Ăn xong cơm là giờ nghỉ trưa. Lưu Húc và các đội viên quay về ký túc.
Từ Lai đi theo Cận Thời Xuyên chắp tay sau lưng giống như là tản bộ sau bữa cơm.
“Em đi theo anh làm gì?” Cận Thời Xuyên phát hiện mình đi đến đâu con bé này cũng đi theo tới đó, dứt khoát đứng luôn lại, “Giờ là thời gian nghỉ trưa.”
“Ăn no quá, đi tản bộ một chút.” Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, mặt trời sau mười hai giờ trưa gay gắt, đôi mắt Từ Lai cong thành hình trăng lưỡi liềm, vẫn đẹp như thường.
Cận Thời Xuyên nhìn vóc người nhỏ bé của Từ Lai, thầm hừ trong lòng, vừa rồi ăn ít như mèo ấy.
“Vậy em cứ từ từ tản bộ đi nhé.” Cận Thời Xuyên bỏ đi.
Từ Lai nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, lén lút bám theo.
Cận Thời Xuyên trèo lên lưng núi, đứng thẳng người, phong thái đĩnh đạc, cây hòe già bên cạnh khẽ đưa theo gió, dịu dàng che đi ánh mặt trời. Anh phóng mắt nhìn ra xa. Những tòa nhà cao tầng đứng sừng sững chen vào nhau khác biệt hoàn toàn với phía bên này.
Anh rút bao thuốc lá ra, đập đập mấy cái trên tay, rút một điếu ngậm vào miệng, móc một bao diêm ra, rút một que diêm rồi đóng hộp lại.
Đầu diêm quẹt nhẹ lên vỏ bao, lửa bùng cháy. Anh khum tay lại, đầu diêm chạm vào đầu điếu thuốc, đốm lửa nhỏ được truyền lại cho nó.
Anh vẫy tay dập tắt que diêm rồi ném nó xuống núi.
Từ Lai đứng ở một chỗ không xa ngắm nhìn bóng lưng có phần cô quạnh của anh, thờ dài rồi quay người định đi.
“Ra đây.” Cận Thời Xuyên quát.
Từ Lai mím môi quay người lại, đi đến chỗ Cận Thời Xuyên. Trong phút bối rối không biết phải nói gì, cô cứ đứng lặng lẽ như vậy bên cạnh xem anh hút từng hơi thuốc.
“Sao em biết chuyện của Truy Phong vậy?” Cận Thời Xuyên nhả thêm một hơi thuốc rồi mới mở lời hỏi Từ Lai.
“Hỏi thăm ạ.”
Chuyện cũng tình cờ. Trước đây Từ Thừa Vận có một người bạn làm Tham mưu trung đoàn phòng cháy chữa cháy tại Du Giang, trong lúc ngồi hàn huyên với nhau có nhắc đến chú chó anh hùng Truy Phong đồng thời nhắc đến huấn luyện viên của Truy Phong, nghe nói khi đó Cận Thời Xuyên chịu đả kích rất lớn.
Cô muốn đi tìm anh nhưng người đã rời khỏi Du Giang.
Sau này, cô sợ Cận Thời Xuyên không có thời gian đi thăm Truy Phong nên thanh minh hằng năm đều trở về đi ra mộ, nhưng lần nào đi cũng thấy ở đó đã có một bó cỏ đuôi chó. Cô biết là anh đã đến thăm rồi.
Cận Thời Xuyên dập tắt điếu thuốc, không hỏi kỹ thêm, quay lại gọi: “Đi thôi.”
Từ Lai gật đầu. Cô đoán ở nơi nay hẳn cất giữ rất nhiều kỷ niệm về Truy Phong, anh không nói thì cô sẽ không hỏi.
“Mặc dù người ta nói, sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc, sướng tựa thần tiên, có điều bác sĩ thì bảo là sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc, hại hơn bình thường gấp chục lần, nói chi vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn.”
“Lúc em không nói chuyện đáng yêu hơn đấy.”
“Ồ, anh nói em đáng yêu hả?”
“Có hả?”
“Có ạ!”
“…” Truyện được chỉnh sửa và đăng tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
Hai người lại bắt đầu một tràng đấu khẩu mới.
Buổi chiều, cả đội tập hợp, Cận Thời Xuyên và Từ Lai đứng trước mặt mọi người, bắt đầu nội dung huấn luyện buổi chiều.
Cận Thời Xuyên nhìn một lượt các huấn luyện viên mới đứng chỉnh tề rồi mới nói: “Có biết tại sao tôi bảo các đồng chí quét dọn chuồng chó không?”
“Báo cáo.” Diệp Hoài Vĩ lên tiếng.
“Nói đi.”
“Vì muốn chúng tôi yêu ai yêu cả đường đi ạ.”
Có người cong khóe môi nhưng không ai dám cười thành tiếng.
Từ Lai không nhịn được, lẽn cúi đầu, vành mũ che khuất mặt, chỉ có thể thấy đôi vai cô rung rung.
” Yêu ai yêu cả đường đi, đồng chí cho là đang hẹn hò à.” Cận Thời Xuyên quét mắt nhìn một lượt, không ai dám lỗ mãng cười nữa.
“Báo cáo.” Bàng Hâm có ý kiến.
“Nói đi.”
“Chúng ta là huấn luyện viên, phải hiểu rõ hoàn cảnh sống của chó tìm kiếm cứu nạn ạ.”
Cận Thời Xuyên nhìn Bàng Hâm, coi như anh ta nói đúng: “Điều kiện sinh hoạt của chó tìm kiếm cứu nạn ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe thể xác và tinh thần của nó. Các đồng chí làm huấn luyện viên, mỗi ngày bắt buộc phải quét dọn chuồng chó của mình. Sau này, không cần tôi nhắc lại nữa, mọi người phải tự giác, chủ động quét dọn chuồng chó hằng ngày.”
“Rõ.” Mọi người đồng thanh hô.
“Thế không phải là làm anh lính chăn nuôi à? Nói dễ nghe quá.” Có người lén làu bàu.
Cứ tưởng không bị ai nghe thấy, không ngờ sắc mặt Cận Thời Xuyên lập tức nghiêm lại: “Dương Dương, đồng chí vừa mới nói gì?”
“Báo cáo.” Dương Dương nhìn ngược lại Cận Thời Xuyên, cuối cùng vì cái nhìn quá sắc bén của đối phương mà giọng nói bé lại, “Không có gì ạ.”
Cận Thời Xuyên đi đến trước mặt Dương Dương. Trong đội, Dương Dương so với các đội viên khác thì là người xuất chúng, đầu cao ngang đầu Cận Thời Xuyên, chỉ khác là vẻ ngoài thư sinh hơn hẳn.
Vì trùng tên với diễn viên Dương Dương nên hay được đùa là Dương Dương của ngành phòng cháy chữa cháy.
“Dương Dương, cao thủ máy tính, giải Ba cuộc thi ACM, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trung đoàn.” Cận Thời Xuyên nhìn chằm chằm Dương Dương, “Cậu, không phải do tôi chọn vào, cho nên, nếu cậu xem thường công tác huấn luyện viên, hoặc là cảm thấy người tài giỏi không được trọng dụng, tôi cho cậu một cơ hội, lập tức cút ngay cho tôi.”
Những người đứng ở đây hầu như đều từng được nghe danh đội trưởng Cận, người bị gọi là huấn luyện viên ma quỷ. Những lính mới từng được anh dẫn dắt đều phải trầy vi tróc vảy mới ở lại được đội, nhưng thực tế cũng chứng minh, những người lính dưới quyền Cận Thời Xuyên không có ai là người kém cỏi.
Các đội viên được chọn trở thành huấn luyện viên ở đây, mỗi người đến từ một đại đội khác nhau, đều là những tay lính mũi nhọn. Nên biết, có thể trở thành đội viên đại đội đặc biệt, không ưu tú thì nhất định không thể.
“Nói đi.” Cận Thời Xuyên to tiếng, rõ ràng không phải cáu giận nhưng những người đứng nghe vẫn căng thẳng, tim đập bùm bùm.
Đến cả Từ Lai đã quen nói cười trêu ghẹo Cận Thời Xuyên, giờ cũng không dám hó hé, nghiêm chỉnh đứng tại chỗ, xem như đã ý thức được thế nào là thật sự nghiêm túc.
“Báo cáo, tôi không đi.” Dương Dương đáp.
Cận Thời Xuyên nhìn cậu ta thêm một lần rồi quay sang nói với những người khác: “Còn ai muốn đi nữa không?”
“Không ạ.” Cả tốp đàn ông đứng dưới cái nắng chói chang, ngẩng đầu ưỡn иgự¢ đáp.
“Được, giờ đi chuồng chó.” Cận Thời Xuyên ra lệnh.
Mỗi chuồng chó đều được đánh số, dưới bảng số là thông tin tên, giới tính, tuổi, giống của con chó tìm kiếm cứu nạn đó. Có điều, sáng nay, các huấn luyện viên mới đều tập trung vào việc quét dọn cho nên hầu như đều bỏ qua điểm này.
Hiện giờ, tất cả mọi người đứng xếp hàng, quay lưng lại phía chuồng chó, đối mặt với Cận Thời Xuyên, bắt đầu học thuộc lòng.
“Ai trước?”
“Báo cáo, tôi trước.” Dương Dương mới bị mất mặt trước Cận Thời Xuyên nên giờ muốn gỡ lại.
Cận Thời Xuyên gật đầu: “Nói đi.”
“Tiểu Hổ, giống chó săn Labrador, 1 tuổi, chó đực.” Dương Dương có trí nhớ bẩm sinh rất tuyệt vời, gần như chỉ nhìn một lần là nhớ, huống chi lúc anh ta lại đây đã thấy trong chuồng chó có một con Labrador.
Cận Thời Xuyên gật đầu: “Chính xác.”
“Báo cáo đội trưởng, chó của tôi tên là Đa Đa, giống Newfoundland, một tuổi hai tháng, chó cái.” Lưu Húc là người thứ hai trả lời.
Cận Thời Xuyên gọi tên: “Vương Tuấn.”
Vương Tuấn giật mình, đứng nghiêm, trả lời: “Báo cáo đội trưởng, tôi không chú ý.”
“Sau khi kết thúc buổi huấn luyện, cõng vật nặng, chạy mười ki lô mét, bao giờ chạy xong thì lúc đó mới được ăn cơm.”
“Rõ.”
“Tiếp, Giang Đường.”
“…”
Cuối cùng, trong mười hai người, chỉ có bốn người trả lời được đầy đủ, chính xác các thông tin, còn lại đều không đạt.
Học thuộc lòng xong, Cận Thời Xuyên phát dây dắt chó cho mọi người, yêu cầu dắt chó ra thao trường tập hợp, việc này cũng khá là rắc rối.
Chó béc-giê Malinois Bỉ hay chó béc-giê Côn Minh không thể so với những con Labrador, Golden Retriever dễ thương, chúng nó có sự dũng mãnh, hung hãn bẩm sinh. Cho nên một vài đồng chí bị phân cho giống chó này không khỏi càu nhàu điếc tai, những người khác đều mặc kệ anh ta.
Cũng có người cắm đầu lôi đi, hai bên co kéo với nhau, người còn trẻ con hơn chó.
Người thông minh thì biết dùng gì đó để dụ nó. Cuối cùng, nhờ sự giúp sức của Từ Lai, sau nửa giờ, mọi người đều đã đưa được chó của mình ra sân huấn luyện.
Cận Thời Xuyên và Bình An đứng trên bãi cỏ chờ, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ, vẻ mặt rất khó đoán.
Cả đội tập hợp. Có con không chịu ngoan ngoãn đứng bên cạnh, muốn chạy đi, có con thì sán lại chỗ con kia, hít hít ngửi ngửi.
Chỉ có Bình An là ngồi ngay ngắn bên cạnh Cận Thời Xuyên, tỏ ra hết sức kiêu ngạo.
Từ Lai càng nhìn càng buồn cười, Bình An bé bỏng ơi, mày là nhỏ tuổi nhất đó, đắc ý cái quỷ gì thế!
“Bài học đầu tiên là huấn luyện cơ bản: ngồi, nằm, đứng, giơ chân, gọi là huấn luyện tính phục tùng. Giờ tôi sẽ làm mẫu cho mọi người xem.”
Cận Thời Xuyên tháo dây đeo cổ cho Bình An, đi đến đứng đối diện với nó ra hiệu lệnh.
Từ Lai đứng một bên xem, khuôn mặt tươi cười, cho dù thế nào, cô mong rằng Bình An sẽ hóa giải được hết những vướng mắc trong lòng Cận Thời Xuyên.