- Thứ con gái bất hiếu này! Nói đi, rốt cuộc sự việc là như thế nào? Rõ ràng mày đã lên xe hoa rồi cơ mà?
Cửu Thẩm Đài toan lao lên tát mạnh về phía Cửu Châu, tuy nhiên hành động tàn nhẫn này của ông ta đã bị Thẩm Lưu xông lên ngăn lại.
- Ông làm gì vậy? Cửu Châu cũng là con gái của chúng ta cơ mà?
Thẩm Lưu không giữ được bình tĩnh, vội vàng nói lớn.
Cửu Thẩm Đài hừ lạnh, đến lúc này, ông ta cũng không cần bất cứ lý do gì để mà phải giấu giếm nữa. Ông ta nhìn chằm chằm về phía Cửu Châu, khinh thường nói:
- Con gái ư? Nó chỉ là một đứa con hoang chúng ta nhặt về nuôi nấng. Vậy mà nó còn không biết điều báo hiếu. Đến nước này, chúng ta còn cần gì nó nữa?
Cửu Châu há hốc miệng, sửng sốt tột cùng.
- Cha, mẹ... Hai người đang nói gì vậy? Con là con hoang?
- Phải, em gái. Cô không phải con ruột của cha mẹ. Mười tám năm trước, mẹ ruột của cô vì không đủ điều kiện nuôi nấng cô nên đã đem vứt cô ở ngoài khu chứa rác. Cha mẹ vì thương hại nên đã đem cô về nuôi đến giờ.
Nước mắt mặn chát của Cửu Châu không ngừng chảy tràn xuống gò má, cô lảo đảo bước từng bước mệt mỏi ra phía sau, ngã dụi trên nền đất lạnh lẽo.
Thì ra, đây chính là câu trả lời mà Cửu Châu đã tự hỏi lòng trên dưới trăm ngàn lần. Thái độ lạnh nhạt của cha mẹ cô, sự ghen ghét, ruộng bỏ mà họ dành cho Cửu Châu, âu cũng có lý do cả.
Cô không tin, nhất mực không tin.
Không thể nào!!!!
Cửu Châu ôm chặt bờ vai, khóc rưng rức. Cô luôn tự nghĩ, nếu cha mẹ cô, chị gái cô không yêu thương cô, cô vẫn chấp nhận. Bởi đối với Cửu Châu, họ chính là gia đình ruột thịt của mình.
Thế nhưng bây giờ, sự thật đã cho thấy, Cửu Châu không phải con ruột của họ. Lẽ dĩ nhiên, sau ngày hôm nay, nhà họ Cửu chắc chắn sẽ cắt đứt toàn bộ mối quan hệ trước đây giữa cô cùng họ.
- Cửu Châu, nuôi mày mười tám năm ăn học nên người, đến hôm nay, dòng họ Cửu đã hết trách nghiệm. Mày muốn đi đâu thì đi!
Cửu Thẩm Đài mặc kệ ánh nhìn ái ngại của quan khách, xoay lưng bước lên trên lầu.
Thẩm Lưu mặc dù không yêu thương Cửu Châu nhiều như Mạn Linh, thế nhưng trong lòng bà vẫn còn sót lại một chút tình người.
Bà bước đến vỗ vai Cửu Châu, nhỏ giọng an ủi:
- Dù sao đối với mẹ con vẫn là Cửu Châu, là người nhà họ Cửu. Cha con vì tức giận nhất thời nên mới nói những lời tổn thương đến con. Cửu Châu, hy vọng con không để bụng.
Tâm Cửu Châu đã hoàn toàn ૮ɦếƭ yểu.
Mất đi gia đình, đối với cô chẳng khác gì đối diện với cái ૮ɦếƭ.
- Mẹ... Những lời cha nói có phải sự thật hay không?
Cửu Châu đờ đẫn hỏi lại một lần nữa.
Nhìn ánh mắt bối rối, có chút trốn tránh của Thẩm Lưu, Cửu Châu đã hoàn toàn biết Cửu Thẩm Đài không hề nói dối.
Bộp...
Từ phía trên nhà, Cửu Mạn Linh ném mạnh vali hành lý của Cửu Châu xuống dưới đất, không quên dùng chân đá thật mạnh.
- Đi đi. Nhà này không thể nào chứa thêm cô nữa!
Chỉ vì cô không thể dẫn ông Lục về nhà, vậy mà cả gia đình mà cô xem trọng nhất lại nhất mực quay lưng với cô, dứt áo ruồng bỏ Cửu Châu.
Nếu cô đem được người trở về như họ mong muốn, chắc chắn nhà họ Cửu sẽ chưa nói ra sự thật này. Cửu Châu nhếch môi cười nhẹ. Cô đã không còn bất kỳ chốn dung thân nào khác.
Về nhà chưa được tròn bốn tiếng đã bị đuổi khỏi đây. Mãi mãi cũng không được phép đặt chân đến nữa.
Đối với một cô bé mới bước sang tuổi mười tám như Cửu Châu, phải đối mặt với hàng loạt sự việc đau lòng diễn ra như thế này, quả thực vượt quá sức chịu đựng.
Cửu Châu lững thững kéo vali ra đến cửa, đưa mắt nhìn về phía người thân. Họ vẫn đang tưng bừng ăn uống, mặc kệ Cửu Châu nước mắt lưng tròng đứng ở bên ngoài.
Tựa hồ như hai thế giới hoàn toàn khác xa nhau vậy!
- Mày còn chưa đi?
Cửu Thẩm Đài càng nhìn người con gái trước mặt càng cảm thấy ngứa mắt, trừng lớn mà quát tháo.
Bỗng dưng, từ phía trên đỉnh đầu nhà họ Cửu liên tục phát ra một tràng âm thanh động cơ lớn đến mức khủng khi*p, gió lạnh quạt vù vù trên đỉnh đầu.
Một chiếc máy bay tư nhân đang chậm rãi sà xuống bên dưới, phía trên thân máy bay chỉ khắc đúng duy nhất một chữ "Phàm".
Toàn bộ người trong nhà họ Cửu đều chạy túa ra xem. Người dân xung quanh cũng không kìm nổi tò mò, gọi nhau í ới, không ngừng chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
- Mau mau tránh ra!
Cửu Thẩm Đài hò hét mọi người đứng dạt toàn bộ sang một bên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay vô cùng sang trọng kia đang chầm chậm hạ cánh xuống bên dưới khuôn viên biệt thự nhà mình.
Ngay sau khi động cơ máy bay ngừng hẳn, cửa cũng đã được mở ra. Hai người đàn ông áo đen nhanh chóng chạy xuống trước, đứng nghiêm chỉnh ở hai bên lối ra máy bay, cung kính cúi rạp đầu.
Chừng một khắc sau, người đàn ông cao lớn, ngũ quan hoàn hảo đến từng đường nét nghênh ngang bước ra.
Trên người anh khoác bộ quân phục độc nhất vô nhị, đời này chỉ có một chiếc duy nhất dành riêng cho Thống Đốc quân, bên hông còn giắt một khẩu súng ngắn thuộc vào hàng tân tiến bậc nhất.
Khí chất vương trượng, cao quý bất phàm, hoàn mỹ tựa như tranh vẽ của anh lập tức khiến toàn bộ đám người có mặt ở đây đều bị lu mờ, toàn thân không rét mà run...
Nước mắt trên mặt Cửu Châu vẫn còn chưa kịp khô, chỉ nhìn anh mà lẩm bẩm trong miệng từng tiếng:
- Lục Nghị Phàm!