Từ Lai vốn nghĩ rằng Hoắc Nham Tông đưa cô đến cổng đơn vị là được rồi. Ngờ đâu, đỗ xe xong, cô xuống xe, anh cũng xuống xe theo, bảo là muốn xem thử môi trường làm việc của cô.
Thế là có cảnh như mọi người đã thấy.
“Anh thấy rồi đấy, doanh trại ở đâu chẳng như nhau, đi về đi.” Từ Lai tích cực vận động.
Hoắc Nham Tông vẫn giữ dáng điệu thong dong vui vẻ, thỉnh thoảng lại nhìn Từ Lai một cái, không đáp lời cũng không định ra về, cứ thế đi theo cô ra đến tận thao trường, gặp tốp học viên đứng xem ở đằng xa.
Từ Lai phải mặc bộ đồ này vốn đã cảm thấy long trọng quá mức, doanh trại là nơi nghiêm túc, không phải dạ tiệc xã giao, cô quả thực thấy không quen, cộng thêm bên cạnh còn có một nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu của Du Giang nên càng thêm phần thấp thỏm không yên.
Đang mải suy nghĩ thì một con béc-giê chạy tới, bổ nhào vào thẳng người Từ Lai. Từ Lai không chút đề phòng, chân đứng lảo đảo, ngửa người ra sau.
Hoắc Nham Tông nhanh tay ôm vòng eo nhỏ của Từ Lai lại, đỡ cô đứng cho vững.
Từ Lai cúi đầu nhìn xuống, hai cái dấu chân to in lên chiếc váy sáng màu.
Bình An hoàn toàn không hề có cảm giác mình đã đi gây chuyện, lập tức chuyển hướng chú ý sang Hoắc Nham Tông, sủa không ngừng. Cu cậu từ một chú chó ngoan ngoãn, nghe lời, biến thành một con chó dữ, nhe nanh, trợn mắt, hung dữ ngùn ngụt.
“Bình An, ngồi yên.” Từ Lai ra dấu bằng tay kết hợp khẩu lệnh.
Điều khiến cô bất ngờ là Bình An hoàn toàn không thèm để ý, vẫn đứng sủa Hoắc Nham Tông mãi.
Từ Lai cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên, cu cậu hôm nay làm sao thế? Không nghe khẩu lệnh à?
Hoắc Nham Tông sợ con béc-giê này sẽ làm Từ Lai bị thương nên kéo cô lùi ra sau, chẳng ngờ con chó lại càng sủa tợn hơn.
Mọi người túm tụm lại đứng xem, có người vẫn mù mờ nhưng cũng có người nhìn ra ẩn ý, lén lút thảo luận với nhau.
“Bình An bình thường rất biết nghe lời mà, hôm nay sao hung dữ vậy nhỉ?”
“Đúng thế, chẳng lẽ là vì hôm nay cô giáo Từ đẹp quá, mắt của Bình An gặp trục trặc, không nhận ra người?”
“Bình An là chó của cô giáo Từ, chó đực nhé.”
“Ý gì thế?”
“Một núi không thể có hai hổ, thằng oắt ghen đó mà, bà chủ có ông chủ, chẳng trách lại đem nó cho đội trưởng Cận, bây giờ nó mới hiểu ra, cô giáo Từ của chúng ta trước sau vẫn là tình yêu bất diệt!”
“Ồ, ý ông là bạn trai của cô giáo Từ bất hòa với Bình An hả, hiểu, hiểu rồi.”
“Thế mà cũng không nhìn ra, thấy ngu chưa hả.”
“Ha ha ha, ngu, ừ, ngu…”
Mọi người đang tán phét càng ngày càng rôm rả thì Lưu Húc bất thình lình quát: “૮ɦếƭ cha, mọi người đừng nói nữa.”
Mọi người nhìn theo hướng nhìn của Lưu Húc. Đội trưởng Cận vác gương mặt lạnh lùng, dán hai mắt nhìn họ chằm chằm: “Thích nói chuyện đúng không? Đêm nay đừng có ngủ nữa, tất cả ra đây nói chuyện cả đêm đi.”
Mọi người lập tức co đầu rụt cổ, nghiêm túc dắt chó đi huấn luyện.
Cận Thời Xuyên chỉnh lại vành mũ, nện bước đi về phía Từ Lai và Hoắc Nham Thông. Mọi người lén lút quay lại nhìn, kiểu gì cũng cảm thấy mỗi bước đi của đội trưởng như muốn dẫm nát cả nền sân.
Bình An vẫn tích cực sủa, làm bộ như muốn chồm người tới. Từ Lai trừng mắt cảnh cáo Bình An, cu cậu mới chịu đứng yên sủa.
“Bình An, lại đây.” Cận Thời Xuyên đến gần, ra lệnh nhẹ tênh. Bình An quay ௱ôЛƓ chạy tới chỗ Cận Thời Xuyên, ngoan ngoãn ngồi xuống dưới chân.
Từ Lai tròn mắt nhìn cảnh này, hàng ngàn chữ “mẹ kiếp” vụt lướt qua đầu. Bình An thối, Bình An ngốc, chị mới là mẹ mày mà.
Bình An ngẩng đầu lên nhìn Cận Thời Xuyên, Cận Thời Xuyên cúi xuống nhìn Bình An, khen thật khẽ: “Làm tốt lắm.”
Anh ngẩng ngay đầu lên, nụ cười vừa rồi biến mất sạch bách. Anh dắt Bình An lại chỗ Từ Lai và Hoắc Nham Tông, quét qua khuôn mặt hai người và bàn tay gã đàn ông hết hai giây.
“Doanh trại là nơi trọng địa, hai vị ôm ôm ấp ấp thế này không hay đâu.”
Đầu óc Từ Lai vẫn còn nằm ở chỗ Bình An. Tuy cô đã giao Bình An cho Cận Thời Xuyên nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của Bình An, cô vẫn thấy khổ tâm quá. Đứa con nuôi từ bé đến lớn thế mà đã chạy theo người khác mất rồi, khó chịu muốn khóc luôn.
Hoắc Nham Tông bị nhắc nhở, lập tức quan sát vị thượng úy lạnh lùng nghiêm nghị này, trong lòng thầm có vài suy tính.
Anh thả tay, cười nhạt một tiếng rồi nói: “Không có ý gì đâu, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở, có lẽ chó của anh vẫn cần huấn luyện cẩn thận hơn chút nữa.”
Cận Thời Xuyên nhếch mép, thái độ không thể bị nói là không tốt: “Chó của tôi thời gian qua vẫn luôn rất nghe lời, chẳng biết hôm nay bị làm sao, đến chủ cũ cũng không nhận ra.”
Hai chữ “chủ cũ” được anh cố ý nhấn mạnh. Hoắc Nham Tông là người đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, đấu đá nhau đã nhiều, có cái gì nhìn mà không hiểu được chứ.
Anh suy ra ngay hành động của con chó béc-giê này hoàn toàn là do tay thượng úy trước mặt này sai bảo, quan sát thêm vẻ mặt của Từ Lai, anh càng củng cố thêm suy luận của mình.
“Lai Lai, giới thiệu chút đi.” Hoắc Nham Tông nói với Từ Lai.
Từ Lai giới thiệu: “Cận Thời Xuyên, đội trưởng đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt. Hoắc Nham Tông, ông anh tôi quen từ nhỏ.”
Hoắc Nham Tông chìa tay ra bắt: “Xin chào.” Ồ, là tên lính cứu hỏa kia.
Cận Thời Xuyên bắt lại: “Xin chào.” Ồ, là gã “anh Nham Tông” kia.
Cận Thời Xuyên thả tay, nhìn sang Từ Lai: “Nếu đã ra viện rồi thì đi thay trang phục huấn luyện đi.”
“Lai Lai mới đỡ sốt, không được phơi nắng.” Hoắc Nham Tông lập từ chối thay cho Từ Lai.
“Có gì to tát đâu, em không sao mà.” Từ Lai nói với Hoắc Nham Tông, “Anh Nham Tông đi về đi, anh cứ thế này là làm trễ việc của em đó.”
Hoắc Nham Tông thỏa hiệp, đưa túi giấy đang cầm cho Từ Lai: “Vậy thì đứng dưới gốc cây, đừng cố thể hiện nhé.”
Cận Thời Xuyên hừ cười: “Hoắc tiên sinh, đây là doanh trại, không phải nhà trẻ, mời anh về cho.”
Từ Lai cảm thấy giọng điệu của Cận Thời Xuyên có mùi rất cay nhưng bề ngoài anh vẫn luôn nghiêm túc, không biết thực hư thế nào.
Chỉ e là cô dẫn người ngoài vào doanh trại khiến Cận Thời Xuyên cảm thấy ảnh hưởng đến việc huấn luyện nên khó chịu.
Dù sao thì anh là người rất nghiêm túc trong công việc.
“Vậy anh về nhé.” Hoắc Nham Tông nói với Từ Lai, liếc qua Cận Thời Xuyên, anh ta đang nhìn về phía các học viên, ra vẻ tự nhiên, bàng quan.
“Em tiễn anh ra ngoài nhé.” Từ Lai cười với Hoắc Nham Tông, về nào, về nào.
“Ừ.” Hoắc Nham Tông gật đầu.
Cận Thời Xuyên đột nhiên nhìn sang: “Không phải cô giáo Từ không thể phơi nắng sao?”
“…” Ồ, thế là ý gì?
“Để tôi tiễn thay cô nhé.” Cận Thời Xuyên không hề nhìn Từ Lai, nói với Hoắc Nham Tông: “Hoắc tiên sinh, mời.”
Hoắc Nham Tông gật nhẹ đầu một cái, vẫn giữ nụ cười tự nhiên như thường, dường như trời có sập xuống thì anh cũng không hề nao núng. Phong thái này là chuyện người bình thường chẳng thể học theo được, nhất là khi đứng trước mặt một vị quân nhân cao lớn, nghiêm nghị.
“Vậy thì cảm ơn đội trưởng Cận.”
“Ừm.”
Thế là, sau cùng, người bị bỏ rơi lại tại chỗ là Từ Lai.
Cô ngoái nhìn theo hai bóng lưng hai tính cách bất đồng và cả thằng bé phản bội xấu xa kia nữa, lòng thầm đoán xem lát nữa Cận Thời Xuyên có mắng cô chuyện dẫn người ngoài vào không.
Dương Dương thấy đội trưởng đi đã xa bèn chạy đến hỏi: “Cô giáo Từ sao không nghỉ ngơi nhiều thêm chứ?”
“Không sao cả nên quay về thôi.”
Giang Đường cũng chạy tới: “Vị vừa rồi kia là bạn trai cô hả? Nhìn một cái là biết ngay người tài rồi.”
Từ Lai lắc đầu: “Không phải, đó là một người anh của tôi.”
Trái tim thấp thỏm của Dương Dương lập tức trở lại bình thường, cậu ta nói một câu đưa chuyện: “Tôi biết ngay mà, cô giáo Từ sao lại thích một cậu ấm tay trói gà không chặt chứ.”
“Thế chẳng lẽ thích cái loại như cậu hả?” Giang Đường đã sớm nhận ra Dương Dương có gì gì đó khác với cô giáo Từ rồi.
“Tất nhiên rồi.” Dương Dương ngẩng đầu ưỡn иgự¢, “Phong cách của cô giáo Từ phải đánh cặp với quân nhân mới là đẹp.”
“Chậc chậc chậc…”
Từ Lai xem hai người đấu khẩu, bật cười thành tiếng rồi gật đầu đồng tình: “Tôi cảm thấy Dương Dương nói có lý lắm, quân nhân có những phẩm chất mà người thường không có được, tôi rất thích.”
Dương Dương mừng ra mặt, mắt sáng rỡ: “Cô giáo Từ thích quân nhân thật à?”
“Đúng vậy!” Cái người cô thích mãi kia đúng là quân nhân đấy!
“Vậy cô thích kiểu quân nhân nào? Dương Dương được đà hỏi tới.
“Dù sao cũng không phải là kiểu như cậu đâu.” Giang Đường vỗ người Dương Dương, “Đi mau, đội trưởng Cận về rồi.”
Dương Dương quay lại nhìn, đúng thật, trước khi chạy đi còn cố nói với Từ Lai: “Hôm nay cô giáo Từ rất là đẹp đó.”
Từ Lai nhìn theo lưng Dương Dương rồi cúi xuống nhìn dấu bàn chân trên váy, khóc thay cho cả núi tiền.
Lúc Cận Thời Xuyên quay lại, Từ Lai vẫn còn đứng ở chỗ cũ. Anh đi về phía cô.
“Huênh hoang đủ rồi đấy, còn chưa đi thay đồ đi à?”
Từ Lai mỉm cười hỏi Cận Thời Xuyên: “Em như thế này có đẹp không?”
“Xấu.” Cận Thời Xuyên đáp không chút nể mặt.
“Mắt anh cái kiểu gì vậy?” Từ Lai lườm Cận Thời Xuyên một cái, rõ ràng rất đẹp mà!
Cận Thời Xuyên cười lạnh: “Bình An còn chẳng dám nhìn.”
Nói đến Bình An, Từ Lai lại càng không vui: “Anh bảo hôm nay Bình An uống nhầm thuốc à nhỉ?”
“Cái này em phải hỏi Bình An ấy.” Cận Thời Xuyên nhìn về phía Bình An, Bình An bỗng dưng sủa lên mấy tiếng.
Từ Lai nhìn một lớn một nhỏ này, dở khóc dở cười: “Hai người các người… Ôi chao, em đi thay quần áo đây.”
Dưới bóng cây, Cận Thời Xuyên nhìn theo bóng lưng mảnh mai đi xa, nhớ tới cảnh nói chuyện vừa nãy Hoắc Nham Tông.
“Đội trưởng Cận cảm thấy Lai Lai của chúng tôi thế nào?”
“Về mặt nào?”
“Tất cả các mặt.”
“Tàm tạm.”
“Tôi thì lại cảm thấy rất tốt.”
“Vậy à?”
“Chẳng lẽ không đúng hả?”
“Xem ra Hoắc tiên sinh không chỉ xem Từ Lai như em gái.”
“Đội trưởng Cận lẽ nào chỉ xem Lai Lai của chúng tôi như đồng nghiệp bình thường?”
“Từ Lai là người độc lập, không phải của các người đâu.”
“…”