Trong lòng ngày càng bất an, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói Tốt lắm, Băng Băng vừa vang lên, Hàm Ý Vị Băng nhấp chặt môi mình.1
Nhịn không được mà ngửa đầu, nhìn người vừa hôn trán mình, nhỏ giọng hỏi:
"Anh...!Rốt cuộc là muốn em làm gì?"1
Đầu lại bị xoa nhẹ, bên tai là giọng nói chậm rãi của Bạc Thần Kiêu.
"Băng Băng, em có biết tôi và em đang đứng trên chiếc máy bay nào không?"
Nghe vậy, Hàm Ý Vị Băng ngơ ngẩn, phản ứng cực nhanh mà trả lời ngay:
"Là máy bay cứu hộ?"
Vừa nãy sau khi vụ nổ bom xảy ra, Bạc Thần Kiêu vì bảo vệ cô mà ôm lấy cô cùng rơi xuống phía dưới, sau đó lại nhanh chóng bế cô leo lên một chiếc máy bay trong âm thanh tượng trưng cho tín hiệu cứu hộ của máy bay quân dụng.
Cho nên, hắn vừa hỏi, Hàm Ý Vị Băng liền lập tức cho rằng máy bay mà hai người bọn họ đang đứng là máy bay quân đội của không quân tư nhân của Bạc Thần Kiêu.
Một điều hiển nhiên như vậy, nhưng lúc cô đáp lời xong, lại không có một ai trả lời cô.
Gió bỗng chốc cuốn mạnh hơn, tóc bị thổi bay, Hàm Ý Vị Băng lại không có tâm tư muốn chỉnh sửa lại dung nhan của mình sao cho chỉn chu, thấp thỏm nói:
"Sao vậy? Thần Kiêu? Em nói không đúng ư?"
Bạc Thần Kiêu vì cái gì không nói lời nào?
"Thật là không đúng."
Người trước mặt lười biếng đáp, ôm eo cô, ép cô phải ngồi xuống theo mình.
Hàm Ý Vị Băng hơi nhúc nhích người, chỉnh sửa lại tư thế ở trong lòng иgự¢ hắn sao cho thoải mái nhất, cô đã từ bỏ ý định giãy giụa.
Tưởng Bạc Thần Kiêu sẽ nói tiếp, nhưng đợi mãi lại không nghe được câu nào, cô thúc giục:
"Vậy rốt cuộc là chiếc nào? Em muốn biết."
Thái độ và câu hỏi của hắn đều có chút kỳ quái, tuy không có một lý do nào rõ ràng, trong lòng Hàm Ý Vị Băng vẫn có một nỗi niềm thôi thúc rằng cô phải biết đáp án.
Tiếng cười khẽ quen thuộc lại vang lên bên tai.
Tuy không thấy được, nhưng cô vẫn biết Bạc Thần Kiêu hơi ngả lưng ra sau, một tay đỡ ௱ôЛƓ cô, một tay chống người.
Một tư thế cực kỳ nhàn nhã.
Qua một lát.
"Băng Băng, chiếc máy bay này là thứ đã tiếp tay cho em chạy trốn."
Giọng hắn không dấu vẻ châm chọc.
Vừa dứt lời, liền im lặng.
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác, "Anh đưa em lên đây để làm gì?"
Cô nghĩ mãi không ra được lý do vì sao Bạc Thần Kiêu lại ôm cô lên đây.
Lần này, hắn trả lời cô rất nhanh:
"Đương nhiên là vì-"
Bùm-
Thế giới xung quanh bỗng nhiên trở nên run rẩy, thân máy bay bị sức bom chấn mạnh đến mức rung lắc qua lại.
Ngồi không vững, Hàm Ý Vị Băng theo bản năng giữ chặt bả vai của người trước mắt.
Lúc đầu óc cô chưa kịp phân tích tình thế hiện tại, một tiếng Bùm thứ hai liền vang lên.
Thân máy bay rung mạnh hơn.
Môi mấp máy, muốn nói gì đó, lại bị tiếng Bùm thứ ba cực kỳ to cắt đứt.
To đến mức, màng nhĩ của Hàm Ý Vị Băng có chút đau.1
Chiếc phi cơ dưới thân vốn còn có thể ổn định sau hai cú đánh bom đầu, lại không thể kháng cự được quả bom thứ ba, bỗng dần nghiêng về phía bên phải.
Máy bay nếu bỗng dưng nghiêng thân.
Tức, một cánh đã bị hư.
Mà, chiếc phi cơ đã bị hư cánh này, đang chuyên chở hơn một ngàn du hành khách ở trên đó.
Hơn-Một-Ngàn.
Hàm Ý Vị Băng ngỡ ngàng, thở dốc, không thể tin được mà nói với người đang ôm mình, giọng run cực kỳ:
"Thần Kiêu...!Có người đang đánh bom máy bay đó...!Thần Kiêu..."
Người sau như là không nghe thấy, vẫn đang chậm rãi xoa Ϧóþ hông cô, như đang chơi đùa.
Bùm.
Thế giới lại một lần nữa chấn động, thay người trước mắt, dùng phương thức tàn ác nhất để trả lời cô.
Hàm Ý Vị Băng run tay, bấu lấy phần cơ bắp rắn chắc trong tay, dùng sức, muốn lắc bả vai của Bạc Thần Kiêu để hắn chú ý đến mình.
"Thần Kiêu! Anh có nghe thấy em không? Mau cho quân của anh bảo vệ chiếc máy bay này...!Thần Kiêu!"
Bùm.
Thân máy bay như là không chịu được nữa, rung mạnh cực kỳ.
Hàm Ý Vị Băng bật khóc, ngón tay vì dùng sức quá mức mà trở nên đau đớn, "Thần Kiêu! Thần Kiêu...!Anh có nghe thấy không?! Thần Kiêu!"
Bùm.
Bàn tay đặt trên eo cô bỗng Ϧóþ chặt, khớp gối bị ᴆụng vào, thiên địa đảo lộn, Bạc Thần Kiêu nhấc bổng cô lên.
Trong âm thanh bom nổ liên tục không dứt, hòa lẫn với tiếng gió siết, hắn ôm cô chạy đi đâu đó.
Tốc độ cực nhanh, dù cho sàn kim loại dưới chân không hề ổn định, hai cánh tay nâng cô vẫn rất vững chắc.
Lách cách.
Tiếng bom như bị thứ gì đó ngăn lại, trở nên nhỏ hơn rất nhiều.
Nếu không phải thân thể của người đang bế cô cũng chấn động theo thân máy bay, Hàm Ý Vị Băng thật sự cho rằng vụ đánh bom này sắp ngừng lại.
Khóc nấc lên, nâng tay muốn ôm cổ Bạc Thần Kiêu, vừa khóc vừa nói:
"Hức...!Thần Kiêu...!Cho quân anh...!Hức...!Ngăn lại...!Hức...!Bom..."
"Bom...!Hức...!Ngăn Cản..."
Cứ lặp đi lặp lại, sợ vừa nấc cụt vừa nói hắn không nghe được.
Người sau lại như rằng nghe không hiểu lời của cô, mặc cho Hàm Ý Vị Băng ôm cổ mình, ngồi xuống, vuốt lưng cô.
Hàm Ý Vị Băng cảm nhận được Bạc Thần Kiêu đang ngồi trên một chiếc ghế.
"Đây là khoang phi công sau khi bị quân anh thanh trừ, chỉ có hai ta mà thôi."
Hắn chậm rãi nói, có chút lười nhác.
Thì ra tiếng lách cách ban nãy là tiếng cửa đóng lại.
Bùm.
Tiếng bom lại vang lên, cách một cánh cửa vẫn to một cách kỳ lạ, như đang nổ ở bên tai vậy.
Hàm Ý Vị Băng bỗng hét lên, "Thần Kiêu! Thần Kiêu! Thần Kiêu!".