Thời Hạn Chia Tay - Chương 08

Tác giả: Đông Mật

Nhìn cô nở nụ cười, Âu Quan Lữ cũng mỉm cười, chợt phát hiện sau khi mình bước vào nơi này vẫn luôn căng thẳng, chuẩn bị đối mặt với các loại tình huống có thể xảy ra. Ở nơi xa lạ này, đối mặt với người cha xa cách, anh vô cùng phiền muộn, cảm giác hoàn toàn xa lạ, cùng cô nói chuyện, mới dần dần tỉnh táo lại.
Anh không nói ra, nhưng anh rất vui, có cô ở đây cùng anh.
Vào bữa tối Âu Quan Lữ mới nhìn thấy cha.
Anh thấy cha mình ngồi trên xe lăn, được quản gia cẩn thận đẩy vào phòng ăn thì anh rất kinh ngạc. Cha không cỏn là vị tổng giám đốc quyền lực sống động trong ký ức của anh nữa, lúc này ông già yếu, đầu đầy hoa râm, bộ dạng nhỏ gầy, vẻ mặt hơi xanh xao,ánh mắt và giọng nói cũng ôn hòa, chậm rãi, cha anh bị tuổi già chính phục, biến thành tù binh của những căn bệnh.
Anh mong chờ đối thủ là một người đàn ông phong lưu, phong đọ không hề giảm sút của năm đó, chứ không phải là một ông già đứng cũng không nổi. Sau khi nói chuyện, anh và cha cũng không nói thêm lời nào, tâm tình của anh phức tạp, yên lặng dùng cơm.
Trình Dư Nhạc cũng ăn không ngon. Bệnh say xe của cô vẫn chưa đỡ hơn, hiện tại bắt đầu chảy nước mũi, cả ngày nay cô chưa ăn gì, đối mặt với một bàn ăn ngon, lại đáng thương không muốn ăn, còn càng ăn càng muốn ói.
Cha Tằng thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Lê Thượng Thần, Từ Lỵ Hoan và cháu trai của mình, cậu nhóc không để ý tới cha mình, lại nguyện ý gần gũi với ông nội, cha Tằng vui vẻ tươi cười.
Âu Quan Lữ thờ ơ lạnh nhạt, có con cháu bên cạnh, rất vui vẻ đúng không? Lúc tuổi còn trẻ hưởng hết phong lưu, tuổi già lại có con cháu vây quanh, dĩ nhiên vui vẻ, anh nghĩ tới mẹ mình nhiều năm khổ cực, liền cảm thấy không thoải mái.
“Hi vọng tương lai sau hai ngày này, chúng ta cũng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm như vậy.” Cha Tằng cảm thán.
“Dĩ nhiên, chỉ cần ba thích, chúng con sẽ ở bên người.” Lê Thượng Thần nói, không hẹn mà cùng cha nhìn về phía Âu Quan Lữ, hiển nhiên hi vọng anh gia nhập vào hàng ngũ cha con thâи áι này.
“Cơm lúc nào cũng có thể ăn, ở nơi nào cũng giống nhau.” Giọng nói của Âu Quan Lữ giễu cợt.
“Em trai, em hình như không vui?” Lê Thượng Thần nhạy bén nhìn anh.
“Tôi có thói quen ăn cơm hộp của công ty, không quen dùng cơm ở nơi sang trọng như thế này. Tôi cũng không thích ngồi ăn cơm cùng bàn với những người không quen biết.”
Cha Tằng nghe vậy, nụ cười cứng lại. “Nếu con không thích, ba không miễn cưỡng…” Giọng nói của ông có chút buồn thương.
Nét mặt đó lại khiến Âu Quan Lữ có cảm giác tội lội, đột nhiên cảm thấy mình đang ăn Hi*p một lão già. Anh nóng nảy đâm vào đồ ăn trên đĩa, không nói lời nào.
“Anh tin đợi đến lúc mọi người quen thuộc hơn rồi, mọi người sẽ cảm thấy thoải mái.” Lê Thượng Thần bình thản hòa giải. “Bạn gái của em… tiểu thư Trình, hình như không quen ở trong này?”
“Gọi em là Nhạc Nhạc được rồi.” Trình Dư Nhạc vừa đổ mồ hôi lạnh, vừa nặn ra một nụ cười. “Thật ra buổi trưa có chút say xe, thấy không thoải mái.”
“Có muốn đi nghỉ trước hay không?” Từ Lỵ Hoan quan tâm.
“Không cần, em còn tốt…”
Âu Quan Lữ cau mày. “Say xe sao không nói với anh?”
“Anh biết sẽ cười em, mấy tuổi rồi mà còn say xe. Hơn nữa em nhịn một hút là tốt rồi.”
“Sao lại cười em? Hôm nay đi xe mấy giờ đồng hồ, em không thoải mái như vậy trên đường đi, lại không nói, hiện tại mới nói em muốn ói, cũng vì không muốn bị anh cười? Em không cảm thấy như vậy rất ngốc sao?” Nghĩ đến cô ngược đãi mình như vậy, anh lại không vui.
“Sao anh lại dữ dội vây…” Đột nhiên cả khuôn mặt anh tiến lại gần, cô giật mình. “Làm gì vậy?”
“Sắc mặt của em rất khó coi.”
“Em trang điểm rồi.” Cô biết khí sắc mình không tốt, đặc biệt trang điểm để che giấu.
“Trang điểm vẫn rất khó coi.” Trang điểm cũng không giấu được ánh mắt mệt mỏi của cô, anh tự trách mình vô ý, anh nên nhận ra sớm một chút.
“Nếu không phải không còn sức, em rất muốn cầm đầu dĩa đâm vào đầu anh.” Anh nói chuyện cần phải thẳng thắn như vậy sao? Khiến người ta chán ghét! “Anh không cần tiến tới, tất cả mọi người đang nhìn chúng ta.”
“Nhìn thì nhìn, em xấu hổ sao? Buổi chiều lúc em sờ ௱ôЛƓ anh không phải rất thoải mái sao? Đúng, em không còn sức lực, em biết tại sao không còn sức không? Bởi vì say xe, trong người không thoải mái. Anh thật sự không hiểu nổi em, bình thường nói nhiều như vậy, lời nói thật sự quan trọng lại ngược lại không chịu nói…” Chợt phát hiện bốn phía yên tĩnh, Âu Quan Lữ câm miệng, bốn đôi mắt đang cùng nhìn hai người.
“Tình cảm của hai người quả thật không tệ.” Vẻ mặt Từ Lỵ Hoan tràn ngập yêu thích và ngưỡng mộ. “Quan Lữ rất quan tâm Nhạc Nhạc.”
“A, không tồi.” Âu Quan Lữ nặn ra một nụ cười.
“Hôm nay anh vừa thấy hai người, đã cảm thấy hai người rất thân mật, tình cảm rất tốt.” Lê Thượng Thần cười nói. “Nghe nói bắt đầu là do Nhạc Nhạc chủ động?”
“Em cái gì?” Lông mày của Trình Dư Nhạc nhướn cao.
Không ổn, Âu Quan Lữ nhanh chóng gắp đồ ăn. “Nhạc Nhạc, em xem ăn một chút salad này đi…”
Lê Thượng Thần lại nói tiếp: “Em chủ động theo đuổi cậu ấy, không phải sao? Cậu ấy nói em vừa gặp đã yêu cậu ấy, yêu cậu ấy đến ૮ɦếƭ, khó khăn theo đuổi, cậu ấy bị em làm cho cảm động, hai người mới hẹn hò.”
“Salad này rất ngon, mùi vị nhẹ nhàng, bị say xe ăn cái này sẽ tốt hơn, còn có nước ô mai này…” Bị ‘bạn gái’ trợn mắt nhìn, Âu Quan Lữ cười lớn. “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đúng ở đâu? Em theo đuổi anh? Vừa thấy đã yêu? Em yêu anh đến ૮ɦếƭ? Em khó khăn theo đuổi cầu xin anh?” Anh nói cô giống như một kẻ si tình, anh bị dây dưa không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, cô lại có thể rẻ tiền như vậy sao? Trình Dư Nhạc lạnh lùng nói: “Sao em lại nhớ là anh quỳ xuống cầu xin em hẹn hò với anh?” Hừ, muốn bắt nạt ai không biết?
“Anh quỳ xuống cầu xin em? Đời sau cũng không thể…” Giọng nói của Âu Quan Lữ cao ✓út lại nhận được ánh mắt nhạy bén của anh trai thì áp chế thấp xuống. “Ý của anh là, anh cúi xuống tương đối thấp nhưng cũng không khoa trương đến mức quỳ xuống như vậy, được không?”
“Phiên bản của hai người sao lại không giống nhau? Rốt cuộc là Quan Lữ quỳ xuống, hay là em theo đuổi cậu ấy?” Lê Thượng Thần mỉm cười hỏi: “Có phải hai người đã quên phối hợp trước đó, thống nhất cách nói?”
Âu Quan Lữ lạnh lùng nói: “Anh nói phối hợp trước đó, giống như ám chỉ em và Nhạc Nhạc không phải là người yêu, mà là đang diễn kịch, làm bộ gạt người, đúng không? Anh âm thầm nóng giận. Anh trai giống như nghi ngờ?
Lê Thượng Thần nhìn anh một cái. “Xin lỗi, anh không có ý đó.” Nhưng giọng nói lại không có chút áy náy.
“Thật ra em và Quan Lữ vô cùng không hợp.” Trình Dư Nhạc giận tái mặt. “Ý kiến trong công việc của bọn em không hợp, thường gây gổ, cũng không cho đối phương một bản mặt tốt, anh ấy chán ghét em, em cũng ghét anh ấy, anh ấy luôn liếc mắt nhìn em… em lại không thèm nhìn anh ấy, bọn em đến một tờ giấy ghi chú cũng có thể cãi vã, sao có thể hẹn hò?”
“Anh luôn nhìn em lúc nào?” Âu Quan Lữ lo lắng, chẳng lẽ cô tức giận, muốn kể hết chuyện giả làm người yêu ra ngoài sao? Ở dưới bàn anh đang cố gắng véo tay cô, cô không thèm để ý đến.
“Vậy tại sao hai người lại ở cùng nhau? Từ Lỵ Hoan hiếu kì.
“Có một lần, bộ phận của anh ấy có một ký sư mới, vị kỹ sư đó tác phong tương đối chậm, công việc giao phó từ trên anh ta đều làm không xong, cũng nhờ Quan Lữ giúp đỡ, ba ngày tiếp theo, sau khi tan làm anh ấy đều ở lại giúp một tay, dạy anh ta làm thế nào, giúp anh ta sửa chữa sai lầm. Ba ngày sau, Ký sư đó giao việc đúng hẹn, Quan Lữ cũng không có tranh công, thậm chí cũng không báo tăng ca trong ba ngày này, chỉ giống như làm một chuyện bình thường.”
Âu Quan Lữ kinh hoàng. Anh chưa bao giờ nói chuyện này cho người khác, sao cô lại biết?
“Đó là lần đầu tiên em cảm thấy, có lẽ anh ấy không phải là người đáng ghét như vậy.” Nhìn anh trợn mắt há mồm, tám phần là cho rằng cô muốn dỡ bỏ lớp ngụy trang chứ gì? Cô mới không vô ý như vậy, mặc dù không vui khi anh bịa chuyện như vậy, nhưng cô cũng không quên nhiệm vụ trong người, còn bày ra được chuyện cô thấy được giúp anh thêm phân lượng, thêm nghĩa khí chứ?
“Sau đó lại tiếp xúc với anh ấy, từ từ cảm thấy anh ấy thật ra cũng không tệ, làm việc rất có trách nhiệm, rất cẩn thận, bọn em thường cãi nhau, bởi vì ý kiến của anh ấy quá nhiều, giống như cố ý pha phách, thật ra một chút ý kiến của anh ấy cúng đánh trúng điểm yếu, có thể thấy được anh ấy cũng suy nghĩ rất nhiều, mặc dù nói chuyện không xuôi tai, ít nhất rất thật thà, vô cùng thành khẩn, em rất… thưởng thức anh ấy.” Trừ câu cuối là cố ý thêm ra, còn lại cô không hề suy nghĩ nhiều, nói ra những lời này, thậm chí cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Cô luôn biết anh là người như vậy, nhưng cô không thừa nhận, bởi vì thường ngày cãi nhau, sao lại có thể hạ mặt đi khen anh? Coi như có thể thấy ưu điểm của anh, bây giờ nói ra miệng, thật sự không được tự nhiên, bên má cô khẽ nóng lên.
Hơn nữa Âu Quan Lữ còn nhìn cô chằm, vẻ mặt vô cùng kinh sợ. Cô rất lúng túng, rõ ràng, những lời này không phải vì anh, anh tốt nhất không nên nghĩ bậy được không… Cô cảm thấy anh không tệ… qua hôm nay, lại có nhiều cảm tình hơn, nhưng anh căn bản không phải tiêu chuẩn của cô, không nên hiểu lầm!
Âu Quan Lữ sợ ngây người. Đây là tiểu thư Nhạc Nhạc sao? Đây là người cả ngày cùng anh cãi tới cãi lui, một ngày không cãi nhau, lại giống như không thể vượt qua, tiểu thư Nhạc Nhạc sao?
Lê Thượng Thần lộ ra ánh mắt tán dương. “Vậy Quan Lữ thì sao? Em động lòng với Nhạc Nhạc như thế nào?”
Anh căn bản không thể động lòng với cô. Trình Dư Nhạc nghĩ, cô nghĩ thông, dù sao cũng bị nói là theo đuổi ngược rồi, anh nói thế nào cũng được.
“Em không biết mình động lòng với cô ấy lúc nào…”
Xem đi. Trình Dư Nhạc cúi đầu uống nước ô mai.
“Em chỉ nhớ có một lần, cô và các đồng nghiệp đùa dai, họ ghét một vị quản lý trong bộ phận của mình, mọi người liền thiết người đó thành một con heo trong hoạt hình, kết quả lúc gởi cho đồng nghiệp, không cẩn thận lại gởi luôn cho người quản lý đó, vị quản lý lao ra từ trong phòng làm việc mắng chửi mọi người, Nhạc Nhạc lập tức thừa nhận nhân vật đó là do cô ấy làm…”
Trình Dư Nhạc lập tức há miệng lớn thành chữ O. Lúc ấy cô sợ người nhát gan như Tiểu Huệ sẽ bị quản lý hung ác chỉnh cho tới ૮ɦếƭ, quyết định thật nhanh, một mình cô đứng ra gánh chịu, toàn bộ công ty đều cho rằng do một mình cô làm, sao anh lại biết cô cũng có đồng phạm?
“Em vốn cho rằng một mình cô ấy làm, sau đó lại nghe được đồng nghiệp nói xin lỗi cô ấy trong phòng trà nước, nói mình không cẩn thận gởi hình đó cho quản lý, người đó muốn gánh tội cùng cô ấy. Nhạc Nhạc lại ngăn cản đối phương. Cô ấy nói, hình đó là do cô làm, đó vốn là trách nhiệm của cô, bạn cô chỉ không cẩn thận gởi hình đó cho quản lý, chuyện một người gánh chịu hay hai người gánh chịu hợp thành một, một mình cô chịu là được rồi… Em chỉ muốn nói, Nhạc Nhạc là một người ngu ngốc.”
Anh nhớ đến tâm trạng kinh ngạc lúc đó, còn có lần đầu tiên sinh ra cảm tình đối với cô. “Nào có ai lại liều mạng gánh tội thay, thật là ngốc, đắc tội với cấp trên không phải là chuyện đùa, em không tin một mình cô ấy có thể gánh được, không ngờ cô ấy thật sự giữ kín như bưng, vì vậy bị giám đốc để ý thật lâu. Cô ấy thật sự rất ngốc, ngốc khiến em lo lắng, em không ý thức càng ngày càng chú ý đến cô ấy… cuối cũng liền yêu.” Trừ câu cuối cùng, còn lại đều là sự thật.
Kể xong, anh nhìn về phía Trình Dư Nhạc, vừa rồi, biểu cảm của anh cũng ngu xuẩn như cô lúc này, đúng chứ? Anh âm thầm sung sướng. Ha, không chỉ một mình cô biết bí mật của anh, anh cũng biết, thế nào?
Phản ứng của Trình Dư Nhạc là… sắc mặt chợt trắng bệch, phun lên bàn ăn.
May mắn lần đầu tiên không phun ra. Trình Dư Nhạc che miệng vọt vài toilet, ói hết tất cả những gì đã ăn trong bữa tối, nôn xong cả người mềm nhũn, thở khó khăn, được Âu Quan Lữ đỡ về phòng nghỉ ngơi.
Cha Tằng, Lê Thượng Thần và Từ Lỵ Hoan đều đến phòng hai người hỏi han, sau khi Âu Quan Lữ tiễn mọi người đi, vào phòng, Trình Dư Nhạc đang nằm ở trên giường, co rút ՐêՈ Րỉ.
“Đau đầu quá, rất mệt…” Cô hắt xì. “Lạnh quá.”
“Lạnh?” Say xe sẽ không bị lạnh, Âu Quan Lữ kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. “Cô giống như đang sốt, có thể bị cảm, tôi lái xe đưa cô xuống núi gặp bác sĩ.”
Cô giật mình. “Lái xe xuống núi? Không được, tôi sẽ xỉu mất!”
“Nếu không thì phải làm sao? Cô ói hết rồi, không gặp bác sĩ thì có được không?”
“Tôi ói có lẽ là vì say xe, không thoải mái, hơn nữa trong ví của tôi còn có thuốc cảm chuẩn bị trước, lấy ra uống là được rồi.Tôi không sao, không cần gặp bác sĩ.” Cô kéo chăn che kín mặt. “Tôi không muốn ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn thấy tôi ói, rất mất mặt, tôi không có mặt mũi ra ngoài nữa…”
Bộ dạng cô núp trong chăn nói nhảm thiếu chút nữa khiến Âu Quan Lữ bật cười, giống như một đứa trẻ trốn tránh thức tế. “Được rồi, nếu nhiệt độ của cô không tăng cao, cũng không có những triệu chứng khác, thì không cần đi gặp bác sĩ. Không cần nghĩ nhiều, trong người cô đang không thoải mái, tất cả mọi người sẽ thông cảm, không có gì phải xấu hổ cả.”
Anh rót một ly nước nóng, tìm nhiệt kế điện tử cho cô, cô hỏi: “Bữa ăn tối sao rồi?”
“Cũng ăn được không ít, tất cả mọi người đều về phòng nghỉ ngơi rồi.” Anh kéo ghế ngồi xuống bên giường. “Tôi cũng không vui sướng gì, chỉ là nhờ cô say xe mà có phúc, chúng ta không cần phải ra ngoài đối mặt với chất vấn của bọn họ, tối nay coi như tránh được một kiếp.”di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
“Biểu hiện của tôi thế nào?”
“Xem ra hình như mọi người cũng tin chúng ta là người yêu, đặc biệt là sau khi cô khen ngợi chuyện tôi giúp đỡ người khác lại không kể công.” Anh cười nhẹ, có chút không được tự nhiên. “Không ngờ cô lại biết chuyện đó.”
“Đó là phát hiện ngoài ý muốn. Lúc đó tôi thường làm thêm giờ, còn anh mối ngày tan sở đều chạy mất dạng, đột nhiên ở lại, tôi rất ngạc nhiên, liền gặp tên kỹ sư tay mơ đó hỏi thăm một chút, cậu ta liền khen anh lên trời.”di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
“A? Cô nghe nhất định rất khinh thường? ‘Hừ, tay mơ chính là tay mơ, người ta hơi giúp đỡ một chút mà đã bị mua chuộc, còn tưởng rằng tên ký sư Âu đó là người tốt’.”
“Tôi không có quá trớn như vậy, được không? Tôi sẽ không bởi vì mình không thích người này, anh ta làm chuyện tốt, tôi cũng không thừa nhận.”
“Cho nên những lời nói lúc đó là nghiêm túc? Cô nói cảm thấy tôi không tệ, tỉ mỉ, có trách nhiệm, cô thưởng thức tôi… cô thật sự nghĩ như vậy?” Anh thể hiện như rất thoải mái, trái tim lại đập thình thịch. Anh sao vậy? Giống như rất để ý câu trả lời của cô.
Được rồi, dù sao cũng đã nói hết, cô hào phóng thừa nhận. “Đúng vậy, nhưng đừng mơ tôi sẽ nói lần thứ hai.”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Anh cười. Đổi lại cô hỏi: “Sao anh lại biết chuyện nhân vật hoạt hình đó?”
“E hèm.”
“Anh thật sự cảm thấy tôi rất đần sao? Nhưng chuyện nhân vật hoạt hình đó vốn chính là tôi làm, hơn nữa quản lý tức giận giống như một con chó dại, tôi không sợ ông ta, Tiểu Huệ lại tương đối nhát gan…”
“Khoan đã, tôi không thật sự nói cô đần, đó là một loại… Ưm, lời nói ngọt ngào, giống như việc hai người yêu nhau liếc mắt đưa tình, người yêu không phải cũng nói “Em đồ đần này’, ‘bé ngốc’, những biệt danh tràn đầy tình yêu sao?”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Cô lẳng lặng nhìn anh, tròng mắt giống như bị bốn chữ ‘tràn đầy tình yêu’ làm thông suốt, tỏa ra ánh sáng kì dị.
Anh nhanh chóng bổ sung. “Dĩ nhiên chúng ta phải loại quan hệ đó, vừa rồi anh trai tôi hỏi chúng ta như vậy, chúng ta đương nhiên phải nói những lời khen ngợi đối phương, ca ngợi ưu điểm của nhau, không có ý gì khác, cô cũng rất rõ đúng không?”
“Dĩ nhiên, tôi biết rõ đó là diễn chứ sao?” Cô gật đầu, nhưng lúc cô nói những lời đo thật ra thì đã quên mình đang diễn trò, cô thật lòng thưởng thức anh, cho nên hiện tại anh giải thích như vậy, cô có chút mất mát,… mất mát cái gì?
“Chỉ là, cô thật sự khiến tôi bất ngờ, bình thường luôn cãi nhau với tôi, khí thế hùng hồn, nói chuyện rất lớn tiếng, tôi cho rằng cô rất khôn khéo, lợi hại, không ngờ cô lại có thể làm chuyện ngu ngốc này, rất ngốc, không giống cô, chỉ là, ngốc như vậy rất đáng yêu, rất có nghĩa khí, tôi… rất thưởng thức.” Một lần nữa tại đây, anh thành thật nói ra cảm thụ trong lòng, nhưng rất kỳ lạ, anh cố ý học theo giọng điệu của cô. “Nghe cẩn thận một chút, tôi sẽ không nói lần thứ hai.”
Cô cười, vì anh nói cô ngốc rất đáng yêu, anh thưởng thức cô, tâm tình cô phấn khởi, đây lại là vì sao? Cô không dám nghĩ nhiều, níu lấy chiếc chăn, cúi đầu mỉm cười.
Anh chăm chú nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt cô, có một dòng nước ấm áp chảy vào lòng anh, anh phát hiện mình thật sự thích nói chuyện với cô như vậy. Khi hai người không nói chuyện công việc thật ra cũng không tệ, không khí vui vẻ hòa bình lúc này, khiến anh vô cùng thích thú,… Anh và Trình Dư Nhạc, đối thủ một mất một còn của mình nói chuyện vui vẻ với nhau, còn thích thú? Anh không hề dự liệu được trường hợp này, có chút mất hồn, có chút hoang mang,… Bỗng nhiên, tiếng tinh từ nhiệt kế điện tử vang lên, cắt đứt giờ phút này.
Trình Dư Nhạc rút nhiệt kế từ trong áo ra. “Hơn 38 độ, đúng là có chút sốt.”
“Vậy cô nghỉ ngơi một chút đi, vừa rồi cô ói hết sạch, có muốn ăn chút gì không?”
“Ưm… muốn ăn thịt nướng.”
“Thịt nướng?” Anh tính toán, có thể gọi đầu bếp chuẩn bị một phần.
“Tôi muốn ăn món thịt nướng của tết trung thu, dùng than củi nhóm lửa, xiên thịt, quét tương lên,…”
Anh tức cười. “Tiểu thư, chúng ta đang đi nghỉ trong ‘Sơn trang nghỉ ngơi’ cao cấp, nơi này cấm thịt nướng.”
“Tôi biết…, tôi bống nhiên muốn ăn, chỉ một chút thôi.” Cô nằm xuống, kéo chăn cao lên cha mặt mình. “Tôi phải ngủ một giấc, tôi ngủ bên này, anh ngủ bên kia đi.” Nghỉ đến việc phải ngủ cùng giường với anh, dạ dày cô níu chặt, cũng không quan hệ, cô tin anh là người tốt, sẽ không làm loạn..
“Không cần, cô ngủ trên giường,tôi ra ghế nằm là đươc rồi.” Cô nam quả nữ không nên ngủ cùng giường, anh không thể ngủ ngoài phòng khách, ngộ nhỡ cha hay anh trai đột nhiên tới, sợ rằng bọn họ sẽ sinh nghi.
“Cảm ơn, thật ngại quá.” Cô cắn môi. “Cái đó… tôi thật sự không cố ý sờ ௱ôЛƓ anh, mong anh tha thứ, không nên nhắc lại nữa, có được không?” Vừa rồi anh nhắc tới, hại cô xấu hổ không thôi.
“Được rồi.” Anh nín cưới, cố ý nói. “Đúng là lúc đó hành động của cô rất nhuần nhuyễn, giống như có rất nhiều kinh nghiệm.”
“Không có!” Cô vừa xấu hổ vừa buồn cười,chôn mặt trong chăn nói thầm. “Ai, địa khái là tôi không ngủ được, tôi không quen giường, nói không chừng tối nay lại không thể ngủ…”
Kết quả Âu Quan Lữ đi tắm, mười phút sau trở lại, cô đã ngủ như ૮ɦếƭ rồi, bất tỉnh nhân sự.
Anh đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cô, một ngày đi đường mệt nhọc, chắc cô mệt ૮ɦếƭ rồi? Người lại không thoải mái, cô nhất định kiệt sức rồi. Anh đứng bên cạnh nhìn cô nằm, níu chặt lấy chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn chặt trong gối, bộ dạng ngủ say vô tội, khiến anh nghĩ tới một con mèo nhỏ chơi mệt rồi. Anh dương lên mỉm cười.
Không cách nào phủ nhận, cảm giác của anh đối với cô thay đổi, anh cảm thấy cô không tệ, cảm giác như vậy rất mới mẻ, anh không kịp thích ứng. Anh chưa từng nghĩ cô lại nhớ chuyện anh ra tay giúp đỡ đồng nghiệp, điều này không có gì lớn, cô không cần nhớ mãi không quên, cũng phải nói bộ dạng khi cô kể chuyện đó không giống như đang giả vờ, vẻ mặt chân thành và khâm phục, anh vừa nghĩ lại tim liền đập rộn lên, xem ra cô giống như rất yêu anh…
Anh vỗ trán một cái. Cô đương nhiên phải giống như như rất yêu anh, hai người là người yêu giả,không phải sao? Tất cả đều là diễn, anh cần gì phải suy nghĩ lung tung? Hiện tại anh nhìn chằm chằm vào lòng bàn chân trắng nõn của cô đang lộ ra bên ngoài chăn làm gì? Anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt chuyện chú quá độ.
Anh tuyệt đối không nên có ý nghĩ không an phận nào với cô, cũng không nên có bất kì tình cảm mập mờ nào, anh hạ quyết tâm không chạm vào tình yêu, dĩ nhiên không thể nào động lòng, anh không yêu cô, anh chỉ là… có chút táo bạo, đối với việc ở chúng hòa thuận này, rất vui vẻ, khiến cho tâm tình anh rất tốt, không có quen.
Đêm nay, Trình Dư Nhạc lúc ngủ lúc tỉnh, không ngừng lật người, nửa đêm khi cô tỉnh lại,phát hiện đầu giường của cô có thêm một bình giữ nhiệt, trong chén có ít nước ấm, cô biết là ai đặt ở đầu giường, Cô uống chén nước ấm, cuối cùng cũng an ổn ngủ.
Sáng sớm, cô tỉnh lại.
Trời hơi sáng, gia phòng mờ mờ. Cô ngáp một cái, nghiêng người, chỉ thấy Âu Quan Lữ đang ngủ trên ghế dựa.
Anh mặc áo choàng tắm nằm ngửa, đang đắp chăn, tay phải rũ xuống bên cạnh ghế dài, gần như ᴆụng vào thảm trên sàn. Ngủ trên ghế nằm không tốt lắm, nhưng giấc ngủ của anh rất sâu.
Anh không lên giường ngủ… trong lòng cô dâng lên một dòng nước ấm áp. Nơi này là Sơn trang của cha anh, cô mới phải là người ngủ trên chiếc ghế đó, thế nhưng anh lại nhường giường lại cho cô, anh phong độ và chăm sóc, khiến cô cảm kích.
Cô nhìn anh, anh đang ngủ, cả người thả lòng, áo ngủ của anh rộng mở, lộ ra bộ иgự¢ cường tráng. Khuôn mặt tục tằng thô lỗ của anh lộ vẻ trầm tĩnh, Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn chậm rãi phập phồng, cằm có thêm một chút râu, bộ dáng lôi thôi lộ ra vẻ cực kì gần gũi. Anh thường ngày cường thế, ngủ lại có dáng vẻ ôn hòa,vô hại.
Cô nghĩ… Thật ra anh cũng không giống những gì cô nghĩ, một kẻ ngạo mạn thô lỗ.
Anh không thô lỗ chút nào, ngược lại còn rất cẩn thận, anh nhặt lại những chiếc đinh rơi trên núi, giúp đỡ người xa lạ những điều có thể làm được, cô thật sự thưởng thức. Bộ dạng anh đội mưa đổi bánh xe, khiến cho cô lưu lại hình ảnh đáng tin. Anh thông minh lại hài hước, hóa giải lúng túng khi cô lỡ chạm vào ௱ôЛƓ anh, rất lịch sự không giễu cợt cô, anh tuyệt đối không ngạo mạn, thậm chí còn ngoài ý muốn vô cùng chu đáo, thân thể của cô không khỏe, nửa đêm còn chuẩn bị một ly nước nóng ở đầu giường cho cô.
Thật ra thì, anh rất thích hợp được liệt vào danh sách người yêu lý tưởng của cô,… ý nghĩ này làm tim cô đập mạnh.
“Sao có thể?” Cô tự hỏi, coi như nghĩ như vậy, cô cũng không cân nhắc anh, hai người tuyệt đối không hợp, làm đồng nghiệp bao nhiêu năm là minh chứng rõ ràng. Anh có rất nhiều ý kiến, cô cố chấp, hai người đều không ai nhường ai, coi như hẹn hò, tuyệt đối không thể lâu dài. Bây giờ mặc dù tình trạng có chút cải thiện, nhưng tám phần là bởi vì rời khỏi công ty, chờ lúc trở lại, hai người nhất định bị đánh trở về nguyên hình.
Nếu hai người không bị đánh trở về nguyên hình thì sao? Nếu hai người gặp nhau vẫn có thể vui vẻ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc