Chương 55: Uống say
Biên tập: RosaNinh Ý không nói gì nữa, bởi vì Trần Kính Sinh đã qua đây.
Mặt trời lên cao, đám người chơi golf bên kia đều quay về nghỉ ngơi dưới ô che nắng, Nghê Già an phận đứng bên cạnh, đưa nước và khăn giấy cho họ.
Ninh Ý đứng dậy, đưa bình nước khoáng cho Trần Kính Sinh, anh nhận lấy, vặn mở, ngửa đầu uống nước, đường cong ở cằm lưu loát và trôi chảy, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
“Không đánh nữa sao?” Ninh Ý đứng ở bên cạnh hỏi.
“Ừm.” Trần Kính Sinh thuận tay đưa bình nước cho cô ấy, “Đi thôi.”
Đang nói với Ninh Ý, Nghê Già rất tự giác không nhúc nhích. Bạn gái “Chính quy” của anh ở trước mặt, giả vờ không quen cô, cô liền diễn với anh.
Vị lão tổng bụng bự vừa nãy cũng chơi bóng trở về, một tay thuận thế vịn vào vai Nghê Già, “Rót cho tôi ly nước đi.”
Nghê Già cúi người rót nước, bình tĩnh gạt tay hắn xuống, ngón tay ngọc nhẹ nhàng cầm chiếc ly đưa cho hắn, trên mặt tươi cười thỏa đáng.
Bụng bự uống nước, nhưng ánh mắt lại dán lên gương mặt xinh đẹp kia của cô.
Bỏ ly nước xuống, hắn hỏi: “Sao hồi trước không thấy cô nhỉ?”
Nghê Già cười: “Tôi mới tới.”
Bụng bự “à” một tiếng, đang định nói gì đó, đã bị người ở phía trước gọi, “Trương tổng, đi thôi.”
Hắn lên tiếng, lời định nói không nói ra được, bàn tay to vỗ vào vai Nghê Già, sau đó rời khỏi.
Nghê Già không để bụng, loại đàn ông thích chiếm tiện nghi và rẻ tiền này, từ khi đi làm tới nay, cô đã gặp không ít, nếu phản kháng, ngược lại có vẻ già mồm cãi láo không hiểu chuyện, cô chỉ cười trừ cho qua.
Chờ bọn họ đi hết, vài cô gái nhỏ bị đưa vào trong dọn dẹp và vệ sinh sân bãi, Nghê Già đi cùng bọn họ.
Dọn xong mấy thứ ở trên bàn, lúc ngẩng đầu lên, Trần Kính Sinh đã bị Ninh Ý kéo cánh tay đi rồi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô.
***
Khi Nghê Già bưng một mâm trà ngon đi vào phòng nghỉ, nhịn không được hơi nhíu mày.
Bên trong ai ai cũng hút một điếu xì gà, hương thơm nguyên chất, mùi khói nồng đậm, tượng trưng cho sự giàu có, tiền tài, ở đây, nó là thứ cần thiết của một người đàn ông, nhóm bạn gái ở cách đó không xa nói chuyện phiếm, ngấm ngầm đọ sức, dò xét lẫn nhau.
Cô nhìn Trần Kính Sinh, anh cũng hút xì gà, đã đổi một bộ âu phục xa xỉ vừa vặn, khuôn mặt rõ ràng và sạch sẽ, dáng người cao ngất và mảnh khảnh ở trong một đám đàn ông đầy mỡ cực kì dễ thấy, nhưng diễn xuất của anh không khác bọn họ.
Tiền tài là tối cao, sắc và tình là đồ nhắm, trông vẻ ngoài ngăn nắp và sáng sủa, nhưng thật ra là mặt người dạ thú.
Trước đây anh không như vậy.
Trần Kính Sinh nói: “Trương tổng, việc này càng kéo dài càng không có lợi cho anh, tôi có thể cho anh chỗ tốt, anh chỉ cần suy nghĩ việc nuốt nó vào.”
Bụng bự là Trương tổng, tuổi hơn bốn mươi, lúc cười nếp nhăn trên mặt hiện lên khắp nơi, ánh mắt híp thành một cái khe hẹp, “Hậu sinh khả uý, quả nhiên là hậu sinh khả uý, đã sớm nghe người ta nói Trần tổng làm việc có phong cách riêng của mình, hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt.”
“…”
Anh tới tôi đi, trên thương trường lá mặt lá trái, Nghê Già nghe thôi cũng thấy khó chịu, nhưng nhờ vậy mà cô đã hiểu ra. Trần Kính Sinh muốn đất của hắn, nhưng bây giờ, mảnh đất đó có rất nhiều người muốn, bụng bự không chịu cho anh câu trả lời chắc chắn.
Ở đâu ra nhiều ôn thần trong cuộc sống này như vậy? Quyền lợi lớn hơn trời, muốn cái gì, chỉ cần ngoắc ngón tay, một đám người liền theo sau, một cái tên có thể vang danh? Giang sơn này chưa từng là của ai, nếu muốn ngồi vững, lúc nào cũng phải tàn nhẫn và luôn luôn cảnh giác.
Trên mặt Trần Kính Sinh đã tích tụ từng chút nóng nảy, nhưng nhịn không nổi điên, đó đã là một kì tích.
Nghê Già không có tâm trạng nghe bọn họ tán gẫu nữa, chuyên tâm rót trà, đến lượt của bụng bự, cô còn chưa rót, hắn đã đưa tay ra lấy.
Không phòng bị, cái ly bị rơi xuống đất.
Chiếc ly vỡ thành hai mảnh, may mà không ai bị thương, nhưng nước trà dội lên chân bụng bự, cả cô cũng không thể may mắn thoát khỏi, trên người ướt một mảng.
Khi quản lý vội vội vàng vàng chạy tới hỏi, Nghê Già rất khó thuyết phục mình rằng lão già kia không phải cố ý.
Nhưng vẫn phải xoay chuyển cục diện này, Nghê Già vừa xin lỗi, vừa nhận lấy khăn lông quản lý cầm đến, lau hai cái ở giữa bắp đùi của hắn.
Bụng bự không làm khó cô, thẳng chân ra để cô lau.
Lau qua lau lại, biểu cảm trên mặt hắn còn có chút không rõ ràng.
Quản lý hỏi: “Trương tổng, hay là tôi dẫn anh đi thay đồ nhé.”
Ngón tay đầy đặn của bụng bự chỉ vào eo Nghê Già, ánh mắt dừng trên chiếc váy và tất chân ẩm ướt của cô, hắn nói: “Vị tiểu thư này cũng thay đi.”
Ý tứ là gì, không ai dám suy đoán.
Quản lý chỉ có thể cầu cứu Nghê Già một lần nữa.
Nghê Già không nhìn ai, chỉ cười nhạt, “Được, tôi dẫn anh đi.”
Cô đứng dậy, bụng bự cũng đứng dậy, hắn đưa tay ôm hờ eo của cô, ngón tay định chơi đùa với chiếc nhẫn trên cổ cô.
Từ khi bắt đầu tới giờ, Nghê Già không hề nhìn Trần Kính Sinh.
Nhiều lắm bị sờ hai cái, bụng bầu lại ám chỉ cô một chút, nếu tối nay có thể tới đúng giờ, thỏa mãn hắn, coi như là một cơ hội kiếm món tiền bất chính, đáng tiếc, cô không phải mấy cô người mẫu hoang dã ở đây, cũng có bản lĩnh toàn thân trở ra.
Trừ Chu Di Sơn, Nghê Già không quen phụ thuộc vào người khác, cô cũng không hy vọng Trần Kính Sinh sẽ ra tay cứu cô trong tình huống này, người đang ngồi ở đây đều có uy tín và danh dự, cô chỉ là một bồi bàn, bị coi trọng, bị mang đi, rất bình thường.
Nhưng hôm nay, cô rất khó chịu.
Cô và bụng bự đi vào một căn phòng đơn, hắn vào cửa liền sờ mặt Nghê Già, sau đó dẫn cô vào phòng thay đồ, “Đến đây, tôi giúp em thay đồ.”
Thay cmm!!!
Nghê Già ngăn tay hắn lại, như làm nũng mà nói, “Thay cái gì nha, quần áo của tôi lại không có ở đây.”
“Để tôi bảo trợ lý cầm qua cho em?” Bụng bự nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô, quang minh chính đại xoa nắn.
Đang định phát triển hơn, cửa đã bị gõ vang.
Càng khéo, người tới là trợ lý của bụng bự, chỉ có điều, vẻ mặt của anh ta rất căng thẳng, còn khá hoảng sợ.
“Trương, Trương tổng.”
Bụng bự sắc mặt như thường thả tay Nghê Già ra, xoay người qua hỏi: “Chuyện gì?”
Trợ lý thấp giọng nói: “Trần tổng đi rồi…”
Bụng bự giật mình: “Đi rồi?!”
“Đúng, vừa đi.”
Trợ lý không dám nói, Trần Kính Sinh chẳng những đi rồi, mà còn đập vỡ một cái bình hoa trong đại sảnh.
Cứ đột ngột như vậy, không ai dám ngăn cản.
Trong chớp mắt, bụng bự không còn Dụς ∀ọηg nữa, hắn xanh mặt, xua tay, “Cô xuống trước đi.”
***
Kế hoạch đón tiếp khách quý của hôm nay, kết thúc sớm hơn vì một suất của Trần Kính Sinh.
Tiễn đi mấy tôn đại phật, nhân viên vệ sinh bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn trong sảnh, quản lý là vẻ mặt khóc không ra nước mắt, “Ai trêu chọc ai thế nhỉ? Trần tổng đột nhiên phát hỏa, cũng chẳng biết lý do.”
Nghê Già thay đồng phục ra, sửa sang xong mới đưa cho quản lý, quản lý nhận lấy, thấy vẻ mặt còn tốt của cô, nói: “Hôm nay cám ơn cô.”
Nghê Già nói không sao.
Quản lý quan sát khuôn mặt và dáng người của cô, nói tiếp: “Nếu cô muốn, có thể đến chỗ của chúng tôi…”
“Không đâu, cám ơn.” Nghê Già quyết đoán từ chối.
Nguyên ngày hôm nay, cô thật sự đã bị hành cho lên bờ xuống ruộng rồi.
Nếu ngày nào cũng như vậy, cô sẽ chịu không nổi.
Nghê Già về nhà, tẩy trang, tắm rửa, đi ngủ.
Cảm thấy cả người vừa mệt vừa nặng, Nghê Già là bị khát mà tỉnh, bây giờ đã là 12h30 đêm.
Trong nhà không bật đèn, đen sì sì, có cảm giác thời gian đang ngưng lại. Nhưng ngoài cửa sổ đèn đuốc lập lòe, càng làm cho bên trong trống vắng hơn.
Nghê Già đốt điếu thuốc, đi chân trần tới mở cửa sổ, một cơn gió lạnh lẽo đập vào mặt.
Trong di động của cô chỉ có Wechat của Phàn Nhân, có lẽ đã liên lạc với quản lý, hiểu ra hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cô ta vẫn không ngừng cảm ơn cô.
Nghê Già nhắn lại một câu không sao, một giây sau, Phàn Nhân liền gọi tới.
Cô sửng sốt vài giây, ấn nghe, Phàn Nhân đã cười trước, “Là tôi quá hồ đồ, không nhìn giờ, trong nước còn chưa ngủ nhỉ?”
Nghê Già nói: “Chưa ngủ.”
“Được, chờ tôi về sẽ mời cô ăn cơm, lần này thật sự cám ơn cô.”
Nghê Già không nói gì nữa, một cú điện thoại bình thường, trò chuyện đôi câu qua loa.
Vừa cúp máy, di động lại vang lên.
Cô nghĩ là Phàn Nhân có việc quên nói, không nhìn màn hình đã nghe máy, nhưng vừa kết nối, cô mới thấy không đúng.
“Nghê Già?”
Bên kia là một giọng nam không tính là quen thuộc.
Nhưng cũng không xa lạ.
“Tống Chương.” Nghê Già phun khói, giọng điệu bình tĩnh: “Chuyện gì?”
“Oa, cô còn nhớ tôi cơ à?”
Một Tống Chương hay chế giễu người khác, một bộ cà lơ phất phơ thật sự chưa từng thay đổi, có lẽ là có sẵn trong xương rồi, dù về sau Nghê Già có nghe nhiều lời trêu chọc khác, nhưng người đầu tiên vẫn là tự nhiên nhất.
Cô không nói gì, đứng trước đêm đen hút thuốc.
Tống Chương nghiêm túc hỏi: “Bây giờ cô ở đâu?”
“Ở Mỹ.”
“Đừng giỡn nữa, chúng tôi đều biết cô về nước rồi.”
Nghê Già nghe xong, cười ra tiếng, “Tôi là minh tinh sao?”
Tống Chương chậc lưỡi, nói: “Không vòng vo với cô nữa, bây giờ cô có thể tới đây không? A Sinh say rồi.”
Động tác hút thuốc của Nghê Già dừng lại.
“Say?”
“Đúng, say rồi, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy uống thành như vậy.” Tống Chương nhìn người đàn ông ở trước mặt đang liều mạng kéo tóc mình, cảm thấy da đầu cũng đau theo, “Cô tới đây khuyên đi, anh ấy không nghe lời chúng tôi.”
Giọng của Nghê Già vẫn hờ hững như cũ, “Tìm bạn gái của anh ta đi.”
“Bạn gái cái rắm! Anh ấy làm thế cho ai xem, cô không biết à?”
“Không biết.”
Thấy Trần Kính Sinh lại bắt đầu rót rượu, Tống Chương gấp đến độ muốn đá bay cái bàn, “Cô tới hay không? Anh ấy mà tiếp tục uống nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong bệnh viện.”
Một chữ “Lại”, kéo ra nhiều hồi ức không tốt.
Nửa ngày sau, Nghê Già mới đáp: “Biết rồi.”
***
Quán bar Tống Chương nói cô chưa từng nghe qua, chắc mới mở hai năm nay, chỉ cho thành viên VIP, tiêu phí cao, trước cửa đỗ một hàng xe sang.
Tống Chương đi ra đón cô, anh ta không thay đổi gì nhiều, hơi thở du côn xâm nhập vào xương tủy, hiện tại đã là nhân vật tai to mặt lớn, ăn mặc toàn hàng hiệu, trông như một tên phú nhị đại không đứng đắn.
Nhưng vừa thấy Nghê Già, liền nói liếng thoắng.
Nghê Già cảm thấy anh ta rất ồn ào, “Anh là cái máy phát hả?”
“Bây giờ tôi mới biết vì sao A Sinh lại muốn thắt cổ trên cây của cô rồi.” Lúc này Tống Chương mới nhìn thấy quầng sáng trên người cô, “Cô thật sự rất đẹp.”
Lời này là thật, trong cái vòng luẩn quẩn của bọn họ, không thiếu mỹ nữ, tuy nhiên, bọn họ hoặc là động chút dao kéo, hoặc là dặm cả khối phấn lên mặt, hoặc là xinh đẹp thuần khiết, xem nhiều cũng mệt. Kiểu như Nghê Già lại khác, dáng người không nói, khí chất lại đỉnh, ánh mắt lạnh lùng, còn có một gương mặt như hồ ly tinh.
Nhìn nhiều sẽ thấy hứng thú, khổ cho Trần Kính Sinh nhào đầu vào rồi ra không được.
Tống Chương vừa đi vào vừa hỏi: “Nói cho tôi biết hôm nay hai người thế nào? Cãi nhau?”
“Không có.”
“Chỉ vì mảnh đất kia, A Sinh bị giày vò gần ba tháng, hôm nay còn tự mình đi xã giao, cùng ăn cùng chơi, anh ấy rất ít khi tham gia cái này.”
“Là cái người tên Trương gì đó à?” Nghĩ đến bụng bự, Nghê Già chán ghét mà nhíu mày.
“Đúng, Trương Việt. Làm bất động sản, gần đây mảnh đất dưới tay hắn thật sự rất hot, vùng lân cận sắp được mở rộng, trước đó A Sinh đã bàn bạc gần xong rồi, chỉ thiếu một bước nữa thôi, hôm nay ầm ĩ một trận, toàn bộ đi tong.”
Bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển hết rồi? Toàn bộ đi tong?
Anh đang làm cái gì vậy?
“Anh ta tưởng mình còn là học sinh cấp 3 sao?”
“Bình thường anh ấy đâu có như vậy, ai nặng ai nhẹ anh ấy đều phân biệt rất rõ.” Tống Chương nói xong, lại nhịn không được nói thầm: “Cho nên, chuyện này nhất định có liên quan đến cô.”