Phương Tịnh Thanh dừng bước, nước mắt cuối cùng cũng đã khô, nhìn Cửu Châu lúng túng:
- Chị dâu, nếu em đã làm gì không phải phép, mong chị thứ lỗi cho em!
Cửu Châu vốn dĩ chỉ muốn cảnh cáo cô ta, bởi vậy cũng không muốn làm lớn chuyện nữa. Thực ra, tính cô vốn không nhỏ nhen, đối với những sự việc cỏn con như thế này, cô thừa sức giải quyết.
Hàm Thy vẫn chưa nguôi giận. Trong lòng bà ta, Cửu Châu vênh váo, hỗn láo, cần phải được dạy dỗ càng sớm càng tốt.
- Mặc dù Tịnh Thanh muốn giải quyết êm xuôi sự việc, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô điều này: nếu cô không ngoan ngoãn vâng lời, tôi sẽ đích thân tống cổ cô ra khỏi nhà.
- Mẹ cả, Cửu Châu phải rời đi hay không, đều là do con quyết, không phải phụ thuộc vào ý muốn của người khác.
Lục Nghị Phàm bây giờ mới chịu lên tiếng. Anh bước về phía Cửu Châu, tùy ý cắn một miếng táo mà cô đưa cho, đoạn cười cười mà nói tiếp:
- Hơn nữa, chúng con sẽ ở dinh Thống Đốc, nên người yên tâm đi.
Dứt lời, anh cầm tay Cửu Châu, kéo cô ra bên ngoài. Ngay cả bữa trưa Lục Nghị Phàm cũng không có hứng thú ăn cùng ông lão Lục, nhất mực lên xe đi về.
Cửu Châu vẫn ngoan ngoãn ngồi ra ghế phụ phía sau, tuyệt nhiên không mở miệng nói bất kỳ lời nào.
Ngoài đường phố vắng lặng, chỉ có một vài thân ảnh gầy gò kéo áo bông che quá nửa gương mặt, rảo bước thật nhanh trên đường.
Đột nhiên, trong đầu Cửu Châu chợt nhớ lại, đã từng có lúc cô rất thích, rất yêu biển xanh và cát trắng. Và cũng đã từng có lần, cô tư tưởng đến một người, một lâu đài cát mỏng manh, yên lặng.
Cửu Châu khẽ thở dài, đưa tay vẽ thành một vòng tròn nhỏ trên kính xe.
Lục Nghị Phàm nhìn qua gương chiếu hậu, lạnh lùng mà lên tiếng nhắc nhở:
- Làm bẩn xe tôi, cô có lau dọn được hay không?
Thì ra, Lục Nghị Phàm lại còn mắc bệnh sạch sẽ đến mức biến thái như thế nữa.
Cửu Châu nghe anh nói cũng dừng tay, lại hướng mắt ra phía ngoài mà nhìn về phía xa xa. Bất chợt, từ phía đằng trước, một chiếc xe màu bạc rẽ đám đông lao lên, bất chấp đường cao tốc một chiều mà lao ngược hướng về phía xe của Lục Nghị Phàm. Ngay khi hai chiếc xe chạm mũi nhau thì bất ngờ dừng lại.
Một thanh niên trẻ tuổi mở cửa xe, gấp gáp bước vội xuống, đứng trước mui xe của Lục Nghị Phàm vô cùng sốt sắng.
- Cửu Châu, ở yên đây!
Lục Nghị Phàm cẩn thận căn dặn cô, sau đó mở cửa ung dung bước xuống.
Qua kính xe, Cửu Châu trông thấy người thanh niên kia gập tay cúi đầu chào hỏi Lục Nghị Phàm vô cùng lễ phép. Hai người trao đổi vấn đề gì đó, chỉ thấy sắc mặt của Lục Nghị Phàm trầm hẳn xuống.
Lúc lâu sau, anh phẩy phẩy tay, người thanh niên cúi gập đầu chào lần nữa, đoạn hớt hải quay đầu xe, đánh lái đi thẳng.
Cạch...
Lục Nghị Phàm đóng cửa, trực tiếp đánh lái, rẽ sang một con hẻm nhỏ khác. Lần này, tốc độ lái xe của Lục Nghị Phàm rất nhanh, dường như có việc rất gấp gáp đang chờ ở phía trước.
- Cô có biết bắn súng không?
Lục Nghị Phàm bất ngờ cất giọng hỏi.
Cửu Châu thoáng chút giật mình, liền sau đó bèn gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp:
- Có đôi chút. Nhưng tôi không bắn thạo và chỉ biết dùng súng lục.
- Tốt!
Anh chỉ đáp lại vỏn vẹn đúng một chữ, tiếp tục nhấn ga lao vọt lên phía trước.
Vì tốc độ lái xe của Lục Nghị Phàm quá nhanh, Cửu Châu có chút sợ hãi. Cô bám chặt lên thành ghế, cố gắng điều hòa khí thở cho được thông suốt.
Sau khi ra khỏi khu dân cư, chiếc xe quẹo sang hướng ngoại ô thành phố. Cảnh vật xung quanh nhanh chóng trở nên tiêu điều, vắng vẻ. Cửu Châu quan sát bốn phía, thắc mắc cất giọng hỏi anh:
- Chúng ta... đang đi đâu vậy?
Lục Nghị Phàm không đáp, chỉ rút từ trong hốc xe một khẩu súng lục thuộc vào loại tân tiến và hiện đại bậc nhất bấy giờ.
Anh ném súng về phía Cửu Châu, lạnh lùng nhắc nhở:.
- Chút nữa, cô hãy tự biết bảo vệ bản thân!