TRƯỞNG THÀNH VÀ BẦU BẠN
Nhâm Đan Nghiên vô cùng tin tưởng con gái mình, vừa nghe Lâm Sơ Yến nói đến 0.01%, bà cũng cảm giác cô con gái xui xẻo này không thể nào có bản lĩnh ấy.
Vì vậy, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống.
Buổi tối Nhâm Đan Nghiên có hẹn với bạn nên không ăn cơm tối ở Nam Sơn, lúc bà đi tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, chỉ vì lúc tới khí thế quá hùng hổ nên lúc đi vẻ mặt cũng không thể gọi là hòa nhã.
Lâm Sơ Yến và Hướng Noãn cùng đi đến bãi đỗ xe, Nhâm Đan Nghiên thấy hai người nắm tay đi từng bước, tuấn nam mỹ nữ, cảnh còn đẹp hơn tranh vẽ.
Bà hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Mùa xuân không nên tùy tiện mặc phong phanh, rất dễ bị cảm, không có gì thì ít đi bộ bên ngoài đi, không khí không tốt… Nghe rõ không?”
Tâm trạng Hướng Noãn vẫn chưa tốt lắm, lúc này chỉ ấp úng nói: “Rõ rồi ạ.”
“Sơ Yến, bác giao nó cho cháu, cháu trông chừng nó hộ bác.”
“Vâng, bác yên tâm.”
“Cháu đừng bị nó làm hư đấy.”
Lâm Sơ Yến khẽ mỉm cười, vừa dịu dàng lại ấm áp: “Cô ấy tốt lắm ạ.”
Sau khi Nhâm Đan Nghiên lái xe rời đi, Hướng Noãn nhìn đuôi xe dần dần đi xa, không nói lời nào.
Lâm Sơ Yến thấy sắc mặt cô không tốt, buồn cười nhìn cô: “Nghe thấy không, em sắp làm hư anh rồi.”
Đột nhiên Hướng Noãn hất tay anh ra.
Lâm Sơ Yến ngẩn người: “Sao vậy?”
“Em không hề làm gì, em cũng không làm ai đau hay hại ai, sao cái gì cũng nói em?”
Lâm Sơ Yến biết cô tức giận, trong lòng hoảng hốt, vội vàng kéo cô vào trong иgự¢: “Được rồi, anh sai rồi, anh không nói em.” Anh vừa nói vừa vươn tay ra sau đầu cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, từng chút từng chút một. Vừa vuốt ve vừa dịu dàng nói: “Đừng giận.”
Cơ thể phập phồng của Hướng Noãn dần dần thả lỏng. Cô ngoan ngoãn dựa vào иgự¢ anh: “Anh mới ngốc nghếch.”
“Được, anh ngốc, anh rất ngốc.”
Cô im lặng một lúc rồi nói: “Em chỉ gọi điện cho giảng viên hướng dẫn nói chuyện đăng kí, thuận tiện hỏi một câu thôi.”
“Em không sai, tại giảng viên hướng dẫn hiểu lầm, đừng giận.”
Hướng Noãn cử động, đổi một tư thế thoải mái hơn, vẫn tựa vào иgự¢ anh, lúc này sự cáu kỉnh giảm xuống, thái độ của cô khá ngoan ngoãn, nói nhỏ với anh: “Hơn nữa, nghỉ học đánh giải là một trong những tội ác tày trời à? Hỏi một chút sẽ bị chém đầu ư?”
“Nghỉ học đánh giải cũng là một lựa chọn, bản thân nó có tính trung lập, không hẳn là xấu cũng không hẳn là tốt.” Lâm Sơ Yến kiên nhẫn giải thích, vừa nói vừa tiếp tục vuốt tóc cô: “Theo lý thuyết mà nói, mỗi một người đều có điều mình thích, điều mình tự do muốn làm, nhưng sự tự do của bản thân vẫn có giới hạn của nó.”
Tự do có giới hạn.
Chẳng qua Hướng Noãn chỉ ngây thơ, đầu óc cũng không hề ngu dốt, cô hơi trầm tư một lúc mới nói: “Em biết rồi.”
Cuối cùng Lâm Sơ Yến cũng khuyên nhủ được cô, anh thở phào nhẹ nhõm.
“Lâm Sơ Yến.” Cô đột nhiên ngẩng đầu từ trong иgự¢ anh, ngước mắt nhìn anh.
“Hửm?”
“Em xin lỗi.”
“Sao lại nói xin lỗi?”
“Lúc nãy em không nên nổi giận với anh.”
Lâm Sơ Yến cười: “Anh là bạn trai em, em không đúng thì anh nổi giận với ai? Nổi giận với cái cây này sao?”
Cô đột nhiên nhón chân hôn lên mặt anh một cái.
Đôi môi mềm mại in trên da thịt, hơi thở thiếu nữ như có như không quanh quẩn chóp mũi. Lâm Sơ Yến bị cô hôn mà trái tim đập liên hồi.
“Em là bạn gái anh, sau này trong lòng anh tức giận thì có thể trút giận lên người em, đừng khách sáo.” Hướng Noãn nói.
Lâm Sơ Yến thầm nghĩ, trong lòng anh không có lửa, nhưng trên người anh lại có.
…
Buổi tối Nhâm Đan Nghiên ăn cơm với bạn, hơn 9 giờ mới về nhà. Về nhà thấy ông chồng công bằng chính trực của mình vẫn đang xem album ảnh.
“Anh xem gì đấy?” Nhâm Đan Nghiên bỏ đồ xuống, đi đến, mặc dù hỏi như vậy nhưng trong lòng bà đã có câu trả lời, đa phần là đang xem lại ảnh Hướng Noãn lúc bé.
Bà đến gần nhìn, phát hiện không phải.
Trong album đều là ảnh của bà chụp hồi còn đi học, chủ yếu chụp ở tiệm chụp ảnh.
Thấy bản thân trang điểm lộng lẫy, mặt Nhâm Đan Nghiên cũng đỏ lên: “Anh xem những thứ này làm gì, đừng xem.”
“Được thôi.” Hướng Đại Anh ngoan ngoãn đổi một quyển album khác.
Trong quyển album này đều chứa ảnh Nhâm Đan Nghiên lúc còn béo, còn có con gái nhỏ và chồng đẹp trai cũng thỉnh thoảng lọt vào ống kính.
To béo…
Dường như thấy được lịch sử đen tối của mình, bà vội vàng giật lấy: “Đừng xem.”
Hướng Đại Anh cười ha hả chỉ sang bên cạnh: “Em ngồi đi, đứng làm gì.”
Chờ Nhâm Đan Nghiên ngồi xuống, ông bắt đầu than thở: “Hầy, đột nhiên anh nghĩ đến lúc chúng ta mới hai mươi mấy tuổi. Khi đó, em thích mua quần áo, uốn tóc, chụp ảnh. Anh thích xem phim điện ảnh nước ngoài, đi dạo phố. Có lần chúng ta đi cắm trại bên ngoài, gặp một con khỉ với con nai con trên núi, em còn nhớ không?”
“Sao không nhớ chứ? Con khỉ lấy mất máy ảnh của chúng ta, con nai hình như được nhà người nào đó nuôi, cũng không sợ người, em đút cho nó ăn, buổi tối nó liền ngủ luôn trong lều.”
“Còn nữa, em có nhớ không, có một khoảng thời gian em cực kỳ thích đi khiêu vũ, đến phòng khiêu vũ nhảy, bố vợ cũng không hiểu, đến phòng khiêu vũ muốn bắt em rồi đánh em.”
“Chuyện này anh nói ra làm gì?”
Hướng Đại Anh lắc đầu cười: “Đột nhiên anh phát hiện ra, hồi hai mươi tuổi chúng ta đã làm không ít chuyện, có chuyện có ích, có chuyện vô ích, nhưng bây giờ khiến anh nhớ lại, khiến anh có ấn tượng sâu sắc đều là những thứ vô ích kia.” Ngừng một chút, ông còn nói thêm: “Mười tám mười chín tuổi là trẻ con, nào có ai không ham chơi, đó là thanh xuân mà.”
Nhâm Đan Nghiên biết ông nói cho Hướng Noãn, bà lên tiếng: “Noãn Noãn vì chưa gặp thất bại nên còn chưa trưởng thành.”
“Anh vẫn hy vọng con bé sẽ không bao giờ lớn lên, vĩnh viễn là Noãn Noãn của chúng ta.”
“Đừng suy nghĩ như vậy, bây giờ nó đã là của Lâm Sơ Yến rồi.”
Hướng Đại Anh nghe vậy thì vẻ mặt như sụp đổ.
Nhâm Đan Nghiên cảm thấy vẻ mặt này của ông thật buồn cười, lại nói thêm một chút: “Em đã giao nó cho Lâm Sơ Yến, anh yên tâm.”
“Anh không yên tâm chút nào!!!”
…
Lãng Quên gọi điện thoại cho Lâm Sơ Yến.
“Sơ Yến, tôi nhận được một túi mặt nạ.”
“Tôi biết, là quà tôi tặng cho cậu.”
Mí mắt Lãng Quên giật giật, lấy mặt nạ làm quà tặng huấn luyện đúng là chưa nghe bao giờ. Nhưng còn có một thứ anh ta không thể nhịn…
“Không nhắc đến mặt nạ nữa, son môi là sao? Bây giờ ánh mắt đồng đội nhìn tôi đều không đúng lắm.”
“Son môi là quà tặng của người bán hàng.”
“Vậy tôi cũng không cần, cho cậu nhé?”
“Cho tôi cũng vô ích thôi, tôi không có cơ hội tặng quà cho bạn gái, cậu thấy đồng đội nào thuận mắt thì tặng cho người ta đi.”
Lãng Quên cũng không tặng cho đồng đội. Giữa con trai với con trai mà tặng son môi thì thật kì lạ. Vứt đi lại thấy lãng phí, vì vậy anh ta giấu son đi.
Thỉnh thoảng có thể dùng mặt nạ làm trắng da, dù sao cũng là ý tốt của Lâm Sơ Yến. Mặt trắng đi đường ban đêm cũng thuận tiện hơn, không dễ bị xe đâm phải.
…
Qua mấy ngày, Lãng Quên thông báo một tin tức tốt cho mấy người Hướng Noãn, anh ta tập luyện ở chiến đội khá tốt, chiến đội quyết định nhận anh ta trước thời hạn. Hướng Noãn vui vẻ thay anh ta.
Lãng Quên muốn mời mấy người giúp anh ta đi ăn bữa cơm, Hướng Noãn vui vẻ đi. Cô và Lâm Sơ Yến mỗi người đón xe từ cơ sở của mình đến, ở ngoại thành thường không hay bị tắc đường nên cô đến trước.
Địa điểm mà mọi người hẹn nhau là một quán thịt nướng, Lãng Quên thấy Hướng Noãn đến thì rót cho cô một cốc trà.
Hướng Noãn luôn cảm thấy Lãng Quên thay đổi, thích cười hơn? Hay là mặt trắng hơn nhỉ?
Sau khi cô ngồi xuống, vẻ mặt Lãng Quên cũng trịnh trọng hơn, anh ta nói với cô: “Thật ra tôi muốn trực tiếp nói cảm ơn với cậu.”
Trong lòng Hướng Noãn rất ấm áp.
Cô làm rất nhiều chuyện liên quan đến trò chơi này, đây là khoảnh khắc duy nhất được khẳng định.
Vui vẻ muốn khóc.
Hướng Noãn uống một ngụm trà, cười nói: “Là do cậu tài giỏi.”
“Là tôi may mắn thôi.”
Hướng Noãn nghĩ đến quản lý chiến đội đó, nói chung cô vẫn lo lắng sau này Lãng Quên sẽ trải qua một ít chuyện không vui, vì vậy hỏi anh ta một vấn đề: “Nếu như có người có thực lực không bằng cậu, nhưng lại có vẻ ngoài đẹp hơn cậu, vì vậy được chiến đội trọng dụng, nhưng cậu lại không được nhận… Cậu có cảm thấy công bằng không?”
“Không biết.”
“Hả? Bình tĩnh như vậy sao?”
“Trên đời này làm gì có chuyện nào công bằng. Nếu như gặp chuyện gì cũng không bình tĩnh sẽ sớm mắc phải chứng uất ức thôi.”
Hướng Noãn giật mình vì câu trả lời này.
Chuyện bất công nghiêm trọng như vậy trong mắt cô lại bị câu nói hời hợt như vậy của anh ta bỏ qua.
Thật giống như những chuyện kia còn không hấp dẫn ánh mắt bằng những thức ăn trên bàn này.
Rốt cuộc Lãng Quên đã trải qua bao nhiêu thói đời nóng lạnh mới rèn luyện được bản lĩnh không sợ hãi trước sóng gió?
Rõ ràng Lãng Quên chỉ lớn hơn cô nửa tuổi thôi.
Hướng Noãn còn đang run sợ trước bản lĩnh của anh ta thì Lâm Sơ Yến và Trần Ứng Hổ đã đến.
Trần Ứng Hổ đến Nam Sơn lại không muốn đi nữa, ở gần cơ sở của Lâm Sơ Yến, bởi vì biến thành kẻ nghèo nên không thuê nổi phòng trong khách sạn cao cấp, không thể làm gì khác đành ở cái loại nhà nhỏ bé, buổi tối có thể nghe được tiếng ՐêՈ Րỉ các loại ở phòng bên cạnh.
Có lúc âm thanh quá to, anh ta lại phải truyền hình trực tiếp, fan xem truyền hình trực tiếp liền hò dô ta, cảm thấy anh Hổ vừa xem ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ vừa chơi game, thật là có nhịp điệu.
Buổi cơm tối hôm nay, Hướng Noãn rất yên tĩnh, lại uống nhiều rượu.
Lâm Sơ Yến cảm thấy không đúng lắm, Lãng Quên trở thành thành viên chính thức, không phải cô nên vui vẻ sao?
Kết quả cô chỉ vừa uống rượu vừa nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng cười một cái, có vẻ không bình tĩnh.
Lâm Sơ Yến rất lo lắng, không biết cô có tâm sự gì.
Yêu xa cũng có mặt xấu, không thể gặp mặt mỗi ngày, không thể lúc nào cũng nắm bắt được tin tức của đối phương.
Thật ra đêm nay Hướng Noãn không uống say. Lúc anh đưa cô về, cô đi bộ rất ổn, nắm tay anh, bước chân vững vàng.
Tiết trời ngày càng ấm áp, cả gió đêm cũng trở nên ấm áp, thổi qua nhánh cây vang lên tiếng xào xạc.
Hai người sóng vai nhau đi dưới đèn đường, bóng người lúc thì rút ngắn lúc lại kéo dài.
“Hôm nay em sao vậy?” Lâm Sơ Yến hỏi.
“Ừm… Em cảm thấy có lúc mình thật ngây thơ, chưa trưởng thành.”
“Thời điểm em nghĩ như vậy, chứng tỏ em đã bắt đầu trưởng thành.”
“Em chỉ hơi buồn bực.”
“Không sao, anh sẽ ở bên em.”
“Mãi mãi ở bên em sao?”
“Mãi mãi ở bên em.”
“Lâm Sơ Yến.”
“Hửm?”
“Em cũng thích anh.”