nhưng lại không rõ là đang nghĩ gì.
Cứ mơ mơ màng màng như vậy mà đứng im, đợi thang máy lên lầu.
"Ting" - Tiếng thông báo đã đến nơi vang lên.
Hàm Ý Vị Băng nhìn khung cảnh dần hé lộ sau khi cửa thang máy mở ra, thầm hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu bước ra.
Dưới chân là thảm đen, xung quanh không có vật trang trí, chỉ có một cánh cửa điện tử bắt mắt ở giữa hành lang.
Hàm Ý Vị Băng lại gần nó, giơ tay gõ cửa, sau đó đặt ngón tay lên máy cảm ứng để xác nhận vân tay và ADN.
Đợi một hồi, cánh cửa mới tự động mở ra.
Hàm Ý Vị Băng tim đập thình thịch, bước chậm vào trong phòng.
Ánh mắt của cô lập tức bị thu hút bởi người đàn ông ngồi ở giữa phòng, đang cúi đầu chăm chú coi tập giấy trên tay.
Bàn làm việc của hắn là màu xám trầm, trên đó là một chiếc máy thông tin không nhãn mác, cùng với các tập giấy hồ sơ được sắp xếp gọn gàng.
Hắn vẫn tập trung xử lý công việc, không ngẩng đầu cũng không có phản ứng gì, như rằng không nhận ra cô đã đến.
Nhưng hắn chỉ cần ngồi yên ở đấy thôi, cũng đủ để khiến trái tim Hàm Ý Vị Băng tràn ngập vui mừng và e thẹn.
Cô bước nhanh lại gần hắn, theo thói quen đánh giá ăn mặc của hắn.
Bạc Thần Kiêu hôm nay không mặc quân phục như thường khi, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tag, không cài hai nút trên.
Hàm Ý Vị Băng theo bản năng trông về phía hai cánh tay lộ ra của hắn, trong đầu không nhịn được nhớ lại hình ảnh chúng nó nổi gân lên khi ôm cô ở trên giường.
Liệu, tay hắn có ôm Hàm Ý Vị Hoa như vậy không?
Hàm Ý Vị Băng mím môi, đặt rổ lên bàn, còn cố ý đặt thật mạnh, muốn gây sự chú ý với Bạc Thần Kiêu.
Thống Quân Đại Đế quả nhiên theo ý của cô, mày nhăn lại như ghét việc bị ngắt quãng lúc làm việc, nhưng lại trở lại bình thường rất nhanh.
Đôi mắt đen không có cảm xúc nhìn cô, như đang nhìn một người lạ qua đường.
"Hàm Ý Vị Băng, tôi rất bận."
Bạc Thần Kiêu thản giọng, nói ra một câu trần thuật.
Cô nghe hiểu được rằng, hắn rất bận, không có việc gì quan trọng thì đừng tìm tới hắn.
Hàm Ý Vị Băng giả bộ không nhận ra ý tứ trong một câu ngắn ngủn này, tay đẩy đẩy rổ bánh, "Em làm bánh cho anh, anh bận việc như vậy, nhất định lại lười ăn cơm."
Cô dịu dàng mà nói, "Anh ăn tạm đi, nếu ăn bánh xong mà còn đói thì em nấu cơm cho."
Từ xưa đến giờ, Bạc Thần Kiêu nếu đang trong đà làm việc thì thường sẽ ngại việc ăn cơm mất thời gian, ai khuyên bảo hắn đều không nghe.
Xưa kia, chỉ có Hàm Ý Vị Băng lâu lâu đến thăm quân doanh hắn mới chịu ăn cho cô yên tâm, hoặc là cô gọi điện thoại tới, đợi hắn ăn xong mới chịu tắt máy.
Nhắc lại, là xưa kia.
Bạc Thần Kiêu lúc hai mươi sáu tuổi bây giờ ngồi trên ghế, yên lặng nghe cô lải nhải.
Cô vừa nói xong câu này, vừa định nói thêm gì đó, liền bị hắn ngắt lời.
"Cảm ơn đã quan tâm tôi."
Bạc Thần Kiêu gật đầu với cô.
"Nhiệm vụ hôm nay của Bạc phu nhân đã hoàn thành rồi, nếu không có việc gì thì mời cô về cho."
Tay đang mở rổ bánh của Hàm Ý Vị Băng cứng lại.
Hắn đang ý bảo những gì cô làm cho hắn đều là đang làm với nghĩa vụ "Bạc phu nhân" sao? Hay là...!Hắn đang châm chọc cô...!Giả tạo?
Hàm Ý Vị Băng không muốn nghĩ sâu ý nghĩa của câu nói này, như rằng không có việc gì mà mỉm cười, tay lấy hộp bánh ra đặt lên bàn.
"Hôm nay ngoài tặng bánh cho anh, em còn có vài thứ muốn hỏi."
Bạc Thần Kiêu không nhìn chiếc bánh, "Nói đi."
