“Không có gì? Con chưa nói gì cả,” Anh rốt cuộc phát hiện chuyện mình nghĩ quá đơn giản, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Ba ngày hai đêm ђàภђ ђạ, coi như anh miễn cưỡng làm được, Trình Dư Nhạc làm được không? Cô sẽ không bỏ cuộc giữa chừng chứ?
Hôm sau đi làm, Trình Dư Nhạc liền nhận được tin nhắn của Âu Quan Lữ.
“Về hiệp nghị của chúng ta, tôi đã nghĩ được một giao kèo, lát nữa đưa cho cô xem. Ngoài ra, chúng ta cần phải tăng cường vốn hiểu biết về đối phương, càng phải hiểu rõ sâu sắc, cô hãy viết rõ lí lịch của cô đi, kể cả hi vọng quan hệ với đồng nghiệp nam và đồng nghiệp nữ trong công việc, cũng viết hết, tôi cũng sẽ chuẩn bị cho cô phần của tôi. Còn nữa, chúng ta cần có thêm thời gian, bồi dưỡng cảm giác…”
Cảm giác chữ bên dưới là ‘tình yêu’, nhưng đối phương không đánh xong, qua một phút, trên màn hình hiện lên một dòng chữ khác thành ‘phối hợp ăn ý’.
Cô có thể tưởng tượng Âu Quan Lữ ở màn hình bên kia suy nghĩ hơn một phút, rốt cuộc tìm được từ thích hợp, không thể chờ nhắn cho cô. Cô buồn cười, coi như anh không sửa, cô cũng sẽ không hiểu lầm, được không?
Tài liệu cá nhân sao… Cô viết ngày sinh nhật, nhóm máu, sở thích, đây đều là những điều cũ rích, muốn giới thiệu mình với anh, cảm giác thật kì quái. Hi vọng bạn trai hiểu rõ? Trước kia nói yêu thương, hai người rất tự nhiên mà hiểu rõ lẫn nhau, cô chưa từng dùng cách nào để đối phương hiểu rõ mình, không biết nên viết cái gì.
Lúc này cô mới phát hiện ra, cô gần như không biết gì về Âu Quan Lữ. Trừ bề ngoài lịch lãm của anh, chiều cao mét chín, không hiểu rõ cách hợp tác trong một đội, cô không biết sở thích của anh, anh thích đọc sách gì, hay là anh thích nghe loại nhạc nào, một lần nghe anh thảo luận với đồng nghiệp việc leo núi, anh thích du sơn ngoạn thủy chứ? Đây là việc cố hiểu rõ về anh ngoài công việc.
Cho đến thời gian nghỉ giữa trưa, thông tin cá nhân của cô cũng không hết một tờ giấy A4. Cô viết xong liền mail cho Âu Quan Lữ, rời khỏi công ty tìm đồ ăn.
Cô tới một nhà hàng cạnh công ty. Hôm nay Tiểu Huệ xin nghỉ, cô ngồi một mình một bàn, mới gọi món xong, chỉ thấy Âu Quan Lữ và hai đồng nghiệp nam đi tới.
Âu Quan Lữ nhìn thấy cô, anh quay đầu nói gì đó với hai người đồng nghiệp, vẻ mặt hai người giống như gặp ma, một người hỏi ngược lại anh mấy câu, anh chắc chắn gật đầu mấy cái, sau đó đi về phía cô.
Anh tới đây làm gì? Trình Dư Nhạc kinh ngạc, trong nhà hàng còn có những đồng nghiệp khác, mọi người đều thấy anh đi về phía cô, ngồi xuống ghế ở đối diện cô.
“Không ngại khi tôi ngồi đây chứ?” Giọng nói của Âu Quan Lữ rất khách khí, nhưng hiển nhiên không phải trưng cầu ý kiến của cô.
“Bên cạnh có rất nhiều chỗ trống.” Cô ám chỉ anh thay đổi vị trí, vì sao nhất định phải ngồi cùng bàn với cô?
Anh lắc đầu. “Chúng ta cần thảo luận ‘hiệp nghị’ ngày hôm qua, hơn nữa không phải tôi cũng đã nhắc nhở cô từ sớm, chúng ta cần phải bồi dưỡng cảm giác… phối hợp ăn ý sao?”
Đúng rồi, cô quên. “Nhưng tất cả mọi người đang nhìn chúng ta.” Nét mặt của các đồng nghiệp giống như đang nhìn thấy cọp, chờ xem một cuộc khẩu chiến.
“Nhìn thì nhìn, dù thế nào đi nữa họ cũng không nghe được chúng ta nói gì.” Anh vừa nói vừa đưa cho cô hai tờ giấy. “Cái này là hợp đồng tôi vừa nghĩ ra, cô xem một chút.”
Nội dung hợp đồng rất đơn giản, viết rõ thời gian, địa điểm, hai người thỏa thuận đóng vai tình nhân, đợi chút, Trình Dư Nhạc hí mắt. “Ba ngày hai đêm? Biệt thự trên núi? Tôi tưởng chỉ ăn cơm là được rồi.”
“Tôi vốn cho rằng cũng chỉ một bữa cơm thôi, nhưng ông già nhà tôi lại thay đổi ý định, đúng lúc có máy ngày nghỉ lễ, ông ta hi vọng chúng ta lên biệt thự trên núi ở ba ngày hai đêm. Biệt thự đó là nơi kinh doanh của ông ta, toàn bộ đều miễn phí, chúng ta chỉ cần mang người đi là tốt rồi.” Anh cho là cô không vui, vậy mà cô chỉ do dự mấy giây, liền gật đầu.
“Dù sao ba ngày này tôi cũng không có việc gì khác, cùng đi di.”
“Cô đồng ý?”
“Sao lại không đi? Dù sao cũng là miễn phí, tôi làm như đang đi nghỉ phép, hơn nữa, ba ngày kiếm được năm triệu, vẫn đủ lời.” Nhìn con số năm triệu rõ ràng trên hợp đồng, quyết tâm của cô càng kiên định hơn, tuyệt đối muốn kiếm được số tiền đó.
Anh gật đầu. “Thông tin cá nhân của cô đâu? Viết xong chưa?”
“Viết một chút, tôi không biết viết cái gì. Thật sự có cần viết những thứ đó không?”
“Dĩ nhiên, nếu ông già nhà tôi muốn nói chuyện với ‘bạn gái’ của tôi một chút, cô không thể không biết cái gì chứ? Đến lúc đó còn có anh trai tôi, anh ấy cũng sẽ dẫn nửa kia của mình đến, dù sao, cô cũng không thể không chuẩn bị.”
“Anh trai anh? Anh còn có một anh trai?” Không phải chỉ gặp cha anh ta? Cô có chút sợ, cô phải làm sao để diễn một nhân vật xa lạ, đi gặp những người xa lạ?
“Ừ, anh ấy là con của ông ta với một người phụ nữ khác, tôi cũng chưa thấy qua anh ấy.”
“Toàn bộ câu chuyện là như vậy? Còn có ai tôi cần biết không? Không lại sau khi tôi lên núi, anh lại có thêm một đống chị em?”
“Không có, chỉ vậy thôi.”
Được rồi, cha anh ta, anh trai anh ta, một nửa kia của anh trai anh ta, cô nên ứng phó hết. Cô dứt khoát nói. “Được, cứ quyết định vậy đi, tôi diễn với anh.” Cô lấy 乃út ra, kí tên vào bản hợp đồng.
“Cô chắc chắn chứ? Đến lúc đó không đổi ý?” Nhìn vẻ mặt cô giống như tráng sĩ chặt tay, anh có chút lo lắng.
“Vô cùng chắc chắn, anh yên tâm, tôi tuyệt đối không đổi ý.” Nhìn vào con số năm triệu, quyết tâm của cô giống như hòn đá cứng rắn. “Hơn nữa, chuyện này hình như làm anh rất đau đầu, có thể nhìn bộ dạng đau đầu của ký sư Âu trong ba ngày, đừng bảo tới biệt thự trên núi, đến một hoang đảo không một bóng người tôi cũng đi.” Cô không nhịn được muốn đấu miệng với anh.
Anh cười, tấm tắc nói. “Cô như vậy là không được, khả năng diễn quá kém, cô xem dáng vẻ hả hê này của cô một chút, có cô gái nào thấy bạn trai mình khổ sở lại có thể vui mừng như vậy?”
“Ai nói đang hẹn hò không được phép như vậy?”
“Không phải là không thể, bình thường cô đối với tôi chỉ có hai vẻ mặt, ngoại trừ hả hê, đó là chờ tôi làm sai, thất bại, sau đó là hả hê.”
“Này, tôi đâu có xấu như vậy?” Cô kháng nghị, lại nhịn không được buồn cười. Cô thừa nhận mình chưa bao giờ nhìn anh với vẻ mặt tốt, nhưng cũng không có ác liệt như vậy chứ?
“Được rồi, trừ hả hê, thì là vẻ mặt chán ghét giống như nhìn thấy thằn lằn.” Vẻ mặt chán ghét đó rõ ràng đến đứng cách xa một km cũng nhìn thấy.
“Nếu như vẻ mặt tôi nhìn anh giống như nhìn thằn lằn… có thể coi rằng anh là một con thằn lằn.”
“Cô đã nghe qua chuyện Tô Đông Pha và Phật ấn chưa? Phất ấn nói, nội tâm là cái gì, nhìn người là cái gì, cô nhìn tôi giống như một con thằn lằn,… tôi cảm thấy tiếc cho cô.” Anh dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô.
Nét mặt tức cười của anh khiến cô bật cười, lần đầu tiên cô cười khi ở bên cạnh anh. Thì ra, khi không nói chuyện công việc, hình như anh ứng xử rất tốt, hoặc là anh vì ba ngày hai đêm sắp tới có thể hợp tác vui vẻ, có thể bỏ ra ý tốt?
Âu Quan Lữ lười biếng cười. Nhìn nụ cười này của Trình Dư Nhạc, anh mới phát hiện ra cô có một cái răng mèo, cười lên có chút trẻ con. Anh gần như chưa bao giờ thấy cô cười…ít nhất không phải cười với anh. Đây là khởi đầu tốt, bọn họ ngoại trừ đối chọi gay gắt, vẫn có thể nói chuyện như bình thường, khiến lòng tin của anh tăng lên nhiều, kế hoạch ba ngày hai đêm cũng vì vậy có thể cũng sẽ không hỏng bét.
“Tóm lại như vậy không được, chúng ta nhìn qua không giống như người yêu, cô phải thu lại ánh mắt như nhìn thằn lằn, đổi đi.”
“Đổi thành cái gì?”
“Ừ, đổi thành nhiệt tình, thân thiết, khát vọng, tràn đầy tình yêu, ý loạn tình mê…”
“Dùng ánh mắt đó nhìn anh, đôi mắt của tôi sẽ rút gân.” Còn cảm thấy buồn nôn.
“Này, chuyên nghiệp một chút, không phải đã đồng ý phối hợp rồi sao?”
“Tôi không nói không phối hợp, nhưng nó rất khó! Huống hồ anh không thể yêu cầu tôi điều này, anh cũng cần dùng loại ánh mắt đó chứ? Anh làm được không?”
“”Dĩ nhiên.” Có gì khó?
“Được, chúng ta luyện tập, dùng ánh mắt thâm tình nhìn đối phương năm phút.” Hai tay cô đặt lên иgự¢, đưa mắt nhìn anh.
Anh nhìn lại cô, lộ ra nụ cười yêu thương, tưởng tượng cô là người yêu của mình, tình cảm của anh hoàn toàn dành cho cô, anh nhiệt tình yêu cô, anh điên cuồng yêu cô, anh… đại não anh trống rỗng, gương mặt bắp thịt cứng ngắc. Rõ ràng không yêu, anh làm bộ không được, mới hơn mười giây anh đã cảm thấy khó khăn, qua hai mươi giây anh như đứng trên đống lửa, sau ba mươi giây anh muốn nhắm mắt lại.
Anh khổ sở chống đỡ, bởi vì rất miễn cưỡng, vẻ mặt có chút dữ tợn.
Tình trạng của Trình Dư Nhạc cũng không tốt hơn là bao. Không ngờ chỉ bốn mắt nhìn nhau, cảm giác sẽ lúng túng như vậy. Cô nhìn ra Âu Quan Lữ cũng rất miễn cưỡng, nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai nhanh chóng cứng đờ, không bao lâu sau đôi lông mày bắt đầu co quắp, sau đó khóe miệng có chút co giật. Trước khi khuôn mặt anh sắp mất khống chế, cô di chuyển tầm mắt, nghe tiếng anh thở dốc, giống như vừa bị người khác Ϧóþ cổ.
“Tôi cần phải đi nhà thuốc mua thuốc nhỏ mắt.” Cô phát biểu cảm tưởng, còn nói năm phút đồng hồ, một phút còn chưa nhịn được.
“Rất xin lỗi làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của cô.” Âu Quan Lữ đùa cợt. “Cái này bỏ qua thì tốt hơn, chúng ta không cần nhìn đối phương trong thời gian dài . Vậy còn có gì cần phải luyện tập? Ừ, người yêu không thể tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể…”
Lông mày của cô nhếch lên cao. “Ba ngày hai đêm tôi tuyệt đối không ngủ với anh!”
“Tôi cũng vậy, không muốn ngủ với cô, được không?” Anh tức giận. “Tôi không phải nói cái đó, là một loại tiếp xúc thân thể khác, người yêu khó tránh khỏi việc kề vai sát cánh, cầm tay, có chút động tác nhỏ thân mật, cô… được không?”
“Đương nhiên.”
“Căn cứ vào những gì chúng ta vừa luyện tập, tôi rất hoài nghi cô có thể làm được.”
“Việc này không giống được không? Nhìn chằm chằm vào đối phương, không nói chuyện, đương nhiên không được tự nhiên, cầm tay cũng không có gì ghê gớm, tôi dĩ nhiên có thể, anh là…” Huấn luyện một con chó tốt. “Dù sao cầm tay cũng rất dễ dàng.”
“Không cho phép coi tôi là chó.” Anh nhìn ra suy nghĩ của cô.
Chính tôi trong lòng xem anh là chó anh cũng không biết. Trình Dư Nhạc nhún vai. “Tóm lại, cầm tay rất dễ, chỉ là nắm tay, cứ như vậy thôi…” Nói xong cô đưa tay lướt qua mặt bàn, cầm tay anh.
Đột nhiên cầm tay anh, cô hơi kinh sợ, tay của đàn ông bình thường tương đối lớn, tay của anh còn lớn hơn so với dự tính của cô.