Cô suy nghĩ một chút. “Hình như không có.”
“Về sau cũng không có sao?” Anh tò mò, bọn họ có thể có một ngày chung sống bình thường với nhau không, nói chuyện một cách bình thương?
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút. “Sẽ có, ngày nào đó tôi phát sốt, bị hư đầu, hay bị tại nạn giao thông tới chấn thương sọ nào, hay là uống phải loại thuốc nào đó khiến thần trí không rõ, có thể sẽ nói chuyện một cách thân thiện với anh, vậy hãy mong chờ ngày đó đi.”
Oa, anh chỉ đặt giả thiết, cô cần phải tuyệt tình như vậy sao? Âu Quan Lữ kinh ngạc, nhìn cô lộ ra với anh nụ cười ngọt ngào muốn bị đánh, sau đó xoay người rời đi, đôi chân trong chiếc giày con nít bước nhanh nhẹn lưu loát, đôi tất màu xanh lá đập vào mắt anh, giống như màu lá cây xanh tươi mới của mùa xuân.
Đây chính là vị tiểu thư Nhạc Nhạc mà anh gặp mặt hàng ngày, không đến mức giương cung bạt kiếm, nhưng cũng không thể thấy được chim bồ câu trắng của hòa bình. Được rồi, đều do anh, bởi vì thích cãi nhau với cô, nhìn cô từ trên đỉnh núi trở về, anh cũng rất vui, cho nên rất thích chọc giận cô.
Làm đồng nghiệp ba năm, hai người ngày càng quen thuộc, nói chuyện cũng càng ngày càng không khách khí, đến bây giờ, ngoài chuyện công việc, hai người còn dư sức cãi vã đả kích lẫn nhau. Hòa bình thân thiện? Nếu giữa bọn họ có một ngày chung sống hòa bình, nhựa đường cũng có thể ăn.
Anh mỉm cười, huýt gió, tâm tình tốt đẹp đi về phòng làm việc của mình.
Hôm nay cũng không có gì khác với ngày thường, các phòng ban của công ty ‘Điện Mã’ luôn bận rộn, cho đến khi tan làm.
Gần đây công việc nhiều, không ít người ở lại làm thêm giờ, các nhân viên cùng nhau gọi bên ngoài đặt cơm hộp, lúc cơm hộp đưa tới thì Âu Quan Lữ là người thay bộ phận của mình ra ngoài lấy, ngành thiết kế cũng nhờ Trình Dư Nhạc. Hai người cầm lấy bữa tối của đồng nghiệp mình, không nói chuyện với nhau một câu.
Điều này khiến Âu Quan Lữ nhớ tới nhiệm vụ được giao phó vào buổi sáng, anh lấy văn kiện ra, vừa ăn cơm hộp vừa chỉnh sửa, mất một giờ để thay đổi cảnh vật cho tốt, liền hỏi Trình Dư Nhạc qua msn.
“Có rảnh không?” Mỗi nhân viên đều có một msn, để dễ dàng liên lạc trong công việc, còn có trang web riêng cho nhân viên, để mọi người có thể đăng lên một số thứ thú vị, trò chuyện với nhau, xua đi buồn chán trong công việc.
Trình Dư Nhạc trả lời rất nhanh. “?”
“Đã thay đổi tốt lắm, chuyển cho cô nhìn.” Cô không cần nhìn tấm bản đồ trong mấy phút, có khả năng đã muốn mắng chửi anh. Anh cười trộm.
Cô trả lời nhanh chóng. “OK.”
“Cô có bận không? Có muốn để mai rồi xem không?” Anh lại nhắn đi.
Cô trả lời rất đơn giản. “NO.”
Hai người đúng là không hợp ý nhau, tiểu thư Nhạc Nhạc đến tiếng Trung cũng lười đánh, trức tiếp sử dụng tiếng anh trả lời anh, anh càng cố chấp nhắn tin, cô lại càng không nghiêm túc trả lời.
“Sao lại làm thêm giờ, buổi tối không có hẹn sao?” Biết rõ cô không có bạn trai, hỏi cũng vô ích. Được rồi, anh thừa nhận, làm việc một ngày có chút mệt mỏi, cố ý quấy rầy cô. Trong giới có rất nhiều đàn ông muốn lấy lòng cô, nhưng chưa từng thấy cô hẹn hò với ai, hình như cô không ghét bỏ tình yêu, các đồng nghiệp ở đây đều đoán nguyện nhân cô độc thân, anh cũng rất tò mò.
Nhìn tin nhắn chớp động trên màn hình, Trình Dư Nhạc không thể giải thích được. Người đàn ông này hôm nay bị gì vậy, đột nhiên quan tâm hoạt động của cô sau khi tan làm.
Trước đây anh khắp nơi gây khó khăn cho cô, giờ lại có ý tốt, cái này có ý nghĩ gì?
Cố nhớ tới cuộc nói chuyện buổi sáng, anh hỏi giữa hai người có một ngày chung sống hòa bình, không phải anh có ý tốt, muốn bổi dường cảm tình đồng nghiệp chứ? Không phải cô không cảm kích, chỉ cần trong công việc anh ít phá hoại thiết kế của cô, cô đã cảm tạ trời đất rồi.
Cho nên trả lời qua loa một câu. “Anh muốn hẹn tôi sao?’ Dùng chân để nghĩ cũng biết là không thể nào, cho nên ý của cô chính là… anh đang hỏi Đại Đầu à?
Âu Quan Lữ thú vị nhìn tin nhắn. Không ngờ tiểu thư Nhạc Nhạc trả lời lại khách khí như vậy, không ném cho anh một câu ‘Mắc mớ gì đến anh’, kì diệu nhất là, cô nói những lời này hình như muốn nói, nếu như anh mở miệng mời cô, cô không nhất định sẽ cự tuyệt. Ha, có khả năng sao? Anh hẹn tiểu thư Nhạc Nhạc? Nếu bọn họ hẹn hò, có khả năng xảy ra tai nạn.
“Thì ra cô đang đợi tôi hẹn cô?”
Trình Dư Nhạc vừa uống một hớp trà sữa trân châu, thiếu chút nữa phun hết lên màn hình. Cô bỏ trà sữa xuống, nhanh chóng viết chữ. “Anh ăn cơm hộp quá no, ăn hết cả vỏ rồi sao?”
“Sao lại dữ vậy, vừa rồi cô trả lời như vậy giống như đang chờ tôi hẹn cô mà.”
Đầu lông mày của Trình Dư Nhạc giật giật, msn phiền toái chính là điểm này, chỉ có chữ viết, không có giọng nói, rất dễ bị ngộ nhận. “Đó là tôi tùy tiện đánh thôi! Hơn nữa, dù đó là tôi nói, anh dám hẹn tôi sao?”
“Cô dám nói đồng ý, tôi liền dám hẹn.” Dù sao cũng không có khả năng nên anh cũng mạnh mẽ trả lời.
“Có ai lại xác nhận trước bạn gái sẽ đáp ứng mới mở miệng mời đi chơi? Không có thành ý.”
“Bởi vì tôi nghĩ đến tình trạng chung sống bình thường của chúng ta, hẹn cô đi chơi giống như đưa tay vào trong Ⱡồ₦g tre đang giữ một con cọp, là một hành động nguy hiểm, đương nhiên muốn xác nhận trước, không nắm được thì cũng không nên làm bậy.”
Ám chỉ cô là mãnh thú sẽ cắm người là được rồi, Trình Dư Nhạc cười lạnh nhìn vào màn hình máy tính. “Anh nghĩ nhiều quá rồi, anh cho rằng một con mãnh thú bị nhốt ở trong lòng sẽ phải ăn loại đồ ăn không có chất dinh dưỡng sao?”
Âu Quan Lữ ở trên ghế cười to, cười đến mức các đồng nghiệp phải quay đầu lại nhìn anh. Trình Dư Nhạc thật có bản lĩnh, chỉ đánh mấy chữ lại có thể chọc anh vui vẻ đến vậy. Anh làm việc một ngày, vốn rất mệt mỏi, nói chuyện với cô như vậy, tình thần anh đều tăng lên.
Anh lóe lên một ý tưởng, chợt nghĩ đến một chủ ý tuyệt diệu.
Nếu không thể có bạn gái mang đi gặp cha,sao lại không tìm một người giả làm bạn gái? Hơn nữa Trình Dư Nhạc không phải là một người thích hợp sao?
Anh không có bạn bè là phụ nữ, nữ đồng nghiệp trong công ty cũng không nhiều, người phụ nữ anh thân thuộc nhất, chính là Trình Dư Nhạc, chỉ cần nhìn anh liền thấy ghét, bọn họ không thể chung sống với nhau, nếu giả trang làm người yêu, mặc dù diễn không được bộ dạng nhiệt tình như lửa, ít nhất hỗ trợ lẫn nhau vẫn rất tự nhiên, hẹn hò với đồng nghiệp cũng rất hợp lí. Trình Dư Nhạc ghét anh như ghét một con ốc sên, anh không cần lo lắng cũng cô yêu giả thành thật, diễn xong thỏa mãn nguyện vọng của cha, hai người giải tán ngay tại chỗ, cô sẽ không dính vào con ốc sên không chịu thả, đương nhiên anh cũng sẽ không yêu cô, một con nhím toàn thân đều là gai nhọn.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy tính khả thi của kế hoạch này rất cao, vấn đề duy nhất là, thuyết phục tiểu thư Nhạc Nhạc như thế nào? Ngay cả khi hai người viết tên chung một chỗ, cô cũng chán ghét giống như rơi vào một cái kênh hôi thối, nếu như anh nói ra yêu cầu giả làm đôi tình nhân… Ừ, nhất định cô sẽ không khách khí nói anh nên đến khám ở khoa tâm thần!
Msn yên tĩnh, Trình Dư Nhạc cho rằng rốt cuộc Âu Quan Lữ đã dừng lại, không quấy rầy mình, tin nhắn lại đến.
“Có muốn kiếm thêm một khoản thu nhập không?”
Dĩ nhiên muốn, cha cô vì nhiều năm trước vì tai nạn lao động mà xin về hưu sớm, mẹ qua đời, em trai vẫn còn học đại học, cô là trụ cột kinh tế trong nhà, có cơ hội kiếm tiền cô dĩ nhiên sẽ không buông tha. “Thu nhập gì?”
“Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn cung cấp cho cô một cơ hội kiếm tiền dễ dàng ngàn năm mới có một, chỉ cần cô ăn mặc thật đẹp, đi ăn cơm với tôi…”
“Tôi không phải là người hộ tống, cũng không phải là em gái tuyên truyền á.”
Cô hiểu lầm, anh nhếch miệng cười, có thể tưởng tượng ra bộ dạng cô nhíu chặt lông mày. Anh nhẹ nhàng viết ra vài chữ. “Tôi không nói co là em gái truyền bá. Tôi muốn cô đi cũng tôi gặp một người, ăn bữa cơm, tôi cho cô hai triệu, thế nào?”
Trên đời này lại có chuyện tốt như vậy sao? Trình Dư Nhạc đưa tay đếm số không trên màn hình, xác nhận là sáu số không. “Hai triệu? Anh có phải đánh lầm rồi không?”
“Nếu không thì năm triệu?” Dù sao cha cho anh một tỷ, anh tăng giá rất phóng khoáng, có tiền cũng có thể bắt quỷ xay cối, anh không tin cô sẽ không động lòng.
“Công việc gì?” Chỉ cần công việc đó không phạm pháp, cô đều nhện.
“Tới phòng trà nước, tôi sẽ giải thích cặn kẽ với cô.”
Vì vậy, hai người rời khỏi phòng làm việc, gặp nhau tại phòng trà nước.
“Ba tôi hi vọng tôi đưa bạn gái đến gặp ông ấy…” Âu Quan Lữ đi thẳng vào vấn đề, nói hết điều kiện cha anh đưa ra, ngay cả việc anh là con riêng cũng thẳng thắn nói ra.
Trình Dư Nhạc nghe xong, nửa tin nửa ngờ. Quá ly kỳ, đây quả thật giống với tình tiết trong các bộ phim, lại diễn ra chân thật trong cuộc sống, nhưng lại có chút hâm mộ, cô sẽ không thể nào tự nhiên nhảy ra một người thân thích, cho cô một lượng tiền lớn như vậy?
“Cho nên anh muốn tôi giúp anh đi lừa ba mình? Tôi không thích nói dối.”
“Nói vậy giống như tôi thích nói dối, tôi cũng vậy, không thích là có thể được sao?” Anh hừ một tiếng. “Là lão đầu đó nói ra một điều kiện không thể giải thích được, tôi vồn không muốn để ý đến ông ta.”
“Vậy thì không để ý đến là được rồi.”
“Không được, tôi cần số tiền đó.”
“Ừ, dĩ nhiên, một tỷ, ai lại không muốn?”
“Tôi không muốn.”
Anh nói, cô hí mắt. “Anh không muốn sao? Nếu không muốn vậy anh tìm tôi giả làm bạn gái để làm gì? Yêu tiền thì thừa nhận đi, cũng không có gì đáng xấu hổ.” Ai lại không mơ ước có nhiều tiền, cô cũng hi vọng có,tiền là do người ta đưa tới, cũng không phải mình đi trộm, có gì là không thể?
“Tôi thật sự không muốn số tiền đó.” Anh lại cường điệu.
Nếu không thì là vì cài gì? Cô nhìn Âu Quan Lữ trước mặt bỗng nhiên di chuyển thân thể, ánh mắt vốn đang nhìn thẳng cô lại dời đi, anh thanh thanh cổ họng, giọng nói có chút không được tự nhiên.
“Qua nhiều năm như vậy, tôi và ông ta vốn là ai đi đường nấy, tôi không cảm thấy ông ta thiếu mình cái gì, là chính bản thân ông ta cảm thấy tội lỗi muốn đền bù cho tôi. Tôi không quan tâm ông ta nghĩ như thế nào, nhưng mẹ tôi bị ông ta làm cho chậm trễ cả đời, đây là tiền bồi thường bà đáng được nhận, tôi muốn thay bà đòi lại, cho nên tôi cần tìm người giả trang làm bạn gái. Đây là vì mẹ tôi, không phải là cho tôi.”
Mặt Âu tiên sinh lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại kì cục,hiển nhiên không có thói quen biểu lộ vẻ dịu dàng trước mặt người khác, cô cảm thấy rất thú vị. Không ngờ một người thường ngày cường thế như anh, lại là một con người tình cảm, là đứa con ngoan hiểu thảo với mẹ mình.
“Ngộ nhỡ sau này ông ấy muốn gặp tôi thì sao? Tôi không thể nào luôn diễn làm bạn gái anh.”
“Sẽ không, bình thường chúng ta không qua lại, lần này là ngoại lệ, nếu như sau này ông ấy còn muốn gặp cô, tôi sẽ nói với ông ấy, tôi đã chia tay, sẽ không quấy rầy cô.”
“Vậy sao anh không tìm người khác đến diễn cùng mình? Tìm một người phụ nữ có tình cảm với anh, diễn sẽ tương đối tự nhiên, không phải sao?” Nữ đồng nghiệp kỹ sư của công ty A, đại diện doanh nghiệp sản xuất công ty B cũng đã công khai bày tỏ thích anh, không ít thiếu nữ bày tỏ sự yêu thích của họ đối với kỹ sơ Âu của công ty ‘Điện Mã’, cô hẳn không phải lựa chọn hàng đầu của anh chứ?
“Không sai, tìm người thích tôi diễn sẽ tương đối tự nhiên, nhưng cũng gặp nhiều phiền toái, đối phương có thể cho rằng tôi có cảm giác đặc biệt với cô ta, mới tìm cô ta diễn trò, ngộ nhỡ cô ta nói đùa mà thành thật, suốt ngày bám lấy tôi, sẽ rất phiền toái, tôi không muốn cho người khác những mong đợi sai lầm.”
“Cho nên anh tới tìm tôi…” Bởi vì cô sẽ không gây phiền toái đúng không?
“Bởi vì cô sẽ không đùa giả thành thật, sẽ không bám lấy tôi không chịu buông, tôi nhớ cô nói cô sẽ không yêu tôi… Ưm, hẳn là không nên, đúng không?” Giọng nói của anh khẳng định, khiến huyết áp của Trình Dư Nhạc tăng lên.
“Tôi không nên yêu anh?” Vẻ mặt của cô giống như bị vũ nhục. “Tôi ‘đồng ý, sẽ không, nên’ yêu anh?”
“Đúng.” Anh cố ý khích cô. “Tôi nói là củi khô dễ bốc, long trời lở đất, cực Nam gặp cực Bắc, chuyện đã xảy ra là không thể ngăn cản, anh anh em em còn nồng đậm hơn cả sữa đậu nành, mối tình điên cuồng mãnh liệt, lúc đang diễn trò cô lại cho rằng mình thật sự là bạn gái của tôi, sau khi diễn xong cô còn say mê trong ảo tưởng, khóc cầu xin tôi không muốn chia tay, bởi vì cô yêu tôi thật sâu, cô không có tôi thì sẽ ૮ɦếƭ, hại tôi còn muốn đi ૮ɦếƭ hơn cô…”
“Đủ đủ đủ!” Trình Dư Nhạc bịt tại kêu to, không biết xấu hổ, cô không muốn lại nghe anh nói chuyện hoang đường, anh sợ cô sẽ yêu anh? “Anh có lo lắng quá nhiều rồi không? Tôi tuyệt đối sẽ không yêu anh? Trên mặt tôi có viết ‘tôi là một người si tình’ sao? Ý của anh là tôi sẽ điên cuồng yêu anh, yêu đến khùng, không có anh thì không được, muốn dính chặt anh như vậy…” Để tỏ vẻ dính có bao nhiêu ૮ɦếƭ, hai tay cô cũng kịch liệt quấy rối, hai bàn tay không giống như yêu thương lẫn nhau, mà trái ngược lại đang công kích lẫn nhau.
Anh liếc nhìn mười ngón tay của cô xoay tới xoay lui. “Cô dang biểu diễn bạch tuộc sao?”
“Tôi đang cường điệu lời nói của anh có bao nhiêu buồn cười! Tôi mà yêu anh thì chính là heo!”
Cô hét lại anh, anh ngược lại cười cười. “Đúng, không sai, cô tình nguyện làm một con heo còn hơn đi yêu tôi, cho nên tôi an toàn, không ngại, cô là người thích hợp nhất để diễn trò.”
“Tôi có đồng ý không?”
“Cô không dám đồng ý? Cô sợ thật sao?” Anh làm bộ than thở. “Ai, ta sẽ giải thích, bình thường tôi không có đặc biệt thể hiện sức hấp dẫn của mình, thì là có một đồng phụ nữ chủ động lại gần, muốn bỏ cũng không bỏ được, cô tám phần cũng thầm yêu tôi, nhưng lại luôn dùng tính cách nóng nảy của mình để che giấu. Có thể đây là cách khác của cô, muốn tôi chú ý tới…”
“Tôi không thích anh, tôi cực kì chán ghét anh, được chưa?” Cô nóng giận không lựa lời nói. Trời ạ, trời ạ, anh thật có bản lĩnh khiến cô phát điên.
“Nếu không sao cô lại không đồng ý?”
“Tại sao tôi phải đồng ý?”
“Không ai lại không động lòng trước năm triệu, trừ khi cô sợ.”
“Tôi mới không sợ!”
“Được rồi, vậy là cô không sợ.”
“Không sai, sao tôi lại phải sợ!”
“Cô cũng không thể yêu tôi.”
“Đúng, tôi không yêu anh chút nào!”
“Cô cũng không phải bất mãn với số tiền năm triệu, cảm thấy chưa đủ.”
“Không sai,năm triệu là rất nhiều.”
“Cho nên cô đồng ý.”
“Đúng!” Cô mơ màng trả lời, mới phát hiện không đúng. “Không đúng, tôi không có…”
“Cô đồng ý, tôi nghe thấy, không cho phép đổi ý.” Tròng mắt đen của Âu Quan Lữ lóe lên sự hài lòng. “Cứ vậy đi, cho cô mấy ngày để chuẩn bị tâm lí thật tốt, chờ sau khi tôi xác định ngày gặp mặt, chúng ta lại bàn chuyện chi tiết.”
Trình Dư Nhạc hoàn toàn sửng sốt. Âu Quan Lữ đưa tay cầm tay phải của cô, nhẹ nhàng lay, mỉm cười với khuôn mặt đờ đẫn của cô. “Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ…”