Cửu Châu hồi hộp lao đến gần mảng gạch khác thường kia, đoạn chậm rãi giơ tay lên, đẩy mạnh vào viên gạch. Lập tức, một tiếng ù ù vang lên nặng nề, bụi bẩn bay ra tứ tung, có hạt vương cả vào mắt của Cửu Châu, làm cô cay xè, chảy tràn nước mắt.
Sau một hồi rung lắc, viên gạch kia cuối cùng cũng bị đẩy sang một bên, kéo theo cả mảng tường có kích cỡ khoảng chừng bằng một chiếc hộp gỗ nhỏ tự động mở hé ra, phía bên trong tối đen như mực.
Cửu Châu lấy hết can đảm, dùng đèn pin chiếu sáng vào bên trong. Thì ra, đây chỉ là một chiếc hố nông, không sâu, chiều dài khoảng độ gần bằng cánh tay của cô.
- Rốt cuộc đây là gì nhỉ?
Cửu Châu âm thầm tự hỏi trong miệng. Cô vươn tay vào trong lỗ, sau đó lôi ra một xấp giấy tờ được bọc túi nilon kỹ lưỡng. Phần mạng nhện cáu bẩn dính cả vào cổ tay cô, đôi khi còn xuất hiện một vài mảng phân gián vô cùng hôi hám.
Trái tim Cửu Châu đột nhiên đập thình thịch. Một cảm giác cực kỳ lạ lùng xen lẫn lo lắng không ngừng xuất hiện trong tâm trí cô. Vì thời gian không nhiều, Cửu Châu trực tiếp tháo túi nilon, đoạn cầm xấp giấy đã có phần hoen ố lên để quan sát.
Một số phần chữ đã bị thủng rách, Cửu Châu chỉ có thể mơ hồ mà dịch ra từng dòng một. Đây là một phần hồ sơ thông tin cá nhân của toàn bộ dòng tộc họ Ngọc. Sở dĩ Cửu Châu có thể khẳng định chắc chắn như thế đó là bởi vì cô trông thấy bức ảnh chân dung trắng đen của ông Ngọc Diên Hinh vẫn còn in rõ trên giấy.
Dựa theo những gì cô quan sát, Ngọc Diên Hinh và Lý Giai Kỳ có một người con gái duy nhất tên là Ngọc Bạch Bối. Ngọc Bạch Bối khi đó mới được chín tháng tuổi. Tuy nhiên, theo hồ sơ ghi chép, trên ௱ôЛƓ phải của Ngọc Bạch Bối ngay từ khi được sinh ra đã xuất hiện một vết bớt nhỏ màu đỏ, to bằng đầu đũa.
Cửu Châu khẽ giật thót. Từ trước tới nay, cô chưa từng nhìn ngắm cơ thể mình trong gương một lần nào. Do vậy, bờ ௱ôЛƓ của cô có vết bớt hay không, Cửu Châu cũng hoàn toàn không biết.
Việc ông lão Lục cất giấu thật kỹ hồ sơ của nhà họ Ngọc, chắc chắn đây hẳn là một bí mật động trời mà ông ta âm thầm giấu kín. Hiện tại, Cửu Châu đã nắm được một số thông tin cần thiết, tình hình có chút khả quan, thâm tâm cũng đã phần nào nhẹ nhõm hơn.
Cô đem gói lại đống hồ sơ, cất vào bên trong hốc kín, đoạn xoay người trở ra bên ngoài.
Tuy nhiên, ngay khi Cửu Châu chuẩn bị trèo lên thang gỗ để thoát ra theo đường mái nhà, lúc này cô mới giật mình ૮ɦếƭ sững tại chỗ: Phần gạch ngói được Cửu Châu xếp gọn ra một góc, hiện tại đã bị kẻ nào đó âm thầm đậy lại, trần nhà hoàn toàn khép kín.
- Khốn khi*p!
Cửu Châu âm thầm chửi rủa. Thì ra, mọi động thái của cô đã bị kẻ khác lén lút theo dõi. Nhân lúc cô đang mải mê xem xét đống hồ sơ kia, y đã trèo lên trên mái nhà, sau đó âm thầm đậy lại toàn bộ đống gạch ngói mà Cửu Châu dồn sức lật ra khi nãy.
Mặc dù vậy, cô vẫn hết sức bình tĩnh. Cửu Châu ôm chiếc thang, dựng thẳng nó lên, bắt đầu trèo dần lên phía nóc nhà. Mỗi bước chân cô đặt lên thanh ngang, chiếc thanh cũ kỹ lại vang lên những tiếng ọp... ẹp cũ nát. Càng bước về phía trần nhà, cơ mạch của Cửu Châu lại càng đập liền dữ dội.
Cuối cùng, ngay khi bàn tay chạm lên được trần ngói, Cửu Châu liền phát hiện thêm một sự thật phũ phàng nữa: lớp ngói này đã bị kẻ kia chèn thật nặng, mặc cho Cửu Châu ra sức đẩy lên, thế nhưng đống ngói này không hề suy chuyển.
Tình thế lúc này của cô vô cùng nguy cấp. Cô đã bị nhốt hoàn toàn trong căn phòng kín. Cánh cửa duy nhất để thoát ra ngoài thì đã bị khóa kín bằng mười ổ khóa lớn nhỏ. Nếu cô không mau chóng thoát ra khỏi đây, toàn bộ công sức và kế hoạch sẽ bị đổ sông đổ bể. Chưa biết chừng, ông lão Lục sẽ đem cô ra mà trừng phạt thích đáng.
Cửu Châu không biết làm thế nào đành men thang bước xuống đất lần nữa. Ở phía ngoài trời vẫn tối đen như mực. Thế nhưng, kẻ kia dường như không có ý định tha cho cô, rắp tâm muốn dồn cô vào chỗ ૮ɦếƭ.
Thứ mùi hăng hắc kia xộc thẳng vào cánh mũi của cô. Cửu Châu khịt khịt mũi ngửi thử.
Là mùi dầu!
Chẳng lẽ, kẻ kia... là muốn thiêu sống cô ngay tại đây?