Reng... reng...
Tiếng chuông cửa bỗng chốc vang lên inh ỏi, Lục Nghị Phàm vẫn không chịu buông Cửu Châu, càng ra sức ʍúŧ mát иgự¢ cô nhiều hơn. Mùi vị ngọt ngào, thơm dịu từ da thịt của của người con gái xinh đẹp dưới thân khiến Lục Nghị Phàm say như điếu đổ.
- Có... có người!
Cửu Châu thở gấp ra từng hơi mà nói, hy vọng Lục Nghị Phàm sẽ buông cô ra. Đúng như cô dự đoán, anh khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi dậy chỉnh lại quần áo.
Người đến là Mã Thuần. Vừa vào đến cửa, Mã Thuần đã gật đầu chào hỏi Cửu Châu cùng Lục Nghị Phàm, trên tay còn đem theo một giỏ hoa quả nhập khẩu quý hiếm.
- Cháu đem đống đồ vô dụng này tới đây để làm gì?
Lục Nghị Phàm mở miệng chê bai, tiện chân đá đá vào giỏ hoa quả mà Mã Thuần đang đặt tạm trên đất. Cửu Châu lừ mắt nhìn anh, mở miệng mà mắng:
- Đường đường là Thống Đốc quân mà lại không biết ý tứ gì cả. Anh không ăn thì để tôi ăn.
Vừa nói, cô vừa bê cả giỏ hoa quả đem xuống dưới bếp, để lại hai người đàn ông anh tuấn vẫn còn đang nhìn nhau ngơ ngác, không biết nên mở lời như thế nào.
Mã Thuần ngồi đối diện Lục Nghị Phàm, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Chú Phàm, chú định xử lý chuyện của Phương Tịnh Thanh như thế nào?
Nghe anh hỏi, Lục Nghị Phàm chỉ lắc đầu, tỏ vẻ chán ghét mà đáp:
- Chuyện đàn bà phụ nữ, tốt nhất không rảnh mà chen vào. Dì của cháu lắm mưu nhiều kế, dư sức đối phó, không phải lo!
Ngừng một lát, anh nói tiếp:
- Trường học Vượng Thịnh thế nào, điều kiện cơ sở vật chất có tối tân nhất hay không?
Vượng Thịnh vốn là trường phổ thông lớn nhất cả nước, không chỉ bởi số lượng học sinh khổng lồ mà còn bởi cơ sở vật chất rơi vào tầng vĩ mô, có một không hai.
Mã Thuần không do dự liền gật đầu ngay lập tức:
- Cháu chỉ nói thế này, số một trong số một! À mà, chú nhắc đến Vượng Thịnh để làm gì?
- Dì cháu muốn đi học!
Hai mắt Mã Thuần trợn ngược, quai hàm sắp rớt xuống tận cằm. Anh không thể ngờ, cô gái nhỏ này lại muốn đi học trở lại. Trong khi nhiều cô gái anh đã từng tiếp xúc, họ chỉ coi việc học là một điều gì đó rất đỗi vô dụng. Quả nhiên, phu nhân Thống Đốc cũng rất khác người!
Khóe môi Mã Thuần khẽ cong.
Cửu Châu cũng vừa lúc bưng lên một đĩa hoa quả tươi mát, đem đặt trước bàn. Nhìn những miếng hoa quả đa sắc màu đã được cắt tỉa đẹp đẽ, Lục Nghị Phàm âm thầm đánh giá, khen ngợi. Ngay khi bàn tay của anh vừa muốn chạm vào một miếng dâu tây cắt lát, Cửu Châu đã chau mày,
đập thật mạnh lên tay anh, hừ lạnh:
- Anh nói sẽ không ăn cơ mà? Chỗ này là của tôi và Mã Thuần, anh muốn ăn thì tự xuống bếp gọt đi!
Lục Nghị Phàm tức đến run người, trừng mắt nhìn cô quát lớn:
- Cô dám!!!
Nhưng ngay khi nhận ra Mã Thuần còn đang ở đây, anh liền thu lại dáng vẻ tức giận khi nãy, sau đó hậm hực đứng dậy, bước lên trên lầu.
Mã Thuần ở lại thêm một lúc nữa mới trở về. Hiện tại đã gần một giờ chiều, Cửu Châu toan lên phòng nghỉ ngơi, liền thấy Lục Nghị Phàm đã khoanh tay chờ sẵn cô ở cửa.
- Vào chuẩn bị đồ đi, mười phút nữa quản gia Triệu sẽ đưa cô đến trường học!
Cửu Châu không tin vào những gì tai mình nghe thấy, phải mất chừng mười lăm giây để cô lấy lại tinh thần. Lục Nghị Phàm đã đồng ý cho cô được đi học lại!
Cửu Châu sung sướng đến run người, không kìm nén được cảm xúc mà nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, đoạn giang tay ôm chặt lấy Lục Nghị Phàm mà rối rít cảm ơn:
- Thống Đốc, cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều.. Truyện mới cập nhật
Bất ngờ được phu nhân ôm chặt, cơ thể Lục Nghị Phàm đã cứng ngắc lại. Hiện tại anh đang cởi trần, khuôn иgự¢ vạm vỡ có thể cảm nhận rõ thứ mềm mại bên trong lớp áo lụa mỏng kia là gì. Cửu Châu dụi dụi đầu vào иgự¢ anh, quên mất lúc này mình đang ôm chặt Lục Nghị Phàm.
Lục Nghị Phàm vốn dĩ cũng chỉ là đàn ông. Bản năng cốt cán trong con người anh lại bắt đầu sục sôi mãnh liệt.
Anh không nhịn được mà vươn tay luồn nhanh vào trong gấu váy Cửu Châu, sau đó vuốt mạnh lên bờ ௱ôЛƓ căng tròn, nảy lửa của cô, mỉm cười đầy xấu xa:
- Còn không buông ra, tôi sẽ trực tiếp bế cô lên giường ngay bây giờ!