Hàm Ý Vị Băng tay run run, đột nhiên không muốn hỏi nữa.
Cô thật là sợ hãi, bây giờ chỉ muốn giả vờ không có việc gì mà chạy về nhà, giả vờ rằng chưa từng nghe thấy cuộc hội thoại trong nhà vệ sinh sáng nay, giả vờ rằng cái gì cũng không biết.
Nhưng có một số việc, không phải tự lừa dối bản thân là có thể giải quyết.
"Em nghe nói, anh muốn lấy lí do em không sinh được con để phế truất em, để danh hiệu Bạc phu nhân được để trống, sau đó liền cưới Hàm Ý Vị Hoa lên làm chính thê."
Đang đà dũng cảm, Hàm Ý Vị Băng vội nói một mạch kể tả hết vấn đề của mình.
"Thần Kiêu, có phải anh có ý định như thế với em không?"
Dứt lời, hai tay cô xoắn lấy nhau, dáng vẻ e sợ, không còn tí gì gọi là tư thái của một thục nữ quý phái.
Đôi mắt xanh băng từ đầu đến cuối đều khóa lấy Bạc Thần Kiêu.
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, sau đó bỏ tập giấy trên tay xuống bàn, đứng dậy.
Nãy giờ Hàm Ý Vị Băng nương tư thế đứng để có thể cao hơn Bạc Thần Kiêu một xíu.
Nhưng một khi hắn đứng dậy, cô liền phải ngẩng đầu trông theo hắn.
Người đàn ông cúi đầu, không nói một lời, đôi tròng tử đen không e không ngại nhìn thẳng vào mắt cô.
Phòng làm việc to rộng vô cùng bây giờ yên tĩnh như không có người.
Chỉ có Hàm Ý Vị Băng tự biết được, trái tim này đang đập rộn ràng như thế nào.
Như thể, một người tù nhân đang chờ tòa án xét xử.
Một hồi sau, Bạc Thần Kiêu nhẹ giọng hỏi chuyện, "Bạc phu nhân."
Hàm Ý Vị Băng giật mình, đợi hắn nói tiếp.
"Là tôi nuôi cô kỹ quá, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên thích kiếm chuyện với tôi phải không?"
Bạc Thần Kiêu nhìn cô đầy phiền chán.
"Tôi là Thống Quân của Prender, ly hôn mà thôi, sao tôi phải bày nhiều trò như vậy?"
"Yên tâm, trước khi cô có con, vị trí quốc mẫu này vẫn là của cô, không ai giành cả."
Hàm Ý Vị Băng cứng đờ.
Cô không biết nên vui mừng vì hắn đã phủ định lời của Tiêu Mỹ, hay là nên buồn bã vì sự châm chọc của hắn.
"Con của Bạc Thần Kiêu tôi chắc chắn sẽ ra đời một cách khỏe mạnh." Bạc Thần Kiêu đương nhiên cũng nghĩ đến việc Hàm Ý Vị Băng có suy nghĩ rằng hắn sẽ ép cô có con bằng cách sử dụng buồng ấm, lạnh giọng, "Cô còn chưa đủ tư cách ςướק đoạt thân thể khỏe mạnh của nó."
Bỗng, hắn khựng lại, "Vị Hoa cũng đã được tôi nói trước, cô cứ yên tâm sinh con của cô, càng sớm càng tốt."
Câu "Hàm Ý Vị Hoa nói như vậy cho người khác" của Hàm Ý Vị Băng đã chạm nơi đầu lưỡi, muốn nói ra, nhưng nghe được câu cuối cùng của hắn, cô bỗng không dám nói.
Nếu nói ra, hắn bênh vực ả ta như vậy, nói ra có tác dụng gì đây?
Bạc Thần Kiêu liệu có tin Hàm Ý Vị Hoa vì thèm thuồng cái chức chính thê này tới mức bắt đầu nhằm vào cô không?
Tìm người kích cho cô nóng giận, cho rằng có thể khiến cô hại người, rồi lại tung tin đồn sắp trở thành phu nhân tương lai.
Nếu kể ra từng việc một, có phải hắn sẽ tức giận cho rằng cô đang bôi nhọ Hàm Ý Vị Hoa?
Hàm Ý Vị Băng muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng, chỉ còn lại một câu, "Em đã biết."
Cô chuyển chủ đề, "Anh ăn bánh đi."
Bạc Thần Kiêu nhìn cô chăm chú, sau khi xác nhận cô đã hết việc, liền ngồi xuống ghế, cúi đầu cầm tập giấy ban nãy lên lại, tiếp tục xử lý công việc.
Không nhìn đến chiếc bánh Fre.ato mà hắn từng vừa ăn vừa khóc dù chỉ một lần.
Không nói thêm câu nào, cứ để Hàm Ý Vị Băng đứng yên như vậy, như rằng cô chỉ là một phần của không khí.
Có thể có, hoặc có thể không..