Thở Nhẹ - Chương 20

Tác giả: Tống Thị Phương Anh

Một người bạn xinh xắn và một môi trường tôi hằng mơ ước
Ngọc: rất vui được quen bạn
-Tớ là Hương 26 tuổi còn bạn
-Chúng ta bằng tuổi nhau …tớ học thêm thôi vì đi làm rồi
-Còn tớ muốn theo ngành thiết kế,muốn được thiết kế những bộ quần áo đẹp đem đến cho tất cả mọi người…
-Chúng ta cùng cố gắng nhé…
Tôi thấy tôi và Ngọc nói chuyện rất hợp,chúng tôi chọn chỗ ngồi cạnh nhau…ra về rủ nhau đi ăn kem…
Ngọc: kem ở đây ngon lắm mình hay ăn ở đây
-ở đây có vẻ đắt đấy
-Tớ khao,đừng ngại
-Thôi tớ cũng có tiền mà
Tôi thấy đồ trên người Ngọc cũng đều là những món đồ có vẻ đắt tiền,chọn đồ ăn cũng rất đắt tiền chỉ có điều cậu ấy lại đi xe đạp mà không lái ô tô như bao cô cậu sinh viên cùng lớp…
-Này Hương,có bạn trai chưa?
-Tớ á,có rồi ( tôi lưỡng lự)
-Anh ấy có tốt vs cậu không?
-Nói thế nào nhỉ,khó nói lắm tốt cũng k hẳn mà xấu cũng k hẳn…
-Còn mình chia tay người yêu đã 6 năm kể từ năm tớ 20 tuổi từ đó đến nay chưa yêu ai
-sao vậy?
-Tớ quá ám ảnh về người đó và trong lòng chưa thể tiếp nhận một ai
-Vậy sao lại chia tay
-Người ta nói chia tay mà nên đành chấp nhận thôi…cảm giác chia tay rất khó chịu nó như kiểu nhiều con kiến đốt vào trái tim vậy…
-Anh ta đá cậu sao,vậy thôi đếch cần nếu là tớ thì tớ cũng đếch cần…
-Lúc yêu rồi nó khó nói lắm,lý trí khó điều khiển trái tim …
Chia tay nhau ra về tôi nghĩ về lời của Ngọc ,tôi nghĩ đến câu Ngọc nói khi yêu rồi lý trí khó điều khiển trái tim…
Khánh đang lái xe về đến gần nhà thì thấy Hương đeo chiếc ống đựng giấy 乃út vẽ sau lưng và đang đạp xe về nhà…Hương đạp xe vụt qua anh ta cười nhìn dáng vẻ của Hương khi đi học…
Khánh: Nay đã đi học rồi …
Tôi chạy vội về nhà ngó nghiêng
Thím: Cậu ấy chưa về
-Vâng cháu sợ về muộn lại bị mắng
Thấy xe của Khánh đỗ bên ngoài…anh ta đi vào trong bộ quần áo phi công…tôi quay đi
K: Lần sau thấy người lớn về phải chào hỏi
-Vâng em chào anh ( nhạt toẹt)
Hương nói rồi chạy thẳng về phòng,Khánh cười nhẹ…
K: Nay thím k cần chuẩn bị cơm,tôi sẽ ra ngoài ăn
-Vâng …
Khánh mở cửa vào phòng thấy Hương đang cởϊ áσ thay đồ ,Khánh ngồi tựa lên bàn làm việc rồi nhìn Hương
K: Hôm nay em học thế nào?
-Ổn ạ,thầy dậy rất dễ hiểu
-Vậy là tốt rồi ,lớp có nhiều bạn trai k?
-Có nhưng em ngồi cạnh bạn gái và k nói chuyện vs bạn nam nào cả
-Em nghĩ quá rồi ,bạn bè tôi cho phép nói chuyện,lát tôi sẽ trả điện thoại cho em,bme em tôi cũng bảo người đưa về nhà rồi nên giờ chỉ cần tập trung học hành cho tốt…
-Vâng …
Khánh kéo eo Hương lại gần…
K: anh có cái này cho em
Khánh mở hộp một cặp nhẫn như nhẫn cưới…anh ta đeo lên tay vào ngón áp út rồi cười nhẹ
-Nhẫn này giống nhẫn cưới vậy…
-Là nhẫn cưới,chúng ta sẽ đeo như thể đánh dấu bản thân là đã có chủ để k ai có thể tán tỉnh em ( đeo cho tôi)
-Anh đánh giá em cao quá rồi ,em làm gì có ai tán ngoài anh
Khánh cười rồi véo mũi Hương…
-Biết thế là tốt đeo cho anh đi
Tôi cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Khánh…
-Tay anh trắng hơn cả em đeo đẹp hơn
Khánh hôn chụt vào môi tôi…
-Thay đồ đi chúng ta ra ngoài ăn tối…
Tôi vừa quay đi thì Khánh nói sau lưng “ xin lỗi vì đánh em ,anh sẽ k bh làm vậy nữa ,anh yêu em”…
Nghe câu anh yêu em tôi rất cảm động vì thật sự anh ta ngoài chuyện muốn sở hữu thì rất tốt vs tôi,rất ngọt ngào…tôi cười nhẹ rồi không nói gì cả…vì tôi biết trong lòng tôi chưa bh dám trách anh ta…
Tôi mặc áo sơ mi kẻ quần ngố đen và đi đôi giầy mà Khánh đặt trong tủ đồ,anh ta để quá nhiều giầy khiến cho tôi choáng ngợp…lên trên xe khánh lịch lãm trong bộ sơ mi thương hiệu burberry trùng với chiếc áo tôi đang mặc,chúng tôi như đang mặc áo đôi vậy…tôi khẽ nhìn Khánh đầu tóc anh ta lúc nào cũng bóng lộn ,gọn gàng và lúc nào cũng thoang thoảng hương thơm…
“Bảo sao gái hay tán tỉnh”
K: Sao cơ,em nói gì
-k có gì,sau này em k thích a ra đường mà xịt nc hoa,nthe làm đàn bà họ thích như cái em Trinh gì đó thật kinh khủng
Khánh cười lớn rồi sờ đùi Hương
K: Đúng là kinh khủng…
Hương gạt tay tỏ vẻ giận dỗi
-Sau này anh k dc để ai chạm vào ,hàng họ của mình phải tự giữ chứ
Khánh cười đỏ mặt trc câu nói ngờ nghệch của Hương…
Tới nhà hàng tôi và Khánh ngồi đối diện…chúng tôi gọi món thì bất ngờ tôi thấy cô gái tên Trinh đang ở đằng sau…
Tôi: hàng nóng nói là xuất hiện ngay rồi
Khánh quay lại nhìn…
K: Kệ đi,quan tâm cho bẩn mắt
-Tay cô ta hình như đang đeo đồ của người khác…
Khánh thấy Hương đứng dậy rồi ra bàn của Trinh khi Trinh đang ngồi cùng một người đàn ông và đang cười nói
H: Chị Trinh ạ,ôi lâu quá mới gặp nhau nhỉ
Trinh: Ờ …em đấy à em đi vs ai vậy
H: Tất nhiên là em đi vs người yêu em …cái đêm hôm ý nó xảy ra nhanh quá nên chị làm em vs anh ấy cãi nhau to luôn…
Trinh: Chúng ta ra ngoài nói chuyện
-Chị hôm ấy say nên em k nghĩ gì đâu ạ,em có làm rơi chiếc nhẫn ở đó chị có thấy k
Trinh giấu tay xuống dưới vì ngại…
-Chị k thấy
-E thấy chị đeo cái nhẫn bên kia rất giống đồ của em…
Trinh rút ra rồi đưa cho tôi
-Của chị nhưng nếu em thích chị cho em
-Trong nhẫn có khắc tên em mà chị,ai lại cho nhau nhẫn kim cương,em nhắc lại sau này chị tránh xa bạn trai em ra đừng như đêm hôm trước nthe k hay…
Tôi lấy chiếc nhẫn trên bàn đeo vào tay rồi về vị trí…
K: k sợ cô ta tát e à
-Tát em thì em tát lại,anh nghĩ em hiền à,ghét nhất loại người tiểu nhân thích nhận đồ của người khác về làm của mình…
Khánh mỉm cười rồi đưa thịt bò vào miệng H
K: Ăn đi cho có sức
-Sức lúc nào em cũng có mà
-Thế đêm nay chúng ta ra khách sạn nhé
-À chuyện đó thì em lại hơi yếu,mai em đi học sớm giờ 1 tuần 1 lần thôi nhé
-Điên,anh k chịu dc
-chỉ cần bên nhau là đủ mà
-Em là đàn ông đi rồi mới biết được
-Thôi k nói chuyện này nữa,anh muốn sao cũng được
-Ngoan vậy thấy lạ nhé
Tôi hắt xì hơi vẻ cảm cúm…
-Đấy ngoan cái lại ốm ngay
Khánh và Hương nhìn nhau cười nhẹ …sau đó hai người rủ nhau ra bờ sông ngồi…Hương mua mực và bia rồi tu hết còn nhanh hơn K
K: Uống thế dễ say lắm đấy
-Mát mà…anh ăn mực đi ngon lắm
-A chưa bh ngồi ở đây,k ngờ đông các đôi ngồi nhỉ
-Đến nơi này cho vui ăn nhà hàng chính ra em k thích…ăn ở đây gió mát lại còn được ngắm trai đẹp
Tôi chợt thấy Văn đang cười cợt ôm ấp người đàn bà khác…
-Sao thế
-Em thấy chồng cũ của em anh ta ngồi ở kia kìa…ngày trc anh từng mắng e vì anh ta gọi nhưng nói thật là trong mắt em k có anh ta từ lâu rồi ,toàn ghen vớ vẩn là anh
Hương nói giọng say,Khánh quay sang nhìn Văn đúng lúc Văn đang nhìn Hương và nhận ra Hương…Khánh cứ nhìn Văn chằm chằm ,Văn quay mặt đi…
Khánh: Về thôi ở đây thêm anh sẽ đấm vỡ mồm thằng ck cũ của em đấy
-Sao lại đấm
-Vì nó nhìn em…
Tôi cười rồi Khánh nắm tay đứng dậy…đi lảo đảo sau Khánh…tôi oẹ…
-Anh đi lấy nước cho em cái nôn rồi…
-Ai bảo uống lắm…
Tôi tóm lấy tay Khánh rồi kiễng chân lên hôn môi K …chụt…
-Em cũng yêu anh
-Gì cơ anh k nghe rõ
-Em …yêu…
Nói xong nôn thốc nôn tháo Khánh chạy đi lấy nc mà cứ cười thầm một mình vẻ vui sướиɠ…
Tôi đang đứng thì có hai người đứng trc mặt tôi họ bịt khẩu trang…
-Ai vậy?
Từ sau một người đàn ông đâm phập vào lưng Hương rồi rút dao ra đâm phập nhát nữa …
Hương lảo đảo rồi gục xuống…má của Hương áp xuống nền cỏ…Hương với tay về hướng xa…
H: em đau…anh ơi em đau…
Khánh đi tới thấy mọi người đang vây quanh xì xào
Dân: có 1 cô gái bị đâm,báo 113 đi…
Khánh nhìn xuống thấy Hương đang nằm máu me đầy lưng…
K: Ôi không…Hương…
Khánh bế bổng Hương lên rồi đi thật nhanh…
K: Mở mắt ra nhìn anh đi…
Hương mở mắt rồi nhăn mặt
-Có hai kẻ đứng trc mặt và 1 người đằng sau đâm em…em đau lắm ( H bật khóc)
-K sao đâu chắc k sao đâu…
Khánh thấy áo mình đầy máu,anh ta biết H đang mất rất nhiều máu nhưng vẫn bình tĩnh nói chuyện vs H
-Anh đi nhanh nhé
-Tất nhiên rồi anh sẽ đưa em đi nhanh nhất có thể
-Anh có nghĩ câu nói của em là say k
H nằm ở ghế sau nói khiến K lặng yên
-Câu nói gì vậy
-Em yêu anh…đó là câu nói thật lòng của em,nếu em ૮ɦếƭ thì sao nhỉ,em sẽ dc gặp con của em
-vậy còn anh…nên hãy nghĩ nthe mà nhất định phải khoẻ mạnh lại…
Khánh cắn chặt răng phóng tới viện…Hương đã bất tỉnh…5h sáng Hương mới dc đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật…
Em K: Em khâu cho chị ý rồi tổn thương khá sâu nhưng may k ૮ɦếƭ
-૮ɦếƭ là thế nào mày cứ ăn nói gở mồm
-cô ấy là ai mà anh họ cao quý kiêu ngạo của em lại đích thân chờ đợi đến mòn mắt thế này
-Người yêu anh,cô ấy đâu rồi
Hương được đẩy ra Khánh tóm lấy tay rồi hôn lên tay…
Em K: Yên tâm đi em làm rất tốt rồi…
Khánh ở trong phòng bệnh…xoa đầu Hương khi H đang phải kẹp ống thở…
K: Em kiên cường lắm,làm anh sợ…đời anh chưa có hnao làm anh sợ như hôm nay,anh sợ khoảnh khắc khi nãy,anh sợ mất em…
Khánh có chuyện gấp bên Anh phải sang đó nên sau khi tôi tỉnh có thím chăm sóc…
Thím: Ông chủ vừa gọi hỏi tôi cô thế nào
-Lắm chuyện thật cháu bảo khoẻ rồi mà k tin
-Ông ấy đang trên đường về đây rồi…ông chủ lo lắng lắm…cậu ấy ngồi cả đêm k chợp mắt vì sợ cô tỉnh…
-Thím chăm cháu tốt nên dù ở viện thì cháu cũng béo mũm lên mấy kg rồi…còn anh Khánh có lẽ cũng lo lắng vì thấy người yêu bị nvay là cháu thì cháu cũng sẽ như vậy mà…
Chợt cửa mở ra tôi thấy Ngọc tới
Ngọc: Bài tớ gửi qua email rồi nhé trời ơi cậu k sao là tốt rồi ( đặt lẵng hoa quả lên bàn) nghe cậu nói qua điện thoại mình phải đến ngay…
-mình vẫn may mắn mà,hôm nay nhớ ra bài tập nên gọi cho cậu
-Ăn táo nhé để tớ gọt
-Uk cám ơn cậu…
Khánh cầm bó hoa to đi vào viện…anh ta cười nhẹ rồi mở cửa vào…thấy cô gái nào đó đang ngồi nói chuyện vs H ( quay lưng ra cửa)
Tôi thấy Khánh liền cười tươi
Khánh: Sao rồi
-Bác sỹ nói em ok rồi khoẻ lắm
Ngọc đứng dậy quay ra chào
Ngọc: Em chào anh…
– Đây là Ngọc bạn thân nhất ở lớp của em…
Khánh buông thõng bó hoa và Ngọc thì đứng lặng yên đỏ ửng mặt…hình như họ đã có quen biết từ trước…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc