Thở Nhẹ - Chương 12

Tác giả: Tống Thị Phương Anh

Anh ta là người sống rất thoải mái nhưng tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng anh ta lại hôn mình giữa đường…
Hà chạy tới tóm tóc Hương
Hà: con đĩ tại sao mày dám xen vào gia đình tao,con đĩ này mày là cái gì mà lại định phá hoại gia đình của tao…trả lại chồng tao…
Mọi người cầm điện thoại quay,tôi lấy tay che mặt..
Khánh: Cô thôi đi ,chúng ta đến hôm nay chấm dứt k cần chờ đến ngày dỗ bố tôi thì tôi cũng sẽ bỏ cô ngay hôm nay…
Khánh nắm lấy tay dắt tôi qua đám bạn anh ta…tôi lấy tay che mặt…vết xước trên mặt tôi do Hà cào cũng đang chảy máu…vệ sỹ bao vây Khánh rồi mở cửa xe
Phong: Thôi có gì đâu mà chúng mày chụp
Huy: Thật,nó giàu nthe vài vợ là bình thường…
Vân nhận ra mọi người k hề tỏ ra thương xót cho Hà mà họ tò mò cô gái bên cạnh Khánh là ai…?
Họ: Cô ấy ở đâu sinh năm bao nhiêu
Con nhà ai vậy?
Trông cũng bình thường mà…
Khánh trên xe k nói câu gì…còn tôi đau chân cũng k dám kêu câu nào…về tới nhà Khánh xuống mở cửa xe…
Khánh: Để anh bế em…
Anh ta nhấc bổng tôi lên một cách nhẹ nhàng ,lấy đồ bông băng trong tủ anh ta đổ nước rửa gì đó lên chân tôi,tôi xót kêu lên…
Tôi: Thôi đau lắm tôi tự làm được,biết thế k đi
-Ai bảo cô đến đó làm gì
-Sao anh k nghe máy
-Tôi k nghe máy e lo à ( Khánh vừa lấy bông lau chân cho H vừa cười tủm 1 mình)
-Tôi đến để giải thích chuyện cái đồng hồ,tôi còn không biết cái đồng hồ đó như thế nào ,tôi k có tính đấy đâu đồ gì cua anh tôi tuyệt đối k động vào…
Khánh thấy Hương cứ giải thích trên mặt có vết cào,tóc thì rối…
Khánh: Sau này nếu cô ta đánh em thì em có thể đàng hoàng đánh trả cô ta…
-Dù sao cũng là vợ anh do tôi sai mà
-Đã bảo kp vợ rồi còn chưa ở vs nhau ngày nào
-Thế anh đã ngủ vs cô ấy chưa
-Ngủ thì có vì cô ta chủ động nên…
Khánh đang cất bông băng thì thấy Hương tự đi lên phòng vẻ k vui…
-Anh suy nghĩ đi tôi k có lấy đồ đâu hoặc tốt nhất anh khoá đồ vào nhà anh nhiều đồ quý giá đến lúc mất mang tiếng lắm
-Đã bảo tôi k nghĩ gì rồi mà
-Anh có nghĩ nên anh mới giận k nghe máy,anh nghĩ tôi mới quen nên k hiểu tính cách tôi thế nào phải không?
-K phải thế
-Đúng là như thế ,tôi thề chưa bh lấy đồ của ai câu nói của anh “ bởi vì yêu cô thôi nên tôi đành phải ngậm ngùi nấp sau những mong muốn nhất thời của cô mà thôi” ý anh đã quá rõ rồi còn gì nên lúc đó tôi đã cười cho sự ngu dốt của tôi cứ nghĩ anh yêu tôi ở điểm nào,liệu anh có yêu một kẻ ăn cắp đến nvay không,nếu có thì anh đang sai rồi và hãy chia tay nhau đi…
Khánh ôm cổ Hương từ đằng sau trong bộ vest lịch lãm mái tóc vuốt bóng lộn…
Khánh: Anh thật sự thích em …
-Thích nhanh cũng dễ chán nhanh,tôi thật sự k có lấy nghĩ điên thật…
Khánh cứ ở sau hôn tóc Hương rồi cười…anh ta nhắm mắt rồi hít một hơi thật sâu…
-Chúng ta đi ngủ đi anh mệt quá k nhắc lại nữa sáng mai đưa em đi khám chân…
-Vợ anh hôm nay như vậy
-Đã bảo đang làm thủ tục ly hôn rồi anh và cô ta k có tình cảm ,cô ta chỉ vì tiền thôi
-Anh k sợ tôi đến với anh vì tiền à
-Nếu em muốn tôi sẽ cho em
-thế thì tôi cũng vì tiền còn gì
-Nhưng anh thích nó lại khác…
-Thôi nói chuyện vs anh xàm lắm…
Khánh cười khi thấy Hương tập tễnh đi lên phòng…anh ta đổi sắc mặt…gọi cho mẹ anh ta…
Khánh: con có việc muốn nhờ mẹ
-Con nói đi
-Con muốn ly hôn càng sớm càng tốt mẹ giúp con nhé…ít nhất hãy làm việc có ích cho con một lần…cô ta k thể sinh con cho con đâu?
-Tại sao vậy?
-vì con sẽ k sinh con vs loại người đó ,người con k thích…
Khánh cúp máy thì Phong gọi đến
Phong: Ví của mày tao vẫn cầm này rơi cả ví
-Thế à k để ý,mai tao lấy
-thế hôm nay có chuyện gì mà căng vậy
-Chuyện về cái đồng hồ thôi
-Đồng hồ
Vân bên ngoài nói cho Phong
Vân: Nãy em thấy đồng hồ Hà cầm mà cái rolex anh Khánh hay đeo của hiếm đấy e nhìn biết ngay mà…
Khánh: Hà cầm
Phong: Em nhìn đúng k
Vân: Hà làm rơi từ trong túi ra mà…
Khánh mặt đầy vẻ cay cú anh ta tu hết ly rượu…mở cửa phòng thấy Hương đang gập quần áo cho lên ngăn…Khánh cười nhẹ
Khánh: Chưa ngủ à…
-Em chưa,rức chân quá k ngủ được
-Mai anh đưa em đi chơi
-Đi đâu vậy?
-Em thích đi đâu?
-Đâu cũng được mà anh thấy đồng hồ chưa
-Anh thấy rồi Phong cầm anh quên mất
-Đấy biết ngay mà k thể mất được …
Khánh với tay ôm lấy Hương nhấc bổng lên đặt trên đùi mình…nhìn vào mắt nhau Khánh ôm cổ Hương và hôn cuồng nhiệt…
Hương: Ơ uhm…uhm…đau chân lắm
-Đau chân liên quan gì đến đau miệng…
-Anh k hỏi tình cảm của em dành cho anh là thế nào à
-k cần hỏi kiểu gì em chả thích tôi,k có người đàn bà nào lại k thích tôi cả
Hương bĩu môi rồi Khánh chợt tựa đầu vào иgự¢ Hương vẻ đầy mệt mỏi…
-Lên giường ngủ đi
-Sau này tôi nếu có lúc nào đó lỡ buông tay em thì em cũng nhất định k dc buông tay tôi hiểu không,tôi thích em từ ánh mắt đầu tiên dù cho em là ai hay em có gì đối vs tôi k qtrong chỉ cần tôi có là đủ …tôi có thể lo dc cho người đàn bà tôi thích …
Lời nói của Khánh có lẽ là điềm báo cho nhiều chuyện sau này…
Sáng hôm sau Khánh đến nhà Hà,vừa mở cửa Hà bị ăn 1 phát vả đến chí mạng giữa mặt …
Khánh: Con khốn kiếp mày chơi tao à,mày dám lấy đồng hồ rồi vu vạ
Hà: Đồng hồ nào a đừng hiểu lầm
Khánh đi ra chiếc túi của Hà rồi đổ ra chiếc đồng hồ vẫn nguyên…anh ta cầm lên mặt Hà tái mét đi…
Khánh: Tốt lắm vợ yêu ạ…giờ kí vào đây
Hà: K e k kí
-Kí vào đây nhanh tôi định bảo mẹ tôi bồi thường xứng đáng nhưng loại như cô kp bồi thường kí ngay
Khánh ép Hà kí mắt trợn lên…anh ta như kẻ điên ép con nợ…
Tôi ra sân bay theo hướng dẫn lên chuyến bay VN113 lần đầu đi nên hơi bỡ ngỡ…kb anh ta ở đâu nhỉ…Khánh kéo chiếc túi đồ và mặc bộ đồ phi công đi tới …anh ta đi cùng đoàn bay tôi ngó theo thì đúng lúc Khánh ngoái lại rồi chỉ ý chỉ điện thoại…tôi đọc tin nhắn “ cứ theo hướng dẫn mà lên máy bay nhé”…
Tôi theo hướng dẫn lên máy bay…tiếp viên là những cô gái cao ráo xinh đẹp…vé của tôi dc sang khoang vip…Tiếng nói lên “ xin chào các bạn đến với hãng hàng không vn nhãn hiệu vn113 ,hành trình của chúng ta từ sân bay nội bài đến sân bay cam ranh dự kiến 1h35p hiện tại nhiệt độ ngoài trời là 28oC ,rất vui được đón tiếp quý khách ,cơ trưởng Phạm Ngọc Khánh”…
Tôi nghe thấy tiếng Khánh mà thật tự hào vì mình có người bạn trai giỏi giang có thể lái được cả chiếc máy bay…máy bay được một đoạn khi mọi người đã ngủ…Khánh đứng trước mặt tôi…
Khánh: Theo anh
Mở cánh cửa ra đầu máy bay tôi nhìn rõ mình đang như lao qua những đám mây…
Cơ phó: Chào cô ( cơ phó người nc ngoài)
Khánh: Xin lỗi đã làm phiền
Cơ phó: 1 chút k sao đâu ngài cơ trưởng…
Khánh ôm tôi từ phía sau “ tình yêu đôi khi không như ta ước muốn”
Tôi: Anh hát nhỏ thôi
Tôi bật cười vì thấy anh ta như trẻ con…sau khi ngồi vào lái gương mặt nghiêm túc lại hiện ra…
Trở lại ghế ngồi cô tiếp viên mà Khánh từng quan hệ nhìn thấy Hương và Khánh rồi hỏi dò
Tiếp viên: Cô và cơ trưởng là gì mà dc vào khoang bay vậy?
-Tôi là bạn thôi
-Vậy hẳn là bạn thân
-Phải bạn rất thân ( tôi sợ ảnh hưởng đến Khánh) tôi ở xa lâu k về nên gặp lại nhau ở đây chúng tôi rất vui
-Thảo nào mời riêng cô ra khoang bay…
Kết thúc chuyến bay đến khi hạ cánh tôi chờ Khánh ở cửa sân bay…anh ấy thay đồ rồi vẫy tay tôi khi thấy tôi ở cửa…chợt thấy cô gái tiếp viên đứng ra trước mặt tôi nói gì đó vs Khánh
Tiếp viên: Anh Khánh chúng ta lại gặp nhau rồi
-À ờ em là?…
-Anh k nhớ ạ
Khánh thấy Hương đang đi đến gần mình còn cô tiếp viên thì cứ lân la nói chuyện
Khánh: Anh xin lỗi nhưng lúc khác chúng ta nói chuyện dc k vì thực sự anh k nhớ ra em
-Anh quên chuyện quan hệ trong nhà vệ sinh lần trước rồi ạ…
Câu nói của cô gái đó nói khi Hương ở ngay phía sau…Khánh như ૮ɦếƭ lặng ấp úng…
-Em nhầm rồi anh k quen em
-Trên người anh xăm hình mặt quỷ cánh thiên thần mà anh đừng có mà nói k nhận ra,bên hãng kia em bị đuổi nên sang bên này mới gặp anh đấy…
Hương đứng sau lắc đầu nhìn Khánh đối diện…vẻ mặt Hương đúng như khinh bỉ Khánh…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc