Ummm...
Cửu Châu bị Lục Nghị Phàm hôn đến tê dại. Sau khi thỏa mãn, anh mới chịu buông cô ra.
- Em có muốn tôi bồi rượu thêm cho không?
Lục Nghị Phàm nheo nheo mắt hỏi. Đương nhiên Cửu Châu sẽ không đồng ý. Cô hừ lạnh, ngồi dậy bước xuống đất, hơi thở có chút gấp gáp. Phương Tịnh Thanh đã rời đi từ lúc nãy, còn không quên lừ Cửu Châu bằng ánh mắt đe dọa ngút trời.
Hai người ngồi lặng lẽ bên nhau, mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ khác. Nghĩ lại hành động bảo vệ cô khi ở khách sạn của Lục Nghị Phàm, khóe môi Cửu Châu bỗng cong nhẹ, hai bàn tay vô thức xoa xoa lên nhau, gương mặt hết sức đáng yêu.
Lục Nghị Phàm trộm đánh mắt sang nhìn cô một chút, đoạn há miệng hắng giọng nói:
- Tại sao em bị lũ người kia ức Hi*p khi ở trường học mà không nói gì với tôi? Em coi chồng em là gã mù à?
Cửu Châu bị anh hỏi thoáng giật mình. Chuyện này... cũng phải nói với anh ư? Cô nghĩ vấn đề của cô không nghiêm trọng, bản thân Cửu Châu có thể thừa sức để giải quyết.
Cửu Châu vươn vai mấy cái, sau đó đứng dậy bước lên lầu:
- Thống Đốc nên tự lo chuyện lớn của anh đi!
Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của cô, Lục Nghị Phàm bèn đưa tay vuốt vuốt cằm, bàn tay còn lại với lấy điện thoại, bấm số gọi. Đầu dây bên kia lập tức truyền tới giọng nói trầm khàn của một người đàn ông:
- Dạ Thống Đốc, tôi xin nghe!
- Đến nhà họ Nghiêm, nói với Nghiêm Thanh Viễn, trong vòng một tiếng nữa hãy lập tức dọn đồ cút xéo ra khỏi ghế thủ tướng!
Lục Nghị Phàm ung dung cúp máy. Dám để con gái làm càn bắt nạt vợ của anh, lũ người này thật đáng ૮ɦếƭ!
Cửu Châu vì quá mệt mỏi nên nằm nhoài người ra đệm êm, hai mắt lim dim ngủ say đến tận sáng muộn ngày hôm sau. Lục Nghị Phàm cũng không sai người gọi cô dậy xuống dùng bữa sáng như mọi khi, chỗ nằm của anh vẫn còn ấm. Có lẽ, Lục Nghị Phàm mới rời đi chưa được bao lâu.
Ngay khi cô vừa bước xuống dưới lầu đã trông thấy một cảnh tượng khủng khi*p: hai người đàn ông ăn mặc lịch lãm đang lăn lộn dưới sàn nhà, khuôn mặt đã bị đánh đến sưng phù, bầm tím, rách nát, trông họ vô cùng đáng thương.
Còn Lục Nghị Phàm lại bình tĩnh ngồi vắt chân trên salon, các đầu ngón tay đang gõ gõ lên mặt bàn, tạo thành thứ âm thanh nặng nề, trầm ᴆục. Đôi mắt của anh sắc lạnh đến tận xương tủy khiến người đối diện không rét mà run.
- Ngu dốt!
Lục Nghị Phàm nhếch môi cười lạnh. Hai người đàn ông đang nằm bò dưới sàn lập tức cứng đờ, cơ mặt có chút méo mó khó chịu.
- Thống Đốc... sự việc này nằm ngoài suy đoán của chúng tôi... Chúng tôi không ngờ...
Họ chưa kịp nói dứt câu liền bị bàn chân cứng ngắc của Lục Nghị Phàm lạnh lùng giáng cho một cái thật mạnh. Anh dùng sức đè thật chặt lên bàn chân của một người đàn ông, giọng nói trầm ổn gầm gừ trong cuống họng:
- ૮ɦếƭ tiệt. Mau cút xéo ra khỏi đây!
Nhìn hai người đàn ông khó nhọc chạy thật nhanh đi, Cửu Châu liền cất giọng hỏi anh:
- Có chuyện gì mà anh lại ra tay tàn nhẫn với họ như vậy?
Lục Nghị Phàm không đáp, vung tay ném mạnh tách trà xuống dưới đất. Âm thanh vỡ nát như cứa xé vào màng nhĩ của Cửu Châu, khiến cô giật nảy mình.
- Cửu Châu, mau lên trên phòng thu dọn hành lý. Chút nữa tôi và cô sẽ bay sang Ai Cập.
- Hả? Ai Cập? Tôi và anh?
Nghe Lục Nghị Phàm nói, Cửu Châu bỗng dưng hóa đá. Đột nhiên anh lại đòi cô bay sang Ai Cập để làm gì chứ?
Cửu Châu xoay lưng, lắc lắc đầu từ chối:
- Tôi còn phải đi học, đâu có thời gian rảnh rỗi mà đi Ai Cập du lịch với anh!
- Chúng ta không đi du lịch.
Lục Nghị Phàm đột nhiên thở dài. Ngừng một lát, anh mới nói tiếp:
- Quân lực của tôi được phân phó canh giữ bên địa phận Ai Cập, không may đã bị mắc kẹt vào trong một hầm mộ cổ. Hiện tại sống ૮ɦếƭ chưa rõ. Chỉ e, lành ít dữ nhiều.