Thở Nhẹ - Chương 18

Tác giả: Tống Thị Phương Anh

Tiếng quát,nước mắt,máu…tất cả đang nói lên chuyện tình giữa chúng tôi đang rạn nứt…
Vân: có chuyện gì vậy em anh Khánh k ổn rồi
-chị mở cửa xe đi,em xin lỗi đã làm phiền chị
-có gì cứ gọi cho chị nhé chị sẽ giúp em hết sức có thể…
-vâng em cám ơn
Tôi gạt nước mắt rồi mở cửa xe đứng trước mặt Khánh ,tay anh ta máu chảy ròng ròng …Khánh nắm lấy tay tôi và kéo đi…tôi cứ lặng lẽ như kẻ không hồn,không nói năng gì cả cũng không có phản ứng nào vs Khánh…lên trên xe anh ta lái xe mà máu ướt đẫm vô lăng…tôi mặc kệ quay mặt ra phía ngoài kính xe…
Trinh nhặt chiếc nhẫn lên đeo trên ngón tay
Trinh: kim cương…k tồi (cô ta cười)
về tới nhà thím giúp việc thấy tay Khánh đầy máu,cô kêu lên
“ối ông chủ tay ông sao vậy”…
Thím giúp việc thấy Khánh đang có chuyện gì đó vs Hương …
Lên trên phòng Khánh đẩy Hương vào giường rồi lấy khăn trong ngăn kéo tự băng tay lại…
Tôi chẳng nói năng gì đứng dậy thay đồ
K: chuyện k phải như em nghĩ
-tôi nghĩ gì đối vs anh đâu quan trọng
-là cô ta chủ động nên anh không thể …
-nên anh k thể kiềm chế được đúng không ,cô ta có thể mυ"ŧ mát cái đó cho anh còn tôi thì không làm được nên anh chán tôi đúng không,để tôi đi đi,tôi ra ngoài kia biết đâu lại gặp dc nhiều người đàn ông hơn rồi có thể học mυ"ŧ cho họ để lấy kinh nghiệm dc chưa
Khánh tát bốp vào mặt Hương …
-cô dám …sao cô có thể nói ra những câu như vậy dc
-vậy sao anh lại có thể làʍ t̠ìиɦ vs cô gái khác ngay trước mặt tôi được…tôi hỏi anh lời nói của tôi ác hay hành động của anh ác hơn…tôi ghê tởm anh…phải rồi kẻ có thể sẵn sàng bỏ vợ được để yêu đương vs tôi thì tôi là cái thá gì trong lòng anh đâu
-tôi chưa có gì vs cô ta cô điên à,cô ta lao vào tôi …
Hương dơ điện thoại lên nụ hôn trong quán bar
-đêm hôm trc khi anh đi sài gòn và hai hôm sau anh lại chở cô ta nhưng anh chỉ nói vs tôi là em gái của bạn anh,tôi thật sự đã tin lầm anh…
-tùy cô nghĩ,muốn nghĩ thế chó nào cũng được
Khánh tức giận ra ngoài đóng sầm cửa lại,tôi bên trong phòng ôm mặt khóc buồn bã…mình k nên tin hắn,kẻ như hắn k đáng tin …
Khánh xuống dưới uống rượu một mình,tay đầy máu…thím giúp việc đi ra băng bó rồi rửa vết thương cho
Thím: phụ nữ ưa ngọt ngào ông chủ ạ,ông cứ ngọt ngào là mọi chuyện sẽ qua…
-cô ta k hiểu tôi thím ạ
-cô ấy vẫn còn trẻ,suy nghĩ sẽ k thể bằng ông chủ được…
Khánh say khướt đi lảo đảo lên phòng…thấy Hương đã nằm ngủ…anh ta lên giường hai người xoay lưng vào nhau…Hương nằm cũng k ngủ,nước mắt vẫn đầm đìa…
K: mai xử vụ của con em nên ngủ đi và đừng nghĩ gì cả,bởi vì trong lòng anh thật sự hiện tại chỉ có em…
Tôi cho tay lên miệng cắn để khóc không ra tiếng …mình sợ mất người đàn ông này thật sự mình đã sợ mất anh ấy nhưng mình lại k thể chịu đựng được khi cô gái khác chạm vào anh ta…lòng tự trọng của mình đã k cho phép…
Khánh vẫn mở mắt đang nghe tiếng Hương khóc anh ta nhắm mắt nắm chặt tay…
Hôm sau khi Khánh dậy đã thấy Hương k còn bên cạnh…anh ta mệt mỏi dậy đi tắm rửa…xuống dưới nhà
Thím: cô Hương đi từ sớm rồi ạ
-Nay đi xét xử vụ của con gái,vì là vấn đề nhạy cảm nên chắc sẽ xử kín vì người pnu kia đang mang thai…
-Sao cậu k đi cùng cô ấy
-Tôi thấy k tiện…lát tôi lại phải bay đi Anh vài ngày…nhắn cô ấy ở nhà đừng ra ngoài
-Cậu có nhắn gì cô ấy không ạ
-k chỉ vậy thôi…
Khánh quay thẳng lên phòng thay đồ ,thấy chiếc túi của Hương để trên kệ…Khánh sờ tay lên chiếc túi rồi thở dài…
Tôi ở phiên xử nghe cô ta tường trình lại sự việc ,cô ta đánh con tôi ra sao,đưa thuốc cho con tôi thế nào ,tôi nghe như cứa dao vào tim gan…
Văn ngồi bên cạnh tôi anh ta cúi đầu buồn bã…
Toà tuyên án: 20 năm tù nhưng tạm hưởng án treo khi nào sinh con xong sẽ đưa đi thụ án…
Văn: Giá như con k thấy video cô hôn kẻ khác nó sẽ k buồn đến lúc ૮ɦếƭ
Tôi: Giá như anh k lấy vợ thì con đã không ૮ɦếƭ ,chính anh đưa cô ta đến gϊếŧ ૮ɦếƭ con của tôi…
-Con ૮ɦếƭ cô càng rảnh rang đi lấy ck quá còn gì,dạo này bắt được thằng giàu có nào đó nên có vẻ nhìn khác quá nhỉ…
Van định sờ lên má tôi thì tôi gạt tay…
-Chúng ta đã k còn liên quan gì nữa hãy tự trọng mà lo cho vợ con anh đi cô ta 20 năm tù vẫn chưa xứng đáng toi sẽ làm đơn kiện đến khi nào cô ta tử hình thì thôi…
-Tuỳ thôi dù sao tôi cũng đang có bạn gái mới rồi
Tôi cười khẩy Văn…hoá ra lũ đàn ông đều bạc bẽo như vậy…
Ra khỏi toà án…tôi ôm ảnh con xoa nhẹ
Tôi: Con của mẹ yên tâm cô ta đã trả giá dù cho con k còn bên mẹ nhưng mẹ sẽ luôn nắm tay con như con ở bên cạnh vậy…
Hương nhìn sang bên cạnh nụ cười của đứa con gái đang ở bên…Hương rơi nước mắt…
Tôi quyết định bỏ trốn và rời xa Khánh,tôi k muốn yêu đương hay tiếp tục gì nữa,sẽ càng lún sâu đến khi thoát sẽ k thoát được mất…tôi gọi điện cho vân
Vân: Hương à chị nghe đây
-chị ơi em cần một nơi ở tạm chị có biết chỗ nào mà anh Khánh k thể tìm ra không chị,em thật sự k muốn tránh xa người đó
-Nghe chị này em quyết định kĩ chưa…thật sự anh Khánh kp là người có thể buông là buông đâu…
-Em chỉ cần biến mất 1 tháng có lẽ anh ta sẽ chán và tìm cô gái mới…chị yên tâm
-Anh ấy yêu em như vậy à
-là sao chị?
-Nghĩa là em cảm nhận anh Khánh yêu em theo kiểu hời hợt và sẵn sàng vứt bỏ em
-Hôm qua em thấy anh ta đang làʍ t̠ìиɦ vs cô gái khác,em thật sự rất sốc
-Vậy chị và anh P có một căn nhà nhỏ trên núi tam đảo…em có thể tới đó và yên tâm nếu khó khăn cứ bảo chị…
-Em cám ơn chị nhiều ạ em mong chị giữ kín cho em
-Được rồi yên tâm đi đi địa chỉ chị gửi vè máy nhớ là tắt điện thoại k dc liên hệ bằng số này nữa
-Vâng…
Tôi bắt chuyến xe lên tam đảo và quyết định chạy trốn khỏi người đàn ông đó…
Tại Anh…
Khánh họp liên tiếp 3 ngày …
Thư kí: Nốt sáng mai là sẽ biểu quyết xem chú của cậu có bị đuổi khỏi tập đoàn không
Khánh: Thật ra ông ta có làm cũng k còn giá trị vì sẽ bị để ý nên chắc chắn k dám lộng hành,quan trọng là Phạm Ngọc vũ…hắn nhất định thông minh hơn bố của hắn…dự án dâng lên cho chúng ta một cách ngoan ngoãn tôi tự hỏi hắn liệu có phải kẻ chịu thiệt như vậy
-Cậu vũ là giám đốc chi nhánh hiện tại đang muốn vươn lên công ty tổng tôi nghĩ sớm muộn cậu sẽ phải chạm mặt hắn…
-Cứ để cho ngọn cỏ vươn lên ,đến khi nào nó k thể vươn được nữa nhổ cũng chưa muộn
Khánh dập điếu thuốc vào gạt tàn…một đứa trẻ 10 tuoi đến bám vào chân Khánh
Trẻ: Anh trai ơi ,anh dậy em cưỡi ngựa nhé
Khánh: Anh thích dậy mẹ em cưỡi ngựa hơn…
Một phụ nữ sang chảnh đứng ở góc nhà nở nụ cười vs Khánh…
“ con đã về rồi đấy à”…
“ vâng “
Khánh nhếch mồm cười trước người mẹ kế…vợ bé của bố Khánh một người vợ không hôn thú…
Tôi đã ở đây dc 15 ngày ,chị vân nhờ người ta hằng ngày mang thức ăn đến cho tôi…tôi hằng ngày ăn rồi vẽ…tôi tuyệt đối muốn quên đi chuyện về Khánh…giờ có lẽ anh ta đang ôm ấp cô gái nào đó rồi cũng nên…tôi đột nhiên chảy nước mắt rồi lại gạt đi…đã bảo k nghĩ đến rồi…
Xoảng…tiếng đập vỡ hết ly rượu trên bàn…
Khánh: Chúng mày nói lại tao nghe
Khánh đứng dậy đấm bốp vào mồm 1 người đàn ông cao to xăm trổ mặc áo đen
-Thật sự bọn em k tìm thấy cô ta mất dấu vết hoàn toàn ạ,chỉ còn quê cô ta là bọn em về ,đang định đi luôn đây ạ vì chưa chắc cô ta về quê ( người xăm trổ lau máu trên mồm)
-૮ɦếƭ tiệt k có bất cứ dấu vết nào,lần này tôi bắt dc cô thì cô ૮ɦếƭ chắc…
Khánh ra ngoài lái xe đúng lúc Huy đến
Huy: Tao nhờ người rồi nhưng k thấy…Mày đi đâu thế
-Về nhà cô ta…
Khánh lao lên xe phía sau vài tên áo đen đi theo
Huy: Nó phát điên vì Hương rồi Phong ạ ( gọi điện)
Phong: Kệ nó đi tính nó lúc này k ai khuyên dc đâu…
Phong cúp máy Vân nhìn hỏi dò
Vân: Sao vậy anh
P: Hương bỏ đi 15 ngày rồi mà anh k nghĩ rằng cô Ấy lại có thể trốn thoát khỏi Khánh rốt cuộc cô ta trốn đi đâu được…
Phong nhìn vẻ ấp úng của Vân anh ta tóm tay Vân
Vân: Gì vậy
-Đừng nói vs anh là em tham gia vụ này
-Em kb gì cả
-Khánh nó là một đứa nếu đi quá sâu vào nó thì bọn anh sẽ mất hết tình bạn …
Tại quê nhà Hương
Bà nó ơi tôi thấy có hai con xe đen và 1 con xe đỏ đỗ ở đầu ngõ nhà mình hỏi con Hương nhà mình đấy…
-Thật hả ông,con mình có chơi với ai đi ô tô đâu hay họ nhầm…
Cửa nhà Hương mở ra Khánh trong chiếc áo sơ mi đen và đầu cua mới cắt ,anh ta miệng vẫn ngậm thuốc…
Khánh: Con gái ông bà đâu?
Bố H: Cậu là ai vậy…
Người của Khánh vào trong nhà không thấy có ai
Khánh: Hương nó có về đây k?
Mẹ H: Cậu gì ơi con tôi đi làm trên Hà Nội đã lâu k có về nhà ,cậu và con tôi quen nhau à…
Khánh bỏ điếu thuốc trong miệng ra mặt đầy vẻ cay cú…
Khánh: Cô ta được đấy…dám chơi trò ú tìm với tao rồi,tống cổ ông bà này ra đường
Huy: Khánh đừng làm vậy
-Tao nghi ngờ vợ thằng Phong có liên quan vì chỉ có cô ta mới có thể chỉ cho Hương cách trốn tao…
-Sao mày lại lôi Vân vào đây chắc kp đâu
-Cuộc gọi cuối cùng ở số cô ta nhận là số Vân mày hiểu k…Mày nhắn vs thằng Phong nếu nó giấu cô ta thì tao với nó từ nay cắt đứt k còn bạn bè…
Phong nói cho Huy rồi cúp máy…Vân ngồi ôm miệng khóc lớn
Vân: Anh ấy có làm gì Hương k anh,em có lỗi vs Hương
-Anh đã nói em k dc nghĩ đến chuyện của họ nữa,em suýt làʍ t̠ìиɦ bạn của bọn anh rạn nứt chỉ vì cái lòng thương người ૮ɦếƭ tiệt của em…
-Hương sẽ sợ lắm…
Tôi thấy trời đổ cơn mưa…hôm nào anh hàng xóm cũng cho tôi ngọn su su để ăn…tôi ôm ngọn su su và đi bộ vừa đi vừa nói chuyện
Anh: Vợ anh nói cám ơn em đã thiết kế cho cô bộ váy đẹp đi thi ai cũng khen
-Vợ anh xinh thật đấy,chị ấy mặc gì cũng đẹp mà
-bọn anh lấy nhau mãi chưa có con cũng là điều đáng buồn nhất
-Bây giờ y học hiện đại rồi anh ạ,em tin anh chị sẽ sớm có ạ
Tôi bê bó su su to rơi xuống đường anh hàng xóm cúi xuống nhặt cùng…
Khánh ngồi trên ô tô…qua ô kinh chiếc gạt mưa gạt ra khuôn mặt Khánh đầy vẻ cay cú,anh ta châm thuốc hút rồi nhìn người đàn ông đang nhặt su su cho Hương hai người cười nói vui vẻ…
Tôi thấy trước mặt mình chiếc xe đỏ rất quen…xe đó …
Khánh bước từ trên xe xuống ,tôi buông bó su su trên tay vì quá ngạc nhiên…
Khánh: Giỏi thật ( vỗ tay)
Hương đẩy người đàn ông
Hương: Anh đi về đi,chạy đi
Người đàn ông quay ra nhìn thấy vây quanh toàn người mặc áo đen xăm trổ…
Khánh: Chàng trai vàng trong làng hái su su này tên gì nhỉ
Hàng xóm : Tôi là Hùng còn anh là…
Khánh: Tao là người chạm vào đầṳ ѵú cô ta mỗi đêm
Tôi bật khóc
Tôi: Anh cút đi…
Khánh đấm thẳng vào mồm người hàng xóm…mấy tên áo đen lao vào
Khánh: Tránh ra thằng này của tao…nói đi chúng mày say nhau từ khi nào?
Hùng: Tôi và em gái này k có gì cả chỉ là hàng xóm
Khánh: Hàng xóm à,tiện quá nhỉ
Khánh tóm tóc tôi giật ra sau…
Tôi: Anh điên à sao lại đánh người ta,anh ơi em xin lỗi
-Hôm nay tao sẽ đánh ૮ɦếƭ nó để cho mày nhớ…
Họ lao vào đấm đá anh hàng xóm còn tôi hét lên khi Khánh giật ngửa tóc tôi ra sau ép tôi nhìn người hàng xóm đang bị chúng đánh đập
Tôi: Đừng mà tôi cầu xin anh,tôi sai rồi mà tôi xin lỗi anh,người ấy có vợ rồi chị ấy là người mang đồ ăn cho tôi hằng ngày khi tôi nhờ,anh đừng khiến tôi thành kẻ vô ơn…làm ơn
Khánh: Bố mẹ cô giờ đang vật vờ ở đường,tôi muốn cho cô thấy cô định chống đối tôi thì kết cục sẽ thế nào
Tôi tay đang cầm con dao hái su su ,tôi định dơ lên đâm vào иgự¢ mình thì Khánh đỡ
-Để tôi ૮ɦếƭ đi
-Sống hay ૮ɦếƭ chưa đến lượt cô quyết định…
Khánh kéo tôi đi trong cơn mưa…tôi thật sự tuyệt vọng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc