Thời Hạn Chia Tay - Chương 01

Tác giả: Đông Mật

“Mẹ nói gì, ba con, cái người mà sau khi con ra đời chỉ chu cấp phí nuôi dưỡng, tên đầu heo chưa từng có một ngày làm tròn nhiệm vụ của một người ba, muốn cho con di sản?”
“Ông ấy là ba con, con đừng gọi ông ấy là đầu heo.” Mẹ Âu dịu dàng sửa lại.
Âu Quan Lữ hừ mũi coi thường. “Đối với con mà nói, ông ta chính là tên đầu heo không biết chịu trách nhiệm. Ông ta không phải có một đôi nam nữ sao? Con lại không nhận tổ quy tông, phần di sản đó cũng không tới phiên đứa con riêng này được nhận chứ?”
Khó trách anh luôn có ác cảm với cha mình, ông ta là chủ một công ty, kết hôn sớm, lại đến trêu chọc mẹ xinh đẹp của anh, vài tháng sau hai người chia tay, lưu lại anh, ‘niềm tiếc nuối của tình yêu’ này, từ đó về sau phá hoại hạnh phúc cả đời của mẹ anh.
Thật may, ‘vật tiếc nuối’ này lại rất hiếu thắng, từ nhỏ đã đi học với học bổng, sau khi tốt nghiệp, công việc thuận buồm xuôi gió, hôm nay còn đảm nhiệm vai trò thiết kế của một công ty điện tử, tiền lương hàng năm hơn trăm vạn, cuộc sống của hai mẹ con không lo thiếu thốn.
Khi còn nhỏ anh từng được gặp cha mấy lần, biết cha có một gia đình khác, cũng không muốn liên lạc, thỉnh thoảng thấy ông trên tạp chí, nội dung bài viết ngoại trừ viết về công ty vận chuyển của ông ra, còn lại là viết ông đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Anh nhìn ông trong tạp chí, chỉ có hai loại cảm xúc… là Ϧóþ ૮ɦếƭ ông ta hoặc là đánh ૮ɦếƭ ông ta.
Anh cực kì khinh thường loại người đẹp trai phóng đáng lại đa tình, thực ra chỉ là loại đàn ông mất khống chế nửa người dưới. Hừ, dám làm dám chịu khó vậy sao?
Nói tóm lại, anh và mẹ cùng với người cha đó, giống như hai cục đá độc lập trong một cốc nước, vĩnh viễn không dính vào nhau. Đang yên lành ai đi đường nấy, sao lại đột nhiên lấy tiền ra cho anh? Âu Quan Lữ càng nghĩ càng thấy khả nghi, lão già đáng ૮ɦếƭ đó nhất định có âm mưu.
“Ai, là ba con hối hận, ông rất hối hận lúc tuổi còn trẻ lưu tình khắp nơi, phụ lòng quá nhiều phụ nữ, ngay cả con của mình cũng không thể chăm sóc tốt. Năm năm trước ông ấy bị ung thư gan, tuy nhiên khống chế được, sau đó lại trúng gió, gần đây còn phải đổi đầu gối, ông càng nghĩ càng thấy sinh mệnh vô thường, có lẽ một ngày nào đó sẽ ૮ɦếƭ đi, thừa dịp còn sống, ông ấy muốn bồi thường chúng ta.”
“A, cho nên ông ta muốn dùng tiền để chuộc lại cảm giác tội ác của mình. Người có tiền là như vậy, luôn cho rằng cái gì cũng có thể dùng tiền mua được.” Âu Quan Lữ cười lạnh, lấy bia ra rót một cốc lớn. “Con không muốn.” (Lin - )
“Ông ấy muốn cho con một tỷ.”
Âu Quan Lữ bị sặc bia. “Khụ khụ khụ… một tỷ?” Anh càng hoài nghi hơn. “Mẹ xác định ông ta phải thay đầu gối? Con thấy ông ta nên thay não đi chứ?” Anh là con riêng, không muốn đi tranh gia sản, cũng không hi vọng được chia một bát canh, sao ông ta lại cho anh nhiều tiền như vậy? Hừ, 100% là có âm mưu!
“Đúng vậy, chính miệng ông ấy nói với mẹ.”
“Con ông ta không phản đối?” Nếu như người vợ được ông ta cưới hỏi đàng hoàng còn sống, đừng nói một tỷ, một đồng anh cũng đừng mong lấy được.
“Bọn họ dĩ nhiên không thích, nhưng ông ấy là ba, ông ấy định đoạt. Ông ấy là sợ sau khi mình qua đời, anh chị con sẽ lấy hết tiền, mới thừa dịp này cho con. Trừ con ra, con còn có một người anh, hai người mỗi đứa có một tỷ.”
Một tỷ, cho dù có hận cha, Âu Quan Lữ cũng không khỏi động lòng với số tiền khổng lồ đó. Anh không thiếu tiền, nhưng mẹ chịu khổ một đời, nếu như có thể giúp bà tranh giành một chút quyền lời… Không được, lấy tiền của lão già đáng ૮ɦếƭ đó, cũng như là đã khuất phục, nguyện ý tiếp nhận ông ta, anh mới không để lão già đáng ૮ɦếƭ đó cho rằng mình tha thứ ông ta.
Anh hừ lạnh. “Con không muốn lấy tiền của ông ta, tự con có khả năng kiếm, nếu tiền của ông ta quá nhiều, có thể đưa số tiền đó đi lấp biển lập đất! Con tin chính phủ sẽ rất cảm tạ ông ta. Nếu không đến tháng bảy đốt một chút, hối lộ Diêm La, sau này khi xuống đó ông ta sẽ được ăn uống no say, mỗi ngày đi đánh golf cùng với Diêm La.”
“Phi phi, đừng nói lung tung! A Quan, ba con nghiêm túc, ông ấy hi vọng con có thể nhận số tiền đó, chỉ cần con chịu đi gặp ông ấy, ông ấy sẽ cho con một tỷ… chỉ có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Âu Quan Lữ cảm thấy không hứng thú, hỏi.
“Hai đứa các con, phải dẫn vợ mình hoặc bạn gái muốn bàn đến chuyện hôn nhân tới gặp ông ấy.”
“A? Cái điều kiện quỷ quái gì vậy?”
“Ba con cảm thấy quá khứ mình đã phản bội quá nhiều người phụ nữ, lương tâm bất an, ông ấy hi vọng mấy đứa không giống như mình, biến thành người đàn ông không biết chịu trách nhiệm, chỉ cần con đưa bạn gái đến gặp ông ấy, ông ấy sẽ cho con một tỷ vô điều kiện.” Hai mắt mẹ Âu tỏa sáng lấp lánh.
Âu Quan Lữ chợt tỉnh ngộ… đây mới là ý đồ thực sự của mẹ mình! Đòi di sản là phụ, muốn anh có bạn gái mới là thật, người tính toán thật sự không phải cha anh, mà là mẹ.
Từ sau khi anh bắt đầu đi làm, cả ngày mẹ luôn theo dõi khi nào anh có bạn gái, khi nào kết hôn, đơn giản coi anh là cổ phiếu, ngày ngày nhìn quanh, làm không biết chán.
“Con lấy đâu ra bạn gái? Mấy trăm năm rồi con không có bạn gái, ngay cả một người phụ nữ bình thường con cũng không có…”
“Công ty con không phải có rất nhiều đồng nghiệp nữ sao?”
“Những người đó không ai là phụ nữ bình thường.” Anh đang làm việc trong một công ty trò chơi điện tử, trong công ty bận rộn như đánh giặc, phụ nữ làm việc của đàn ông, đàn ông làm việc của hai người đàn ông, mọi người thiết kế, xây dựng mô hình, thi*p đồ, viết chương trình, mọi người bận điên cuồng, trong lúc làm việc không phân biệt nam nữ, chỉ phân chia chia theo trình độ.
“Nhưng con thường nhắc đến cô Nhạc Nhạc gì đó…”
“Đó là người phụ nữ không bình thường nhất, làm ơn không nhắc tới cô ta.” Âu Quan Lữ cau mày. Thỉnh thoảng anh nhắc tới cô gái đó với mẹ đều là đang oán trách, trút hết cảm xúc trong công việc, nữ ma đầu trong tổ thiết kế còn gây áp lực cho anh nhiều hơn cả ông chủ, mẹ lại có thể cho rằng anh có ý với người kia?
“Được được được, vậy con phải có ít nhất một người bạn nữ tính một chút có thể đưa đi gặp cha con chứ?”
“Không có.” Âu Quan Lữ trả lời dứt khoát. “Trong cuộc sống của con, người phụ nữ gần gũi nhất với con trừ mẹ ra, chính là bà lão ở hiệu ăn sáng. Cho nên, mẹ nói với ba, tư cách con không phù hợp, không thể cầm một tỷ đó, ông ấy thích cho ai đều được.”
Mặc dù Âu Quan Lữ đã khảng khái cự tuyệt cha, nhưng mẹ vẫn nói nhảm bên tai anh cả ngày.
“Ai, nhiều năm qua như vậy, mẹ không có kết hôn, một mình khổ cực nuôi con lớn, tiêu phí hết tuổi thanh xuân, mẹ yêu con, không một câu oán hận, hiện tại ba con rốt cuộc nghĩ đến trách nhiệm của mình, cho chúng ta một số tiền lớn, con suy nghĩ một chút, tương lai sau này con có gia đình của chính mình, nói không chừng không có biện pháp chăm sóc mẹ, số tiền đó dùng cho nửa đời sau của mẹ, lương hưu của mẹ, con nhẫn tâm không giúp mẹ lấy số tiền đó, để cho nửa đời sau của mẹ không có chỗ nương tựa sao?”
Anh đương nhiên nhanh chóng trấn an mẹ mình tương lai bà tuyệt đối không có chuyện không có chỗ nương tựa, nhưng bị nói lại cảm thấy tội ác dày đặc. Anh không cần tiền, nhưng đây là cha thiếu mẹ, anh nên đi đòi lại thay bà, thế nhưng điều kiện ૮ɦếƭ tiệt đó... muốn dẫn bạn gái đi gặp lão đầu, anh nên đi đâu để tìm ra một người bạn gái đây?
“Mẹ thấy con đẹp trai như vậy, tay con vừa vung lên, lập tức có một đống người phụ nữ xếp hàng cho con chọn, sao con lại không có bạn gái được? Là do con không chịu đó chứ? Con không cần phải viện cớ, mẹ không chấp nhận.”
Mẹ nói anh như là trạm xe buýt, một đống phụ nữ xếp hàng... Được rồi, mặc dù không hợp cũng không sao, muốn anh có bạn gái không khó, nhưng anh căn bản không muốn nói tới chuyện tình cảm, bạn gái cũng chỉ làm trong ba ngày, đến lúc kết thúc thì tạm biệt, chẳng lẽ anh thật sự muốn mất tự do vì số tiền một tỷ nguyên đó?
Nhưng bỏ chuyện nhà đáng ghét qua một bên không nói, mỗi ngày Âu Quan Lữ trôi qua đều rất vừa lòng.
Anh làm việc ở công ty điện tử “Điện Mã”, mỗi ngày bận rộn, anh vô cùng yêu thích công việc này, anh thích chơi trò chơi điện tử, cũng thích thiết kế trò chơi điện tử, công việc này cho anh nhiều năm vui vẻ cùng với cảm giác thành tựu.
Anh ở “Điện Mã” năm năm, đảm nhiệm khâu thiết kế, anh đã thực hiện nhiều trò chơi đáng kể, cấp trên rất hay khen ngợi chương trình của anh, quản lý chương trình năm nay muốn về hưu, trong công ty nhất định muốn đề bạt anh.
Sáng thứ hai, các ngành đi họp như thường lệ, báo cáo tiến độ công việc, cuộc họp do tổng giám đốc chủ trì.
Năm nay, ‘Điện Mã” muốn đưa ra thị trường một game online “Cung cầu vồng”, trò chơi chủ yếu đánh vào người chơi là phụ nữ, công ty liệt vào trọng điểm của cuối năm, để cử ra hai người tinh anh nhất quản lý, một người là Âu Quan Lữ, người khác là tiểu thư Trình Dư Nhạc bên bộ phận thiết kế. Vì lấy lòng người chơi phụ nữ, phong cách trò chơi tinh xảo đáng yêu, thiết kế chiếm một phần quan trọng, dĩ nhiên đối với những nhà phê bình thì lí lẽ của họ luôn thẳng thắn, không chút nương tay.
“Xin hỏi kĩ sư Âu, đây là cái gì?” Hội nghị vừa bắt đầu chưa lâu, một giọng nữ cao ✓út đã đem không khí chiến đấu trong cuộc họp tăng cao.
Chậc, vừa nói liền tới. Âu Quan Lữ đã sớm có chuẩn bị, dựa lưng vào ghế ngồi, dù bận vẫn ung dùng nhìn người vừa đặt câu hỏi... A, phụ nữ.
Hai tay anh đặt ở trên bụng, vẻ mặt thản nhiên. “Tiểu thư Nhạc Nhạc, có vấn đề gì không?”
Vị này là tiểu tổ trưởng ngành thiết kế tiểu thư Trình Dư Nhạc, người cao bình thường, tóc dài, da trắng, vẻ ngoài thanh tú, cắp mắt một mí to khiến người khác chú ý, khóe mắt xếch lên giống như một con mèo, còn có đôi môi đầy đặn, giống như một cây mận chín, là người làm đã số đàn ông trong giới điện tử say mê, cô giống như một đóa hoa thuần khiết, tự nhiên có nhiều đàn ông theo đuổi.
Cô không trang điểm, luôn mặc một chiếc quần jeans đơn giản, đi giày 乃úp bê, khiến anh nghĩ đến loại quả trên bánh ga-tô, không xinh đẹp, nhưng hương vị lại rất ngon. Tuy nhiên, bên trong chiếc giày 乃úp bê của cô bé vĩnh viễn chỉ có hai chiếc kẹo xinh đẹp, giống như cắt bánh ngọt, lại phát hiện bên trong không phải chiếc bánh nhân hoa quả. Cặp tất nghịch ngợm, cho thấy tính cách nghịch ngợm của cô.
Cho nên thỉnh thoảng có xảy ra tranh cãi, anh có thể lí giải phản ứng kích kiệt của cô, giống như hiện tại, cả người cô như có ánh sáng, tròng mắt giống như con mèo lóe sáng, tóc dài khẽ tung bay, nói chuyện nhanh chóng, Đôi tay khoa trương quơ múa, giống như tiếp theo sẽ phải huơ tay múa chân. Cô gái nhỏ điềm tĩnh đột nhiên biến thành một con thỏ đồ chơi được sạc điện quá mức, mỗi lần đều khiến Âu Quan Lữ không nhịn được cười trộm.
Mà vẻ mặt nhàn nhã của Âu Quan Lữ, vào trong mắt Trình Dư Nhạc, trở nên thật chướng mắt!
Người này có thể trở thành quản lý khâu viết chương trình, làn da vì thường hoạt động bên ngoài mà lộ ra màu đồng, vẻ mặt đẹp trai hào phóng, đôi mắt đen sáng có thần đầy ngỗ ngược. Thân hình anh cao lớn, mái tóc ngắn có chút loạn, phối hợp với hàm răng trắng thoáng hiện ra mỗi lúc anh nói chuyện, giọng nói hơi châm chọc, giống như một tên ςướק biển bướng bỉnh không được dạy dỗ tốt,… cô không nghi ngờ chút nào, giọng nói châm chọc của anh là vì cô, bởi vì ý kiến trong công việc của họ khác biệt, họ đã tranh cãi qua nhiều lần, đến ngay lúc bình thường chào hỏi cũng chứa đầy mùi thuốc súng.
Cô chỉ về hình ảnh sân chơi trên màn hình chiếu. “Nghĩa địa và quái vật ở đây tại sao lại không giống với thiết kế của chúng tôi?”
Muốn tranh cãi! Các đồng nghiệp trong hội nghị bắt đầu đẩy mạnh tinh thần, nháy mắt với nhau, chuẩn bị xem kịch vui.
Tổng giám đốc cũng không lên tiếng, cả hai đều là ái tướng của ông, ý kiến thường không hợp nhau, cũng thường kích động ra lửa, khi ý kiến của hai người không hợp, ông vẫn luôn giữ im lặng, lắng nghe trình bày của mỗi người.
“Bên đó không giống?” Âu Quan Lữ nhàn nhã hỏi. Người phụ nữ này, ánh mắt còn sắc bén ơn cả kính hiển vi, luôn nhìn ra được anh động chân động tay thay đổi ở đâu.
Trình Dư Nhạc nhìn lại bản thiết kế trước, đến nhìn hình chiếu trên màn hình, cũng liệt kê tương đối. “Con chuột rất khác, màu sắc vốn là hơi sang màu hồng phấn, bây giờ lại chuyển thành màu xám tro, khuôn mặt tương đối nhọn. Thân thể con rết cũng trở nên dài nhỏ, chân cũng nhiều hơn, còn màu sắc của tấm bia mộ trở nên rất sâu, độ sáng cũng tối hơn,…”
“A, tôi có thay đổi nhỏ, cô thiết kế nghĩa địa và quái vật hơi đáng yêu, quá dễ thương, quả thực giống với hello kitty,một chút không khí cũng không có, nghĩa đại phải có chút kinh khủng mới đúng.”
To gan! Trình Dư Nhạc phản bác. “Trò chơi này chủ yếu đánh vào nữ giới, không cần phải chém Gi*t hung ác thê thảm như vậy, phải đáng yêu một chút mới có thể hấp dẫn được phái nữ, hãy đổi lại theo thiết kế của tôi đi.”
“Đây là nghĩa địa kinh khủng, cảnh vật phải đáng sợ hơn, quái vật phải tạo cảm giác nguy hiểm hơn, tôi thấy ở đây phải có chút không khí, nhưng nơi khác đã đủ đáng yêu rồi.”
“Anh nói đến trọng điểm, nhưng đây đang nói đến đối tượng trò chơi hướng đến! Đối tượng quyết định của trò chơi là phái nữ, phụ nữ không muốn hình ảnh tàn bạo máu tanh, thứ chúng ta cần là đáng yêu, đáng yêu!” Cô dùng sức liên tục đâm vào màn hình chiếu. “Như vậy có đáng yêu? Anh là phụ nữ sao? Anh hiểu được phụ nữ thích cái gì sao?’
“ ‘Chúng ta’? Cô có cảm thấy mình quá độc đoán rồi không? Đây thật ra là sở thích của cô, chứ không phải là nhận định chuyên nghiệp, đúng chứ?”
“Thân là phụ nữ, tôi nghĩ lần này tôi có tư cách lên tiếng, không phải sao? Nếu tôi không biết phụ nữ muốn cái gì,chẳng lẽ anh hiểu hơn tôi?”
“Dĩ nhiên, sau khi mỗi công ty tung ra thị trường một game online, tôi sẽ tự mình đi chơi, ở trong trò chơi nghe ý kiến của mọi người. Tôi cho rằng, mặc dù trò chơi lần này đặt mục tiêu vào phái nữ, nhưng người chơi chiếm chủ yếu là đàn ông, lại nói, có một ít phụ nữ thích chơi cúng thích chém Gi*t, mọi người đều là người, không phân biệt nam nữ, phụ nữ cũng có chút tàn bạo trong máu,…” Âu Quan Lữ nói chậm lại. Anh chỉ thể hiện cái nhìn của mình, cũng không có ý chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Đừng tưởng cô nghe không hiểu! Trình Dư Nhạc nheo mắt lại. “Tôi sẽ giải thích, có lúc trong công việc gặp phải khách hàng đáng ghét hay là nhưng đồng nghiệp có ý kiến nhiều hơn cả vi khuẩn, tôi cũng sẽ tưởng tượng làm thịt anh ta, cầm roi quất anh ta, cắt ra làm tám miếng hay là đem anh ta bỏ vào nồi dầu. Tin tôi đi, tôi rất hiểu.” Đôi mắt to như một con mèo khiêu khích nhìn thẳng anh, cô khinh thường việc nói quanh co lòng vòng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cô đang nói về anh đó!
Phụt, bên cạnh có đồng nghiệp đang cười trộm, mọi người đều biết cô đang nói người nào.
Âu Quan Lữ ngay lập tức dừng lại khóe miệng đang cong lên, nhìn tiểu thư Nhạc Nhạc một tay chống nạnh, mặt mày hung tợn, nhìn qua giống như một bà hoàng đang nổi giận. Cô nghĩ ra rất nhiều phương pháp để làm thịt anh, anh cảm thấy buồn cười, lại rất thưởng thức tính cách thẳng thắng của cô. Anh nhìn thẳng tròng mắt sáng chói của cô, đáy mắt tỏa sáng lấp lánh đầy sức sống, giống như cũng đi vào thân thể anh,làm toàn thân anh nóng lên.
Trình Dư Nhạc tiếp tục nói: “Tôi đồng ý với cái nhìn của anh, không phân biệt nam nữ, khắp trò chơi cũng sẽ có nơi như vậy, không khí đánh quái vật rất quan trọng, nhưng tôi cho rằng thiết kế của tôi đáp ứng được nhu cầu đó rồi, cho nên hãy đổi lại nơi này về giống với thiết kế của tôi đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc