THẤT TÌNH VÀ BỘC BẠCH
Hướng Noãn cảm giác hôm nay không có cách nào nói chuyện tiếp được. Cô đỏ mặt, không biết nên nói gì cho đúng thì chợt nghe thấy một giọng nói khác truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, giọng nói hơi xa xôi: “Sơ Yến, thang máy hết điện, cậu muốn đi lấy hàng phải dùng thang bộ.”
Lâm Sơ Yến đáp lại người đó: “Cậu không có chân à?”
“Tôi thất tình.”
Hướng Noãn: “…”
Thính giác của cô rất nhạy, nhận ra đó là giọng nói của anh Hổ. Cho nên... anh Hổ thất tình?
Lâm Sơ Yến chạy đến thành phố Cư Nguyên xa xôi để an ủi anh Hổ thất tình sao?
Chỉ chốc lát sau, Hướng Noãn nghe thấy tiếng đóng mở cửa, cô biết là Lâm Sơ Yến đi ra ngoài. Cô nhiều chuyện hỏi anh: “Anh Hổ thất tình à?”
Ngược lại, Lâm Sơ Yến cũng không giấu giếm cô, anh đáp: “Nói chính xác là mất liên lạc với bạn gái cậu ấy.”
“Hả?”
“Không liên lạc được với bạn gái cậu ấy, đã mấy ngày rồi, điện thoại di động tắt, WeChat và QQ đều không có người trả lời, giống như là bốc hơi khỏi thế gian này vậy.”
Hướng Noãn sửng sốt một lúc mới hỏi: “Vậy sao lại coi như thất tình chứ? Đây là mất tích mà? Sao lại không báo cảnh sát, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao…”
“Khả năng thất tình tương đối cao.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Cô gái đó mất tích sau khi mượn anh Hổ một số tiền lớn. Sau hôm vay tiền đã không thấy tăm hơi cô ấy nữa.” Lâm Sơ Yến vừa giải thích với cô vừa bước xuống cầu thang. Cầu thang trống trải vọng lại tiếng bước chân của anh, rất có nhịp điệu.
Hướng Noãn coi như đã nghe rõ: “Đây là gặp phải kẻ lừa đảo đúng không? Vậy chúng ta phải báo cảnh sát...”
Cô nghe thấy Lâm Sơ Yến khẽ thở dài, sau đó anh nói: “Tôi cảm thấy tạm thời cậu ấy không thể đối mặt với chuyện này. Nếu quả thật báo cảnh sát, sau đó cảnh sát bắt được, chứng minh có thể đó đúng là kẻ lừa gạt… Chỉ sợ cậu ấy sẽ bị đả kích."
“Vậy phải làm sao bây giờ??”
“Trước hết để cậu ấy bình tĩnh một chút rồi nói sau.”
“Ôi, anh Hổ thật đáng thương.” Hướng Noãn cảm thấy buồn thay anh Hổ, trong trò chơi thao tác giỏi nhưng về mặt tình cảm lại gặp nhiều khó khăn, hết lần này đến lần khác gặp phải kẻ lừa đảo.
Cuối cùng Lâm Sơ Yến còn nhấn mạnh một câu: “Đừng nói cho Thẩm Tắc Mộc.”
…
Lâm Sơ Yến đi ra bên ngoài thì thấy mấy chiếc xe giao hàng chuyển phát nhanh đỗ ở cửa chung cư. Bên lề đường có hai anh thanh niên giao hàng chuyển phát nhanh đang ngồi, một người cao lớn còn một người béo tròn cùng ăn cơm hộp. Anh chàng to lớn gắp một chút thức ăn cho anh chàng béo tròn, hết sức thân thiết.
Lâm Sơ Yến hỏi anh chàng cao lớn: “Có chuyển phát nhanh của Lâm Sơ Yến không?”
“Tầng mấy?”
“Tầng 6.”
“Hình như có, để tôi xem thử.” Anh chàng cao lớn bỏ hộp cơm xuống, móc chìa khóa mở hòm đựng hàng, tìm một chút mới nói: “Hai cái.”
“Đúng rồi.” Lâm Sơ Yến đáp một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Anh chàng giao hàng chuyển phát nhanh bối rối: “Này, cậu không cầm à?”
“Không phải các anh đưa đến tận cửa sao?”
“Người anh em, có thể thương xót tôi được không, hôm nay thang máy mất điện.”
Lâm Sơ Yến đưa hai mươi tệ cho anh chàng đó, để cho anh ta bê hai cái thùng lên trên tầng.
Đã mấy ngày Trần Ứng Hổ không ra khỏi cửa, lúc này còn mặc quần áo ngủ, dáng vẻ uể oải thiếu tinh thần. Anh ta thấy Lâm Sơ Yến mang hai cái thùng về thì khá hiếu kì, ôm tay đi loanh quanh cái thùng, dáng vẻ kia giống hệt một ông cụ đứng bên đường tìm cơ hội giả vờ va vào người khác.
Chờ anh chàng chuyển phát nhanh đi khỏi, Trần Ứng Hổ hỏi Lâm Sơ Yến: “Đây là cái gì?”
“Gỗ.”
“Cậu mua gỗ làm gì?”
“Làm nhà.”
“… ?????” Mặt Trần Ứng Hổ ngơ ngác không hiểu gì.
Lâm Sơ Yến không giải thích quá nhiều, anh ăn trưa với Trần Ứng Hổ. Trần Ứng Hổ không thèm ăn, Lâm Sơ Yến lo lắng lãng phí lương thực nên không chuẩn bị quá nhiều, cho Trần Ứng Hổ một bát cháo nhỏ, còn anh thì ăn cánh gà, tôm lớn, cá viên đầy xa xỉ.
Trần Ứng Hổ ăn vài miếng thì không ăn được nữa.
Lâm Sơ Yến nói: “Tôi khuyên cậu nên ăn nhiều một chút, một ngày nào đó cô ấy trở lại thấy cậu gầy thành da bọc xương, có lẽ cũng không cần cậu nữa.”
“Cô ấy sẽ trở lại sao…”
“Có thể.”
Trần Ứng Hổ im lặng nhìn anh.
Lâm Sơ Yến nói: “Gặp phải chuyện như thế này, phản ứng đầu tiên của nhiều người sẽ nghĩ đó là kẻ lừa gạt, nhưng thực ra suy nghĩ cẩn thận thì còn rất nhiều những khả năng khác.”
“Hả?”
“Có lẽ cô ấy có nỗi khổ bất đắc dĩ nào đó, ví dụ như không trả nổi tiền nên không dám đối mặt với cậu, ví dụ như mắc bệnh hiểm nghèo không muốn liên lụy cậu, ví dụ như phát hiện mình là em gái ruột thất lạc nhiều năm của cậu, ví dụ như đột nhiên xảy ra tai nạn mất trí nhớ… Cậu phải cho cô ấy thời gian để khôi phục trí nhớ.”
“Cậu nghĩ đây là phim truyền hình sao…”
“Cậu nghĩ tại sao lại có phim truyền hình? Bởi vì đã từng xảy ra trong thực tế.”
Trần Ứng Hổ nghe anh nói mà sững sờ, cúi đầu suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Tôi sẽ trả lại tiền cho cậu.”
Lâm Sơ Yến đang lấy đũa cạo sạch xương cánh gà, nghe được lời này thì đáp một câu: “Không gấp.”
Trần Ứng Hổ còn nói: “Sơ Yến, cảm ơn cậu.”
“Không cần khách khí, hay là hôm nay cậu ngủ ở dưới đất đi.”
“… Mẹ kiếp!”
Trần Ứng Hổ không thích ở nhà nghe bố mẹ lải nhải nên hiện tại một mình thuê nhà ở bên ngoài. Lâm Sơ Yến vì tiết kiệm tiền ở khách sạn nên đến ở ké nhà Trần Ứng Hổ, anh lại không muốn ngủ cùng giường với người khác. Ngày thứ nhất Trần Ứng Hổ ngủ trên ghế sofa, ghế sofa quá nhỏ, suýt nữa ngủ đến nỗi lệch hông, ngày hôm sau không thể làm gì khác đành ngủ dưới đất.
Đã nói hai người thay phiên nhau ngủ dưới đất, kết quả đến lượt Lâm Sơ Yến, anh đột nhiên chơi xấu.
Trần Ứng Hổ giả vờ đáng thương nhìn Lâm Sơ Yến: “Sơ Yến, dưới đất lạnh lắm.”
“Cũng đúng…” Lâm Sơ Yến mềm lòng: “Nếu không….”
“Hửm?”
“Tôi mua cho cậu một cái đệm nhé.”
“… Cảm ơn cậu đã nhường tôi nhiều như vậy.”
Lâm Sơ Yến đặt mua một cái đệm trên mạng sau đó nói với Trần Ứng Hổ: “Cái đệm này mua cho cậu, cho nên mỗi ngày cậu đều phải dùng.”
“Tôi thất tình mà cậu còn đối xử với tôi như vậy, cậu có còn là người không vậy…”
“Ít nhất cậu đã từng yêu, tôi còn chưa yêu lần nào, ai đáng thương hơn nhỉ?”
Trần Ứng Hổ há miệng, cái này đúng là không thể nói ai đáng thương hơn được.
…
Ăn cơm trưa xong, Lâm Sơ Yến mở hai cái thùng chuyển phát nhanh ra, trong hai cái thùng có một cái đựng gỗ anh đào với hoa văn đẹp đẽ còn một cái đựng dụng cụ.
Trần Ứng Hổ ngồi xổm bên cạnh, trơ mắt nhìn Lâm Sơ Yến bắt đầu đo gỗ, cưa gỗ, bào gỗ…
Động tác rất thành thạo.
Trần Ứng Hổ sững sờ nói: “Thì ra bố cậu là thợ mộc?”
Lâm Sơ Yến cúi đầu bào gỗ, cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Không phải.”
“Vậy cậu học từ ai?”
“Tự học.”
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Làm nhà.”
“Nhà như thế nào?”
Lâm Sơ Yến cầm lấy điện thoại di động, mở một bức vẽ ngôi nhà ra cho anh ta xem.
Đó là một ngôi nhà hai tầng rất đẹp, kết cấu hoàn mỹ, còn có vườn hoa nhỏ.
Trần Ứng Hổ oa một tiếng, trả điện thoại di động lại cho anh, khẽ hỏi: “Đây là cậu tự thiết kế à?”
“Ừ.”
“Cậu làm thứ này để làm gì? Giống như con gái vậy.”
“Tặng người khác.”
“Tặng ai?”
Lâm Sơ Yến liếm môi, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Hướng Noãn.”
Trần Ứng Hổ cảm thấy mình quá lắm mồm, hỏi những thứ này làm gì, tốt chỗ nào? Bây giờ anh ta cảm thấy đau lòng vô cùng.
***
Lâm Sơ Yến ở nhà Trần Ứng Hổ một tuần lễ, trạng thái Trần Ứng Hổ dần tốt hơn chút, không dọa người như ban đầu.
Mà Lâm Sơ Yến cũng thành công làm xong căn nhà nhỏ, anh tìm một ít hòn đá nhỏ sạch sẽ bỏ vào trong vườn hoa, lại rải cỏ lên trên.
Làm xong nhà nhỏ, còn sót lại một chút vật liệu thừa, Lâm Sơ Yến làm cho Trần Ứng Hổ một cái mõ.
“Ý cậu là gì?” Trần Ứng Hổ không vui: “Muốn khuyên tôi xuất gia sao?”
Vì vậy Lâm Sơ Yến sửa lại mõ, khoét một cái lỗ thành một cái bát gỗ, cái 乃úa tùy tiện gõ một chút đổi thành một cái thìa ăn cơm nhỏ.
Tùy cơ ứng biến… Trần Ứng Hổ rất khâm phục.
“Tôi phải đi rồi.” Lâm Sơ Yến nói, “Hôm nay khai giảng.”
Trần Ứng Hổ gật đầu nói: “Để tôi đưa cậu đi.”
Rốt cuộc cũng chịu ra khỏi cửa.
Hai người dừng lại ở sân bay rất lâu, bởi vì Lâm Sơ Yến bay chuyến tối nên bọn họ quyết định ăn một bữa ăn tối khó quên ở sân bay.
Sở dĩ nói một bữa ăn tối khó quên bởi vì nó quá mặn.
Máy bay của Lâm Sơ Yến hạ cánh xuống sân bay Nam Sơn vào lúc hơn 9 giờ tối, anh gọi xe chạy thẳng đến cơ sở Diên Trì.
…
Lúc Hướng Noãn nhận được điện thoại của Lâm Sơ Yến đã là 10 giờ rưỡi.
“Alo, Lâm Sơ Yến à?” Sau khi Hướng Noãn gọi tên anh, không khỏi có phần tủi thân và buồn bực. Từ khi đi an ủi anh Hổ, Lâm Sơ Yến không liên lạc với cô nữa, cũng không chơi game, giống như anh đang cố gắng lạnh nhạt với cô vậy.
Có một lần cô mơ thấy Lâm Sơ Yến nói người anh thật sự thích là anh Hổ, cô liền bị dọa mà tỉnh lại.
Lâm Sơ Yến: "Ra đây.” Hai chữ đơn giản lại ngắn gọn.
Hướng Noãn không hiểu nổi: “Hả?”
“Tôi ở dưới tầng.”
Hướng Noãn chạy ra ban công liếc nhìn anh. Bóng dáng xa xa của anh bị đèn đường kéo dài, giờ phút này khuôn mặt trắng tuấn tú đang ngước lên nhìn, dường như thấy được cô.
иgự¢ Hướng Noãn nóng lên, cô khoác một cái áo lông bên ngoài đồ ngủ rồi đi dép chạy xuống tầng.
Xuống đến nơi, lúc thấy anh, cô đột nhiên bước chậm lại, từng bước từng bước về phía anh. Bộ dạng anh đầy mệt mỏi, bên cạnh là va li, trong tay cầm một cái hộp.
Lâm Sơ Yến nhìn cô đi đến chỗ mình, khuôn mặt ngày càng rõ ràng, trong lòng có một cảm giác sợ hãi khó tả.
Đợi lúc đến gần, anh quan sát cô một lần, ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, lướt qua áo khoác lông và quần ngủ màu hồng in hình trái tim nhỏ của cô, cuối cùng dừng lại ở cổ chân mảnh mai lộ ra ngoài.
“Không có tiền mua tất à?” Anh hỏi.
“Không phải…” Hướng Noãn khó xử, nghe anh nhắc nhở, cô mới phát hiện mắt cá chân hơi lạnh, cô hỏi anh: “Lâm Sơ Yến, trễ thế này còn có chuyện gì vậy?” Chỉ nói một câu bình thường mà tim cô đã đập nhanh hơn, trời ơi, thật đúng là hết thuốc chữa mà.
Lâm Sơ Yến đưa cho cô một cái hộp.
Cái hộp rất lớn, còn lớn hơn cả một cái bánh sinh nhật, được bọc bằng giấy gói quà, không biết bên trong là gì.
“Đây là cái gì?” Hướng Noãn nhận lấy cái hộp, hỏi.
“Đồ em muốn.”
“Tôi muốn cái gì?”
“Tự mình xem đi.”
Hướng Noãn ôm cái hộp vào trong иgự¢, muốn gỡ giấy bọc ra, đáng tiếc cái hộp quá lớn, hai tay cô mới ôm được, không có tay tháo giấy bọc.
Lâm Sơ Yến lại nhìn mắt cá chân cô, cảm thấy lạnh thay cô. Vì vậy anh nói: “Mang về phòng ngủ rồi xem.”
“Ừm, cảm ơn anh.”
“Ngày mai nhớ gọi điện cho tôi phát biểu một chút cảm nhận."
“Hả?”
Đầu Hướng Noãn đầy dấu chấm hỏi nhưng anh đã phóng khoáng quay người đi, một tay kéo vali, tay còn lại tùy tiện vẫy vẫy về phía cô, coi như đang tạm biệt.
Cô ôm cái hộp trở về phòng ngủ, bóc từng lớp giấy bọc ra, giống như bóc hành vậy. Bóc đến cuối cùng, rốt cuộc thấy được đồ vật bên trong.
Đó là một căn nhà gỗ xinh đẹp.
Giống như một căn nhà bình thường thu nhỏ vậy, làm cực kỳ giống thật. Nóc nhà, cửa sổ, đồ dùng trong nhà, vườn hoa,... Mỗi chỗ đều rất chân thực.
Hướng Noãn ôm mặt, trái tim đập một cách điên cuồng.
Mẫn Ly Ly đi ngang qua thấy ngôi nhà nhỏ bày trên bàn thì hơi ngạc nhiên: “Đẹp quá, ở đâu ra vậy?” Vừa nói vừa đưa tay muốn sờ một cái.
Hướng Noãn đẩy tay của cô ấy ra: “Đừng ᴆụng vào đừng ᴆụng vào.”
“Này, Noãn Noãn, vẻ mặt của cậu là sao đấy? Cậu đỏ mặt với căn nhà làm gì? Thèm khát quá rồi à, rốt cuộc cậu đang tưởng tượng đến hình ảnh gì?”
Hướng Noãn nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra: “Đi ra đi, trẻ con thì biết cái gì?”
Mẫn Ly Ly khoa trương cười một tiếng: “Có cái gì mà tớ không biết? Tớ trông vậy thôi nhưng cũng từng đọc truyện H, cậu đã đọc bao giờ chưa?"
“Tớ xin cậu không nên dùng giọng điệu kiêu ngạo nói mấy lời như vậy…”
Mẫn Ly Ly bị đẩy ra, Hướng Noãn đỏ mặt tiếp tục thưởng thức căn nhà nhỏ.
Cô cảm thấy tay nghề Lâm Sơ Yến rất khéo léo, không giống con trai. Cô mở cửa nhỏ ra, sờ giường nhỏ và bàn ghế nhỏ, sau đó lại nghịch cây cối và hàng rào một lúc. Đèn trên bàn của cô rất sáng, so sánh thì nhà nhỏ hơi tối.
Nếu có đèn trong phòng thì thật là tốt, cô thầm nghĩ như vậy.
Hướng Noãn lục lọi khắp nơi trong nhà nhỏ, lúc mò đến phần đáy, cô phát hiện chỗ đó có một tấm ván nhỏ có thể di chuyển, cô tháo tấm ván ra thì thấy ba viên pin.
Ơ ơ ơ?
Có pin chứng tỏ những cái đèn này có thể phát sáng, tuy nhiên công tắc ở đâu nhỉ…
Cô lại tìm một lúc, cuối cùng mở cửa phòng khách, trong phòng lập tức sáng lên.
Đèn màu da cam, không quá sáng mà khá vừa phải, khiến cho căn nhà nhỏ trở nên ấm áp hơn.
Hướng Noãn tắt đèn bàn, ánh đèn căn nhà nhỏ lại sáng hơn.
Cũng đẹp hơn.
Cô gục xuống bàn, đặt cằm lên cánh tay, khẽ mỉm cười.
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói, giọng nói kia trong veo lại dịu dàng, còn mang theo sự vui vẻ: “Anh thích em.”
Hướng Noãn sợ hết hồn.
Mẫn Ly Ly và hai người bạn cùng phòng cũng hoảng sợ.
Mẫn Ly Ly: “Ai đấy? Ai nói chuyện? Sao phòng ngủ của chúng ta lại có thể có đàn ông?”
Nhưng Hướng Noãn lập tức biết.
Cô đóng cửa phòng khách lại, sau đó ánh đèn tắt hoàn toàn, sau đó cô mở cửa, ánh đèn lại sáng.
Một lúc sau, giọng nói kia lại vang lên lần nữa, vẫn trong veo dịu dàng như vậy: “Anh thích em.”
Hướng Noãn chỉ cảm thấy gò má nóng bừng, trái tim cũng nóng hổi, hai tay cô ôm mặt, vùi đầu một mình bật cười ngốc nghếch.