Tách... tách...
Mưa ư?
Cửu Châu ngửa mặt lên trời, phát hiện đã có vài giọt mưa bắt đầu nhỏ tong tong xuống gương mặt nhem nhuốc của cô. Trời mưa sẽ làm cho miệng hố càng thêm trơn trượt, cơ hội trèo lên mặt đất của Cửu Châu sẽ trở nên khó khăn gấp bội.
- ૮ɦếƭ tiệt!
Lộp bộp...
Đám đàn ông xung quanh cũng đã nhận ra tình hình thời tiết tương đối xấu, do vậy liền gấp rút bước đến bên cạnh miệng hố, hòng quan sát tình hình của Cửu Châu lúc này.
- Đại ca, chi bằng chúng ta cứ hất đất xuống, trực tiếp chôn vùi nó ở đây luôn. Khu này là nghĩa địa vắng vẻ, đào đâu ra có người trông thấy.
- Ngu! Thế tao hỏi mày, chờ đến khi mấy lão chủ tịch thành phố nâng cấp cải tạo đất, đào lên được bộ xương của nó, liệu chúng ta không bị sờ gáy ư?
Cửu Châu dựa sát người vào trong thành đất, váy trắng lúc này đã lấm lem bùn, trông cô vô cùng nhếch nhác, bẩn thỉu. Lồng иgự¢ Cửu Châu đập thình thịch, cố gắng hít thở sâu hòng lấy lại bình tĩnh.
Ngay khi đám đàn ông vừa ló mặt xuống dưới hố, một nắm bùn đất nhão tanh hôi lập tức đập vào mắt, mũi chúng, khiến chúng đồng loạt thất thanh mà la ó.
Cửu Châu đã tự tay vun lên đống bùn đất, thừa cơ chúng cúi xuống mà ném thẳng vào mặt. Ba gã đàn ông bị bùn nhão văng cả vào trong tròng mắt, thị giác lập tức bị mờ, chệnh choạng ngã dúi xuống hố đất đã đào sẵn.
- Ôi!!! Mắt tao!
Nhìn ba gã đàn ông vùng vẫy, liên tục đưa tay lau mắt, bùn ngấm vào màng mắt vô cùng xót, khóe miệng Cửu Châu cong nhẹ. Cô bám chặt lên thành hố, sau đó dùng chân dẫm mạnh lên lưng một gã để làm bàn đạp, đoạn thành công leo lên trên mặt đất.
Cửu Châu tung người chạy như bay về phía trước. Trong bóng tối mờ ảo, khuôn viên nghĩa địa càng thêm ma mị, xung quanh bốn phía chỉ có những ngôi mộ mới cũ nhấp nhô, xếp chằng chịt các lối.
Mưa mỗi lúc một thêm nặng hạt, Cửu Châu cũng đã thấm mệt, cơ thể yếu ớt liên tục vấp ngã, hai mắt đã cay xè. Nghị Phàm, anh ở đâu?
Biệt phủ Thống Đốc quân...
Choang...
Một bàn đầy thức ăn ngang nhiên bị ném vỡ, mảnh sứ cùng đồ ăn rơi vãi ngập đất, bắn tung tóe khắp cả phòng ngủ.
Ánh mắt Lục Nghị Phàm đã trở nên sắc lạnh đến mức cực hạn, da thịt đỏ ửng, toàn bộ các mạch máu dường như đang muốn vỡ nát.
- Mẹ đã làm gì cô ấy?
Lục Nghị Phàm gằn từng tiếng mà hỏi. Đối với anh, mất đi Cửu Châu chẳng khác gì cuộc đời anh đã rơi thẳng xuống hố sâu không đáy.
Trước cơn thịnh nộ của con trai, Diêu Dung vẫn tỏ ra vô cùng oan uổng. Bà ta nước mắt ngắn dài, thỉnh thoảng lại nấc lên từng cơn, uất ức mà nói:
- Mẹ cùng Cửu Châu đến QinMark để sắm cho con ít đồ tẩm bổ. Cửu Châu có nói sẽ đi vệ sinh một chút. Thế nhưng, mẹ chờ con bé đến tận bảy giờ tối, có điều cả người lật tung QinMark, bóng dáng con bé vẫn hoàn toàn biệt tích.
- Không thể nào! Cửu Châu sẽ không bao giờ tự ý bỏ đi nếu chưa được con cho phép.
Cả người Lục Nghị Phàm phát run. Cơn đau buốt ở chân và cả trong lòng khiến anh bỗng chốc trở nên ngây dại. Anh đưa tay đập một phát thật mạnh vào bàn chân đang băng bó, phẫn uất mà đáp:
- Đừng để con biết hai người đã giở trò sau lưng con. Con muốn yên tĩnh, mẹ đi ra ngoài đi!
Cánh cửa phòng chầm chập được khép lại. Lục Nghị Phàm nhìn chằm chằm vào trong đống đổ vỡ mà mình vừa gây ra khi trước. Mới đây thôi, chỉ bốn tiếng trước, cô còn vui vẻ cười cười nói nói với anh, hứa đi một lúc sẽ quay trở về. Vậy mà hiện tại Cửu Châu lại bặt vô âm tín, sống ૮ɦếƭ thế nào còn chưa biết nữa.
Lòng anh nóng như lửa đốt. Một cảm giác chẳng lành không ngừng bùng cháy dữ dội trong từng mạch máu.
Châu Châu!
Diêu Dung thở dài bước xuống dưới lầu. Trông thấy ông lão Lục Nghị đang tĩnh tâm ngồi thưởng trà, cõi lòng bà ta có chút xáo trộn.
- Tình hình Nghị Phàm thế nào rồi?
Ông Lục nhàn nhạt lên tiếng.
Diêu Dung đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống đối diện ông ta, u sầu đáp:
- Có lẽ, Nghị Phàm đã yêu con bé sâu nặng rồi. Lão gia à, ông có nghĩ chúng ta đã sai khi cố tình đẩy Cửu Châu vào chỗ ૮ɦếƭ hay không?
Những lời Diêu Dung nói hoàn toàn không lọt vào tai ông lão Lục. Ông ta chỉ cho rằng đây là chuyện nhảm nhí, trực tiếp phẩy tay đuổi Diêu Dung ra bên ngoài.
Cạch... cạch...
Trong phòng điều khiển Camera riêng biệt của biệt phủ Thống Đốc, bóng hình cao lớn, vạm vỡ của một người đàn ông hiện lên rõ nét. Bàn tay anh lướt nhanh trên bàn phím máy tính, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo, điên cuồng đến mức kinh diễm.
- Thống Đốc, camera của buổi chiều hôm nay đã bị ai đó cố tình xóa sạch, toàn bộ dữ liệu ghi lại cũng vô cớ mà biến mất hoàn toàn.
Trì Mặc, người phụ trách phòng thông tin, chau mày giải thích.
Lục Nghị Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày, lúc này đây vẫn còn phảng phất sự tàn độc nguy hiểm.
- Năm phút!
- Dạ?
- Tôi cho cậu đúng năm phút để khôi phục toàn bộ dữ liệu camera trong vòng sáu tiếng trước!