Phu nhân, người đang nói chuyện gì vậy? Con... con không hiểu!Giọng nói của Cửu Châu đã có chút thất vọng. Cô cố gắng không nhìn vào mắt Diêu Dung, chỉ cắm cúi gọt hoa quả, xếp thật đẹp để đặt vào trong đĩa.
Diêu Dung càng được nước lấn tới, tiếp tục công kích:
- Sau sự việc cô Gi*t ૮ɦếƭ gã đàn ông lạ mặt kia ở trong khách sạn, lão gia cảm thấy cô không xứng đáng làm con dâu của Lục gia. Ông ấy đã đề nghị lập đơn ly hôn cho hai đứa. Cửu Châu à Cửu Châu, chẳng phải cô vẫn muốn được tự do, thoát khỏi kìm kẹp của Lục gia đó sao? Chúc mừng cô, giờ thì đã được toại nguyện.
Dứt lời, Diêu Dung quay lưng bước ra ngoài phòng khách. Đợi bà ta đi rồi, Cửu Châu chỉ biết đưa tay quệt ngang mắt, dùng răng cắn chặt bờ môi. Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ nhảy cẫng lên vì mừng rỡ. Thế nhưng hiện tại, cô đã yêu anh rồi. Ly hôn ư? Cửu Châu không hề muốn một chút nào cả.
Lục Nghị Phàm vì uống thuốc an thần nên đã đi ngủ từ sớm. Chỉ còn mình Cửu Châu cùng người nhà Lục gia thức, ngồi quây lại trên sảnh chính phòng khách.
Ông lão Lục Nghị ngồi ở chính giữa bàn, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ghét bỏ:
- Ngũ phu nhân đã nói qua với cô rồi phải không? Nghị Phàm chắc chắn sẽ không đồng ý. Do vậy tôi cần chữ ký từ phía cô trước.
Ông ta vừa nói vừa đẩy một tờ giấy đến trước mặt Cửu Châu. Đây chính là tờ đơn ly hôn của cô và anh. Xem ra, người nhà họ Lục đã không còn muốn chứa chấp cô trong cái nhà này nữa rồi.
Cửu Châu đẩy ngược tờ giấy lại về phía ông Lục, cứng rắn đáp lời:
- Thưa cha, con thiết nghĩ, về vấn đề giữa con và Nghị Phàm, không phải chỉ mình con là có thể tự quyết định được. Cha cũng nên hỏi qua ý kiến của anh ấy để xem Nghị Phàm muốn gì?
- Cửu Châu, từ xưa đến nay, đã là người ở trong Lục gia, nhất mực phải nghe theo lời của tôi. Tôi muốn giữ là giữ, muốn đuổi là đuổi. Cấm ai có ý kiến phản đối. Không cần nói dài dòng, cô mau ký vào đây đi!
Cửu Châu đưa mắt nhìn một lượt những con người đang có mặt ở đây. Ngoại trừ Lục Trịnh ra, không có bất kỳ một người nào chịu đứng ra lên tiếng giúp cô cả.
Lục Trịnh lấy hết can đảm, đứng lên thưa:
- Cha à, con thấy Cửu Châu nói đúng. Hiện tại họ đã là vợ chồng, có ly hôn hay không phải hỏi qua ý kiến của cả hai.
- Câm miệng. Chuyện này con không được phép tham dự. Mau mau lui ra ngoài.
Ông lão Lục tức giận đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt lừ Lục Trịnh mà cảnh cáo.
- Đi thôi anh trai. Việc này không liên quan đến chúng ta!
Lục Khương Chấn đứng dậy, đưa tay kéo Lục Trịnh cùng những người khác ra bên ngoài. Lúc này đây, Cửu Châu bé nhỏ đành phải một mình chống chọi lại với hai con người tàn nhẫn trước mặt. Tuy nhiên, gương mặt của cô vẫn hết sức bình tĩnh.
- Con cần lý do. Xin cha hãy cho con biết!
- Được! Đơn giản thôi, vì tôi không hề ưa cô! Hoàn cảnh xuất thân của cô không môn đăng hộ đối. Cửu gia đã bị phá sản, cuối cùng gán con trả nợ cờ bạc. Thật đáng khinh thường.
Ngừng một lát, ông lão Lục lại nói tiếp:
- Coi như tôi cầu xin cô, hãy giữ lấy chút lòng tự trọng mà rời khỏi đây. Con dâu Lục gia không cần hạng đàn bà bắn súng, Gi*t người dễ như trở bàn tay, máu lạnh đến mức thật đáng ghê tởm như vậy. Sau này, chỉ e ắt sẽ sinh ra thứ nghiệt chủng.
Dứt lời, ông lão Lục bất ngờ quỳ rạp xuống trước mặt Cửu Châu.
- Hãy ly hôn đi. Tôi cầu xin cô. Hãy vì Nghị Phàm, vì tương lai của thằng bé!!!
Hành động bất ngờ này của ông ta khiến Cửu Châu ૮ɦếƭ trân tại chỗ. Đến lúc này, cảm xúc đau buốt trong lòng cô đã hoàn toàn bị Ϧóþ đến vỡ nát.
Nước mắt cay đắng dần dần rơi ướt đẫm gò má xinh đẹp.
Nghị Phàm, chúng ta mới yêu nhau cơ mà, chẳng lẽ lại đành phải rời xa?!