- Thống Đốc, ngài không sao chứ?
Một đám vệ sĩ tay lăm lăm súng ngắn từ phía ngoài xông vào, trông thấy cảnh tượng trước mặt có chút chấn động mạnh: năm gã đàn ông trên người ngập tràn vết thương lớn nhỏ, nằm la liệt trên nền đất, còn Lục Nghị Phàm và Cửu Châu thì đang hầm hè nhìn nhau, tựa hồ như muốn đem đối phương mà xé ra làm trăm ngàn mảnh.
Lục Nghị Phàm vẫn nhìn Cửu Châu chằm chằm, trông thấy cô quay đi không thèm nhìn mình, lửa giận trong lòng tiếp tục bùng phát. Anh vòng tay bế xốc Cửu Châu trên tay, sau đó lạnh lùng bước ra bên ngoài:
- Xử lý mọi chuyện cho ổn thỏa!
- Tuân lệnh!!!
Tất cả vệ sĩ đều cúi gập người hô lớn.
- Buông tôi ra!
Cửu Châu không ngừng giãy giụa chống cự, bàn tay Lục Nghị Phàm càng thêm Ϧóþ mạnh vào da thịt cô hơn.
Ngay khi ra đến chiếc Bugatti La Voiture màu bạc, Lục Nghị Phàm mới chịu buông Cửu Châu xuống. Cô toan xoay lưng bước đi liền bị hai cánh tay anh khóa trụ lên thành xe, không cho cơ hội nhúc nhích.
Cửu Châu trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng hỏi:
- Anh muốn gì?
Ummm....
Cửu Châu vừa nói dứt câu liền cảm thấy đôi môi lạnh giá của anh đang áp chặt lên miệng mình. Lục Nghị Phàm tham lam mà cắn ʍúŧ hơi thở mềm mại, ngọt ngào của người con gái trước mặt. Ngay cả vết máu còn đọng lại trên môi của cô cũng bị anh nuốt trọn.
Cửu Châu bị Lục Nghị Phàm hôn đến tê dại cả môi, hai bàn tay đan chéo trong lòng bàn tay anh, khóa trụ trên thành xe. Lục Nghị Phàm càng hôn càng thêm nghiện.
Khốn khi*p! Mùi vị của người phụ nữ này quả thực khiến anh ૮ɦếƭ vì nghiện.
Triền miên một lúc lâu, Lục Nghị Phàm mới luyến tiếc rời khỏi bờ môi của cô. Nhìn đôi môi sưng tấy của Cửu Châu, Lục Nghị Phàm khẽ nhếch miệng.
Anh đưa tay mở cửa xe, hung hăng đẩy Cửu Châu ngồi vào bên trong. Cửu Châu không thèm mở miệng nói với anh, mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế. Trong cơn mê man, dường như Cửu Châu có thể cảm thấy vòng tay vững chắc của người đàn ông hung hiểm kia đang mặc áo vào cho cô thì phải, cả thứ cảm giác lành lạnh, man mát trên mặt nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Cửu Châu cuối cùng cũng đã tỉnh. Cô đưa mắt nhìn quanh quất xung quanh, trông thấy bản thân đang nằm trên chiếc giường cưới quen thuộc, căn phòng xa hoa, tráng lệ mà lại lạnh lẽo đến tái tê.
Có tiếng sột soạt trong phòng. Thì ra là nữ giúp việc Hiểu Mai, người mới ứng tuyển vào làm được một tuần. Trong phủ Thống Đốc, không phải ai thích vào làm giúp việc là có thể tùy ý vào được. Quản gia sẽ đích thân xem xét kỹ lưỡng lai lịch hồ sơ của họ, sau đó đặt ra năm vòng thử thách. Độ chọi cũng rất cao, mười người chọn ra một. Nếu ai trúng cử thì quả là may mắn và rất giỏi.
- Phu nhân, cô đã tỉnh rồi ư?
Hiểu Mai thấy Cửu Châu đã tỉnh liền vội vàng đem đến trước mặt cô một cốc trà liên hoa. Cửu Châu chống tay ngồi dậy, ánh mắt chợt dừng lại trước chiếc áo dài tay mình đang mặc bên ngoài.
Đây là chiếc áo mặc bên trong của Lục Nghị Phàm, còn áo thể thao màu trắng dính máu của anh thì mặc ở ngoài. Thì ra, thứ cảm giác có người đang giúp cô mặc áo trong lúc mê man là thật, không phải Cửu Châu tưởng tượng.
Cô nở nụ cười dịu dàng, đón lấy cốc trà từ tay Hiểu Mai, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn em. Chị ngủ đã lâu chưa?
- Phu nhân đã ngủ mê mệt trong vòng bốn tiếng đồng hồ rồi ạ!
Hiểu Mai lo lắng đáp. Cửu Châu không ngờ cô lại ngủ say đến như thế. Tuy nhiên, bóng dáng của Lục Nghị Phàm lại không thấy đâu cả.
- Thống Đốc đã đi đâu rồi?
Nghe Cửu Châu hỏi, Hiểu Mai chỉ biết lắc đầu, không chắc chắn trả lời:
- Em cũng không rõ, chỉ thấy Thống Đốc bế phu nhân lên phòng, nhắc em chăm sóc cho người. À phu nhân, Thống Đốc có nói, bạn của phu nhân đã được đưa về nhà an toàn, dặn phu nhân không cần lo lắng. Còn ngài ấy cùng với Trác Hiên gấp rút đi ra ngoài ngay lập tức rồi ạ.
Cửu Châu cũng không muốn hỏi thêm nữa, cô chậm rãi uống từng ngụm trà, cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.
Tại quán ba Dạ Mị...
Trác Hiên, thuộc hạ thân cận của Lục Nghị Phàm nghênh ngang bước vào trong quầy pha chế, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào chủ quầy trước mặt mà gằn giọng hỏi:
- Tiêu Ngạn Bách phải không?
Tiêu Ngạn Bách chính là chủ quầy đã pha chế rượu cho Nhã Hân và Cửu Châu.
Tiêu Ngạn Bách bị hỏi đích danh, thâm tâm có chút cảnh giác. Động tác pha chế của hắn cũng chậm lại, nghiêng nghiêng đầu hỏi dò:
- Phải! Tôi chính là Tiêu Ngạn Bách. Anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Khóe môi Trác Hiên khẽ cong, từ trong túi áo rút ra một khẩu súng mini siêu nhỏ, tuy nhiên mức độ sát thương lại cực kỳ lớn.
- Phiền anh đi theo tôi một chuyến. Thống Đốc quân muốn đích thân được hầu rượu anh!