Một bên khách sạn là con ngõ nhỏ chìm trong cơn mưa bàng bạc, một bên là quảng trường ẩm ướt. Xung quanh quảng trường là nhà thờ màu xám trắng, tháp chuông cổ kính. Phía xa xa là dòng sông Arno ᴆục ngầu. Trên sông xuất hiện một cây cầu cổ kính thấp thoáng trong mưa.
Lâm Thiển chưa từng đặt chân đến Florence[1], nhưng đã nghe danh nơi này từ lâu. Bây giờ sắp bước vào cuộc chiến căng thẳng, cô và Lệ Trí Thành chạy đến thị trấn nhỏ nơi chân trời góc bể này, phảng phất như cách biệt với thế giới, tâm trạng đặc biệt tĩnh lặng.
[1] Florence: thành phố nằm ở miền Trung Italy.
Cô đang ngồi trên giường ở khách sạn, sắp xếp lại đồ trong va li. Lệ Trí Thành ngồi bên cạnh quan sát cô.
Quần áo là do anh mang từ thành phố Lâm tới, Lâm Thiển nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường.
Cô cầm đống váy đưa đến trước mặt Lệ Trí Thành: “Tại sao anh toàn mang váy cho em thế?”
Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Bởi vì chân em đẹp.”
Lâm Thiển “xì” một tiếng, không nhịn được cười. Đi công tác ở bên ngoài, không có bộ quần áo nào cũng bất tiện.
Vừa treo váy vào tủ, cô vừa nghĩ: Từ trước đến nay chưa bao giờ anh thu dọn quần áo cho cô. Hôm nay mới biết, hóa ra sở thích của anh đơn điệu như vậy.
Nhưng Lâm Thiển nhanh chóng phát hiện, kết luận trên là sai lầm. Bởi vì đống quần áo lót của cô đủ loại màu sắc trong khi của anh chỉ một màu đen.
Lâm Thiển đếm: đỏ, đen, tím, xanh lam, trắng, nâu… Cô liền quay đầu nhìn Lệ Trí Thành, tìm đủ loại màu sắc trong ngăn đồ lót cũng không dễ dàng.
“Đây là gì vậy?” Lâm Thiển chỉ vào đống đồ lót: “Bảy sắc màu, anh tưởng anh đang sưu tập bi ve đấy à?”
Lệ Trí Thành gối hai tay lên đầu, tựa vào thành ghế phía sau: “Anh tiện tay lấy thôi.”
Xì, ai tin chứ, tiện tay mà thu thập đủ loại màu sắc.
Lúc xuống dưới nhà, Lâm Thiển chợt có một ý nghĩ: con người Lệ Trí Thành trông có vẻ thâm sâu, chín chắn, già dặn, nhưng ở trên giường cũng rất thích tình thú… Nghĩ đến đây, mặt cô hơi nóng ran. Được rồi, sau này cô sẽ chiều anh.
Lúc này, Lệ Trí Thành đang đứng dưới mái hiên gọi điện thoại: “Ok, see you later[2]”. Anh cúp máy, ngoảnh đầu nói với Lâm Thiển: “Xe của bên đó sắp đến đón chúng ta rồi.”
[2] Được, lát nữa gặp.
Lâm Thiển gật đầu. Cô đột nhiên có phản ứng, mở to mắt nhìn anh: “Anh biết nói tiếng Anh?”
Cô có nghe nhầm không đấy? Tiếng Anh của anh rất lưu loát, chẳng thua kém cô là bao.
Lệ Trí Thành bỏ hai tay vào túi áo, thản nhiên đáp: “Anh tự học.”
Hừ, lần trước đi Mỹ ai kêu mình không biết tiếng Anh? Hai năm nay chưa bao giờ thấy anh động đến sách tiếng Anh bao giờ, còn nói tự học?
Lại “giả heo ăn thịt hổ”. Quả nhiên lúc đó anh dùng mọi chiêu để theo đuổi cô.
Lâm Thiển trừng mắt với Lệ Trí Thành, anh mỉm cười ôm cô lên xe.
Trên thực tế, Lệ Trí Thành nói tiếng Anh rất giỏi. Hai ngày tiếp theo, anh trực tiếp đàm phán với hai công ty sản xuất đồ da và túi xách thông thường mà không cần Lâm Thiển làm phiên dịch. Cũng chẳng cần nhờ đến sự giúp đỡ của cô, anh đã ký thành công hợp đồng độc quyền với hai công ty này ở khu vực châu Á.
Cả hai công ty đều là doanh nghiệp địa phương, quy mô không lớn. Một công ty chưa từng bán sản phẩm ra ngoài biên giới Italy, một công ty chỉ phát triển ở miền Nam nước Ý. Vì vậy, khi Lệ Trí Thành đến bàn chuyện hợp tác, bọn họ hết sức vui mừng, chi phí đại lý cũng không cao. Lệ Trí Thành ký hợp đồng độc quyền trong năm năm, đồng thời ký hai đơn đặt hàng có thể nói rất lớn đối với bọn họ.
Lúc rời khỏi tòa nhà văn phòng của đối phương đã là tầm chạng vạng tối. Thị trấn nhỏ đèn đóm sáng rực, con đường dài ở phía trước là phố thương mại, tập trung những nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu.
Lâm Thiển khoác tay Lệ Trí Thành, liếc qua túi tài liệu màu đen của anh, có chút đắc ý: “Chúng ta cũng giàu quá đi, đến tận châu Âu đặt hàng.”
Lệ Trí Thành mỉm cười, dõi mắt về phía trước: “Một ngày nào đó, Ái Đạt cũng sẽ có cửa hàng ở nơi này.”
Lệ Trí Thành rất hiếm khi thổ lộ suy nghĩ trong lòng, Lâm Thiển cũng cảm thấy sôi sục nhiệt huyết. Cô chỉ tay về dãy cửa hàng xa xỉ: “Trong tương lai nhãn hiệu của em cũng mở ở đây, ngay bên cạnh cửa hàng của anh.”
Lệ Trí Thành đột nhiên dừng bước, kéo Lâm Thiển vào lòng, cúi đầu hôn cô.
Ở nơi đất khách quê người, xung quanh đều là người xa lạ không cùng màu da, anh đứng giữa phố ôm hôn cô, trong làn mưa bụi lất phất, không bị một ai làm phiền.
Bữa tối được giải quyết tại một quán ăn nhỏ trên phố. Chỉ là món bít tết và rượu vang đơn giản nhưng mùi vị rất ngon. Lâm Thiển uống đến mức đầu óc hơi tây tây, cô rút bản hợp đồng vừa xem vừa hỏi: “Anh đã ký được với mấy công ty rồi?”
“Cộng thêm quyền đại lý do mấy doanh nghiệp trong nước chuyển nhượng, tất cả có năm công ty.” Lệ Trí Thành đáp.
Lâm Thiển xem kỹ tư liệu về năm công ty này. Có công ty lớn của Đức doanh số hàng trăm triệu Euro, cũng có doanh nghiệp địa phương nhỏ như ở Florence vừa rồi. có doanh nghiệp chuyên đồ da, cũng có công ty chuyên sản xuất túi xách thông thường. Mức giá của những công ty này thuộc loại tầm tầm bậc trung, cũng có sản phẩm rất rẻ. Tuy nhiên, chất lượng không đến nỗi quá tệ.
Các doanh nghiệp này đều có một đặc điểm chung: bọn họ đều có lịch sử lâu đời, ít nhất năm mươi đến một trăm năm.
Điểm này tương tự tập đoàn DG, Lâm Thiển nghĩ thầm.
Ăn xong, Lệ Trí Thành cầm tay cô: “Chúng ta đi thương lượng với công ty cuối cùng.”
Lâm Thiển có chút bất ngờ: “Muộn như vậy sao?”
Cuộc sống về đêm của thị trấn nhỏ đã bắt đầu, các quán bar và hộp đêm trong ngõ sáng rực. Những nghệ sĩ đường phố đội mũ lưỡi trai, đứng tựa vào bờ tường thổi kèn saxophone.
Lệ Trí Thành dẫn Lâm Thiển đi bộ vòng vèo, tới khu dân cư. Anh dừng lại trước một cánh cửa nhỏ, ngoài cửa còn treo đèn Ⱡồ₦g Trung Quốc.
Một người đàn ông tóc vàng trẻ tuổi xuất hiện sau cánh cửa. Nhìn thấy Lệ Trí Thành, anh ta nhiệt tình đi tới nghênh đón: “Hi! Lệ!”
Lệ Trí Thành mỉm cười: “Hi! David!”
Lâm Thiển đứng bên cạnh, hơi ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông ôm nhau.
Lệ Trí Thành chơi với người nước ngoài từ bao giờ, sao cô không biết nhỉ?
Hai người đàn ông chào hỏi một hai câu rồi đồng thời quay sang Lâm Thiển.
“Đây là Lâm, vợ chưa cưới của tôi.” Lệ Trí Thành giới thiệu.
David tỏ ra nhiệt tình: “Xin chào cô gái xinh đẹp, tôi là David, rất vui được gặp cô.”
Ba người bước vào một cửa hàng nhỏ. Sau vài câu trò chuyện, Lâm Thiển mới biết, Lệ Trí Thành tình cờ quen David khi đi khắp châu Âu tìm vật liệu thích hợp cho “cây cung dài”. Hai người hợp cạ nên trở thành bạn bè.
Lần này Lệ Trí Thành đến Ý là để ký hợp đồng đại lý đặc quyền sản phẩm đồ da thủ công gia truyền của nhà anh ta.
Vào bên trong, Lâm Thiển mới biết diện tích cửa hàng rất lớn, hẹp nhưng sâu. Bên ngoài trông bình thường nhưng trông cửa hàng trang trí tinh tế và bắt mắt. Hai bên là tủ kính chứa đầy túi xách da tinh xảo. Lâm Thiển là người trong nghề nên chỉ liếc qua cũng biết là hàng thượng đẳng chất lượng cao.
“Cửa hàng rộng như vậy chỉ có mình anh thôi sao?” Lâm Thiển hỏi.
“Không.” David cười: “Có năm cô nhân viên bán hàng và mười tám công nhân. Tôi chỉ phụ trách thiết kế.”
Lâm Thiển gật đầu tán thưởng: “Đẹp quá. Đây là sản phẩm xuất sắc nhất mà tôi gặp kể từ khi tới Florence.”
David phấn khởi lấy một cái túi xách từ trong tủ đưa cho cô: “Tặng cô. Cảm ơn lời khen tặng.”
Lâm Thiển vội xua tay: “Quý giá quá.”
David quay sang Lệ Trí Thành. Dù tính cách đơn thuần thoải mái nhưng anh ta khá tinh ý.
Lệ Trí Thành cười: “Không sao, em cứ nhận đi.”
Lâm Thiển đành cảm ơn và nhận túi, trong lòng vô cùng thích thú.
Mặc dù David kế thừa cửa hàng từ người cha nhưng do tính cách tự do thoải mái, anh ta thích thì mở cửa, khi nào đi du lịch liền đóng cửa, cho công nhân nghỉ phép. Tuy nhiên, thiết kế và tay nghề của anh ta rất nổi tiếng ở Florence. Vì vậy dù một năm chỉ làm ăn một hai tháng, anh ta vẫn có thể nuôi sống bản thân.
Nhiều công ty túi xách nổi tiếng muốn mời David và nhãn hiệu của anh ta gia nhập nhưng đều bị anh ta từ chối. Bởi vì anh ta không thích cuộc sống quá căng thẳng mệt mỏi.
Lần này Lệ Trí Thành đến nước Ý, một mặt ký hợp đồng đại lý độc quyền với David, hợp tác xây dựng nhà máy sản xuất, mặt khác cũng muốn mời anh ta đi Trung Quốc chơi một chuyến, đồng thời giám sát quá trình sản xuất.
Nhắc đến đi chơi, David đương nhiên vui vẻ nhận lời.
Ba người ngồi ở quầy bar sâu trong cửa hàng. Lệ Trí Thành rút tập hợp đồng từ túi xách đưa cho David: “Anh hãy xem đi, có ý kiến gì thì tiếp tục bổ sung.”
Nào ngờ David xua tay: “Không cần đâu. Khoản tiền anh bao tôi đi Trung Quốc đủ để mua quyền đại lý rồi. Gia đình tôi làm ăn tuyệt đối công bằng.”
Lâm Thiển tròn mắt nhìn anh ta.
Cuối cùng, Lệ Trí Thành và David trực tiếp ký tên vào bản hợp đồng mà anh soạn thảo.
Cho đến ngày hôm sau lên máy bay, Lâm Thiển vẫn còn buồn cười về chuyện này.
Cô tựa vào thành ghế, liếc người đàn ông bên cạnh: “Anh lợi hại thật đấy, một chuyến du lịch đổi được quyền đại lý sản phẩm.”
Lệ Trí Thành cười cười “Âu cũng là duyên phận.”
Lâm Thiển gật đầu.
Lúc này, David thò đầu qua, hỏi Lệ Trí Thành: “Lệ, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Tất nhiên.”
“Tại sao anh mua quyền đại lý sản phẩm của tôi?” David lên tiếng: “Đừng nói với tôi là vì mục đích kiếm tiền. Sản phẩm của tôi tuy xuất sắc nhưng ngoài địa bàn Florence, hầu như chẳng có người nào biết tới.”
Lệ Trí Thành im lặng vài giây mới trả lời: “Vì sự cạnh tranh.”
Anh ngẩng đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Có một thương hiệu quốc tế chuẩn bị tiến vào đất nước chúng tôi, mua doanh nghiệp của tôi, ςướק thị trường của tôi.”
David nhún vai: “Vì vậy tôi mới nói, mở rộng là chuyện buồn cười nhất. Nó biến đồ thủ công mỹ nghệ trở thành mặt hàng thương mại, vừa vô vị vừa vô tình. Tôi ghét những kẻ xâm lược, tôi ủng hộ anh.”
Lệ Trí Thành và Lâm Thiển mỉm cười. Lệ Trí Thành nói tiếp: “Ở Trung Quốc, nhiều người tiêu dùng có quan niệm, sản phẩm nước ngoài có chất lượng tốt hơn hàng nội địa, càng thể hiện đẳng cấp của con người hơn.”
David cắt ngang lời: “Thật hoang đường.”
Lệ Trí Thành: “Vì vậy một nhãn hiệu nước ngoài vào thị trường Trung Quốc, sản phẩm trong nước sẽ bị đem ra so sánh. Một khi người tiêu dùng chấp nhận nó, hàng nội địa sẽ rơi vào tình trạng vô cùng khó khăn. Vì vậy, chúng tôi không thể để tình hình đó xuất hiện.”
Lâm Thiển xếp mấy cái cốc trên bàn thành hàng, tiếp lời: “Lấy một ví dụ, vài năm trước Trung Quốc có một nhãn hiệu đồ ăn nổi tiếng gọi là “Bánh nướng thịt vụn”. Bởi vì có mùi vị rất ngon nên nó nhanh chóng thịnh hành ở nhiều thành phố. Sau đó, các nơi xuất hiện cửa hàng tương tự, chất lượng giảm sút. Người tiêu dùng cũng không biết làm thế nào để phân biệt cửa hàng nào mới là chính thống, họ ăn ở cửa hàng nào cũng không đúng vị. Sau đó, bọn họ quyết định không ăn “Bánh nướng thịt vụn” nữa. Sản phẩm này ngày càng tệ, cuối cùng bị đào thải khỏi thị trường. Bây giờ, mọi người rất hiếm khi nhìn thấy loại bánh đó.”
David hiểu ra vấn đề, há hốc mồm: “Hai người ký hợp đồng độc quyền nhiều thương hiệu như vậy, nhằm mục đích khiến người tiêu dùng không biết “cái bánh” nào mới là hàng chính thống?”
Lâm Thiển gật đầu: “Đúng. Tuy nhiên, không phải chúng tôi đánh giá chất lượng sản phẩm của anh không tốt. Sản phẩm của anh rất tốt, chúng tôi sẽ tiêu thụ thành sản phẩm cao cấp. Người Trung Quốc gọi chiêu này là…” Cô nhìn Lệ Trí Thành.
“Thừa nước ᴆục thả câu.” Lệ Trí Thành từ tốn tiếp lời.
***
Tháng tư năm nay là thời điểm rất có ý nghĩa với Charles, Tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương của DG. Bởi vì bốn nhãn hiệu chủ lực của DG chính thức tiến vào thị trường Trung Quốc.
Nhưng đối với Charles, mấy tháng sau đó cũng là khoảng thời gian u ám. Bởi vì anh ta gặp phải tình hình tiêu thụ ảm đạm nhất kể từ khi làm việc ở DG đến nay.
Ảm đạm đến mức nào?
Thành tích kinh doanh khiến anh ta suýt không tin nổi vào mắt mình. Anh ta thậm chí nghi ngờ báo cáo đánh nhầm, bọn họ viết thiếu hai số không.
Sự việc sao có thể phát triển đến mức này?
Đầu tháng tư, công ty DG Trung Quốc bắt đầu triển khai hoạt động quảng cáo rầm rộ trên truyền hình, internet, quảng cáo ngoài trời. Quảng cáo chủ lực cũng được phát sóng vào khung giờ vàng, với tần suất dày đặc trên các kênh truyền hình lớn.
Tại một hòn đảo thơ mộng, một cô gái tóc vàng đang uống cà phê trên thảm cỏ. Đột nhiên có một chàng trai tóc nâu mắt đen mặc bộ đồ kỵ sĩ cưỡi ngựa đi đến. Hai người kinh ngạc nhìn nhau, chàng trai bắt cô gái lên ngựa đưa cô đi.
Màn hình chuyển cảnh sang vũ hội trong tòa lâu đài cổ như ở thế kỷ trước. Trong phòng, nhiều người hầu giúp cô gái thay váy dạ hội, đeo đồ trang sức, cuối cùng đưa cho cô một cái xắc tay. Cô gái nhận lấy, uyển chuyển đi vào cửa.
Trước mắt là vũ hội lung linh, chàng trai đứng cách đó vài bước, giơ tay về phía cô gái.
Hai người xoay tròn theo điệu nhạc dưới ánh đèn mộng ảo.
Cuối cùng là hình ảnh cô gái mặc bộ váy ngủ, tóc xõa ngang vai, giống cô bé nhà bên, tỉnh dậy từ chiếc giường của mình.
Cô như hồi tưởng lại giấc mơ đêm qua, thẫn thờ cầm xắc tay đi đến bên cửa sổ. Cửa kính phản chiếu dung nhan xinh đẹp của cô, giống như sự vĩnh hằng.
Phụ đề cùng lời thuyết minh đồng thời xuất hiện: “DG, my dream[3].”
[3] DG, giấc mơ của tôi.
Không chỉ Charles và cấp dưới của anh ta, ngay cả Trần Tranh khi xem CF này cũng phải thừa nhận, quảng cáo rất thú vị. Quảng cáo xuất hiện tình tiết vượt thời gian phục cổ, phù hợp với khẩu vị của người Trung Quốc.
Bọn họ đều cho rằng, lần này DG nhất định sẽ xâm nhập thị trường Trung Quốc thành công.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của một sản phẩm không làm thị trường ngay lập tức bùng nổ, đặc biệt là vật dùng hàng ngày như túi xách. Người tiêu dùng cần một khoảng thời gian để làm quen và chấp nhận sản phẩm này.
Vì vậy, Charles và Trần Tranh tự tin chờ đợi sự bùng nổ trên thị trường.
Sau đó, kết quả mà bọn họ nhận được không phải sự bùng nổ, mà là một đống “hàng nhái”.
Hơn mười ngày sau, khi lượng tiêu thụ của DG bắt đầu có chút khởi sắc, một hiện tượng đáng sợ xảy ra.
Sáu nhãn hiệu nước ngoài không biết từ đâu chui ra, đột ngột xuất hiện trên thị trường. Hơn nữa, quảng cáo của bọn họ đều cố ý mô phỏng DG, đến mức không thể chịu nổi.
Nhãn hiệu đầu tiên gọi là “Rain”. Quảng cáo kể câu chuyện một thiếu nữ đang câu cá trên bán đảo Penisola. Đột nhiên có một chàng trai lái con tàu nhỏ đi đến. Thiếu nữ ngơ ngẩn nhìn chàng trai rồi đưa tay cho anh ta, lên con tàu của anh ta. Màn hình chuyển cảnh xuống dưới đáy biển, hai người tự do đi lại dưới nước như loài cá, cảnh sắc lung linh rực rỡ như trong giấc mộng.
Hình ảnh vụt qua, thiếu nữ nằm bên bờ biển trơn ướt, trên trời mưa lất phất, xung quanh tối mờ mờ. Bên cạnh cô chỉ có một cái túi xách tay. Đôi mắt cô ngấn nước, dõi ra đại dương mênh ௱ôЛƓ. Cô không xinh đẹp tuyệt trần nhưng có một vẻ thuần khiết rung động lòng người.
Quảng cáo vang lên câu nói: “Rain, that’s my heart[4].”
[4] Mưa, đó là trái tim tôi.
Có không ít khán giả cho rằng, quảng cáo này ấn tượng hơn quảng cáo của DG. Thực tế chứng minh, cho đến cuối tháng sáu, lượng tiêu thụ của Rain xấp xỉ DG. Tất nhiên, lượng hàng bán ra của cả hai không phải cao lắm.
Những quảng cáo như vậy liên tiếp xuất hiện. Có CF khác DG, nhưng lời quảng cáo đầy ác ý.
Ví dụ, một nhãn hiệu tên “David” được nhấn mạnh sáng lập từ năm 1890, sớm hơn DG mười năm. Sau khi biết chuyện này, Charles vô cùng tức giận, lập tức sai người điều tra. Kết quả, anh ta nhận được câu trả lời: đối phương đúng là có từ năm 1890, là một cửa hàng gia truyền tại một thị trấn nhỏ ở Florence. Không biết nguyên nhân vì sao, cửa hàng này lại chạy đến Trung Quốc gây lộn xộn.
Cảm nhận của người tiêu dùng về tình trạng này là thế nào?
Cùng một lúc, bọn họ nhìn thấy vô số quảng cáo của nhãn hiệu nước ngoài trên khắp nẻo đường ngõ phố. Mà những quảng cáo này rất khó phân biệt, có thương hiệu DG lại còn có cái tên David; có người nói tôi ra đời 109 năm (chính là tập đoàn DG), có người nói tôi sáng lập 120 năm. Có người nói tôi là hàng Italy chính thống, có người nói là sản phẩm cổ xưa nhất ở bán đảo Penisola.
Về phần giá cả và chất lượng càng chẳng biết đâu mà lần. Có sản phẩm trông rất bình thường nhưng bán tới ba nghìn nhân dân tệ.
Đúng như Lệ Trí Thành và Lâm Thiển dự liệu, một loạt thông tin dội vào người tiêu dùng cùng một lúc, khiến họ hoang mang và nghi hoặc.
Trước mặt bọn họ vốn chỉ có một cửa hàng “bánh nướng thịt vụn”, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện mười cửa hàng làm bọn họ thành ra chẳng có ấn tượng với cửa hàng nào.
Tất nhiên, DG là thương hiệu quốc tế nổi tiếng, có lượng khách hàng nhất định. Nhưng bán vào thị trường Trung Quốc chỉ là nhãn hiệu hạng hai, hạng ba chứ không phải sản phẩm hàng đầu nên phần lớn người tiêu dùng đều không biết đến.
Thậm chí có khách hàng tới cửa hàng DG hỏi: “Các cô chính là nhãn hiệu con của tập đoàn David đúng không? Tôi rất thích sản phẩm của thương hiệu đó. À… không phải sao, thế thì thôi, tôi không mua nữa.”
Có người bỏ ra cả ngàn tệ mua một cái túi xách DG, hớn hở mang đi làm. Kết quả đồng nghiệp nhìn thấy, cười nói: “Tôi cũng mua một cái túi xách của Italy, bán khuyến mại ở cửa siêu thị, có hai trăm tệ thôi, trông cũng chẳng khác là bao.”
Trong cuộc họp tổng kết quý vào cuối tháng Sáu, người có tính cách hòa nhã như Charles cũng đập bàn, chửi một câu trước mặt đám đông: “Người Trung Quốc vô liêm sỉ.”
Cùn một thời điểm, Lâm Thiển và Lệ Trí Thành ở trong khách sạn quen thuộc bên sông Tương. Cô tựa vào lòng anh, vừa thưởng thức quảng cáo của mình, vừa tự nhủ: mình đúng là vô liêm sỉ.
Lâm Thiển liếc người đàn ông bên cạnh một cái, tất cả đều do anh dạy hư.
***
Trong cục diện hỗn loạn đó, người nắm rõ tình hình nhất, ngoài Lệ Trí Thành và Lâm Thiển còn có Ninh Duy Khải.
Một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, anh ta đứng trước bức tường kính, ngắm nhìn thành phố yên ả ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ.
Lúc bắt tay với Lệ Trí Thành, vị “tướng soái” trẻ tuổi này nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm dựng lên bức tường ngăn chặn hàng ngoại trong lòng người tiêu dùng.”
Cụ thể thế nào, Lệ Trí Thành không nói rõ, Ninh Duy Khải cũng không hỏi. Bởi vì lòng tin của hai bên có hạn, anh ta sẽ không yêu cầu Lệ Trí Thành tiết lộ với mình kế hoạch liên quan đến sự sống còn của doanh nghiệp và bản thân đối phương.
Bây giờ hồi tưởng lại, Ninh Duy Khải càng nghĩ càng thấy thú vị.
Không phải sao? Lệ Trí Thành nói “ngăn hàng ngoại” chứ không phải “ngăn DG”. Bây giờ Lệ Trí Thành tạo ra sự hỗn loạn trên thị trường, mọi sản phẩm nước ngoài quả nhiên bị chặn ở bên ngoài tư tưởng của người tiêu dùng.
Để hạ bệ một thương hiệu, Lệ Trí Thành đã xử lý tất cả.
Nghĩ đến đây, Ninh Duy Khải có chút khó chịu. Bởi vì anh ta phát hiện, ý tưởng cạnh tranh trời ơi đất hỡi này không phải là sở trường của anh ta. Nếu ở cương vị người phụ trách của DG, chỉ e anh ta cũng không nghĩ ra thủ đoạn này.
Ninh Duy Khải cầm ly cà phê, uống một ngụm. Trong tương lai, Lệ Trí Thành vẫn là đối thủ rất mạnh của anh ta. Hay là anh ta nên kết thành đồng minh với Lệ Trí Thành, nước sông không phạm nước giếng thì hơn?
Ninh Duy Khải đang chìm trong suy tư, bên ngoài chợt có người gõ cửa. Là tiếng gõ đều đều mạnh mẽ, tiết tấu riêng của Lydia.
Ninh Duy Khải quay người, đặt tách cà phê xuống bàn: “Vào đi.”
Kể từ hôm Lydia xông vào đúng lúc Chúc Hàm Dư có mặt, Ninh Duy Khải đã ra lệnh cấm cô thư ký thực tập này không được tự tiện vào phòng làm việc của anh ta.
Lydia đẩy cửa đi vào. Cô mặc bộ áo vest và váy ngắn màu xanh nhạt, đi giày bốt cao gót. Gương mặt mộc không son phấn khiến cô giống em gái nhà hàng xóm.
Mặc dù trong mối quen hệ với Lydia, Ninh Duy Khải giữ thái độ mờ ám không rõ ràng từ đầu đến cuối, nhưng anh ta không thể không thừa nhận, khi dáng vẻ tràn đầy sức sống của Lydia xuất hiện trong căn phòng, tầm nhìn dường như cũng sáng rực.
Cô chớp chớp mắt, miệng cười tủm tỉm: “Này, đã hết giờ làm việc rồi?”
Ninh Duy Khải cũng mỉm cười: “Sao thế? Vị tiểu thư này có cần gì sai khiến ông chủ của em?”
Trước câu trêu chọc của Ninh Duy Khải, Lydia hừ một tiếng: “Là em muốn giúp anh thư giãn tinh thần, giảm bớt áp lực. Tối nay em có người bạn mở triển lãm tranh ở đường Mân Ngoại, anh có muốn đi xem không? Nhưng em nói trước, bạn em rất nghèo, bữa tối chỉ có thể mời hai chúng ta mỳ sợi.”
Ninh Duy Khải hơi mím môi, lặng lẽ nhìn Lydia.
Nhiều lúc, anh ta thật sự không hiểu cô gái này. Rõ ràng tốt nghiệp loại ưu của trường danh tiếng nhưng cô lại thích lân la ở các quán bar đường phố. Rõ ràng vô tâm vô tư nhưng có lúc cô thông minh thấu đáo đến mức khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác.
Ví dụ lúc mới quen nhau ở quán bar, giữa bao nhiêu người như vậy, cô gái này vẫn nhận ra sự cô đơn lạc lõng của anh ta.
Ví dụ thời gian này, ngành túi xách long trời lở đất, bề ngoài có vẻ chẳng liên quan gì đến anh ta. Vậy mà cô vẫn nhìn ra, anh ta cần “giảm bớt áp lực.”
Ninh Duy Khải nhanh chóng liên tưởng đến buổi tối hôm qua ở nhà mình, điều Chúc Hàm Dư quan tâm là, cô làm hai loại bánh ga tô, loại nào thích hợp với khẩu vị của anh ta hơn.
Ninh Duy Khải nhướng mắt nhìn Lydia. Khi bốn mắt chạm nhau, bên trong nổi cơn sóng ngầm mà chỉ hai người mới hiểu.
“Tối nay tôi không đi được.” Anh ta nói: “Hàm Dư đã chuẩn bị bữa tối.”
Lydia lặng thinh.
Ánh mắt của cô khiến Ninh Duy Khải bỗng có chút không dễ chịu. Ánh mắt đó rất bình tĩnh, tựa hồ không một chút biểu cảm.
Sau đó, cô nhún vai bất cần: “Được thôi, vậy em đi một mình.”
Lúc ra về, Ninh Duy Khải đã lái xe khỏi bãi đỗ của công ty đi một đoạn, nhưng anh ta đột nhiên quay đầu.
Xe ô tô đỗ lại bên lề đường phía xa xa, Ninh Duy Khải dõi mắt về trạm xe buýt ở gần cổng công ty. Lydia nhanh chóng đi ra ngoài, cô đã thay bộ váy công sở, mặc áo khoác màu hồng, trông rất trẻ trung và nhanh nhẹn.
Xe buýt tới nơi, Lydia vội vàng theo dòng người lên xe. Chân bỗng bước hụt một cái, làm cô suýt ngã. Lúc này Ninh Duy Khải mới phát hiện, hôm nay cô đi giày cao gót.
Bình thường, Lydia không thích mang những đôi giày như vậy, nhưng mỗi lần cùng anh ta đi chơi, cô luôn thay giày cao gót. Cô giải thích: “Tại anh cao quá, em quá nhỏ bé ở bên anh là không được.”
Ninh Duy Khải ngồi trong xe một lúc, cho đến khi xe buýt chở Lydia đi xa, anh ta mới quay đầu, lái về hướng nhà mình.
Vốn chỉ là một cô gái quen ở quán bar, vốn chỉ coi cô là em gái, để ở bên cạnh như “hạt dẻ cười”, có tác dụng điều tiết không khí. Vậy mà tình cảm có sự thay đổi từ bao giờ? Lại là lúc không nên thay đổi nhất.
***
Cùng lúc này, trong tòa nhà văn phòng DG là bầu không khí ảm đạm.
Tại phòng hội nghị ở tầng trên cùng, Charles đang triệu tập cuộc họp chiến lược với toàn thể nhân viên quản lý cao cấp. Trải qua những ngày tháng đau đầu vừa qua, sắc mặt của doanh nhân người Australia có tính cách lạc quan vui vẻ này u tối đi mấy phần. Hai quầng mắt thâm sì khiến anh ta như con gấu trúc vạm vỡ.
Trần Tranh ngồi bên tay trái. Lâm Mạc Thần tham dự với tư cách một người bạn, đồng thời cũng là khách mời, ngồi bên tay phải anh ta.
Mặc dù khoảng cách rất gần nhưng Lâm Mạc Thần “bơ” Trần Tranh từ đầu đến cuối.
Lần này, Trần Tranh biết điều, cũng không để ý đến người đàn ông khó phân biệt địch hay bạn này.
Charles giở tập báo cáo, đồng thời cất giọng nghiêm túc. “Sau khi thương lượng với công ty mẹ bên Mỹ và thảo luận với những người quản lý Trung Quốc, tôi quyết định điều chỉnh chiến lược của công ty, không tiếp tục thúc đẩy sản phẩm loại hai, loại ba với quy mô lớn nữa, mà tập trung vào Zamon, nhãn hiệu hàng đầu của chúng ta.”
Mọi người trong phòng vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì Zamon là nhãn hiệu túi xách nổi tiếng toàn cầu. Ở Trung Quốc chắc cũng ít người không biết đến nhãn hiệu này. DG đã đưa Zamon vào thị trường Trung Quốc từ ba năm trước. Cũng giống như những nhãn hiệu xa xỉ khác, Zamon rất được người tiêu dùng ưa thích. Nhưng dù sao thị trường xa xỉ phẩm cũng có hạn, nên chỉ ở phạm vi nhỏ hẹp và không mang lợi nhuận lớn cho công ty.
Bây giờ Charles tuyên bố, tập trung vào việc đẩy mạnh Zamon.
Một nhân viên phân tích chiến lược bắt đầu phát PPT[5], đồng thời giải thích với mọi người chiến lược lần này. Đầu tiên, trên màn hình xuất hiện hàng chữ Trung Quốc: “Dùng cách của người để trị lại người.”
[5] PPT viết tắt của từ Power Point, một ứng dụng văn phòng do hãng Microsoft phát triển.
Thì ra hành vi làm rối loạn thị trường của người Trung Quốc đã gợi ý cho bộ phận chiến lược của công ty mẹ ở Mỹ. Bọn họ đề xuất một biện pháp có tính mũi nhọn.
Một khi đối phương dùng nhãn hiệu vớ vẩn, hạ bệ nhãn hiệu loại hai, loại ba của chúng ta. Vậy thì chúng ta có thể dùng nhãn hiệu tốt nhất, kéo các nhãn hiệu khác ra khỏi vũng bùn.
Cụ thể làm thế nào?
Zamon là thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, không một nhãn hiệu nào của Trung Quốccó thể sánh bằng, thậm chí còn kém xa. Chỉ cần dựa vào tiếng tăm của Zamon, doanh nghiệp Trung Quốc làm gì cũng vô ích.
Một nhãn hiệu xa xỉ không phải dựa vào đồng tiền và mấy trò ba lăng nhăng là có thể tạo ra.
Vì vậy lần này, DG Trung Quốc tiến hành hai công việc. Một mặt, tích cực tuyên truyền thương hiệu Zamon ở Trung Quốc, nỗ lực chiếm lĩnh thị trường túi xách xa xỉ. Mặt khác, bọn họ sẽ làm một đoạn quảng cáo mới, chủ yếu tập trung vào Zamon, đồng thời “đánh bóng” lại các nhãn hiệu loại hai, ba kia.
Bởi vì Zamon đã thiết lập hình tượng cao cấp vững chắc trong lòng người tiêu dùng nên thông qua hoạt động quảng cáo “đánh bóng”, bọn họ sẽ không nhầm lẫn DG với các nhãn hiệu bình dân khác.
Tất nhiên, để làm được điều này cần một khoản đầu tư rất lớn, đồng thời đặt cược cả tương lai của DG Trung Quốc.
Charles đặt tên cho “chiến dịch” lần này là “nghiền nát”. Với cỗ xe tăng lớn Zamon, dẫn dắt các nhãn hiệu khác, nghiền nát thị trường túi xách Trung Quốc.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Trần Tranh cố ý ngồi lại trò chuyện với mấy người quản lý nước ngoài. Thấy Charles tiễn Lâm Mạc Thần ra thang máy rồi quay về văn phòng của mình, anh ta lập tức đi theo.
“Charles.” Trần Tranh gõ cửa vào phòng: “Tôi có một tin tức quan trọng cần báo cáo với anh.”
Cho đến bây giờ, Charles tương đối hài lòng về người cấp dưới Trung Quốc này, anh ta mỉm cười: “Mời ngồi, có tin tức quan trọng gì muốn chia sẻ với tôi thế?”
Trần Tranh trầm ngâm vài giây mới mở miệng: “Tại sao Lâm tiên sinh lại không tiếp nhận việc thu mua Ái Đạt, bên trong có một nguyên nhân quan trọng, anh có biết không?”
Charles lắc đầu: “Anh ta chỉ nói là lý do cá nhân. Liên quan đến vấn đề riêng tư, tôi đương nhiên không hỏi.”
Trần Tranh cười: “Anh và Lâm tiên sinh đều là người công tư phân minh, về điểm này tôi rất khâm phục. Có điều…” Anh ta hạ giọng: “Trung Quốc có một câu gọi là “việc quân cơ không ngại dối trá”. Sở dĩ Lâm tiên sinh không nhận vụ Ái Đạt là vì em gái Lâm Thiển của anh ta làm quản lý cấp cao ở Ái Đạt. Tay Lệ Trí Thành, CEO đương nhiệm của Ái Đạt, đồng thời cũng là mối phiền phức lớn của chúng ta chính là vị hôn phu của con bé đó.”
Charles há hốc miệng: “Thì ra là vậy.”
Sau khi tiết lộ bí mật, Trần Tranh đương nhiên cho rằng, Charles sẽ hiểu cần phải làm gì. Nhưng một lúc sau, Charles chau mày hỏi: “Ben, anh nói với tôi chuyện này làm gì?”
Trần Tranh đột nhiên cảm thấy chán ghét người đàn ông trước mặt.
Hình như Charles cố ý để anh ta tiết lộ. Người nước ngoài có vẻ thích giả bộ ngây thơ? Đúng là đồ giả dối.
Nhưng con người đôi khi buộc phải cúi đầu, Trần Tranh vẫn nói ra kế sách của mình: “Ý của tôi là, bây giờ chúng ta đấu với Lệ Trí Thành, nếu công khai mối quan hệ của Lâm Thiển và Lâm Mạc Thần, nhất định người của Ái Đạt sẽ bị đả kích nặng nề. Thậm chí chúng ta có thể phao tin, Lâm Thiển chính là người của công ty cài vào Ái Đạt. Như vậy, cô ta sẽ bị cơ quan công an điều tra. Lệ Trí Thành không chỉ mất đi một trợ thủ đắc lực, mà còn đánh mất lòng tin của mọi người. Dù vụ này không thể đánh bại anh ta nhưng chắc chắn cũng có lợi cho DG Trung Quốc chúng ta.”
Charles nghe rất nhập tâm. Anh ta dường như dao động, cũng hơi khó xử. Một lúc sau, anh ta lắc đầu: “Không được, Ben, tôi không thể làm vậy, vì đi ngược đạo đức nghề nghiệp của tôi và phản bội tình bạn giữa tôi và Jason.”
Trần Tranh ngẩn người. Anh ta không ngờ người nước ngoài lại không thông suốt như vậy.
Thế là anh ta mở miệng thuyết phục: “Charles, anh có thể xác định Jason không giúp em gái anh ta? Tri nhân tri diện bất tri tâm[6]. Thời gian qua chúng ta gặp nhiều khó khăn như vậy, không biết chừng Jason ở đằng sau giở trò cũng nên.”
[6] Biết người, biết mặt, khó biết lòng.
Bôi nhọ người khác là hành vi không cần bỏ vốn. Hơn nữa, con người Lâm Mạc Thần luôn khiến Trần Tranh có cảm giác không đáng tin cậy.
Nào ngờ lần này, Charles lại càng không tin lời anh ta: “Ben, anh nhầm rồi. Jason là người bạn trung thành nhất của tôi. Hơn nữa, anh cũng đừng coi thường anh ta. Thân phận của anh ta không đơn giản chỉ là nhà đầu tư ở phố Wall. Một Ái Đạt bé tý, anh chẳng thèm để vào mắt. Có người đánh giá, tài sản của Jason lên đến…” Charles đưa ra một con số bằng đô la Mỹ.
Trần Tranh hít một hơi sâu, trong lòng thầm chửi thề một tiếng.
Charles nói tiếp: “Tôi tiết lộ cho anh thêm một bí mật, chắc anh sẽ yên tâm về Jason. Mấy ngày trước, tôi có hỏi ý kiến của Jason về tình hình thị trường hiện tại. Anh ta nói mình chỉ phụ trách vấn đề đầu tư, thân phận nhạy cảm, không tiện phát biểu ý kiến. Sau đó khó chối từ, anh ta liền viết một tờ giấy, gấp lại và đưa cho tôi, bảo tôi đợi ý kiến của công ty mẹ rồi mở ra, xem có giống ý kiến của anh ta hay không?
Anh thử đoán xem mọi chuyện diễn ta thế nào? Sau khi nhận được chỉ thị về chiến thuật “nghiền nát” từ công ty mẹ, tôi liền mở tờ giấy của Jason. Trên đó viết đúng câu hôm nay chúng ta nhìn thấy: Dùng cách của người để trị lại người.
Ben, ý kiến Jason đưa ra giống hệt công ty mẹ. Ban đầu tôi còn phân vân, nhưng có ý kiến của anh ta, tôi càng kiên định làm theo chiến thuật “nghiền nát”. Hơn nữa, lẽ nào công ty mẹ sẽ hại DG Trung Quốc? Vì vậy, anh có thể yên tâm hoàn toàn về Jason.”
Mấy phút sau, Trần Tranh rời khỏi văn phòng của Charles.
Nghĩ tới lời nói cử chỉ của Lâm Mạc Thần, Trần Tranh cảm thấy vô cùng mờ mịt. Lẽ nào Lâm Mạc Thần là người tàn nhẫn, mặc kệ em gái, đứng về phía DG?
Nhưng sao lại trùng hợp như vậy? Anh ta vừa tố cáo với Charles, Lâm Mạc Thần đã sớm hơn một bước, giành được sự tín nhiệm tuyệt đối của Charles, còn khiến người đàn ông này không muốn hãm hại em gái của bạn.
Tại sao anh ta bỗng có cảm giác bản thân bị rơi vào bẫy?
Tuy nhiên, Trần Tranh không đoán ra, rốt cuộc Lâm Mạc Thần đề phòng nên mới tính kế anh ta, hay là tính kế cả với Charles và DG?