Hôm sau, ngày nghỉ kết thúc, Âu Quan Lữ đến công ty sớm hơn bình thường.
Anh sửa sang lại bàn làm việc, tiến độ công việc, anh mượn cớ có việc, bên cạnh cửa phòng, liên tiếp nhìn ra hành lang, chờ một bóng dáng xuất hiện.
Các đồng nghiệp lục tục vào phòng làm việc, Hồ Nhã Nam cũng tới, cho đến khi thấy bóng dáng của Trình Dư Nhạc, anh vội vã ra khỏi phòng làm việc.
“Nhạc Nhạc?”
Trình Dư Nhạc nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên. “Chào buổi sáng…” Cô mang khẩu trang, tối hôm qua ngủ không ngon cộng thêm việc bị cảm, cả người phờ phạc.
Chỉ bị trong mắt ௱ôЛƓ lung của cô nhìn, tim anh liền đập rộn lên. “Chào buổi sáng…” Anh chờ cô, trông cho giải quyết xong mọi chuyện lại không biết nói gì, anh đột nhiên đưa tới một hộp kẹo ngậm. “Cho cô.”
Cô sững sờ một lúc, mới nhận lấy. “Cảm ơn.”
“Cô bị cảm khá hơn chút nào chưa? Sau khi về nhà không đi khám bác sĩ sao?”
“Không có, hôm qua là chủ nhật, bệnh việc không mở, không đi khám được.”
“Có khả năng phải cấp cứu đó, cô bị sốt hai ngày, cồn không đi khám bác sĩ, ngộ nhỡ nặng hơn thì thế nào?”
“Không nghiêm trọng như vậy, chỉ cảm vặt thôi.” Là cô ngã bệnh cho nên nghe lầm, anh vẫn lo lắng cho cô sao? Cô nhìn anh, anh ngưng mắt nhìn cô, muốn nói lại thôi, trong mắt là lo lắng không giấu được, lòng cô ấm áp. Giữa bọn họ không còn chút quan hệ nào, vì sao anh vẫn quan tâm cô như vậy? Cô nhớ tới ánh mắt buổi tối hôm đó em trai miêu tả, chẳng lé anh thật sự đối với cô…
Anh người yên lặng nhìn nhau, không khí tế nhị, tình cảm gợn sóng… cho đến khi Hồ Nhã Nam đi lại, phá vỡ im lặng.
“Học trưởng, sao anh biết Nhạc Nhạc bị cảm?” Hồ Nhã Nam đặt câu hỏi. Ánh mắt hai người này rất không thích hợp, nhưng Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc? Hai người này căn bản giống như hai chiếc xe lửa, không thể gặp nhau!
“A… Cô ấy mang khẩu trang, nhìn một cái là biết mà.” Âu Quan Lữ gượng cười.
Đúng sao, nghe giọng điệu của học trưởng, quả nhiên đã biết Trình Dư Nhạc bị cảm từ trước, Hồ Nhã Nam sinh nghi, làm nũng nói: “Hai ngày nay em cũng bị cảm, vừa rồi lúc nói chuyện với anh còn ho khan, sao anh không chú ý tới em, không mua kẹo ngậm cho em?”
“Anh không biết em bị cảm, nếu không anh nhất định sẽ mua.” Anh âm thầm cầu nguyện Hồ Nhã Nam nhanh chóng rời đi, anh muốn ở cùng một chỗ với Trình Dư Nhạc, anh có lời muốn nói với cô…
“Có thật không? Học trưởng là nhất, luôn quan tâm chuyện của đồng nghiệp nữ chúng e, em rất cảm động đó!”
Sắc mặt Trình Dư Nhạc biến hóa. “Tôi đi trước.” Cô nặng nề đi về phía bộ phận thiết kế. Đối với chuyện của nữ đồng nghiệp đều quan tâm giống nhau đúng không? Chuyển đối đúng là vô cùng tự nhiên mà, ngày hôm qua là cô, hôm nay chuyển sang Nhã Nam, quan tâm cô và quan tâm Hồ Nhã Nam cũng không có gì khác biệt, cô cảm động cái gì? Thật ngốc.
“Chờ một chút, Nhạc Nhạc…” Âu Quan Lữ muốn kêu cô, nhưng Hồ Nhã Nam lai ríu rít cuốn lấy anh.
“Học trưởng, ba ngày không gặp, sao anh biết Nhạc Nhạc bị cảm? CÒn mua kẹo ngậm cho cô ấy từ trước? Hơn nữa không phải anh ghét cô ấy ư, tại sao lại đột nhiên quan tâm đến cô ấy như vậy?”
“Học muội, nghe nói em bị cảm?” Âu Quan Lữ âm thầm nghiến răng. Biết rõ anh muốn nói chuyện với Nhạc Nhạc, lại còn giả vờ cái gì hả?
“Học trưởng cũng muốn mua kẹo ngậm cho em đúng không?” Hai mắt Hồ Nhã Nam sáng lên. A, cô ái mộ học trưởng, ánh mắt anh lấp lánh tiến lại gần cô, nhịp tim cô đập nhanh, si ngốc nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, Âu Quan Lữ lộ ra một nụ cười thân thiết, đưa tay về phía cô… chỉ về máy nước uống bên cạnh cô.
Âu Quan Lữ cười tít mắt. “Em nhìn này, máy nước uống, công ty chuẩn bị vì mọi người, bên trong có nước nướng 14 giờ, em nhanh tới uống, uống nhiều một chút, anh tin chắc bệnh cảm của em sẽ lui.”
Hôm nay vừa đúng là cuộc họp thường lệ của mỗi tháng, tất cả mọi người đi đến phòng hội nghị, nghe tổng giám đốc báo cáo kế hoạch công việc trong một tháng tới.
Âu Quan Lữ ngồi cùng một chỗ với đồng nghiệp cùng ngành. Không khí hôm nay của buổi họp có chút vui vẻ, thỉnh thoảng có tiếng cười trộm, cố rất nhiều người nhìn anh, anh không quan tâm, ánh mắt nhìn về phía bộ phận thiết kế. Trình Dư Nhạc và Tiểu Huệ đang ngồi sóng vai nhau,sắc mặt cô tiều tụy, vẫn cố gắng nghe báo cáo của tổng giám đốc, anh nhìn cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng. Cô cần phải ђàภђ ђạ mình như vậy sao? Tại sao không xin nghỉ để đi khám?
Kể từ sau khi nói chuyện ở trên hành lang vào buổi sáng, cô không để ý đến anh nữa, làm như không thấy anh.
Anh âm thầm cười khổ. Cô đúng là không thể chờ đợi để đêm mọi thứ về điểm xuất phát,nhưng anh lại bị cảm giác động lòng vây khốn, xua đi không được.
Anh vẫn luôn cho rằng tình yêu giống như việc viết phần mềm, khi anh loại bỏ một số liệu, nó sẽ không xuất hiện trong trình tự nữa, anh bỏ đi tình yêu trong cuộc sống, cho rằng việc không có nó cũng không sao, ai ngờ nó chỉ im lặng ẩn núp, lặng lẽ chờ thời cơ… sau đó phản pháo.
Trước đây, một mình anh sống cuộc sống tự do tự tại, sau này vẫn có thể tiếp tục sống như vậy, nhưng nội tâm lại không giống trước. Anh yên lặng khát vọng cô, lại không thể nói ra, nhiều năm không theo đuổi phụ nữ, anh không biết nên bày tỏ thế nào, chỉ mới nghĩ đến cô tim anh đã đập loạn, đầu óc nóng lên, giống như cậu thiếu niên mới trải qua mối tình đầu, Ⱡồ₦g иgự¢ nóng bỏng, khổ sở vấn vương, chậm chạp không dám hành động.
“Này, Quan Lữ.” Đồng nghiệp bên cạnh lấy cùi chỏ thúc anh, nhỏ giọng hỏi: “Ba ngày này cậu đi nghỉ ở đâu?”
“Lên núi.” Anh thận miệng nó, vẫn nhìn chằm chằm Trình Dư Nhạc.
“Lên trên núi sao? Một mình cậu đi?”
Đồng nghiệp chợt mập mờ cười. “Đừng giả vờ nữa, cậu và Nhạc Nhạc đi hẹn hò, đúng không?”
Anh rùng mình một cái. “Sao cậu biết…” Lại kịp thời thay đổi. “Cậu đang nói nhảm gì vậy?”
“Cậu chưa nhìn hình sao?” Đồng nghiệp chuyển laptop cho anh, Một thông tin hiện lên trang chủ công ty, thoáng chốc anh như bị ngũ lôi oanh đỉnh (năm tia sét đánh xuống đầu) – trên màn hình là hình ảnh của anh và Trình Dư Nhạc! Trong tấm ảnh chính là hình hai người mặc chiếc áo đối polo màu vàng chanh, hiển nhiên là bị chụp trộm vào hôm qua lúc hai người xuống núi.
“Ba ngày nghỉ này, Tiểu Lưu đi nghỉ ở ‘Phong túc Độ giả Sơn Trang’ cùng bạn gái, cậu ấy còn nói nhìn thấy cậu và Dư Nhạc ở cùng một chỗ, còn tưởng nhìn lầm, chụp lại rất nhiều hình xác nhận lại có phải là hai người không.”
Âu Quan Lữ đừng hình. Tên nhiều chuyện nhất Tiểu Lưu lại dài lười nói lung tung nhờ mọi người xác nhận, rõ ràng là tên sợ thiên hạ không loạn. Xem ra Tiểu Lưu không biết mục đích thật sự của anh khi đến đó, như vậy là tốt nhất, anh không hi vọng chuyện mình thừa kế di sản bị phơi ra ngoài ánh sáng.
Đồng nghiệp nhỏ giọng nói: “Này, cậu và Nhạc Nhạc quen nhau sao? Bình thường hai người cãi qua cãi lại, chẳng lẽ chỉ là giả? Diễn cũng quá tốt đó? Sao lại muốn lừa gạt mọi người như vậy?”
“Mình và cô ấy không có quan hệ.”
“Có mà, hai người mặc áo tình nhân, ba ngày nay lại ở cùng nhau, không phải quen nhau thì là gì? Thừa nhận đi chứ.”
“Chúng mình không hẹn hò.” Cô nhìn thấy không? Anh nhìn về phía Trình Dư Nhạc, Tiểu Huệ đang nhỏ giọng nói với cô, chuyển laptop cho cô xem, tròng mắt uể oải của cô bỗng chốc trợn tròn, nhìn chằm chằm vào màn hình ba giây, sau đó nhìn về phía anh.
Anh đột nhiên có cảm giác bị hiểu lầm cũng không sao, thật ra thì, anh có chút hưởng thụ khi bị mọi người hiểu lầm hai người là một đôi, nhưng cô giống như rất để ý, liên tiếp nháy mắt với anh, tròng mắt anh hạ xuống. Cô ghét anh như vậy sao?
Hẳn anh cũng đọc tin tức này rồi? Trình Dư Nhạc nghĩ, anh luôn dặn dò cô phải giữ bí mật, bây giờ chuyện bị lộ, anh không muốn nhanh chóng giải thích sao? Còn ngẩn người gì vậy?
“Tốt lắm… đến đây thôi.” Tổng giám đốc thông báo hội nghị kết thúc. “Sau một tháng, bên công trình sẽ phải bận rộn một chút, mọi người phải chịu khổ rồi. Kế tiếp là lúc đưa ra kiến nghị, có người nào có ý kiến không?”
Âu Quan Lữ giơ tay. Tổng giám đốc nói: “Nói đi.”
Âu Quan Lữ bước lên. “Kì nghỉ lần này, tôi có yêu một cô gái, cùng cô ấy có ba ngày nghỉ tuyệt diệu.
Các đồng nghiệp ồn ào, bàn luận xôn xao. Quai hàm Trình Dư Nhạc cũng muốn rơi xuống.
“Lúc nghỉ phép chúng tôi không hẹn mà gặp, ở cùng nhau ba ngày, cho nên cái nhìn của tôi với cô ấy thay đổi, yêu cô ấy, tôi đã tỏ tình với cô ấy, bị cô cự tuyệt. Nhưng tôi vẫn yêu cô ấy…” Anh hết sức kìm nén gương mặt nóng ran, rất muốn nhìn gương mặt Trình Dư Nhạc lúc này, lại không dám nhìn. Cô nghe được ý nghĩa trong lời nói của anh không?
“Tóm lại, đây là chuyện riêng, vốn không cần phải nói cho mọi người, nếu các vị thật sự tò mò, tôi đây sẽ giải thích đơn giản một chút, hi vong mọi người không hỏi nhiều nữa, tôi tỏ tình thất bại, mấy người hỏi tới khác gì đang rắc muối lên vết thương của tôi, làm đồng nghiệp nhiều năm, mấy người không biết nói chuyện này sẽ tổn thương tôi sao?”