Cha con gặp nhau ngày cuối cùng, sau khi dùng qua bữa sáng phong phú, một nhóm người ở sau đình viện pha trà, ngắm cảnh nói chuyện. Thời tiết rất tốt, cha Tằng nhất định là nhân vật quan trọng nhất trong đình viện khai tiệc, đang ở trong không khí trong lành dùng cơm trưa.
Âu Quan Lữ cũng gia nhập vào cuộc nói chuyện. Anh và cha ngẫu nhiên có tiếp xúc, nhưng vẫn không nói chuyện với nhau. Có lẽ tối hôm qua nói tất cả mọi chuyện ra, thái độ của Lê Thượng Thần với anh tự nhiên hơn, Từ Lỵ Hoan lại tránh né ánh mắt của anh.
Lực chú ý của ba người ở đây đều đặt trên người anh và Trình Dư Nhạc… vì hai người cùng mặc chiếc áo polo màu vàng giống nhau.
Đúng, anh mặc chiếc áo polo màu vàng đó. Anh nghĩ, dù sao sao cũng là ngày cuối cùng rồi, mặc một chút cũng không sao, không ngờ cha vì vậy mà liên tiếp nhìn chăm chú hai người họ, anh trai cũng lộ ra vẻ mặt ngầm hiểu mỉm cười. Một đôi tình nhân sẽ để mọi người nhìn tình yêu ngọt ngào của mình, hiệu quả quá tốt, tốt đến mức khiến anh… lâng lâng, gần như tưởng thật, cho rằng anh và Trình Dư Nhạc thật sự là một đôi.
Anh biết, đối với một người phụ nữ không có hứng thú nào với mình có những ảo tưởng này, rất ngu xuẩn cũng không có ý nghĩa, nhưng anh lại vui vẻ, chỉ muốn đến gần cô một chút, nói với cô mấy câu, thậm chí chỉ cần cô nhìn anh một cái, trong lòng của anh sẽ có rất nhiều bọt nước sôi trào. Tỉnh táo lại, anh tự nói với mình, không nên mê muội, những bệnh trạng này sẽ nhanh chóng biến mất, chỉ cần chịu đựng qua sáng nay là tốt rồi. Anh dùng bề ngoài lạnh nhạt che giấu nội tâm cuộn trào.
Trình Dư Nhạc cũng không chuyên tâm nói chuyện cùng mọi người, bởi vì từ buổi sáng Tiểu Huệ không ngừng gửi tin nhắn tới, hỏi nếu cô có cảm tình với Âu Quan Lữ, vậy đinh chọn lúc nào hành động.
“Cậu phải tỏ tình với anh ấy?”
Sao có thể? Cô đã thử dò xét qua, anh quả nhiên không có hứng thú với cô. Cô trả lời tin nhắn của Tiểu Huệ. “Không thể nào.”
“Cật thật sự không nói? Nhanh, anh ấy tìm cậu đóng giả làm bạn gái đi gặp người nhà cũng có nghĩa có chút cảm tình với cậu, cậu nên thử một chút xem sao!”
Cô thành thật trả lời Tiểu Huệ, anh rất thiết thực, anh tìm tới cô vì biết sau chuyện này cô sẽ không dây dưa với anh, anh không có hứng thú với tình yêu.
“Vậy cũng không có nghĩa cậu không thể thử mà, nói không chừng anh ấy cũng động lòng với cậu.”
Ngộ nhỡ không có thì sao? Anh rất thích chế nhạo người khác, nếu tỏ tình thất bại, từ đó sẽ trở thành câu chuyện đầu đề của anh, cô vĩnh viễn không ngóc đầu lên trước mặt anh được. Cho dù anh biết điều không nhắc lại, nhưng những ngày sau gặp mặt sẽ cảm thấy lúng túng.
“Ý kiến hai người không hợp cũng chỉ trong công việc. Mình cảm thấy anh ấy cũng không phải người khắc nghiệt như vậy, thật ra con người anh ấy cũng không tệ.”
Tiểu Huệ không ngừng cổ vũ, cổ vũ không ngừng chạm vào lòng cô, giống như làm việc này cũng không hại gì…
Không, cô không dám.
Dùng xong bữa trưa, người giúp việc dọn bàn, đưa món điểm tâm ngọt lên, lúc này có một vị khách đến, là bạn tốt kiêm luật sư của cha Tằng. Trong lòng Âu Quan Lữ có tính toán, một khi xuống núi, mọi người mỗi người đi một ngả, có lẽ sẽ không qua lại, cha phải thừa dịp này nói rõ ràng chuyện về di sản.
Quả nhiên, sau khi ăn xong điểm tâm, cha Tằng mở miệng: “Ba đồng ý chia tài sản cho các con, ba đã sắp xếp xong, giao lại cho người bạn này của ba, ngày mai ông ấy sẽ liên lạc với mọi người. Ba không có ở bên cạnh mấy đứa, nhưng tình trạng gần đây của mọi người, công việc và quan hệ của các con, ta đều chú ý, rất rõ ràng.”
Sắc mặt Âu Quan Lữ biến hóa. Nghe giọng nói của cha, chẳng lẽ đã biết anh em hai người nói dối? Nếu biết thật ra hai người còn độc thân, vì sao còn bắt hai người phải mang vợ và bạn gái đến? Lại vì sao không vạch trần bọn họ? Anh nhìn anh trai một cái, vẻ mặt Lê Thượng Thần cũng tràn ngập nghi ngờ.
Trình Dư Nhạc càng thêm chột dạ, rất sợ hãi, chẳng lẽ ông cụ đã sớm biết cô đóng kịch? Ông sẽ không cảm thấy cô rất đáng ghét, hư tình giả ý đi cùng ông nói về Âu Quan Lữ, thật ra vì giúp đỡ chiếm đoạt di sản chứ? Đúng là động cơ của cô khi tới đây rất không đúng, nhưng những điều cô nói đó không phải vì tiền, cô chỉ đồng cảm với ông, muốn ông có thể vui vẻ một chút…
“Ba thiếu các con, lại nói lên yêu cầu không hợp lý, buộc mấy đứa phải mang bạn gái và vợ mình đến, cho nên mấy đứa đối với ba thế nào, ba cũng không oán. Ba vốn định cho dù mấy đứa không mang người đến, thậm chí không muốn đến gặp ba, ba vẫn giao di sản cho mấy đứa.”
Âu Quan Lữ kinh ngạc. Đây được coi là cái gì? Trước tiên lập thành quy tắc, buộc anh tới đây, sau đó lại lật đổ toàn bộ quy tắc đó, cha cố ý đùa giỡn người khác sao?
Anh hơi tức giận, nhưng anh là người lừa trước, không có tư cách tức giận. Anh nên áy náy vì mình đã lừa gạt, nhưng cha lại bình thản, giống như không quan tâm việc mình bị lừa, anh cũng hồ đồ rồi, rốt cuộc trong hồ lô của cha có bán thuốc gì?
Cha Tằng nói tiếp: “Nhưng mấy đứa đều tới, bất kể thế nào, mấy đứa đều mang bạn gái đến gặp ba, cũng đều là những người mà mấy đứa thật yêu lòng, cho nên ở cùng các con mấy ngày, ba vô cùng hài lòng. Theo điều kiện ban đầu, ba sẽ chia cho hai đứa một khoản tiền, bởi vì Thượng Thần ngoài ý muốn cho ba một đứa cháu, ba cho nó thêm ba mươi triệu. Về phần Quan Lữ là sơn trang này, nơi này đáng giá hơn một tỷ, hàng năm còn có thu nhập, coi như là quỹ giáo dục tương lại cho con của con!”
Âu Quan Lữ càng thêm kinh ngạc. Anh không cần sơn trang, anh muốn tiền mặt! Nếu không anh làm sao để giao thù lao cho Trình Dư Nhạc? Anh muốn yêu cầu cha đổi sơn trang thành tiền mặt, lại khó mà mở miệng, anh nhìn về phía Trình Dư Nhạc, vẻ mặt cô không thay đổi. Cô cũng không chấp nhận chuyện năm triệu của mình biến thành mấy căn nhà gỗ đúng không?
Anh còn đang suy nghĩ mình nên mở miệng thế nào, cha Tằng lại nói: “Cuối cùng, ba chỉ hi vọng một chuyện, hi vọng trong tương lại anh em hai đứa vẫn giữ liên lạc, chăm sóc lẫn nhau. Ba chuẩn bị một chút quà tặng cho mấy đứa đem về, quản gia sẽ mang đến cho mấy đứa, các con lái xe xuống núi cẩn thận.”
Âu Quan Lữ nói: “Ba, đợi chút…” Trong mắt của ông chợt sáng, lúc này anh mới ý thức được, từ sau khi lên núi mình lần đầu tiên kêu ông ấy là ba, anh không sửa cách xưng hô, cau mày nói: “Con có lời muốn nói.”
**
Lúc cha Tằng chia tài sản, Trình Dư Nhạc cũng không yên lòng, vì khi đó cô vừa nhận được tin nhắn của Tiểu Huệ.
“Cậu thật sự không nói với anh ấy sao? Nếu… năm, hai năm sau, cậu vẫn thích anh ấy thì phải làm thế nào? Thậm chí sau này cậu có bạn trai, cậu vẫn nhớ anh ấy mãi không quên, đó không phải càng thảm hơn sao?”
Tiểu Huệ tận tình khuyên bảo, nói xong cô càng thêm tâm phiền ý loạn. Cô tự hỏi trong lòng, tình yêu, không phải cần có nhiều sự chuẩn bị sao? Không cần suy tính cặn kẽ sao? Tại sao cơ hội tới trước thời hạn, cô lại sợ hãi như vậy?
Bởi vì đối tượng là Âu Quan Lữ, là người đã từng luôn đối đầu với cô? Cô sợ bị anh cự tuyệt, bị anh giễu cợt, bởi vì bị anh cười nhạo rất khó chịu, không thể sánh bằng việc bị đùa cợt trong công việc, muốn lên trận chính là tình cảm của cô, sắp bị lời nói ác độc của anh chặt đứt chính là lòng cô, cô càng động lòng, càng sợ hãi, càng không dám tiến lên.
Cô cố gắng nhớ lại những tấm danh thi*p mà cô giữ, trong đó có rất nhiều người đàn ông tốt, cô lại không nhớ nổi, bọn họ giống như rủ nhau trốn khỏi đầu cô, chỉ để lại Âu Quan Lữ, đầu óc cô giống như bị anh khống chế, cô không có cách nào làm chủ cảm giác của chính mình, cố gắng quên anh, lại cố tình nhớ đến anh.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, cô trở về phòng dọn dẹp hành lý, chuẩn bị xuống núi, Tiểu Huệ không thể đợi được nữa gọi điện thoại.
“Cậu đó cậu đó, cậu thật sự là người nổi danh nhất trong bộ phận thiết kế của chúng ta, cô bé hạt tiêu Nhạc Nhạc sao? Như một con rùa rụt đầu, rất không giống cậu? Thích thì nói đi, sợ cái gì?”
“Cậu đừng nói đơn giản như vậy được không, dù sao đối phương cũng là Âu Quan Lữ.”
“Âu Quan Lữ thì thế nào? Anh ấy không thể là người đàn ông tốt khiến cậu động lòng sao? Bình thường cậu thu thập danh thi*p của những người kia, không phải đang đợi một người đàn ông tốt xuất hiện sao? Hiện tại gặp được, sao lại không nắm chắc?”
“Mình cảm thấy anh ấy không tệ, nhưng chỉ là cảm giác trong hai ngày thôi, nói không chừng sau khi trở về, mỗi ngày bọn mình lại tiếp tục gây gổ. Mình cảm thấy bọn mình có hẹn hò, cũng sẽ thường cãi nhau.” Rất không vui.
“Sẽ không đâu… cách thức bạn bè và người yêu cũng không giống nhau, nếu hai người hẹn hò, cũng không nhất thiết sẽ cãi nhau, mà có cãi thì thế nào? Người yêu thì không được phép gây gổ sao? Cậu nói xem, điểm nào ở anh ấy hấp dẫn cậu?”
“Rất nhiều…” Cô nhớ tới hình ảnh ah nhặt những chiếc đinh trên núi, giọng nói mềm đi.
“Oa oa oa, cậu giống như một cô gái nhỏ! Anh ấy không phải cho cậu nước phép chứ?”
Trình Dư Nhạc rất xấu hổ, nhưng vừa nghĩ đến anh trái tim lại cảm thấy ngọt ngào. “Thật ra mình thích anh ấy là điều ngoài ý muốn. Mình đã nói với cậu, sau khi mình lên núi thì bị cảm, rất muốn ăn thịt nướng, sau đó anh ấy liền…” Cô không thể đợi được muốn chia sẻ với bạn tốt những cảm động trong lòng, đến mức không chú ý đến tiếng bước chân phía sau, là Âu Quan Lữ im lặng đi vào phòng.
Âu Quan Lữ nói chuyện với cha, bày tỏ anh không muốn sơn trang, muốn tiền mặt, cha lại kiên trì giao sơn trang cho anh.
“Từ lúc bắt đầu ba đã muốn giao cho con nơi này, nếu con không muốn thì bán nó đi!”
Muốn bán sơn trang này đi, anh phải tìm người xử lý, còn phải tìm người mua, muốn đợi tới lúc nào mới có thể giao thù lao cho Trình Dư Nhạc đây?
Anh nói chuyện với cha, lấy ít tiền cũng không sao, anh hy vọng mình có thể cầm tiền mặt, cha anh vẫn cự tuyệt.
“Ba đã chuẩn bị tiền cho anh con. Con nhận lấy sơn trang này đi, nếu không thích, con và Nhạc Nhạc có thể bán nó, bán nó cũng có nhiều hơn một tỷ.”
Nếu cha biết anh và Trình Dư Nhạc là giả, nhắc tới cô là có ý gì? Cha luôn kiên trì như vậy, anh cũng không tiện nhiều lời, buồn bã trở về phòng.
Anh đi vào phòng thì thấy Trình Dư Nhạc đang thao thao bất tuyệt với Tiểu Huệ ở đầu bên kia điện thoại.
“Buổi tối đầu tiên mình bị say xe, phun lên bàn ăn, cực kì xấu hổ. Kết quả hôm sau bọn mình ăn thịt nướng, tại nơi này ăn thịt nướng đó…”
Đang tán gẫu cùng bạn tốt chuyện trong hai ngày này sao? Âu Quan Lữ ngồi xuống, chờ cô chú ý đến mình, buồn bực không biết nên giải thích thế nào với cô, cô sẽ nguyện chờ anh kiếm tiền sao?
“Mình biết thịt nướng không có gì, nhưng cậu phải biết trong sơn trang cấm nướng thịt, anh ấy đặc biệt chuẩn bị cho mình. Nơi này là trên núi, chuẩn bị thịt nướng cũng không đơn giản như vậy, anh ấy còn nấu cho mình ăn nữa! Anh ấy dụng tâm như vậy, mình cực kỳ kinh ngạc, nhưng tại sao vậy chứ? Vì mình bị say xe, rất đáng thương sao?”
Âu Quan Lữ thấy lạnh người, sao cô lại nói những chuyện này với Tiểu Huệ?
“Sau đó, buổi tối anh ấy nhường giường cho mình ngủ, anh ấy biết mình cảm, còn nói muốn mang mình đi khám bác sĩ, anh ấy cũng không giống lúc bình thường, mình sắp bị anh ấy làm hồ đồ rồi. Bình thường ở công ty luôn cãi qua cãi lại, sau khi lên núi lại biến thành người khác, đối với mình tốt như vậy? Chẳng lẽ anh ấy đối với mình…”
Cô phát hiện anh có tình cảm với cô rồi sao? Trái tim anh đập loạn.
“Hơn nữa nhìn tình cảm bọn mình đối với nhau, cậu có thể tưởng tượng anh ấy nói với mình những điều này sao? Đúng vậy, ha ha ha, mình cũng rất khó tưởng tượng, rất kỳ quái sao? Hơn nữa anh ấy nói rất nghiêm túc, khi đó mình cũng nghiêm túc nói với anh ấy, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật kỳ lạ, nằm mơ mình cũng không nghĩ mình nói chuyện như vậy với anh ấy, thật buồn cười, ha ha…” Trình Dư Nhạc cười không ngừng, bởi vì chút biến hóa ngoài ý muốn này, cô cảm thấy thú vị.
Nhưng vào tai Âu Quan Lữ, tiếng cười của cô lại vô cùng chói tai. Cô đang cười nhạo anh với bạn tốt sao?
Anh chưa từng thật lòng thể hiện mình với ai như vậy, nếu cô không chấp nhận, có thể quẳng ra sau đầu, cần gì giễu cợt anh như vậy? Anh bị cho một bạt tai, trái tim lạnh giá, tức giận vì bị nhục nhã tăng lên.
“Mình còn mua áo đôi, anh ấy vốn không chịu mặc, nói mặc vào rất khó coi, sáng nay mình bắt anh ấy mặc, anh ấy không chịu, sau đó lại chủ động mặc, cậu cảm thấy vì sao đột nhiên anh ấy lại muốn mặc?” Sau đó Trình Dư Nhạc im lặng, có lẽ Tiểu Huệ đang phân tích cho cô, cô nghe, thỉnh thoảng lại cười khẽ. Tiếng cười của cô giống như một tảng đá ném về phía anh. Anh thật khờ, ngây ngốc động lòng, lo được lo mất đè nén bản thân, thật ra thì biểu hiện khác thường của anh, tất cả cô đều lưu ý, lại xem như chuyện cười tán gẫu với bạn tốt, cô cười đến vui vẻ, cảm thấy anh rất ngu xuẩn buồn cười đúng không?
Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Huệ liến thoắng như đúng rồi với Trình Dư Nhạc. “Anh ấy nhất định cũng thích cậu! Dù cảm ơn cậu vì đã đi gặp người lớn trong nhà cùng mình, cũng không nhất thiết phải chăm sóc cẩn thận như vậy, cậu nói một câu, anh ấy liền chuẩn bị thịt nướng, lúc bắt đầu áo đôi không mặc, sau đó lại mặc vào, đó là vì trước khi cậu lên núi, cậu đối với anh ấy mà nói là chiều đối nghịch, nhưng trải qua ba ngày này, tình cảm này mầm, nên anh ấy nguyện ý mặc! Cho nên mình mới nói, cậu nên tỏ tình với anh ấy, lập tức! Này, cậu có nghe hay không? Sao vẫn cười như vậy? Có phải nghĩ đến chuyện tỏ tình nên hồi hộp?” Tật xấu của Trình Dư Nhạc là mỗi lần lo lắng lại cười khúc khích.
“Dĩ nhiên là lo lắng, cậu cảm thấy mình nên nói với anh ấy sao?” Trình Dư Nhạc bị Tiểu Huệ nói đến nóng mặt, tim đập nhanh, nhưng vẫn không tin, cô nhỏ giọng nói: “Mình thật sự rất thích anh ấy, mình không có loại cảm giác này đối với người khác…”
“Nói gì?” Âu Quan Lữ không nhịn được lên tiếng.
Trình Dư Nhạc giật mình, quay đầu nhìn thấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt đỏ lên. “Anh… anh vào đây bao lâu rồi?” Anh nghe hết rồi?
Cô hốt hoảng cái gì? Nếu không phải bị tóm vì sau lưng phê bình anh, cần gì sợ như vậy? Anh càng khó chịu, sắc mặt lạnh lùng.
“Cũng chưa lâu. Tôi nghe đến cô có lời muốn nói với tôi, cô muốn nói gì?” Tiếng cười vừa rồi của cô tràn ngập trong đầu anh, cho tới giờ, anh vẫn chưa nghe được câu nói sau cùng.
Hai tai của Trình Dư Nhạc cũng đỏ bừng. “Anh nghe được tôi nói chuyện điện thoại với Tiểu Huệ?” Anh nghe hết? Nghe được cô đang giải thích lý do cô động lòng với anh cho Tiểu Huệ, đến cả việc cô nói thích anh… Bên má cô càng nóng, tay chân luống cuống, trong lúc vô ý cô đã tỏ tình với anh, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, căn bản còn chưa quyết định mình có nên nói hay không mà!
“Đúng, hơn nữa những lời đó, một chữ tôi cũng không muốn nghe!”
Mặt cô không còn chút máu, ánh mắt anh lạnh lẽo như cô có thù oán với anh.
“Không phải cô không muốn nói chuyện ở nơi này ra sao? Cô đã nói tất cả cho Tiểu Huệ, hi vọng lúc trở về, cô ấy giúp cô tuyên truyền? Cô cho rằng chuyện như vậy rất thú vị?” Nghĩ đến tình cảm của mình bị coi là chuyện cười, anh không chịu nổi, anh nóng lòng bảo vệ chính mình, giọng điệu hung hãn.
Trình Dư Nhạc sững sờ, ánh mắt anh nghiêm trọng lại phòng bị, anh nghe rõ tất cả lời nói trong lòng cô, vẻ mặt tràn ngập chán ghét, thậm chí anh còn nói một chữ anh cũng không muốn nghe, anh tức giận như vậy là chuyện trong ba ngày này của hai người bị người khác biết, còn chưa xuống núi đã muốn vạch rõ giới tuyến với cô, giọng nói nghiêm khắc của anh giống như xem cô là một kẻ tiểu nhân thích nói chuyện của người khác.
Cổ họng của cô nghẹn lại, Ⱡồ₦g иgự¢ đau nhói, anh và Âu Quan Lữ tỉ mỉ ân cần chăm sóc cô ba ngày qua thật sự là một người sao? Tại sao một người từng nấu trà gừng cho cô lúc nửa đêm, người đàn ông khiến cô cảm động, lại có ánh mắt tổn thương người khác như vậy?
Nếu đã ghét cô như vậy, tại sao lại muốn đối xử tốt với cô?
“Xin lỗi, tôi chỉ nói một chút chuyện thú vị với Tiểu Huệ mà thôi, tôi không có ý định nói.” Mặt cô cũng lạnh xuống, nếu không làm như vậy, cô sợ mình sẽ khóc, thật khó chịu, nếu bên cạnh là một vách núi, cô tin mình sẽ không do dự mà nhảy xuống.
Chuyện thú vị? Ánh mắt anh âm trầm hơn. “Tôi không cảm thấy chuyện đó có gì thú vị.”
“Được, thật sự xin lỗi, là tôi sai, tôi không nên miệng rộng, từ bây giờ tôi không nói gì nữa.” Ánh mắt anh sắc bén giống như cây kim châm lên người cô, cô cảm giác chính mình không được che đi, rất thảm hại, vội vã muốn chạy trốn.
Cô bình tĩnh nói với Tiểu Huệ ở đầu bên kia điện thoại. “Tiểu Huệ, mình muốn thu dọn hành lý, lúc về chúng ta nói chuyện tiếp.” Sau đó trực tiếp cắt đứt.
Âu Quan Lữ nhíu mày. “Trở về nói tiếp? Cô còn muốn…” Anh còn chưa dứt lời, đã bị cô mỉa mai.
“Đó là nói cho có lệ thôi, tôi đảm bảo sau này một chữ tôi cũng không nói.” Cô không nhìn anh, khẩu khí trầm thấp.
“Anh yên tâm, so với anh, tôi càng không muốn nói chuyện này với người ngoài.”
**
Việc đáng sợ hơn tỏ tình thất bại chính là phải ở cùng với người vài phút trước đã làm bạn tổn thương trong không gian nhỏ hẹp mấy giờ đồng hồ.
Sau khi chào tạm biệt cha Tằng và Lê Thượng Thần, Âu Quan Lữ lái xe xuống núi, ba ngày tuyên bố kết thúc.
Trêm đường về Trình Dư Nhạc luôn im lặng. Sau khi bị cự tuyệt một cách nhẫn tâm như vậy, người cô không muốn đối mặt nhất chính là anh, cô vốn muốn đi nhờ xe anh xuống núi, sau đó lên xe khách về nhà, không ngờ anh lại kiên trì, nói anh đưa cô tới đây, cũng có nghĩa vụ chở cô về một cách bình an.
Trình Dư Nhạc buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, từ cái bóng trên tấm thủy tinh có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh Âu Quan Lữ đang vững vàng lái xe. Sau khi lên xe, hai người không nói chuyện với nhau một chữ nào, nhưng cô cảm thấy, thình thoảng anh lại nhìn lén cô.
Anh sợ cô sẽ dính chặt lấy anh? Vậy sao không dứt khoát để cô lên xe khách về nhà? Trước khi lên xe anh còn mua cho cô thuốc say xe và kẹo ngậm, lại đem theo một bình nước nóng, để trên đường cô có thể dễ dàng sử dụng, không phải giận cô sao? Vì sao vẫn chăm sóc cô như vậy? Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì?
Anh cảm thấy cô rất buồn cười ư? Anh ám chỉ công khai mình không có hứng thú với tình yêu, mà cô, cũng không phải trời sập xuống, cô chỉ không biết sau này phải đối mặt anh thế nào, mỗi lần nhìn đến anh, cô nhất định sẽ nghĩ đến thất bại ngày hôm nay, anh nhất định cũng nghĩ đến, sau này làm đồng nghiệp thế nào? Cô chán nản ngồi lên ghế, để rừng núi ngoài cửa sổ chứng kiến tâm tình thê thảm của cô.
Lần thứ n Âu Quan Lữ giả mượn việc chỉnh kính chiếu hậu, nhìn lén Trình Dư Nhạc. Tâm tình cô rõ ràng không tốt, anh nghĩ, thật kì quái, người bị giễu cợt sau lưng là anh, cô mất hứng cái gì? Cô ỉu xìu, lông mi buồn bực buông xuống, cô hạ cửa sổ xe, gió núi tràn vào trong xe, thổi loạn mái tóc dài của cô, tâm tình của anh giống như mái tóc của cô, rối thành một đoàn.
Phản ứng của anh không quá đáng lắm chứ? Coi như cô phát hiện tình cảm khác thường của anh, anh có thể không thừa nhận, ngược lại tranh cãi cùng cô, đùa giỡn hiểu lầm của cô, đây là sở trường của anh, nhưng vì sao anh lại thất thường mắng cô? Vì sao anh nghiêm túc như vậy?
Bởi vì quan tâm thì mới có thể nghiêm túc, mới có thể tức giận như vậy. Anh phiền não nắm chặt tay lái. Anh chắc chắn mình còn tức giận, nhưng trong lúc vô tình anh đã tha thứ cho cô, cô khiến anh khổ sở, nhưng nhìn cô khổ sở, anh càng khó chịu… Cảm giác đối với cô không mất đi, lại càng ngày càng mãnh liệt, anh do dự, cho rằng chỉ cần trở lại cuộc sống bình thường, mình sẽ quên phút động lòng ngắn ngủi này.
Nhưng thật sự quên được sao? Khi cô làm anh động lòng, đập nát bình tĩnh từng có của anh khiến lòng anh vì cô mà thiêu đốt, phải làm thế nào để lạnh đi?
Anh thử gợi ra đề tài. “Cô không thoải mái sao? Vẫn còn say xe à?”
“Không biết.”
“Nếu như không thoải mái, phải nói cho tôi biết, không nên miễn cưỡng.”
“Yên tâm, tôi sẽ không ói trên xe anh.”
Giọng nói của cô lạnh nhạt, nói rõ không muốn nhiều lời với anh, anh lại nói: “Tôi có nói chuyện với ba, hi vọng ông ấy cũng có thể cho tôi tiền mặt, nhưng ông ấy lại kiên trì muốn giao sơn trang cho tôi, có thể bán nó đi, dù sao ông ấy cũng không chịu đổi thành tiền mặt cho tôi. Tôi định sau khi liên lạc với luật sư sẽ bán nó đi, mới có thể trả năm triệu cho cô, cô cho tôi một chút thời gian, để cho tôi kiếm tiền.”
Cô hoàn toàn quên chuyện năm triệu này rồi. “Bán sơn trang đi không phải rất đáng tiếc sao? Để nó đó kinh doanh, còn có thể thu vào nhiều lợi nhuận.”