Chương 67: Rạp chiếu phim thời gian (10)

Tác giả: Điều Văn Hoà Bình

Tiêu Hữu Phàm thề, trước khi cậu ta vào rạp phim đã nghe thấy tiếng sột soạt ở đâu đó trong này! Nhưng khi Đường Nghiên Tâm khen “thứ này thơm quá” thì nó đã im như ve sầu mùa đông! Bây giờ chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng trong rạp thôi. Tiêu Hữu Phàm vẫn kiểm tra cửa an toàn như thường lệ, phát hiện nó không mở được bèn ngồi xuống bên cạnh Đường Nghiên Tâm và mở quyển 《hướng dẫn xem phim》 ra.
“Sau bốn giờ nữa mới có kết quả phân tích!”.
Tất nhiên là kết quả phân tích quyển 《hướng dẫn xem phim》.
Đường Nghiên Tâm không hề có hi vọng sẽ có kết quả nhanh chóng nên khi nghe thấy Tiêu Hữu Phàm nói như vậy cô cũng chẳng thất vọng gì cả. Hai người chọn cùng nhau xem phim chung trong một rạp để kiểm chứng xem trong rạp có thay đổi gì mới không.
Tiêu Hữu Phàm vừa phải đối mặt với sự quấy rối từ vong linh, vừa phải chú ý đến nội dung bộ phim, lại còn phải chú ý đến quyển 《hướng dẫn xem phim》, và dĩ nhiên kết quả là cậu ta chẳng thể làm tốt được hết. Nhưng may mắn là có Đường Nghiên Tâm ở đây, mọi vấn đề đều trở nên dễ dàng.
Hai người cùng xem một bộ phim, điều đáng tiếc là thiếu manh mối về thẻ năng lượng.
Trước khi chiếu phim đều sẽ có hướng dẫn xem phim. Tiêu Hữu Phàm cảm thấy khá kỳ lạ, dường như bầu không khí không bình thường cho lắm, cậu ta nhìn trái ngó phải rồi tự lẩm bẩm:
“Đây có phải là sự bình yên trước cơn bão không? Tựa như lúc xem phim kinh dị, đang ấp ủ cảm xúc theo mạch phim thì có một con ma nhảy ra hù khán giả giật mình. Ở bộ phim trước, khi mới bước vào rạp chiếu phim thì tôi đã cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi vào, khi ngồi xuống ghế xem phim, một đôi bàn tay vươn ra từ phía sau ôm chặt lấy tôi…Nhưng hiện tại thì sao? Không hề có gì xảy ra cả! Chẳng lẽ tụi nó đang trù tính một kế hoạch khác lớn hơn cả?”
Đường Nghiên Tâm nghe thấy cậu ta nói vậy bèn vô cùng phấn khởi chạm vào phía sau ghế xem phim, đồng thòi cô còn li3m khóe miệng. Đáng thất vọng là không có bất kỳ cái gì sau lưng ghế cả, ít nhất thì bây giờ không hề có.
Mũi Đường Nghiên Tâm giật giật, cô ngửi thấy mùi năng lượng hắc ám mạnh mẽ đang lan tỏa toàn bộ rạp phim.
Thơm quá!
Biết rằng đồ ăn sẽ luôn được giao đến tận cửa, cô không hề sốt ruột và quay lại nhìn màn chiếu phim.
Vai chính của bộ phim này là lão quỷ Hắc Sơn, một con quỷ “u sầu”. Cả ngày lão cứ ăn không ngồi rồi, luôn ngồi chờ tân nương ở cổng âm phủ. Nhân gian có một con yêu bà được gọi là lão tổ thụ yêu chuyên làm nghề mai mối đã giới thiệu cho lão ta những cô gái trẻ tuổi……à không những con ma nữ trẻ tuổi. Suy cho cùng thì lão quỷ Hắc Sơn là yêu quái núi hóa hình, bản thể của lão là ngọn núi khổng lồ nằm ở vị trí giao nhau giữa âm phủ và dương gian. Với thân phận như vậy thì không cách nào cưới con người làm vợ cả.
Tuy nhiên với cách làm mai của lão bà thụ yêu, minh hôn lấy ép gả làm chủ, tân nương tân lang không cần quen biết nhau cũng có thể thành thân. Cứ thích ma nữ nào thì cứ định ra ngày thành thân rồi vừa đe dọa vừa dụ dỗ tân nương bước lên kiệu hoa.
Tuy vậy cũng có không ít vấn đề xảy ra, ví dụ như tân nương đã có tình lang rồi hoặc là tân nương sợ lão quỷ Hắc Sơn nên không muốn thành thân.
Một vài tân nương không muốn thành thân đã chọn cách tự sát, đại đa số lại chọn cách bỏ trốn. Thậm chí còn xuất hiện trường hợp tình lang của tân nương đến chặn kiệu hoa ςướק người. Trường hợp này đã khiến cho lão quỷ Hắc Sơn chưa thấy mặt tân nương đã bị cắm cho cái sừng dài!
Đường Nghiên Tâm: “Ha ha ha ha!”
Má ơi, kịch bản hài kịch này sao có thể viết ra nội dung này tài thế! Lão quỷ Hắc Sơn này khốn khổ đến mức khiến người ta xót xa.
Nhưng 《 Hắc Sơn 》quả thật là một bộ phim kinh dị, nó cũng hợp lý khi gắn mác kinh dị. Lão quỷ Hắc Sơn đáng thương là một con quỷ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cho dù tân nương có vào cửa không, có bái thiên địa không, chỉ cần là tân nương trên danh nghĩa của mình thì lão ta chắc chắn sẽ không bỏ qua. Tân nương bỏ trốn phải truy xét, tân nương bị ςướק dâu phải ςướק lại, còn tân nương mất tích phải điều tra rõ ràng nơi bị mất tích. Trong quá trình này, thỉnh thoảng sẽ có những con yêu ma quỷ quái xuất hiện, ngoài ra thì những vong linh chịu trách nhiệm hù dọa khán giả đều không thể xuất hiện.
Tiêu Hữu Phàm bị vỗ vai cái bộp.
Cậu ta còn chưa kịp định hình chuyện không có ai ngồi kế bên mà mình bị vỗ vai, cũng chưa kịp sợ hãi thì đã thấy Đường Nghiên Tâm há miệng ra hút một hơi, một con ma không đầu ré lên một tiếng liền bay vào miệng cô.
Hả? Tiếng hét chói tai đó còn không dứt kìa! Có vẻ như nó phát ra từ miệng Đường Nghiên Tâm.
Tiêu Hữu Phàm duỗi dài cổ ra xem thì thấy một cái đầu đang lăn lông lốc xuống. Cái đầu đáng thương không có tóc, không lông mày cũng chẳng có lông mi. Nói chung là cái đầu tròn vo trơn bóng vừa khóc vừa run rẩy.
Đường Nghiên Tâm nhai “rốp rốp” vài tiếng rồi nuốt xuống.
“Ăn ngon thật!”
Nói xong, liền dùng đôi mắt thèm nhỏ dãi nhìn cái đầu trọc lóc đang khóc.
Lúc này cái đầu tròn như trái bóng kia đến khóc còn không dám khóc nữa!.
Tiêu Hữu Phàm: “……”
Tên này trông có vẻ không thông minh lắm, may mắn cho nó vì còn giữ lại cái đầu!.
Mới vừa như vậy nghĩ, Tiêu Hữu Phàm liền thấy cái đầu vừa hét chói tai vừa bay về phía mình. Khi nó rơi xuống lồ ng иgự¢ mình, Tiêu Hữu Phàm mới phát hiện xung quanh cái đầu có bao bọc bởi những sợi tơ trong suốt.
Điều này chứng tỏ cho dù Đường Nghiên Tâm vừa ăn rồi nhưng cô vẫn không quên săn thêm đồ ăn cho mình!.
“Lần trước không có kinh nghiệm, lần này tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Trong rạp chiếu phim có rất nhiều sợi tơ vô hình, nếu chúng đã xuất hiện rồi thì không thể nào chạy trốn được đâu! Hạn chế không thể rời khỏi ghế xem phim trở nên vô dụng với tôi rồi!”.
Tiêu Hữu Phàm: “……”
Hạn chế tử vong “cấm rời khỏi chỗ ngồi” được cô hiểu theo ý này á hả?.
Đường Nghiên Tâm tựa như một thực khách đang thưởng thức buffet nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đợi nhà hàng phục vụ đồ ăn theo lệnh cấp trên. Chỉ là thực khách này sợ ăn không no nên cố gắng “giật thêm” đồ ăn của bàn bên cạnh mà không cần phải rời khỏi ghế!.
Tiêu Hữu Phàm đóng vai trò là người xem “tiệc” dần dần trở nên ૮ɦếƭ lặng khi nhìn từng đợt “thức ăn” được giao đến tận miệng cho cô gái nhỏ.
Khung cảnh ‘không còn ai sống sót’ này quen thuộc một cách khó hiểu…
Có lẽ bọn vong linh sợ hãi với các thao tác của Đường Nghiên Tâm nên cách thức xuất hiện ngày càng quái lạ. Rõ ràng là kiểu không muốn xuất hiện nhưng lại phải xuất hiện. Song một khi đã xuất hiện chỉ có hai trạng thái: có thể hét sẽ hét chói tai, không thể hét thì sẽ run bần bật. Chưa xét đến chuyện mỗi khi xuất hiện bọn vong linh đều chọn tạo hình quá dọa người, nhưng chỉ cần một hai con sau khi đối mặt với “thực khách” mà không trực tiếp chạy mất  cũng tính là chuyên nghiệp rồi!.
Bọn nó thậm chí còn tiếp thu thật nhanh phương pháp “tìm đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ”, tự phanh thây mình ra để chạy trốn. Mặc dù thế nhưng sự giãy dụa này vẫn không đem lại hiệu quả, kết cục của bọn nó chỉ có một: bị ăn sạch sẽ!.
Có vẻ như vai trò dọa người khác và bị người khác dọa đã bị đảo ngược cho nhau!.
“Nhìn tôi làm gì? Mau xem quyển 《hướng dẫn xem phim》có thay đổi gì không?”.
Tiêu Hữu Phàm: “A, à à……”
Phải rồi, bọn vong linh phải chịu tra tấn trước khi ૮ɦếƭ
Mấy con có chút thông minh sẽ bị bắt lại tra hỏi. Ban đầu, Đường Nghiên Tâm lừa chúng rằng “trả lời câu hỏi nghiêm túc sẽ không bị ăn sạch” nhưng dần dần chiêu lời dụ dỗ này không còn hiệu nghiệm nữa. Từ từ những vong linh có trí tuệ đều ngậm miệng không nói. Chính vì thế, từ “lừa gạt” ban đầu đã được nâng lên tầm cao mới: Đe dọa.
Thảm, thật sự quá thảm!
“Này! Một số từ trong phần giới thiệu của bộ phim bị mất rồi.”
Đường Nghiên Tâm vừa ăn vặt vừa xem phim nên không có thời gian chú ý đến quyển 《hướng dẫn xem phim》, cô cắn một miếng bánh quy ngón tay giòn giòn, do trong miệng có đồ ăn nên giọng nói hơi ngọng nghịu: “Mất từ gì?”
Tiêu Hữu Phàm: “Ví dụ như trong bộ phim đầu tiên 《Người máy ૮ɦếƭ chóc》, có ba chữ đã biến mất, anh nhớ rõ ràng nó phải là chữ “độc ác”, trong bộ phim thứ hai có sáu chữ biến mất, là chữ “luân”, “trở thành Quỷ Vương’’ và “cởi bỏ”. Cuối cùng bộ thứ năm có hai từ bị biến mất là “câu đố”. Anh không chắc mấy chữ bị biến mất này có đúng không nữa nên chỉ mới đoán mò thôi. Em chờ chút, anh ghép chúng lại rồi nói em nghe thử.”
Đường Nghiên Tâm gật đầu, lúc này phim đã chuyển tới cảnh có người giả dạng thành tân nương muốn Gi*t lão quỷ Hắc Sơn. Lão ta đang rất vui  mừng khi có một tân nương thuận lợi bước vào phòng tân hôn.
Bỗng xuất hiện thông tin của thẻ năng lượng.
Một tấm thẻ năng lượng được đặt trong một món đồ chơi hình tròn, màu đen, bị khoét rỗng. Khu nghỉ ngơi có rất nhiều đồ vật hình cầu, may mắn là chúng có nhiều màu sắc khác nhau còn màu thuần đen thì chỉ có một.
“Có rồi!”
Tiêu Hữu Phàm nhìn 《hướng dẫn xem phim》, gằn từng chữ một nói: “Luân độc ác đã trở thành quỷ vương, chìa khóa giải những câu đố nằm trong những câu chuyện xưa. Manh mối thực sự được ẩn giấu trong 《  mê án đá quý 》, 《 thị trấn nhỏ》và《 Ánh mặt trời cuối cùng 》. Yêu cầu người chơi phải chọn đáp án đúng trong ba gợi ý này.
Đường Nghiên Tâm nghe xong liền ợ một cái thật to
Tiêu Hữu Phàm không thèm nhìn con vong linh mà Đường Nghiên Tâm bắt được nữa, con này quá xấu xí. Nghĩ đến chuyện nó sẽ trở thành đồ ăn liền thấy ghê tởm! Cũng may Đường Đường luôn đóng gói những đồ ăn này để ăn từ từ, mặc dù nguyên liệu nấu ăn chẳng muốn ăn tí nào nhưng khi đóng gói sẽ có đủ sắc, hương, vị.
“Anh Lộ sẽ không sao chứ?”
Màn này Lộ Tầm Nhất xem bộ phim 《 Ánh mặt trời cuối cùng 》
Đường Nghiên Tâm nhét đồ ăn vào túi, nghe vậy bèn trợn trắng mắt: “Thánh phụ có thể sống sót đến bây giờ ít nhiều gì cũng có vài phần bản lĩnh, không cần lo lắng cho anh ấy.”
Lúc này,  bộ phim đã gần đến hồi kết. Có lẽ trong rạp chiếu phim có hai người nên số lượng ma quỷ cũng tăng lên, Đường Nghiên Tâm thu hoạch được bội thu, tâm tình vô cùng tốt. Cô thậm chí còn không quan tâm đ ến những lời ngu ngốc của Tiêu Hữu Phàm.
Bài hát kết thúc vang lên, các câu hỏi liên quan đến nội dung phim cũng trực tiếp xuất hiện trên màn hình. Cho đến khi cửa rạp được mở ra, bóng đen kia cũng chưa xuất hiện!.
Hơn mười phút sau, Chung Tuệ Tuệ đứng ở rạp số 10 hét lên kinh thiên động địa: “Ra ngoài! Cửa đã mở rồi sao anh còn ở bên trong?.”
Đường Nghiên Tâm bước tới xem, cô hơi giật mình.
Vương Húc Minh cúi đầu đứng ở cửa rạp hát, toàn bộ khuôn mặt đều bị bóng tối che khuất, không thể nhìn rõ biểu cảm, hắn ta tránh tay Chung Tuệ Tuệ, quát lớn: “Em không hiểu lời anh nói sao? Bây giờ anh đã thành người ૮ɦếƭ rồi, không thể ra được……”
Chung Tuệ Tuệ: “Anh nói hươu nói vượn!”
Bộ phim 《 Ánh mặt trời cuối cùng 》 dài 153 phút cuối cùng cũng kết thúc, Lộ Tầm Nhất bước ra khỏi rạp phim, tuyên bố kết thúc màn chiếu phim đợt này. Đôi mắt Vương Húc Minh sáng lên khi nhìn thấy anh.
“Lộ tiên sinh! Tôi muốn làm giao dịch với anh.”
Lộ Tầm Nhất đã nắm rõ tình hình của hắn ta: “Mời nói!”
Vương Húc Minh: “Tôi đảm bảo không rời khỏi rạp chiếu phim để gây thêm phiền phức cho mọi người, cũng sẽ nói cho anh biết tin tức về thẻ năng lượng. Tôi tin các người sẽ tìm thấy lối ra! Chỉ cầu các người mang theo vợ tôi còn sống cùng ra ngoài!”.
Chung Tuệ Tuệ không ngừng rơi nước mắt: “Đừng nói nhảm nữa, đi ra ngoài có được không?”.
“Đừng tới đây!”
Âm thanh rống to đến mức khiến Chung Tuệ Tuệ sợ hãi dừng lại.
Vương Húc Minh không nhìn cô ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lộ Tầm Nhất
“Lộ tiên sinh…… Cầu xin anh!”
Trên thực tế thì Lộ Tầm Nhất chưa nói được vài lời với Vương Húc Minh, anh cũng không biết vì sao hắn ta lại chọn mình làm giao dịch. Nhưng anh có thể cảm nhất được bản thân mình là hy vọng duy nhất của hắn ta.
Sự lo lắng của một người đàn ông sắp ૮ɦếƭ đối với vợ mình, những hành động của hắn ta cũng đủ lay động trái tim  Lộ Tầm Nhất. “Giao dịch cuối cùng” này sẽ là sự an bài tốt nhất cho vợ hắn ta tại thời điểm này.
Lộ Tầm Nhất không chút do dự, chân thành nói: “Tôi sẽ nhanh chóng tìm được lối ra thôi. Nếu cô ấy gặp nguy hiểm tôi tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Còn nếu chưa tìm được lối ra mà tôi đã vào rạp cho vòng tiếp theo … Tôi sẽ không còn cách nào khác, yên tâm, tôi sẽ giữ lời hứa.”
Vương Húc Minh nghiêm túc nghe Lộ Tầm Nhất nói, hắn ta nở nụ cười khó coi hơn khó: “Đủ rồi, cảm ơn anh……”
=……=
【Phim hay quá! 】
【 Ha ha ha ha 】
【 Giây trước còn vô cùng kh ủng bố, giây sau lại tấu hài, năng lượng cao không chỉ muốn hù ૮ɦếƭ tôi mà còn muốn tôi cười ૮ɦếƭ mất! 】
【Nhắc mới nhớ, chất lượng mỗi bộ phim khá tốt!. 】
【 Không ngờ một người đàn ông bình thường như Vương Húc Minh lại có can đảm thừa nhận mình đã ૮ɦếƭ.】
【Hai cặp đôi, hai sự lựa chọn khác nhau.. 】
【 Anh ta không ra khỏi rạp chiếu phim vì sợ làm tổn thương vợ mình nhỉ】
【 Phùng Tư Ý ước gì người mình yêu ૮ɦếƭ cùng mình nhưng Vương Húc Minh thực tế hơn. Anh ấy chỉ hi vọng người mình yêu được sống sót!】
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc