Sáng sớm ngày mồng một tháng một, trời vẫn còn tối mù tối mịt, mặt trời chưa thấy ló mình khỏi những đám mây, mọi âm thanh đều lắng xuống, bầu không khí yên bình.
Từ Lai được nghỉ Tết, Cận Thời Xuyên phải đi trực.
Bảy giờ, sương mù dày, đứng ở cửa sổ tầng 15 nhìn ra chỉ thấy trắng lốp một màu, toàn bộ đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt chìm trong màn sương.
Từ Lai vừa ăn sáng vừa mở sẵn CCTV trên mạng, đang chờ lát nữa xem trực tiếp lễ kéo cờ ở Thiên An môn thì điện thoại reo.
Vừa nhìn thấy tên người gọi đến, Từ Lai liền vui vẻ ra mặt: “A lô.”
“Dậy rồi à?” Tiếng Cận Thời Xuyên ở trong điện thoại nghe cực kỳ dịu dàng.
“Vâng.” Từ Lai khẽ cười, liếc mắt trông ra biển sương mù bên ngoài cửa sổ, “Sương dầy thế này, các anh có phải tập luyện không? Không tốt cho sức khỏe đâu.”
Cận Thời Xuyên cũng cười theo: “Không, chuẩn bị làm lễ thượng cờ.”
“Em cũng đang chờ xem trực tiếp lễ kéo cờ ở Thiên An môn đấy.” Từ Lai uống một hớp sữa rồi đáp.
“Thích xem cái này à?” Cận Thời Xuyên hỏi.
“Thích chứ!”
Bên kia im lặng một chút rồi có tiếng của Cận Thời Xuyên: “Xuống đây đi, anh chờ em ở cổng.”
Từ Lai lập tức phấn khởi, nói ríu rít như chim sẻ: “Được chứ ạ? Có làm sao không?”
“Thôi, thế em cứ ở nhà xem lễ kéo cờ ở Thiên An môn đi.”
“Cho em mười phút.” Từ Lai nói xong lập tức ngắt máy, chạy lại tủ quần áo tìm đồ.
Cận Thời Xuyên đứng bên cửa sổ ký túc nở nụ cười. Em ấy lúc nào cũng thật đáng yêu.
Nhìn đám sương ngoài cửa sổ, gió rét thổi se se lạnh, anh đứng vững và thẳng như một cây thông, quay người lại cầm áo khoác quân phục, đội mũ chỉnh tề rồi đi xuống dưới nhà.
Lục Phương Kỳ đang đứng dưới hàng hiên của sảnh lớn chỉnh sửa lại bộ quân trang cho ngay ngắn. Cận Thời Xuyên lại gần gõ vào chiếc mũ anh ta đội ở trên đầu: “Đàn ông đàn ang đẹp lắm làm gì.”
“Ai quy định đàn ông thì không được đẹp.” Lục Phương Kỳ chỉnh lại mũ, vuốt phẳng tà áo, liếc Cận Thời Xuyên một cái, “Ông tưởng là ai cũng giống ông, mặc đại cái gì cũng đẹp chắc.”
“Tôi sẽ coi như là ông vừa khen tôi.” Cận Thời Xuyên vui vẻ đi ra ngoài.
Lục Phương Kỳ thính mũi lập tức đánh hơi được điều bất thường, vội vàng chạy theo: “Sao mới sáng ra đã tươi tỉnh thế, chắc không phải vì nữ đồng chí nhà báo đến quay video phỏng vấn đấy chứ?”
Cận Thời Xuyên khẽ nở nụ cười: “Vợ tôi muốn đến xem lễ thượng cờ.”
“Thôi, đáng ra tôi không nên hỏi.”
Lục Phương Kỳ mặt nhăn như khỉ. Lão già đang yêu đương đắm đuối sắp kết hôn thật là đáng ghét. Vẫn còn chưa làm thẩm tra chính trị cơ mà, giấy còn chưa có đã mở miệng nào là vợ tôi, nào là chị dâu cậu, chẳng có nghĩ cho tâm trạng người khác cái gì cả.
“Tên ông đặt thật không sai tí nào.” Cận Thời Xuyên liếc Lục Phương Kỳ, “Chuyện bốn phương đều thấy hiếu kỳ, quá xấu tính.”
Lục Phương Kỳ cười cười ngoài mặt: “Tôi đi xem bọn nó đã chuẩn bị ổn chưa.” Nói xong liền ấm ức bỏ đi.
Cận Thời Xuyên nhìn Lục Phương Kỳ, lặng lẽ lắc đầu rồi đi tiếp.
Lúc Từ Lai đến cổng đơn vị, Cận Thời Xuyên đã đứng ở cửa trạm gác chờ cô. Hôm nay anh mặc quân phục thường ngày, đội mũ tử tế, đôi mắt sáng dưới vành mũ đang nhìn cô, đôi môi nở nụ cười.
Cận Thời Xuyên cũng đang nhìn Từ Lai. Hôm nay cô nàng mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, gương mặt hồng hào, xinh xắn, đôi mắt lanh lợi, nụ cười duyên dáng, thật sự nhìn rất thích mắt.
Cô vui vẻ đi lại chỗ anh, cậu lính ở trạm gác mặc lễ phục có giọng nói sang sảng: “Chào chị dâu.”
Từ Lai bối rối, vẫy tay chào lại: “Chào anh.”
“Đi thôi.” Cận Thời Xuyên cười đầy yêu chiều rồi vẫy tay gọi Từ Lai đi.
Từ Lai đi theo bên cạnh Cận Thời Xuyên, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh bảo người ta gọi linh tinh thế à?”
“Đâu phải.” Cận Thời Xuyên cười nhếch mép, “Người ta thông minh, hiểu chuyện đấy mà.”
Từ Lai bĩu môi, tặc lưỡi, xem anh vênh váo chưa kìa, không biết các anh em trong đội có biết cái bộ mặt thật này của anh không nhỉ?
…
Cận Thời Xuyên dẫn Từ Lai đến chỗ cột cờ. Bấy giờ cô mới phát hiện có phóng viên đang đứng đợi. Cô hỏi Cận Thời Xuyên: “Sao lại có phóng viên vậy ạ?”
“Quốc khánh và Tết năm nào cũng đến, thông lệ rồi.” Cận Thời Xuyên đáp nhẹ tênh.
“Em ở đây thật sự không ảnh hưởng gì chứ?” Từ Lai lại hỏi.
Cận Thời Xuyên ngại hoàn cảnh hiện tại không tiện ra tay nên đành phải gật đầu cười một cái: “Em ngoan một chút là sẽ chẳng có chuyện gì đâu.”
Từ Lai bó tay: “Em có lúc nào không ngoan chứ?”
“Rất nhiều lúc, đặc biệt là…” ở trên giường.
“Đặc biệt là gì?” Từ Lai ghét cái kiểu nói nửa chừng của anh.
“Để sau anh nói cho.”
“Ra vẻ bí hiểm.” Từ Lai liếc xéo đối phương một cái.
“Ơ, chị dâu đến à?”
Các anh em trong đội lũ lượt ra sân, thấy Từ Lai thì cũng chào hỏi rất nhiệt tình.
Dương Dương dắt theo Tiểu Hổ và Bình An. Từ rất xa, Bình An đã nhận ra Cận Thời Xuyên và Từ Lai, hớn hở chạy đến chỗ họ, Dương Dương vất vả lắm mới ghìm nó lại được.
Tiểu Hổ nhìn Bình An, ánh mắt như muốn nói: Ông anh trật tự chút đi giùm cái!
Cận Thời Xuyên kiểm tra đồng hồ, 7 giờ 30 phút. Anh bảo Từ Lai: “Anh qua đó đây.”
Từ Lai gật đầu: “Dạ, anh mau đi đi.”
Người đàn ông sải bước đi về phía cột cờ. Cả đội tập hợp, xếp hàng chỉnh tề.
Cận Thời Xuyên và Lục Phương Kỳ đứng trên cùng, Bình An ngồi cạnh Cận Thời Xuyên.
Sương mù tan dần, cảnh tượng trang nghiêm.
7 giờ 35 phút. Tiếng quốc ca nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa vang lên. Lá cờ đỏ năm sao rực rỡ tung mình từ từ được kéo lên cao đón ánh bình minh. Những người lính đứng nghiêm, quân phục chỉnh tề, mắt sáng như những bó đuốc.
Từ Lai đứng ở một góc không phiền đến ai, lặng lẽ theo dõi toàn bộ lễ kéo cờ.
Anh hỏi cô thích xem lễ thượng cờ à? Cô đáp rằng thích.
Cô thích lá cờ đỏ năm sao đó, thích đất nước hòa bình, vững chãi này, thích bài quốc ca lay động lòng người, càng thích hơn cả là những người lính coi lá quốc kỳ là tín ngưỡng của mình.
Nghi thức thượng cờ kết thúc, mọi thứ trở lại bình thường.
Lục Phương Kỳ tiễn phóng viên về. Các anh em trong đội quay về thay trang phục huấn luyện. Từ Lai chơi với Bình An một lát rồi để Cận Thời Xuyên dắt nó và Tiểu Hổ về chuồng chó. Dương Dương chỉ huy đội hình.
Từ Lai thấy quan hệ hiện tại giữa Bình An với Dương Dương và Tiểu Hổ rất tốt, không khỏi hỏi Cận Thời Xuyên: “Hình như Bình An rất nghe lời Dương Dương.”
“Bình An chơi thân với Tiểu Hổ nên đương nhiên sẽ kính trọng huấn luyện viên của Tiểu Hổ.” Cận Thời Xuyên giải thích.
“Tiểu Hổ là chó đực.” Từ Lai giật giật khóe môi, “Bình An cũng thế.”
Cận Thời Xuyên dẫn Từ Lai đi bộ về ký túc, vừa đi vừa cười, “Tình anh em đấy. Thực ra Tiểu Hổ cũng bạt mạng chẳng kém gì Bình An cả, lại chắc khỏe hơn Bình An, ngoài mặt thì Bình An là con đầu đàn của đội chó nhưng thực tế thì là Tiểu Hổ.”
Từ Lai tròn mắt ngạc nhiên: “Bình An cũng rất giỏi mà, nó chịu hả?”
“Bình An vẫn luôn nổi tiếng là con đứng đầu các nội dung huấn luyện nhưng Tiểu Hổ biết chăm sóc đồng đội hơn. Giống cho Labrador này vốn có tính thân thiện mà.”
“Dạ, đây đúng là điểm mấu chốt rồi.” Từ Lai cười khúc khích, “Đội trưởng Cận ngày càng giống nhà động vật học rồi đấy.”
Hai người rẽ lên trên tầng, Cận Thời Xuyên lúc này mới dám nắm tay Từ Lai, động tác rất tự nhiên, anh đáp: “Kinh nghiệm luôn luôn chiến thắng lý thuyết suông, cô giáo Từ ạ.”
“Ngưng.” Lại vênh váo rồi.
Hai người vừa vào phòng, Từ Lai đang định nói chuyện tiếp thì đã bị Cận Thời Xuyên ép lên tấm ván cửa.
Từ Lai chống tay lên иgự¢ người đàn ông rồi dần dần dịch lên trên vai, sờ lên chiếc quân hàm, bắt đầu thở gấp.
Cận Thời Xuyên ôm chặt eo người con gái, cắn khẽ lên đôi môi đỏ mọng, giọng nói trầm ấm bật ra giữa hai hàm răng: “Son môi đỏ, mùi sô cô la à?”
“Thích không?” Đôi mắt Từ Lai rất đáng yêu, sắc môi lại đỏ thắm, giọng nói ngọt ngào.
“Thích.” Giọng Cận Thời Xuyên khàn hẳn đi, cánh tay dài kéo khóa áo khoác xuống rồi luồn vào, “Em muốn biết lúc nào thì em không ngoan phải không?”
Cả người Từ Lai bị làm cho mềm hẳn ra, cô cắn môi gật đầu.
Cận Thời Xuyên nâng ௱ôЛƓ cô lên. Từ Lai vội vàng ôm chặt cổ anh, hai chân quấn chặt thắt lưng người đàn ông.
Nghe thấy tiếng anh cười khẽ: “Ví dụ như lúc này này, lúc em quấn lấy anh…”
“Thế, anh có thích không?” Từ Lai lại hỏi.
“Thích.” Cận Thời Xuyên nói xong lại hôn tiếp.
Cho dù có muốn làm thì chỗ này cũng không thể được, cũng không hẳn là không thể mà là không hay.
Cận Thời Xuyên cuối cùng đành phải thả Từ Lai xuống, đi hút một điếu thuốc cho bớt nóng.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ hút thuốc, người con gái ngồi trên giường chỉnh trang lại áo quần, lưng đối lưng, không ai làm phiền ai.
Đôi bên đều hiểu chuyện.
Lát sau, Cận Thời Xuyên dập tắt đầu thuốc, quay người lại hỏi Từ Lai: “Lâu lắm rồi không tập luyện cùng nhau, tập thử không?”
Từ Lai gật như gà mổ thóc: “Có ạ!”
Cận Thời Xuyên cười khẽ, lại gần sửa giúp mấy sợi tóc rối ở trán cho cô rồi bảo: “Chờ anh được nghỉ, chúng ta cùng về nhà anh rồi qua nhà em nhé?”
“Đến nhà anh thì được, còn nhà em thì…” Từ Lai hơi ngập ngừng rồi vẫn nói, “Quan hệ giữa em và cha không được tốt lắm, khoan hãy nói vội. Cha không ủng hộ đâu, rất phản đối là đằng khác. Đừng đi nữa, em tự quyết được chuyện của mình.”
“Lai Lai à.” Cận Thời Xuyên ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với Từ Lai, dịu dàng bảo, “Không được đông đủ mọi người chúc phúc, cuộc hôn nhân ấy sẽ rất buồn. Giao cho anh đi, anh nhất định sẽ thu phục được cha vợ tương lai.”
Từ Lai sờ lòng bàn tay Cận Thời Xuyên, nhìn anh và nói: “Thực ra anh không cần vì em mà phải cố đi nịnh cha em làm gì. Em sợ cha sẽ nói lời làm tổn thương anh.”
“Anh biết em và cha vì chuyện của mẹ mà nảy sinh khúc mắc nhưng rốt cuộc đó vẫn là người thân nhất của em, không có gì là không thể cả.”
“Lỡ như cha xem thường anh là lính cứu hỏa, so sánh anh với người khác, tỏ ra lạnh nhạt với anh…” Từ Lai không thể chấp nhận được người anh hùng trong trái tim mình lại bị cha mình đối xử như vậy.
Cận Thời Xuyên sờ cằm Từ Lai: “Anh đâu có yếu đuối đến vậy, để đó cho anh, có được không?”
Từ Lai gật đầu: “Nhưng nếu cha em mà quá đáng quá thì chúng ta mặc kệ luôn nhé.”
“Ừ.” Cận Thời Xuyên gật đầu đồng ý.
“Vậy chúng ta đi xuống đi.” Nói chuyện xong xuôi, Từ Lai coi như có thể thở phào nhẹ nhõm, cho dù cha có đồng ý hay không, cô nhất định sẽ vẫn gả cho Cận Thời Xuyên.
“Anh đi thay quần áo đã.” Cận Thời Xuyên đứng dậy cở đồ.
Từ Lai thấy Cận Thời Xuyên ૮ởเ φµầɳ áo, len lén nuốt nước bọt rồi đứng dậy: “Em ra ngoài chờ đây.”
“Làm nhiều lần thế rồi vẫn thẹn à?” Cận Thời Xuyên kéo cổ tay Từ Lai, không cho cô đi.
“Giữa ban ngày, ở trong đơn vị, anh không giữ ý chút được à?” Từ Lai đưa lưng về phía Cận Thời Xuyên, không nhìn.
Cận Thời Xuyên buông Từ Lai ra, cởi quân phục, mặc áo phông, hỏi chuyện cô nàng đang quay lưng lại với mình: “Này, em bảo cha em sẽ so sánh anh với ai?”
“Anh Nham Tông ấy!” Cô buột miệng bất thốt ra, thôi xong rồi.
Từ Lai quay người lại cười làm lành, quả nhiên anh vẫn đang nhìn cô nãy giờ, hỏi rõ từng tiếng một: “Vì sao lại là anh ta?”
“Không có gì, thuận miệng nói thế thôi.”
“Từ Lai à, em biết là em không lừa nổi anh mà.”
“Thì là, cha em và nhà họ Hoắc đều hy vọng em kết hôn với anh Nham Tông.” Càng nói giọng càng bé lại.
“Ồ, thì ra là vậy.” Cận Thời Xuyên cười một tiếng, “Chừng nào anh được nghỉ, chúng ta đi gặp cha em trước.”
Từ Lai không nén nổi, cười phá lên, đúng là đồ chúa hay ghen.
Chú thích:
*Lễ kéo cờ tại quảng trường Thiên An môn vào quốc khánh Trung Quốc: (có ý nghĩa tương tự như lễ thượng cờ tại Quảng trường Ba Đình của Việt Nam, nhạc của dàn kèn khi tiến vào lễ đài là bài Ca xướng Tổ quốc, chính là bài bé gái rất xinh hát mở màn Olympic Bắc Kinh từng nổi tiếng một thời). Lời bài hát tiếng Việt