Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh ! - Chương 122

Tác giả: Rosepea

Những lời Trác Miêu Điểu căn dặn không khỏi khiến Cửu Châu suy nghĩ. Tuy nhiên, cô chỉ lặng lặng thở dài, đoạn quay vào bên trong phòng, giúp Lục Nghị Phàm chuẩn bị một vài đồ dùng cần thiết.
Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, năm chiếc Maybach màu đen sáng bóng chầm chậm tiến vào bên trong thôn làng. Người đi đầu là Lục Trịnh, trên người chỉ mặc bộ vest nâu lịch lãm, dẫn đầu thuộc hạ, nhanh chóng xuống xe, rảo bước tiến sâu vào bên trong. Khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày của anh ngập tràn sự lo lắng.
Vừa trông thấy bóng dáng Cửu Châu đang tựa lưng ở cửa, Lục Trịnh đã vội vàng lao tới hỏi dồn dập:
- Cửu Châu, thì ra là em ở đây. Sức khỏe của Nghị Phàm sao rồi?
- Nghị Phàm đang hồi phục tích cực. Anh không nên quá lo lắng.
Cửu Châu nhoẻn miệng đáp.
Lục Trịnh nghe vậy đã phần nào yên tâm hơn, vội vàng gật đầu, sau đó mở cửa bước vào. Ngay khi nhìn thấy em trai, tâm trạng của anh bỗng trở nên vô cùng kích động, lao đến ôm chầm lấy Lục Nghị Phàm, không quên đấm lên иgự¢ anh một đấm:
- Thằng nhãi này! Có biết cha mẹ và các anh lo lắng cho em lắm không hả?
- Đàn ông nam nhi đại trượng phu, chưa gì đã òa lên khóc.
Trước cảm xúc quá khích của anh trai, Lục Nghị Phàm chỉ nhàn nhạt chau mày mà mắng.
Hai anh em họ từ nhỏ đã có mối quan hệ vô cùng thân thiết. Từ bé đến lớn, Lục Trịnh luôn là người anh số một trong lòng Lục Nghị Phàm. Bởi vậy, vừa gặp lại nhau sau chuỗi ngày xa cách, tưởng chừng như âm dương đảo ngược, Lục Trịnh đã không kìm lòng được mà bật khóc.
Cửu Châu khoanh tay trước иgự¢, chỉ đứng lẳng lặng nhìn hai anh em họ đoàn tụ, khóe mắt nhất thời cũng chợt cay xè.
Đoàn người rời đi vào giữa buổi trưa nắng gắt chói chang. Thôn làng đìu hiu, cô quạnh dần dần khuất sau từng hàng cây lớn, khẽ lay động trong gió. Mặc dù Cửu Châu và Lục Nghị Phàm chỉ ở lại đây trong vài ngày ngắn ngủi, thế nhưng chính sự sống bình dị ở đây cũng đã giúp cô và anh cảm thấy tâm can thoải mái hơn rất nhiều. Điều quan trọng là bản thân hai vợ chồng họ cũng đã kịp thời nhận ra thứ tình cảm sâu kín nhất ở trong chính lòng mình.
Cửu Châu tựa đầu lên bờ vai cứng cáp của chồng, đôi mắt lim dim mà nhắm lại. Mùi thơm dịu tỏa ra trên xe thoang thoảng len lỏi vào trong khoang mũi của cô, tựa hồ như đang ru Cửu Châu dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Cuối cùng, cô quả thật đã thi*p đi một lúc. Lục Nghị Phàm dùng một tay đỡ đầu cho vợ, khóe môi cong nhẹ. Nhìn cô nằm ngủ say trên vai anh, Lục Nghị Phản bỗng cảm thấy bình yên đến nhường nào.
Qua kính chiếu hậu, Lục Trịnh thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Lục Nghị Phàm mà quan sát. Anh thừa hiểu, em trai anh lúc này đã biết yêu. Hơn nữa là yêu vô cùng sâu đậm.
Lục Trịnh khẽ thở dài, nhẹ nhàng buông ra một tiếng:
- Em có nghĩ, nếu một ngày Cửu Châu biết được sự thật đó, liệu rằng cô ấy sẽ còn ở bên em hay không?
Nghe anh trai hỏi, động tác vuốt tóc Cửu Châu của Lục Nghị Phàm chợt dừng lại. Ánh mắt anh càng lúc càng trở nên đăm chiêu hơn, thoáng ẩn hiện chút buồn bã, thê lương.
- Cửu Châu sẽ rời đi, chắc chắn là thế. Hiện tại em chỉ muốn bù đắp cho cô ấy bằng tất cả thứ tình cảm chân thành này của em mà thôi. Hận thù của quá khứ, vì sao lại bắt vợ chồng em phải gánh?
Không khí trên xe bỗng chốc trở nên nặng nề hơn, không ai nói gì nữa.
Trải qua một khoảng thời gian không dài, cuối cùng đoàn xe cũng an toàn dừng lại bên trong khuôn viên dinh thự. Ngay khi cửa xe được mở ra, Diêu Dung, ông lão Lục Nghị cùng ba người anh trai còn lại của Lục Nghị Phàm đều có mặt đầy đủ.
- Nghị Phàm, quá tốt, quá tốt rồi!
Lục Khương Chấn, anh trai thứ tư mừng rỡ vỗ tay đen đét. Gương mặt ai ai cũng phấn khởi, vui mừng, chỉ riêng ông lão Lục Nghị vẫn bày ra thứ cảm xúc lạnh nhạt, không mảy may quan tâm cho lắm. Sau khi xác nhận Lục Nghị Phàm đã bình an quay trở về, Lục Nghị bèn chống gậy, xoay lưng bước trở lại vào trong nhà.
Vì chân của anh đã bị gãy, thế nên Lục Nghị Phàm được Triệu quản gia giúp đẩy xe lăn. Bác sĩ riêng cũng đã có mặt, giúp anh sơ cứu lại một chút, đoạn mới yên tâm rời đi.
Diêu Dung nhìn Cửu Châu, hất hàm ra lệnh:
- Còn đứng đó mà trừng mắt lên nhìn à? Cô mau chóng xuống bếp hầm canh cho Nghị Phàm bồi bổ đi!
Những sự việc xảy ra trong thôn làng vừa qua, cùng giấc ngủ chập chờn đã khiến Cửu Châu thấm mệt. Cô vừa định lên lầu nghỉ ngơi, Diêu Dung đã gọi giật lại.
Cửu Châu muốn nói gì đó, thế nhưng đành nín nhịn lại trong lòng. Dù sao thì cũng là vì chồng mình, bởi vậy cô đành ngoan ngoãn xắn tay áo, đeo tạp dề, lúi húi bước vào bếp làm canh hầm cho anh dưỡng sức.
Trong khi Cửu Châu đang quay cuồng cùng đống thực phẩm, Diêu Dung đã đứng sau lưng cô từ lúc nào. Bà ta nhếch miệng cười khẩy, đoạn chậm rãi nói rành rọt từng chữ:
- Lão gia đã quyết định sẽ cho cô và Nghị Phàm ly hôn. Cửu Châu, chúc mừng cô!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc