Lục Nghị Phàm há miệng, tiếp tục cắn mạnh vào đầu ngón tay của Cửu Châu. Hành động biến thái này của anh khiến Cửu Châu run sợ xanh mặt.
Dường như cảm nhận rõ cô gái nhỏ đang vô cùng sợ hãi, Lục Nghị Phàm cuối cùng cũng buông cô ra. Tuy nhiên, chưa đợi Cửu Châu kịp vui mừng, Lục Nghị Phàm đã buông một câu lạnh lùng:
- Cô nên học tập dần đi là vừa. Chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra thôi, bất cứ khi nào tôi muốn!
Cửu Châu thở không ra hơi, mặc kệ anh đang mở miệng cười khoái chí, cô xoay lưng chạy thật nhanh về phía bờ biển. Dòng nước biển mát lạnh thấm ướt cơ thể cô, khiến tâm tình Cửu Châu cũng cảm thấy vui vẻ và sảng khoái hơn rất nhiều.
Cô nằm soài ra cát, tham lam hít lấy hít để thứ mùi hăng hắc của biển. Não bộ dần dần được thả lỏng, Cửu Châu ngủ thi*p đi lúc nào không hay. Đến khi cô tỉnh lại, bản thân đã ngồi trên máy bay từ lúc nào.
- Tôi ngủ say đến thế cơ à?
Cô đưa tay vỗ nhè nhẹ lên trán, ngủ say đến nỗi bị Lục Nghị Phàm bế lên máy bay mà cũng không hề biết. Cửu Châu chỉ muốn có một cái lỗ mà chui xuống đất ngay lập tức.
Trái với cô, Lục Nghị Phàm lại thản nhiên uống rượu. Bất cứ khi nào rảnh, anh đều tự tay rót rượu cho mình. Mùi vị đắng ngắt, cay cay đầu lưỡi khiến Lục Nghị Phàm cảm thấy vô cùng khoái cảm.
Biệt thự Thống Đốc đã ở ngay trước mắt. Bây giờ Cửu Châu mới để ý, đằng sau biệt thự là khu vực dành riêng cho máy bay. Quả thực sự giàu sang phú quý của Lục Nghị Phàm đã vươn tầm ra cả khu vực ngoài nước.
Trước khi bước xuống máy bay, anh vô thức quay lại nhìn Cửu Châu chằm chằm:
- Vì sao cô lại ra khỏi biệt thự? Chẳng phải tôi đã nói cấm cô không được rời đi nửa bước hay sao?
Cửu Châu nhìn thẳng vào mắt anh, bình thản mà đáp:
- Chuyện này nên hỏi vị hôn thê của anh, xem cô ta đã giở trò gì chỉ để đuổi tôi ra khỏi nhà!
Thủ đoạn của Phương Tịnh Thanh chỉ có thể lừa được Diêu Dung. Lần này, Lục Nghị Phàm đón cô trở về, chắc chắn trong nhà họ Lục sẽ tiếp tục nổi loạn.
Diêu Dung từ phía trong nhà vội vàng rảo bước ra đón con trai. Nhìn thấy Lục Nghị Phàm bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước mắt, hai hàng mi bà ta khẽ rung. Vừa lúc, Phương Tịnh Thanh cũng bước đến, nhìn anh đầy thâm tình.
- Con trai, cuối cùng con cũng chịu về đây!
Diêu Dung vòng tay ôm lấy cổ vai anh, mỉm cười vui vẻ. Đứa con trai này luôn là bảo vật vô giá nhất của bà ta. Vì vậy, không ai có thể đem anh đi khỏi cuộc đời Diêu Dung được.
Lục Nghị Phàm vỗ nhẹ lên vai mẹ, đoạn bình thản mà nói:
- Mẹ à! Đợi con một chút.
Trước ánh mắt tò mò của Diêu Dung cùng Phương Tịnh Thanh, Lục Nghị Phàm đưa tay vào trong khoang máy bay, kéo theo Cửu Châu bước ra. Ngay khi nhìn thấy cô, vẻ mặt vui vẻ của hai người kia lập tức sa sầm xuống.
Diêu Dung hừ lạnh, phóng ánh mắt hình viên đạn về phía Cừu Châu mà quát mắng:
- Tại sao con lại đem ả hồ ly tinh này về đây? Cô ta xô ngã Tịnh Thanh khiến con bé suýt chút nữa thì mất mạng, mẹ đã đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Trước sự tức giận của mẹ mình, Lục Nghị Phàm lại rất đỗi bình tĩnh. Anh buông tay Cửu Châu, tiến đến bên cạnh Phương Tịnh Thanh mà hỏi lại:
- Cửu Châu đẩy cô ngã cầu thang ư?
Phương Tịnh Thanh cắn cắn môi, gật đầu đầy đau khổ. Cô ta lắp bắp đáp:
- Chị dâu là không cố ý đâu, anh Phàm. Xin anh đừng trách chị ấy. Em cũng không bị thương nghiêm trọng, chỉ bầm tím một chút mà thôi.
Phương Tịnh Thanh vừa dứt câu, Lục Nghị Phàm đã dùng một tay nâng cằm cô ta lên cao, cười lạnh mà nói:
- Nếu phu nhân của tôi đã thích, tôi nhất mực ủng hộ. Kể cả phu nhân Gi*t người, tôi cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho cô ấy!