Từ Lai cứ thế nhìn cảnh mấy gã đàn ông lạ mặt nghênh ngang sai người chuyển đồ ăn từ phòng riêng bên cạnh sang, tự nhiên vào ngồi cùng bàn với họ.
Gã “háo sắc” đi vào sau cùng chào cười Từ Lai rồi vẫy tay nhắc nhân viên phục vụ nhớ mang món vào phòng này.
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi ông anh “háo sắc” này bất thình lình mở cửa ra la toáng lên liền xoay người bỏ đi như một làn khói, để rồi chưa đến hai phút sau thì có cảnh tượng đã tả ở trên.
Từ Lai ù ù cạc cạc chẳng hiểu là có chuyện gì, chỉ có thể đánh mắt hỏi Cận Thời Xuyên đang đứng đực ra.
Trong mấy gã đàn ông mới ngồi vào bàn, có một người nhìn Từ Lai rồi hỏi Cận Thời Xuyên: “Cái thằng Xuyên này, bọn anh có phạt chú mày đứng đâu.”
“Anh Xuyên, thẳng thắn được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị!” Một gã khác nói đế vào.
Ông anh “háo sắc” ngậm điếu thuốc, uể oải dựa vào lưng ghế nhìn hai người chằm chằm nhưng không tát nước theo mưa.
Cận Thời Xuyên bật cười bó tay, khoác vai Từ Lai: “Qua ngồi đi.”
Giờ thì Từ Lai đã hiểu được sơ sơ, nghe giọng điệu thì xem ra mấy người này chắc đều là bạn của Cận Thời Xuyên.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, ba con người, sáu con mắt lập tức nhìn ngó Từ Lai, nói sao cũng vẫn có cảm giác như bị bắt gian tại trận vậy.
“Này, nhìn đủ chưa thế?” Cận Thời Xuyên tỏ ý không vui, dám trắng trợn nhìn người con gái của anh ngay trước mặt anh như thế, muốn ૮ɦếƭ à?
“Ngại quá, chị dâu, vừa rồi làm chị sợ rồi.” Ông anh “háo sắc” bỏ điếu thuốc xuống, cười khẽ rồi nói.
Từ Lai mỉm cười: “Không có gì, thiếu chút nữa tôi đã tưởng anh là người xấu đấy.”
Cận Thời Xuyên ngồi bên cạnh Từ Lai, tay trái khoác lên lưng ghế của cô, động tác này đã chỉ rõ cho mọi người ở đây thấy cô gái này thuộc sở hữu riêng của anh.
“Đây là Cố Nghiêu.” Cận Thời Xuyên giới thiệu người mà Từ Lai hiểu lầm là một gã “háo sắc”.
“Chào anh.”
Cận Thời Xuyên tiếp tục giới thiệu người ngồi bên cạnh: “Triệu Dư.”
Triệu Dư là người lớn tuổi nhất ở đây, coi như là đại ca, trưởng thành, chững chạc. Anh ta đưa tay ra bắt tay Từ Lai: “Chào em dâu.”
Từ Lai đưa tay ra bắt lại tay Triệu Dư: “Chào Triệu đại ca.”
Cận Thời Xuyên đưa tay kéo tay Từ Lai về, thản nhiên bảo: “Đàn ông đã có vợ rồi còn nắm tay một cô gái mà coi được à?”
Triệu Dư bị thằng đệ nói cho dở khóc dở cười, anh ta trừng mắt nhìn Cận Thời Xuyên: “Đây là phép lịch sự xã giao của dân tộc, sao mà mày dám nói nó thành thứ bẩn thỉu thế hả.”
Cận Thời Xuyên phớt lờ Triệu Dư, giới thiệu người ngồi cạnh Triệu Dư: “Đây là Lục Nham Lỗi, cứ gọi anh ta là Thạch Đầu là được.”
Lục Nham Lỗi giơ tay chào: “Chào chị dâu.”
“Thạch Đầu, chào anh.”
Từ Lai bị mấy người này cứ luôn miệng gọi chị dâu quả thực thấy đồng ý không được mà không đồng ý cũng không được. Quan hệ giữa cô và Cận Thời Xuyên vẫn chưa xác định chắc chắn. Đây chính là cảm giác đâm lao phải theo lao.
“Từ Lai.” Cận Thời Xuyên nhìn lướt qua mọi người, “Đây là chị dâu, em dâu tương lai của mọi người, giờ thì đừng vội gọi linh tinh.”
Triệu Dư lập tức hào hứng: “Thế là thế nào, cái thằng này, không được bắt con gái người ta đi theo mình mà không danh không phận nhé!”
Cận Thời Xuyên dịu dàng nhìn thoáng qua Từ Lai rồi mới đáp một câu nhẹ tênh: “Còn đang theo đuổi mà!”
Từ Lai lập tức liếc sang nhìn Cận Thời Xuyên, vừa khéo chạm vào đôi mắt đang cười của anh. Cô thầm cười trong lòng, sao có thể nói hiên ngang lẫm liệt như thế trước mặt mọi người chứ?
“Chẳng trách.” Cố Nghiêu hăng hái nhìn Cận Thời Xuyên chằm chằm, câu này là nói với mọi người, “Sáng nay dám cúp điện thoại của tôi, biết ngay là có vấn đề mà, xem đi, vấn đề đây này.”
Mọi người ăn ý gật đầu.
“Vậy chị dâu tương lai ơi,” Thạch Đầu cười hỏi, “Tôi rất tò mò tảng băng nghìn năm của bọn tôi theo đuổi chị như thế nào đấy, hai người làm sao mà quen nhau vậy?”
Đây là nỗi tò mò chung của mọi người. Cận Thời Xuyên nổi tiếng trong nhóm là thằng không biết thương hoa tiếc ngọc, cuộc đời hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của phụ nữ.
Bọn họ cùng sống chung ở một khu tập thể, từ đời ông bà họ đã kết tình đồng chí trên cơ sở tình yêu nước nồng nàn rồi. Nếu nói về thằng kế thừa được cái nhiệt huyết ấy nhất thì phải kể đến Cận Thời Xuyên và Cố Nghiêu.
Cận Thời Xuyên ngay từ bé đã ước mơ lớn lên sẽ vào bộ đội còn Cố Nghiêu thì đến với nghiệp lính như một cái duyên.
Hai người này bằng tuổi, tất cả các mặt đều tương đương nhau nên khó tránh hay bị mọi người đem ra so sánh nhưng thay vì trở thành đối thủ cạnh tranh, có ai ngờ họ vẫn luôn là anh em thân thiết từ bé của nhau.
Chưa hết đâu, hai thằng này còn từng nói một câu giống y nhau thế này: “Bộ quân phục này chính là vợ tôi.”
Cố Nghiêu đến nay vẫn nói vợ anh ta là bộ quân phục.
Còn giờ bà vợ quân phục của Cận Thời Xuyên đã hóa thành người sống, hóa thành một cô gái trắng trẻo xinh đẹp, soi chỗ nào cũng ngon nên tất nhiên là mọi người phải vừa hưng phấn vừa tò mò rồi.
“Chúng em quen nhau từ cách đây mười năm ạ.” Từ Lai hoàn toàn không giấu giếm, thấy mọi người tỏ ra không thể tin nổi, cô nói tiếp, “Hơn nữa, ban đầu là em theo đuổi Cận Thời Xuyên trước!”
Ba gã đàn ông tỏ rõ sự khâm phục trước cá tính thẳng thắn của Từ Lai. Không ngờ một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng là thế mà lại có được tính tình phóng khoáng, có sao nói vậy.
Nào có cô gái nào đã được đàn ông bảo là anh ta theo đuổi cô ta trước rồi mà sau đó còn nói là mình từng chủ động theo đuổi đàn ông chứ?
Có điều, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải thôi. Cận Thời Xuyên là đóa hoa kiêu kỳ, sao có thể chủ động theo đuổi con gái trước chứ. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ thằng cha này bảo vệ con gái nhà người ta như gà mẹ bảo vệ con thế kia thì quả thực thấy câu anh ta đang theo đuổi con gái nhà người ta đúng là sự thật.
Ôi chao, chẳng hiểu ra sao nữa, lời khai hai người này không khớp rồi!
Về sau tụ tập có thêm Lục Phương Kỳ, mọi người mới hiểu được trong hai khẩu cung mâu thuẫn này, ai là người nói dối.
Nhưng sự thật thì thường vẫn luôn tàn nhẫn như vậy đấy. Mọi người được một phen ăn no căng thức ăn cho chó chất lượng cao. Vì sao đời bọn họ không xuất hiện một cô nàng xinh đẹp lại cố chấp, đã thông minh còn chung tình như vậy chứ?
Quản lý đi cùng nhân viên phục vụ mang thức ăn lên. Thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên, không ai động đũa, bèn rụt rè hỏi: “Giám đốc Triệu không hài lòng với món ăn hôm nay ạ?”
“Không phải, mọi người ra ngoài đi.”
Triệu Dư phẩy tay. Không phải là không hài lòng với món ăn mà sốc quá quên cả mục đích đến đây ăn cơm, đúng thế, đến cơn đói cũng quên béng luôn.
“Nào mọi người, ăn cơm hay cuốn xéo đây, chọn một đi.” Cận Thời Xuyên mở miệng ra oai.
Mọi người cùng cười rồi cầm đũa lên: “Ăn cơm, ăn cơm chứ.”
Trong hội này, Triệu Dư bề ngoài là người chín chắn nhất nhưng thực tế lại là tay nói nhiều nhất. Ngồi ăn một bữa cơm, chỉ còn thiếu chuyện ngày xưa cả lũ đái ra quần là chưa kể.
Ngược lại, gã Cố Nghiêu bị Từ Lai nhầm là đồ “háo sắc” thì hầu như chỉ ngồi im ăn cơm, thỉnh thoảng bị nhắc tên thì nói được đôi ba câu.
Ví dụ, Triệu Dư nói: “Đừng thấy thằng Xuyên với Tiểu Nghiêu là con ngoan trò giỏi trong mắt người ngoài mà bị lừa. Thật ra hai thằng này là chúa ranh ma đấy, có khi bán em rồi mà em còn ngồi đếm tiền giúp nó nữa kia.”
Cố Nghiêu bật lại: “Đấy là vì mấy người ngu thôi.”
Lại ví dụ, Thạch Đầu nói: “Ngày xưa cứ tưởng là anh Xuyên với anh Nghiêu đều đi đặc công cả cơ. Anh Nghiêu còn tức tối đi tìm anh Xuyên choảng nhau nữa nhỉ.”
Cố Nghiêu đáp: “Chỉ có thằng đấy mới dám cho ông leo cây.”
Từ Lai tò mò hỏi: “Các anh đều là lính cả à?”
Cận Thời Xuyên bóc vỏ tôm cho Từ Lai rồi bỏ vào bát cô, vừa rút khăn giấy lau sạch tay vừa đáp: “Cố Nghiêu đi lục quân, lão Triệu là dân làm ăn, Thạch Đầu là phi công của đội cứu viện trên biển.”
Từ Lai gật đầu, ăn tôm ở trong bát. Mọi người thấy Cận Thời Xuyên chăm vợ tương lai như chăm con gái rượu, trong lòng thầm tặc lưỡi khinh bỉ, coi bọn họ là không khí chắc?
“Phải rồi, em dâu tương lai hiện đang làm nghề gì vậy?” Triệu Dư hỏi.
Từ Lai đã dần trơ với cách gọi em dâu tương lai, chị dâu tương lai này rồi. Cô trả lời Triệu Dư: “Giảng viên đại học ạ.”
“Đọc sách dạy đời, một công việc tốt.”
“Đương nhiên là tốt.”
Cận Thời Xuyên thình lình nói một câu. Ba người kia đều giật mình, đã có khi nào được thấy một Cận Thời Xuyên kiểu này đâu. Đúng là có sống lâu mới thấy được nhiều.
Người ta là giảng viên đại học chứ có phải ông đâu, ông vênh váo cái khỉ gì?
Sau đó, mọi người mới biết chuyện Từ Lai từng ở nước ngoài, mới thực sự chân thành cảm thấy vui thay cho sự may mắn của Cận Thời Xuyên, thằng cha này đúng là nhặt được báu vật thật rồi.
Vậy nên Cận Thời Xuyên hiện giờ mới lả lơi hẳn ra, người ta lại còn ngang nhiên nói như đúng rồi với mọi người là: “Nói linh tinh, đây chính là báu vật vô giá ông đây đào được mười năm trước đấy.”
…
Bữa cơm này ăn thật là lâu. Thiếu Lục Phương Kỳ ở đây, Triệu Dư liền phát huy hết khả năng nói nhiều của mình, kể thao thao bất tuyệt chuyện ngày xưa của bọn họ.
Mặc dù những mẩu chuyện thời thơ ấu này cũng không khác chuyện của các ông anh của Từ Lai là bao nhưng vì đây là những câu chuyện của Cận Thời Xuyên từng trải qua với những người anh em nối khố của anh ấy, cô không có phần được xem nên giờ rất muốn biết, thành ra nghe cực kỳ chăm chú.
Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai thích thú ngồi nghe, không khỏi nhoẻn miệng cười, nét mặt ấm áp, sự yêu chiều ẩn sâu trong đáy mắt.
…
Về sau, trong giờ nghỉ giải lao khi đi cứu viện, Cố Nghiêu hỏi anh: “Giờ biết sợ ૮ɦếƭ rồi à?”
Anh nhả khói thuốc ra, đôi mắt vằn đầy tia máu, ngẩng đầu nhìn núi xanh trập trùng, cười một tiếng mệt mỏi và thờ ơ.
Giọng nói ấy rất nhẹ nhưng dường như đã tốn hết sức lực để nói ra.
Anh nói: “Cái mạng này là để dành cho cô ấy, tuyệt đối không thể vứt lung tung đâu đó được.”
Chú thích:
*Thạch Đầu 石头: nghĩa là “đầu đá”. Lúc đầu mình định để “Đầu Đá” thật đấy =)) nhưng sau thấy tên này chỉ anh em gọi nhau thì vui, Từ Lai cũng gọi nữa nên đành để kiểu hơi đứng đắn. Nguồn gốc của biệt danh này là do chữ “Nham” trong tên Lục Nham Lỗi 陆岩磊 có một nghĩa là thạch đá, đá, chữ “Lỗi” cũng có một nghĩa là nhiều đá, nhiều đá chồng chất, còn phân tích theo kiểu chiết tự thì trong hai chữ Nham và Lỗi này đều có bộ “Thạch”.
*Lục quân: là một quân chủng trong quân đội hoạt động chủ yếu trên mặt đất, thường có số quân đông nhất, có trang bị và phương thức tác chiến đa dạng, phong phú. Là lực lượng chính quyết định kết cục của chiến tranh. Các binh chủng trực thuộc quân chủng Lục quân gồm: bộ binh, bộ binh cơ giới, pháo binh, tăng thiết giáp, đặc công, công binh, thông tin liên lạc, hóa học.
*Đội cứu viện trên biển: Năm 2015, Ủy ban Quốc gia Ứng phó sự cố, thiên tai và Tìm kiếm Cứu nạn nước ta đã bắt đầu xây dựng các Đội cứu trợ thiên tai và 5 trạm tìm kiếm cứu nạn trên biển theo đề án quy hoạch của chính phủ đến năm 2020.