Mình làm người yêu nhé anh…
Câu nói mà Khánh mơ màng đến tận phút cuối ,anh ta ngất lịm trong bầu trời đầy tuyết rơi…
Tôi sợ hãi,thật sự rất sợ khi anh ấy ngất ngay trước mặt tôi,lẽ nào anh ấy bị bệnh…k thể nào đâu chắc k phải đâu…
Tại nhà Vũ…anh ta uống rượu rồi ném cốc vào tường
Vũ: Hắn biết mình cố tình tiếp cận Hương rồi,thật không ngờ hắn có tình cảm thật vs cô gái đó đến vậy…
Thư kí: vậy giờ phải thế nào cậu chủ
-Lựa cơm gắp mắm thôi,cổ phiếu hôm nay thế nào
-Đang rất cao ạ chúng ta k thể mua dc
-Tung tin gì đó khiến cổ phiếu hạ đi,nhất định phải gom đủ tiền mua dc số cổ phiếu đó thì lúc đó tao mới đủ tự tin nói chuyện vs nó được…
Khánh mở mắt thấy Hương ngủ gục ngay bên cạnh giường…anh ta cười nhẹ rồi xoa má Hương…
K: Lên giường ngủ đi
Tôi nghe tiếng liền bật dậy sờ lên trán Khánh và trán tôi
-May quá không sốt,bác sỹ nói k rõ nguyên nhân anh bị ngất ,làm tôi lo tưởng anh lại bị bệnh nan y gì đó giống mấy bộ phim xa nhau thì k sao khi gặp lại thì đột nhiên phát bệnh
Khánh bật cười lớn rồi kéo Hương ngã vào giường…choàng chăn vào rồi ôm Hương
-Chỉ bị bệnh rét thôi,lạnh lắm nằm yên
-Bên này lạnh thật đấy …
-Hương này
-Dạ
-Em có trách anh không,sao tự dưng em thay đổi thái độ vậy?
-Em k muốn nhắc tới chuyện cũ,có lẽ em đã hiểu sai về anh…chúng ta đã đánh mất nhau quá lâu rồi
-Tôi đã nói chỉ cần em ở bên tôi nhất định sẽ trao tình cảm lâu bền
-Vậy bây giờ còn cơ hội không,anh giàu có thật sự anh rất giàu và đó sẽ là điểm thu hút phụ nữ và em biết bản thân mình sẽ không giữ được anh…
-Anh chưa yêu ai cả,ba năm rồi
-Chó nào nói điêu nhé
-nói điêu làm chó,em làm anh nói bậy theo em rồi
-còn chuyện ¢нơι gáι,anh có ¢нơι gáι k
Khánh không trả lời
-Nằm tí đi rồi anh đưa về
-Anh trả lời tôi đi
-Lại tôi rồi,anh là đàn ông nếu nói k có là nói dối …
-Anh vẫn là một kẻ bệnh hoạn như vậy,tôi rút lại câu nói chúng ta k cần yêu nhau…
Hương đứng dậy thì Khánh giữ tay…
-Tôi k cho phép em rút lại…anh chẳng giỏi nói đâu chỉ vì yêu em quá lâu …
-Yêu ngta sẽ k ngủ vs ai dc cả như tôi k hẹn hò k qtam đến đàn ông
Khánh cười sướиɠ khi nghe thấy câu nói đó…
-Thôi bỏ qua đi giờ quan trọng là chúng ta về bên nhau rồi k nhắc chuyện cũ giờ anh sẽ đưa em về khi nào thích hợp anh sẽ đón em
Tôi k hiểu câu mà Khánh nói,anh ta mua cho tôi rất nhiều đồ ăn tích trữ đầy tủ lạnh tại phòng trọ…
Khánh: Anh về đây có gì gọi cho anh
-Vâng ,mai em cũng đến lớp rồi
-Cố gắng mà học nhé…
-Tất nhiên rồi em sẽ học hành chăm chỉ…
Khánh hôn lên trán tôi rất dịu dàng ,không vồ vập lấy tôi như xưa…anh ấy đang yêu tôi theo một cách thay đổi hoàn toàn khác…
Khánh ra ngoài lái chiếc siêu xe vọt đi…anh ta gọi cho thư kí
Khánh: cho 2 cô gái vệ sỹ cho Hương đảm bảo an toàn,k dc lộ mặt nếu k có nguy hiểm
Thư kí: Dạ vâng sếp…
10 ngày trôi qua tôi nhập học anh ta k một cuộc gọi,không một tin nhắn …tôi có nhắn tin thì thấy anh ta đọc cũng không trả lời,có lẽ anh ta thật sự không còn yêu mình nữa,chỉ là sự bồng bột nhất thời…
Ngồi ở sân trường tôi vẽ vời nguệch ngoạc …tiếng chuông trường reo…tại đây tôi có quen một cô bạn tên Phương người Việt Nam
“ Sao đần ra thế mai nộp bài rồi đấy”
-Uk nghĩ mãi chưa ra để đêm về vẽ vậy
-Xin dc việc chưa
-chưa,khó xin thật đấy …xin mãi mà k đạt chuẩn vì ít kinh nghiệm
-Nãy thấy thầy jack bảo công ty em trai thầy ý tổ chức quản lý sự kiện của một hãng xe hơi và cần một số người chạy vặt làm k
-Có làm luôn
-Tao cũng dki rồi giờ dki cho mày nhé,lớp mình toàn có đk k đứa nào đi đâu
-Thì tao vs mày đi…sắp ૮ɦếƭ đói rồi phải mò ăn thôi
-Tao nể mày đấy sang đây mang theo 20 triệu,bó tay thật sự đã thế ở nhà cha mẹ nghèo k ai chống đỡ
-Tao ngu nên mới thế cứ nghĩ sang học đơn giản
-Rồi đi nào,mà tiền đâu mày thuê dc căn nhà trọ đẹp đến thế kia
-nhờ đấy,dc 3 tháng tiền nhà,3 tháng sau chắc ra đường mất
-Mai tao ra ở cùng nhé,ở kí túc chật chội k ở nổI
-Uk ra đây ở cùng đi tao ở 1 mình cũng buồn lắm…đừng ngại
Hoá ra Phương chính là cô gái nhận dc học bổng giải nhất của cuộc thi vẽ,cũng nghèo và có đam mê hoài bão như tôi vậy…
Hai chúng tôi mặc bộ áo vest lịch sự và đứng ở góc sảnh sự kiện,một triển lãm xe hơi lớn diễn ra ,các chiếc siêu xe tới từ khắp các nước …tôi và Phương sắp xếp bàn tiệc dành cho khách vip…tiếng đàn ngân lên …tiếng các ca sỹ hát vang nhộn nhịp…chúng tôi được một chị tổ trưởng chỉ cách xếp đồ ăn và rượu
Tổ trưởng: Lát khách đến nếu đến rót rươu là dc bo thế nên các em phải hết sức khéo léo
Tôi và Phương đồng thanh : Dạ…
Chúng tôi choáng ngợp trước các cô gái ở đây,đẹp kiêu sa lộng lẫy…họ ai nấy đều đẹp như hoa hậu vậy…
Phương: Đúng người có tiền có khác…họ ai cũng đẹp thật…
-Cậu cũng đẹp mà
-Tự khen nhau đấy…
Rồi chợt thấy một cô gái Việt đẹp đến nỗi mà hai chúng tôi phải thốt lên “ dã man”
-Phương này đây mới là đẹp…
Tổ trưởng: Con gái của đại gia bất động sản giàu thứ 5 Việt Nam đấy
Phương: Bảo sao lại đẹp vậy…Thế thì giàu lắm
Tổ trưởng: Chồng sắp cưới còn giàu hơn ý
-Là ai vậy c
-Chủ tịch tập đoàn masan e ạ…
Tôi nghe Masan nghe quen quen như mình nghe thấy ở đâu rồi thấy cô gái quay lại nắm lấy tay người đàn ông mặc bộ vest xanh dương lịch lãm,đó chính là Khánh…tôi như ૮ɦếƭ lặng khi thấy nụ cười của anh,ánh mắt anh ta vui vẻ và chứa đầy hạnh phúc…họ đứng cạnh nhau thật sự đẹp đôi…nhìn các nhà báo phóng viên chụp ảnh họ lộng lẫy trong ánh đèn sân khấu…tôi chợt thấy đôi tay mình run lên vì bản thân mình đúng là không biết lượng sức mình…
Khánh: Tôi rất vinh dự khi là người đầu tiên tại VN lắp ráp một chiếc xe mang thương hiệu Việt đầu tiên …
Phóng viên: Vị chủ tịch tài ba vẫn chưa kết hôn định để các cô gái ૮ɦếƭ thèm đến bh đấy ạ
Mọi người cừoi ầm lên
Khánh: Tôi cũng sắp kết hôn rồi
-Là tiểu thư bên cạnh đúng k ạ
Khánh cười nhẹ : Có lẽ vậy…
Mọi người tung hô…tôi quay đi luôn
Phương: Đi đâu vậy…
-Mình hơi mệt nên mình về trước nhé…
-Tiền thì sao
-Cầm hộ mình là được…
Tôi trở về rồi ngồi nghĩ mà tự thấy bản thân mình như một trò đùa,mình thật sự mơ mộng giống như một nàng cô gái lọ lem nhưng lại cứ mơ mộng đến một chàng hoàng tử …mình còn tỏ tình nữa …căn nhà này cũng là họ thuê cho mình…mình đã quá dựa dẫm nên có lẽ anh ta sẽ coi thường…tôi chợt thấy tiếng nói bên ngoài cửa…để ý có hai cô gái luôn theo sát tôi và chắc chắn họ đang theo dõi mình…tôi thu dọn đồ cho vào 1 cái balo rồi ném ra ngoài hiên buộc dây từ ban công trèo ra ngoài…mình có lòng tự trọng riêng của mình ,học phí hay tất cả tôi sẽ để lại…
Khánh lên trên xe mà xoa trán vẻ mệt mỏi vì công việc…cô gái trên xe tên Nhung thì xoa xoa trán cho Khánh…thư kí gọi Khánh ra ngoài
Thư kí K: Sếp tôi thấy báo lịch trình của cô Hương hôm nay có tới đây nghe nói là làm thêm nhưng khi nãy thấy sếp tới thì bỏ về rồi ạ
-Bận việc quá nên tôi quên mất…
Khánh: Anh sẽ bảo lái xe đưa em về thế nhé
Nhung thấy Khánh vội vàng lái chiếc xe khác vụt đi trong đêm…tới phòng của Hương anh ta gõ cửa
K: Anh tới rồi,em ngủ chưa?
K thấy có tiếng đáp trả…Khánh ấn mật mã của căn phòng…vào bên trong k thấy có Hương bên trong
K: Cô ấy đâu
Vệ sỹ: Rõ ràng cô ấy vào phòng ngủ rồi ạ
Khánh thấy tờ giấy để trên bàn “ Em trả lại cho anh tất cả những gì anh cho em,em k muốn nợ ai cả,lời em nói cũng hãy xem như là không,10 ngày qua em đã hiểu rõ khi anh k hồi âm ,cám ơn anh vì tất cả,em sẽ tự lo cho bản thân”
Khánh nhìn sợi dây thòng ra bên ngoài…anh ta vội vã chạy ra bên ngoài chạy dọc con phố rồi gọi “ Hương…em ở đâu”…
Thư kí K chạy theo khi thấy Khánh đứng thở hổn hển ở ngã tư đường…
Khánh: Tra số điện thoại xem cô ấy ở đâu
-Dạ vâng…
Khánh lái xe đi dọc con phố,ban đêm ở Anh rất nguy hiểm có vụ một cô gái bị cưỡиɠ ɧϊếp và bị đâm cho tới ૮ɦếƭ…anh ta tay run lên vì sợ…chạy đến quảng trường…đến công viên…Khánh như tuyệt vọng rồi ôm mặt…” em ở đâu nói cho tôi biết đi,đồ ngu ngốc kia em biết ở đây đáng sợ thế nào không”…
Tôi ngồi ở ga tàu điện ngầm,ở đây k bị tuyết rơi vào người,k bị quá lạnh,nhiều người cũng giải chăn ngủ ở đây,tôi ngồi co ro chùm áo lên đầu mong chờ trời sáng để có thể đi kiếm một công việc …
Khánh thức trắng cả đêm ngồi ở phòng của Hương…vị trí của Hương cuối cùng trc khi tắt máy là tại phòng trọ này…Khánh sờ lên những chiếc 乃út chì,sờ lên những bức vẽ…anh ta vẻ mặt buồn đến nao lòng…
Thư kí: Sếp,sáng nay chúng ta có cuoc họp qtrong ,tôi cho người đi tìm khắp nơi rồi ạ…
-1 triệu đô la cho ai tìm thấy cô ấy trong 1 tiếng nữa
-Vâng sếp…
Khánh nắm chặt chiếc 乃út chì…
Tôi xin được chân chạy bàn dọn dẹp của một nhà hàng ăn…công việc chạy bàn từ sáng đến tối,tối đến tôi ra nhà tắm công cộng tắm rồi lại ra ga tàu điện ngồi ngủ…đêm đến tiếng thanh niên đánh nhau,tiếng quát mắng nhau của các cặp đôi yêu nhau,tiếng kêu la than phiền của những kẻ say rượu,tôi chỉ biết chùm kín người co ro dù sợ nhưng vẫn phải bình tĩnh vì k còn nơi nào để đi…
Hôm sau cô ở nhà hàng biết hoàn cảnh tôi k có chỗ ngủ…
“ tan ca em cứ ngủ lại nhà hàng rồi sáng còn làm việc,chiều em có thể đi xin việc làm thêm ,hy vọng em kiếm đủ tiền vé để về quê nhà”
“ dạ em cám ơn chị nhiều lắm,em cám ơn ạ”…
Tôi ngồi ăn chiếc bánh mỳ mà lòng ngập tràn hạnh phúc…
Trong cuộc họp của tập đoàn masan…
Vũ: Tôi muốn nói đến dự án xây những căn biệt thự dát vàng dành cho khách vip xin mn biểu quyết…
Đến lượt Khánh anh ta mặt đờ đẫn…
Thư kí: Kìa chủ tịch…
K: Hôm nay họp đến đây,dự án sẽ xem xét sau 1 tuần nữa
Vũ: Nhưng rất gấp…
Khánh mặc kệ rồi đi ra ngoài vội vã…
1 tuần Khánh đóng cửa trong phòng k ra ngoài nửa bước…
Thư kí: Có thông tin cô ấy ngủ dưới ga tàu điện ngầm ạ
-Mau đến đó…
Khánh đến đó bừa bãi và toàn người vô gia cư…một cụ già chỉ
-cô gái ấy ngủ ở đây,mái tóc ngang vai đôi mắt tròn,hôm nào cô ấy cũng cho tôi hôm cái kẹo hôm củ khoai…con bé nói chuyện rất hoà đồng…nhưng con bé ngủ có hai hôm thôi rồi k thấy tới nữa,con bé hay ngồi kia kìa…
Khánh tới chỗ bức tường Hương ngủ anh ta sờ lên đó “ em giận anh đến mức này sao ,tại sao lúc nào cũng chống đối anh làm anh buồn em mới vui hay sao,em rốt cuộc đang ở đâu vậy “
Khánh đỏ đôi mắt người đàn ông đó dường như đang rất lo sợ…lo sợ cô gái của mình sẽ gặp điều gì đó k may…Anh ta lặng lẽ tới cổng trường đứng nhìn học sinh ra ra vào vào…tối đến vị chủ tịch lại tới bến tàu điện ngồi từ đêm cho đến sáng…vệ sỹ bảo vệ xung quanh…
Lễ hội hoa hằng năm ngập tràn con phố X là các loài hoa được đêm đến từ các nơi…Khánh lái xe đi qua đó tắc đường…đã 1 tháng trôi qua dù phần thưởng lên cao nhưng thật sự cô gái đó lần này biến mất không dấu vết…nếu ở Việt Nam thì đã tìm ra từ lâu còn đây là nước Anh,rộng lớn vô cùng…
Thư kí: Xin lỗi chủ tịch vì định đi tắt qua cái làng này cho nhanh mà lại tắc đường
-Không sao,hết việc rồi cũng k vội…
-Sếp xuống ngắm hoa xem,hoa đẹp lắm ạ…
Khánh lặng lẽ đi xuống đưa thuốc lên miệng hút…anh ta nhìn bó hoa hồng trắng …phía sau có người gọi mời
“ Anh ơi mua hoa đi ạ”
Khánh quay lại thì ngạc nhiên khi thấy Hương đang mời một vị khách,trên tay ôm rất nhiều bó hoa…
Hương: Anh chị ơi mua hoa đi ạ,giá rẻ lắm luôn mua 10 bông tặng 5 bông ạ…
Dòng người cứ thế lướt qua,Khánh rơi điếu thuốc trên miệng xuống dưới chân…người đang đứng sạp hoa
-Khách mua hoa thì mua của bé đó cho được cái thưởng phần trăm nhé
-Tôi mua tất số hoa cô gái đó cầm ,nói cô gái đó mang đến chiếc xe kia giúp tôi
-Dạ vâng…được ạ
Khánh quay đi ra xe ngồi mà ôm cổ người thư kí rồi cười tươi…cười như mất kiểm soát ,cảm xúc khó tả
K: Thấy rồi,thấy cô ấy rồi
Thật sao ạ…
Hương đi tới gõ cửa
H: Anh ơi hoa của anh đây ạ…
Khánh mở cửa xe đẩy ra nói tiếng anh “ làm ơn đặt lên đây giúp tôi”
H: À vâng …
Hương thò đầu vào thì Khánh tóm lấy tay hôn chụt lên môi “ em mãi mãi k thoát khỏi anh đâu,hôm nay tôi nhất định sẽ xử lý em”…
Nụ cười của Khánh cái ngạc nhiên của Hương khiến người thư kí ngại cúi đầu…