Đám người Lưu Giản Đế hoàn toàn phớt lờ lời cảnh cáo của anh, nối đuôi nhau tiến sâu vào bên trong.
Do bị trật khớp chân nên Cửu Châu tạm thời không thể đi lại được. Cơn đau nhức ở mắt cá chân khiến một cô gái cứng rắn như cô cũng phải nhăn mặt, cắn răng mà chịu đựng.
- Bàn chân em làm sao mà bị như vậy?
Lục Nghị Phàm nhăn mặt hỏi, xem chừng anh đang không vui. Cửu Châu lặng thinh, chưa muốn vạch trần ý đồ xấu xa của Hương Diên. Cô chỉ cười, coi như là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi. Đợi thời cơ thích hợp, Cửu Châu sẽ tìm gặp Hương Diên để nói chuyện sau.
Bàn tay Lục Nghị Phàm nhẹ nhàng đặt lên chân cô, sau đó nâng lên ngang tầm mắt. Một lát sau, anh nhẹ nhàng nói:
- Tôi sẽ giúp em nắn lại khớp chân. Cố gắng mà nhịn đau.
Cửu Châu nghiêng nghiêng đầu nhìn Lục Nghị Phàm đầy ngờ vực:
- Anh cũng biết nắn lại khớp chân à?
Anh chỉ gật nhẹ đầu, đoạn đắc ý mà nhếch miệng đáp:
- Phải! Nào, há miệng ra!
- Để làm gì chứ?
Cửu Châu có chút ngơ ngác liền vội vàng hỏi lại. Ở chốn đông người này, lẽ nào anh lại muốn... hôn cô ư? Nghĩ đến tình huống xấu hổ sắp diễn ra, Cửu Châu không nhịn được mà mở miệng mắng anh:
- Lục Nghị Phàm, xin anh hãy giữ lại chút thể diện cho bản thân mình đi. Đừng hòng tôi hôn anh. Hừ!
Da mặt Lục Nghị Phàm lúc trắng lúc xanh, bờ môi ướƭ áƭ chợt cong lên đầy thích thú:
- Tôi chỉ muốn em ngậm lấy thanh gậy này, đề phòng em cắn vào lưỡi. Thì ra, giờ tôi mới biết, em luôn thèm khát được hôn tôi đến thế cơ đấy!
Cửu Châu xấu hổ vô cùng, chỉ hận không còn có cái lỗ nhỏ nào để mà chui xuống đất, liền ngoan ngoãn ngậm chặt lấy thanh gậy nhỏ mà Lục Nghị Phàm vừa đưa cho. Hai mắt cô nhắm lại thật chặt, bàn tay tùy ý đặt hờ trên nền đất.
- Thứ cần nắm thì em không chịu nắm, lại đi nắm thứ khác.
Lục Nghị Phàm đưa mắt lừ Cửu Châu, sau đó cầm bàn tay của cô đặt lên trên vai mình, còn không quên đe dọa:
- Bám cho thật chắc vào kẻo tôi vặn gãy tay, đến lúc đó đừng có mà mở miệng kêu.
Cửu Châu hít sâu một hơi, có thể cảm nhận được rõ từng động tác tay của Lục Nghị Phàm. Anh đang nhẹ nhàng xoa nắn mu bàn chân của cô, tiếp sau đó là từng khớp cổ chân. Tác phong dịu dàng này quả thực trái ngược hẳn với tính khí lạnh lùng, tàn nhẫn của anh thường ngày.
Rắc!!!
Âm thanh xương cốt được vặn mạnh khiến Cửu Châu khẽ rên thầm trong miệng. Móng tay sắc lạnh của cô đã ghim thật sâu lên bờ vai rộng lớn của anh, làm cho từng vết móng để lại dần dần rỉ ra một chút máu nhỏ. Thế nhưng, Lục Nghị Phàm không hề kêu than dù chỉ một lần. Anh đưa tay quệt mồ hôi trên trán Cửu Châu, đoạn trề môi châm chọc:
- Nhìn em lúc này trông thật xấu xí. Về đến dinh thự, tôi sẽ đích thân kì cọ thật sạch cho em!
Lúc này, đám người Lưu Giản Đế cũng đã quan sát được một vòng quanh khu vực thần điện. Hai mắt Lưu Giản Đế sáng rực, đưa bàn tay chạm nhẹ lên những chiếc hòm lớn. Theo ông ta suy đoán, chắc chắn đây là hòm đựng vàng bạc, châu báu. Khối lượng phải lên đến cả tấn.
Chà... chà...
Lưu Giản Đế sung sướng đến cực hạn, liên tục chép miệng mà xuýt xoa. Thứ viễn cảnh giàu sang, phú quý không ngừng được ông ta vẽ ra trong đầu, khiến Lưu Giản Đế khoái chí tới mức run cả người.
- Chúng mày, chuẩn bị mở hòm!
Trước mệnh lệnh của ông ta, đám Dương Vĩ liền gật đầu cái rụp. Giống như Lưu Giản Đế, bọn chúng cũng thèm thuồng đến mức nuốt nước bọt liên tục. Do vậy, không thể chần chừ thêm nữa, bọn chúng liền hò hét nhau, lôi từ trong balo ra những chiếc kìm vặn khóa, chuẩn bị mở hòm kiểm tra vàng bạc.
Lục Nghị Phàm dìu Cửu Châu đến gần cửa hầm. Anh nghĩ đi nghĩ lại cũng không tin đây chính là hầm mộ chính của vua Tutankhamen Đệ Nhị. Chỉ e, đây là một cạm bẫy lớn do chính vua Ai Cập đã chế tạo ra.